Chương 1859: Ngự Quỷ pháp
Chương 1859: Ngự Quỷ phápChương 1859: Ngự Quỷ pháp
Thân Đồ Liên Thành tự gọi là người Bổ Thiên, bây giờ lại nghe nói giả thuyết người Thủ Thiên từ trong miệng Đan Thánh, đang lúc Từ Ngôn kinh ngạc, đồng thời, bên tai truyên đến một tiếng cười nhạo.
- Thủ Thiên? Ngay cả trời cũng thấy không rõ còn nói bừa Thủ Thiên, thực sự là...
Nói nhỏ đến từ Cao Nhân, chỉ có nửa câu lại ngừng lại.
- Ngươi có thể thấy rõ trời?
Từ Ngôn hỏi.
- Thấy không rõ, ai có thể thấy rõ trời? Đây không phải là tiên nhân rồi sao.
Cao Nhân lắc đầu như trống đánh, nói:
- Ta thích nói như vậy, không quen nhìn hắn tùy tiện thôi.
Đan Thánh hoàn toàn chính xác đang tùy tiện, nhưng mà Mạc Hoa Đà lại có tiền vốn tùy tiện.
Lấy kỳ đan cùng bí pháp tăng lên tới khí tức Độ Kiếp để Mạc Hoa Đà có được năng lực thu lấy kiếm lớn dưới lòng đất, hắn vỗ bàn tay to, uy áp vạn trọng rơi xuống, hàng rào kiếm ý bị đè ép đến két kít rung động.
Hàng rào kiếm khí bên ngoài Niết Phàm kiếm là lực lượng cấm chế Tán Tiên bày ra, muốn thu lấy Tiên Thiên Linh Bảo, trước hết cần phá vỡ lực lượng của hàng rào này mới được.
Đè xuống một chưởng, râu tóc Mạc Hoa Đà đều dựng, bị điên, linh lực toàn thân bị hắn điều động đến cực hạn, áo bào bay phất phới.
- Tán Tiên cấm chế mà thôi, lão phu hao phí thọ nguyên có được lực lượng nhất định của Độ Kiếp có thể thu lấy Tiên Thiên Linh Bảo! Chỉ cần hai kiện Tiên Thiên Linh Bảo tới tay, tổ sư sẽ phong ta làm người Thủ Thiên chân chính.
Mạc Hoa Đà quát ầm lên ở trong cuồng phong: - Huyễn Nguyệt Cung mới là chủ nhân của Thương Sinh! Không có Huyễn Nguyệt phong thiên, thiên hạ sao có thể thái bình! Phá cho taIIIII
Gào thét khàn khàn điên cuồng mà dữ tợn, theo Mạc Hoa Đà vận dụng toàn lực, hàng rào kiếm khí bên ngoài Niết Phàm kiếm xuất hiện một vết nứt.
Tiếng vỡ vụn xuất hiện, chỉ sợ không bao lâu cái hàng rào bị Tước đạo nhân oanh kích trên trăm năm có thể hoàn toàn vỡ vụn, đến lúc đó Mạc Hoa Đà có cơ hội thu lấy Tiên Thiên Linh Bảo.
- Không thể để cho hắn thu lấy thiên linh bảo...
Cao Nhân đứng ở bên trong nham tương ngẩng đầu nhìn giữa không trung, thú lớn do A Ô biến ảo đang chiến cùng Băng Kỳ Lân đến khó phân thắng bại.
- Đúng rồi, ngươi lần trước đào tẩu từ Tây Châu sử dụng truyền tống trận dưới lòng đất là bộ dáng gì, có thể nói cho ta một chút hay không?
Cao Nhân bỗng nhiên nhìn về phía Từ Ngôn, hỏi ra chủ đề cổ quái.
- Làm thịt Mạc Hoa Đà ta sẽ kể cho ngươi nghe.
Ngữ khí Từ Ngôn lạnh nhạt.
- Tên kia rõ ràng lấy pháp môn hao tổn thọ nguyên cưỡng ép tăng lên cảnh giới, chỉ cần chờ, hắn sớm muộn gì cũng sẽ rơi xuống về Hóa Thần, đến lúc đó nhất định cực kỳ suy yếu, chém giết dễ như trở bàn tay.
- Chờ hắn thu Tiên Thiên Linh Bảo, chỉ sợ là chúng ta chết trước.
- Yên tâm, số lần hắn có thể sử dụng Tiên Thiên Linh Bảo không nhiều, một hai lần đã đến cực hạn, chỉ cần chống đỡ được, khi cảnh giới hắn rơi xuống đến Hóa Thần rốt cuộc sẽ không vận dụng được thiên linh bảo.
- Một hai lần Tiên Thiên Linh Bảo oanh sát, ngươi có thể đỡ nổi, hay là ta có thể đỡ nổi?
- Cái này... Hắc hắc, vậy trước ra tay mới tốt, ta dùng tuyệt học của Liễu Diệp môn, chỉ cần ngươi bỏ được một đao một kiếm hai kiện linh bảo, nói không chừng có thể đánh cho hắn trọng thương trước khi hắn đạt được Tiên Thiên Linh Bảo. - Ta không nỡ bỏ ra linh bảo, mà ngươi cũng sẽ không biết tuyệt học của Liễu Diệp môn.
Từ Ngôn nói xong tập trung vào đối phương, trong mắt đầy băng lạnh.
- Ngươi đã không tin, vậy thì không dối gạt ngươi, lão phu là Cao Thiên Tề! Lão tổ Liễu Diệp môn, Hóa Thần đỉnh phong, nửa bước Độ Kiếp, xếp thứ hai Bách Thần bảng!
Cao Nhân hất cằm lên, dương dương đắc ý báo ra tên thật.
Soạt một tiếng, Cao Nhân vừa mới nói xong cũng gặp Từ Ngôn ném ra một bộ xương trắng.
- Cái này là thứ gì? Ngươi có ý gì!
Cao Nhân ôm khung xương một mặt ghét bỏ.
- Có ý gì? Xương cốt của ngươi không nên trả lại cho ngươi à, đây chính là thi cốt của Cao Thiên Tầ.
Từ Ngôn lạnh lùng nói.
- A? Hắn chết?
Cao Nhân há to miệng, sửng sốt một lát ném thi cốt vào nham tương.
Kẻ Xấu Xí bị người vạch trần, xấu hổ cười nói:
- Thật ra ta gọi Cao Nhân, không có liên quan gì đến Liễu Diệp môn, ngươi không tin cũng được, chuyện này trước không đề cập tới, Mạc Hoa Đà tên kia sắp thành công.
Khi nói chuyện Cao Nhân không còn cười đùa tí tửng, mà là điểm tay tế ra một cái gương cổ.
Mặt kính cổ kính mơ hồ không rõ như có tầng một mây mù đang rơi ra, đồng thời một trận khí tức không kém gì linh bảo xuất hiện trong cổ kính.
- Ra tay đi Từ Ngôn, chúng ta chỉ có cơ hội một lần, nếu như ngươi thật có Tiên Thiên Linh Bảo thì nên dùng ra.
Cao Nhân ngưng trọng thôi động cổ kính, đưa tay vẽ một vòng trên mặt kính, chỉ thấy trên mặt kính có mây mù lăn lộn, hiện ra một gương mặt Quỷ dữ tợn.
- Ngự Quỷ pháp, Vạn Quỷ vương!
Cao Nhân quát nhẹ, Quỷ Diện trong cổ kính lại bò ra, mặt là quỷ, thân thể còn muốn đáng sợ hơn quỷ vật, là một tia máu thật dài.
Một gương mặt Quỷ kéo lấy một tia máu không biết dài đến đâu, thật giống như đằng sau một tấm da mặt buộc một sợi dây, lại tựa như con diều do máu nhuộm thành, nhìn quỷ dị mà đáng sợ không nói lên lời.
Quái vật Quỷ Diện xông ra cổ kính liền nhào vê phía Đan Thánh, nhanh chóng quấn quanh Mạc Hoa Đà, trong chốc lát tơ máu tạo thành kén máu, quấn Đan Thánh ở trong đó.
- Pháp môn của Quỷ đạo!
Từ Ngôn không khỏi kinh hô một tiếng.
Không nhiều người trong Chân Võ giới tinh thông Quỷ đạo, gương đồng quỷ dị như vậy, lại có Quỷ Vương chui ra, Từ Ngôn càng chưa bao giờ thấy qua.
- Thứ gì! Lại là quỷ vật! Chỉ là quỷ thể còn muốn vây khốn lão phu... AII! Ngươi dám cắn tai
Bên trong kén máu truyền đến tiếng kêu thảm của Đan Thánh sau khi thốt ra lời nói đầy khinh thường, sau một khắc từng tia sáng chói mắt tràn ra từ bên trong kén máu, cuối cùng tạo thành quang hoa vạn trượng, hơn bốn mươi khỏa Yên Vũ Châu đồng thời thôi động, để kén máu do Quỷ Diện hóa thành no đến nổ tung.
Mặc dù thoát khốn, một cánh tay của Đan Thánh đã máu me đầm đìa, trong nháy mắt lại bị gặm nuốt thành xương trắng.
Nhìn cánh tay đầy xương trắng của mình, Mạc Hoa Đà gầm thét liên tục, nuốt vào mấy trăm hạt linh đan, hai mắt càng nhìn kỹ Từ Ngôn, sau một khắc gầm thét quăng ra vô số Yên Vũ Châu đánh tới.
Hơn bốn mươi khỏa Yên Vũ Châu, giống như là hơn bốn mươi kiện linh bảo, Đan Thánh ở trình độ Hóa Thần là không khởi động được, nhưng Mạc Hoa Đà đã đạt đến cảnh giới Độ Kiếp lại có thể đồng thời thôi động.
Gặp vô số Yên Vũ Châu đánh tới, Kẻ Xấu Xí Cao Nhân vội vã che chắn gương đồng ở trước người, Từ Ngôn thì thôi động ra Dạ Nhãn, trong chốc lát tấm màn đen bao phủ lòng đất nham tương.
Hắc ám tiến đến, đồng thời, mấy khối cự thạch trên bốn phía mặt đất tùy theo rơi xuống.
Bị trận ác chiến giữa Kỳ Lân thú lớn cùng Viêm Ma thú liên lụy, mặt đất xung quanh bắt đầu đổ sụp, bên trong cự thạch rơi xuống còn mang theo một cỗ thi thể, chính là thi thể của Phật Tử.
Nguyên thần Thân Đồ Băng Yểm đã bị hủy diệt, thi thể của Phật Tử trở nên không người để ý, cho dù rơi xuống nham tương cũng không ai thấy được.
Trong bóng tối, thi thể đang rơi xuống.
Bên trên nham tương, Từ Ngôn bị Mạc Hoa Đà tế ra Yên Vũ Châu đánh bay ra ngoài, chỉ một Dạ Nhãn căn bản ngăn không được hơn bốn mươi khỏa linh bảo cùng giai.
Từ Ngôn gào thét mà ra, thật vừa đúng lúc đâm vào thi thể Phật Tử đang rơi xuống, thế là thi thể Phật Tử xui xẻo trở thành đệm thịt của Từ Ngôn, cùng nhau nện vào vách đá nham tương bốn phía, nổ vách đá kiên cố ra một cái hố sâu.
Bị linh bảo đánh bay, Từ Ngôn mặc dù có Giác Thạch giáp cũng bị thương không nhẹ, cũng may có thi thể ngăn cản một chút, bằng không bị thương càng nặng.
- Lão già Mạc Hoa Đà ngươi, hôm nay ngươi không chết thì ta vong.
Khóe miệng tràn ra vết máu, đầu Từ Ngôn cũng không quay lại căm hận nói:
- Coi như không có phí công chết, may mắn mà có cỗ thi thể Thân Đồ Băng Yểm này, bằng không thì không bị trọng thương không được a.
Phốc...
Khi nói chuyện, một vòng kiếm quang đánh vào cái trán Phật Tử, Đao Kiếm Long Ly thế mà chém vào thi thể. Theo cử động quái dị lần này của Từ Ngôn, thi thể đột nhiên mở miệng, nói: - Ngay cả người chết đều không buông tha, ngươi thật sự là tâm địa ác độc...