Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1860 - Chương 1860: Ngân Hoàn Chết Già

Chương 1860: Ngân Hoàn chết già Chương 1860: Ngân Hoàn chết giàChương 1860: Ngân Hoàn chết già

Mặt đất Tây Châu, đại quân Ma tộc tán loạn bỏ mạng mà chạy, chỉ có chạy đến hải vực mới xem như còn mạng sống.

Tất cả Ma tộc đều biết, Tây Châu đã không công nổi, không nói đám Hóa Vũ Cua Vương kinh khủng cùng Tây Thiên Kiếm Chủ phục sinh kia, Ma tộc một phương tổn thất nặng nề ngay cả Ma Quân cũng không có còn lại mấy người.

Ma Đế bị đánh giết, lại mất đi cường giả Ma Quân, hàng tỉ Ma tộc lại bị Đại Vương giải cùng Thôn Hải Kình trùng sát đến không đủ một nửa, một đám Ma tộc cấp thấp tàn tật thực sự lật không nổi sóng gió.

Nhà dột còn gặp mưa, không đợi đại quân Ma tộc tan tác chạy đến hải vực, trăm con Cua Vương oanh minh vọt tới lại trùng sát những Ma tộc tàn tật này một phen, sau đó nghênh ngang rời đi, bò vào hải vực.

Nhìn một đám Ma tộc cấp thấp thảm không nỡ nhìn bên cạnh, Kim Hỏa vốn đã trọng thương kém chút ngất đi.

Ráng chống đỡ lấy một hơi, Kim Hỏa ghé vào trên lưng một đầu Ma Quân thú lớn bị dọa cho điên, tra xét thực lực Ma tộc còn lại một phen.

- Tất cả Ma tử đều chết rồi, Ma Quân còn lại không đến hai mươi, Ma Soái không đủ ba trăm, đây là Tây chinh sao, đây con mẹ nó là đi quy thiên...

Ánh mắt Kim Hỏa ngốc chát chát, ngay cả đau đều quên đi. Trải qua trận này, Ma tộc một phương tuy nói không tính là toàn quân bị diệt, muốn khôi phục nguyên khí không biết cần mấy trăm năm.

- Chỉ cần Ma tử nhà ta không chết, quản người khác chết sống! Ha hai

Một tiếng tiếng già nua hư nhược khác truyền đến từ một bên khác của thú lớn, lão Ngân Hoàn treo ở trên lỗ tai thú lớn, tựa như lá khô phiêu phiêu đãng đãng, mắt thấy sắp rơi xuống.

- Ma tử nhà ngươi là Nhân tộc! Lão Ngân Hoàn đáng chết ngươi! Ngươi làm sao còn chưa có chết! Kim Hỏa gặp lão Ngân Hoàn vẫn còn, không khỏi lên cơn giận dữ, giãy giụa đứng lên, lảo đảo đi về phía đối phương.

- Nhân tộc thế nào? Ngươi không có phát hiện Ma tử nhà chúng ta có một trái tim còn muốn tà ác hơn so với ma à, chỉ cần tâm như ma, là người hay ma hoặc là yêu thì làm thế nào? Ma tử nhà ta chắc chắn nhất thống Chân Võ, thành Tiên Ma vô thượng! Ha ha ha ha! Đáng tiếc đại nạn của ta đã đến, bằng không sẽ còn đi theo Quỷ Diện đại nhân chinh chiến tứ phương! Những năm nay thật sự là thống khoái, thật thống khoái a...

Nói nói, sinh cơ cuối cùng trong mắt lão Ngân Hoàn như vậy tiêu tán.

Khi vị Ma Quân của Lục Viêm Ma buông tay ra rơi xuống mặt đất, Kim Hỏa mới phát hiện đối phương thế mà chút vết thương cũng không có.

Ma Quân thú lớn phát cuồng lúc này đang bay đến một rừng hoang, thi thể của lão Ngân Hoàn vừa hai rơi xuống một cây cổ thụ trên một ngọn núi, tiến vào hốc cây chìm vào lòng đất, có cơn gió thổi qua mang theo lá mục xoay tròn ngăn chặn ở cửa hang, phía sau cây cổ thụ này là núi xanh, phía trước có đầm nước xanh lục bát ngát, có thể xưng phong thuỷ cực giai.

- Chết già rồi...

Cảm giác lão Ngân Hoàn bởi vì già nua mà chết, cũng không phải trọng thương mà chết, trong lòng Kim Hỏa ngũ vị trần tạp.

- Hỗn đản... Dựa vào cái gì ngươi có thể chết già bên trong hạo kiếp, mà ta kém chút bị đánh chếtIII

Kim Hỏa không nghĩ ra là vận khí người nào tốt như vậy, trước đó chết già còn có thể trải nghiệm kinh lịch kỳ dị như thế.

Vương Khải cùng Hà Điền cũng đang suy nghĩ không thông, Thân Đồ Băng Yểm kia rõ ràng vận dụng pháp môn trao đổi thần hồn, nhưng không có bất kỳ nguyên thần nào xuất hiện trong thân thể Đồ Băng Yểm.

Phù một tiếng, bạch đao đi vào, đỏ đao ra.

- Ba mươi chín đao, lại đâm đều nát. Hà Điền cau mày nhìn đao trong tay Vương Khải.

- Đây là Ma tử thứ nhất của Ma tộc, không thể khinh thường, đợi ta lại đâm thêm mấy đao thử một chút.

Vương Khải đang nghi ngờ không hiểu.

Sau khi đoạt đến cỗ thi thể này, vốn cho rằng có nguyên thần của Phật Tử, không nghĩ tới chính là một cỗ thi thể.

- Không cần thử, trong thi thể không có bất kỳ thần hồn gì.

Đạo tử nhíu chặt lông mày, nói:

- Thân Đồ Băng Yểm lấy lực lượng thiên phú trao đổi thần hồn cùng Phật Tử, theo lý thuyết nguyên thần Thân Đồ Băng Yểm đến trên người Phật Tử, mà nguyên thần của Phật Tử hẳn là trên người Đồ Băng Yểm, nhưng vì sao không có.

- Phật Tử người này cực kỳ quỷ dị, hẳn có năng lực khác bảo vệ nguyên thần.

Hiên Viên Hạo Thiên ngồi xếp bằng ở một bên mở lời.

- Như thế nói ra, bản thể Phật Tử hiện tại có hai nguyên thần tồn tại, Ninh Ngữ kia hẳn không có thù với Từ Ngôn chứ.

Ngữ khí Đạo tử tràn đầy lo lắng.

- Phật Tử tặc tử cái gì! Chờ đến Bắc Châu đều làm thịt chẳng phải xong, người nào trong các ngươi còn có linh đan, lại cho ta một chút, mặt mũi của ta còn có chút đau.

Hải Đại Kiềm lúc này vênh vang đắc ý.

Xung quanh có trăm con Hóa Vũ Cua Vương, hắn ngay cả Kiếm chủ chuyển thế đều không sợ.

- Không Thiền phái vốn là thần bí khó lường, Phật Tử người này càng quỷ quyệt khắp nơi, tuyệt không phải người lương thiện, nếu như Ninh Ngữ cùng Thân Đồ Băng Yểm cùng chiếm một thân, mà Từ Ngôn cũng không chú ý, sợ phải ăn thiệt thòi.

Nói rồi Đạo tử nhìn vê phía Kiếm chủ, do dự một chút, hỏi:

- Vô Danh huynh như thế nào đối đãi việc này. Đạo tử hỏi xong, đối phương như cũ nhắm mắt, qua nửa ngày mới chậm rãi mở mắt, nói:

- Vô Danh huynh? Tục danh của bản tọa, chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe qua, nếu như ta Vô Danh, khắp thiên hạ còn có người nào có tên đây.

Lời vừa nói ra, Đạo tử chau mày.

Không phải bởi vì đối phương cuồng ngạo, mà là bởi vì Chân Vô Danh trở thành Kiếm chủ Chu Tình Thiên, Vô Danh công tử đã triệt để biến mất.

- Danh khí lớn có gì đặc biệt hơn người, ta xem thường loại người cuông vọng như ngươi, chờ ta cũng thành tựu Tán Tiên, không phải đánh hắn tới ngay cả mẹ hắn đều nhận không ra, đúng không Bát ca?

- Không sai, loại gia hỏa tự cho là đúng này lại là Tán Tiên chuyển thế, ông trời thật là mắt bị mù, sao có thể để hắn trở thành Tán Tiên, trách không được đời trước chết thảm.

- Người đều chết qua một lần, còn tùy tiện như thế, cũng không biết hắn nghĩ thế nào, còn ai trong thiên hạ có thể nổi danh so với hắn, ta nhổ vào.

- Nhất định là tu sĩ từ nhỏ đã đã được trưởng bối che chở trưởng thành, không có trải qua cực khổ, không giống những người cùng khổ như chúng ta, biết rõ điệu thấp mới là vương đạo.

- Bát ca nói không sai, điệu thấp làm người cao điệu làm việc mới là tác phong của chúng ta, mặt ngoài mỉm cười, trong lòng chửi mẹ mới là thủ đoạn của chúng ta, Bát ca ngươi nói chúng ta truyền âm hắn nghe được không?

- Kiếm chủ chuyển thế, cũng không phải Tán Tiên, khó khăn lắm đến Độ Kiếp mà thôi, còn có thể ngăn chúng ta truyền âm không thành, không cần sợ, khẳng định nghe không được, mà ngươi nhìn xem ta một chút, ý cười trên mặt của ta hiện tại có phải rất khiêm tốn hay không?

Hai người đang mặt mỉm cười, nhìn như rất cung kính, trên thực tế đang truyền âm bên mắng to Kiếm chủ.

Không biết phải chăng cảm giác được truyền âm xuất hiện, Kiếm chủ quét nhìn Vương Khải Hà Điền hai người một chút, ánh mắt sắc bén như kiếm.

Liếc mắt Vương Khải Hà Điền, Chu Tình Thiên nhìn Đạo tử một chút, nói:

- Đừng nói ngươi không biết chân thân tên kia là ai, người trong thiên hạ có thể để cho hắn thua thiệt, không nhiều, không đáng lo lắng cho một ác nhân.

- Từ Ngôn hắn... Không tính quá ác.

Đạo tử xấu hổ cười cười.

- Nếu như hắn cũng không tính là ác nhân, trong thiên hạ còn có ác nhân sao! Trăm vạn cân nước Quân Hà... Thua thiệt hắn nghĩ ra biện pháp âm hiểm như thế.

Chu Tình Thiên không biết nghĩ tới ký ức gì, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, lông mày giật giật, nhếch miệng lên, hai tay to bóp chặt két kít rung động tựa như muốn bóp chết ai.

Kiếm chủ nổi giận, Đạo tử cũng không nhiều lời, không nói nữa nhắm mắt ngồi xếp bằng.

Bầy Cua Vương chui vào biển cả, ở dưới đáy biển một đường đi nhanh chạy tới Bắc Châu, những nơi đi qua bùn cát tung bay, thú biển chạy trốn, cho dù Hóa Vũ thú biển đơn độc đều muốn chạy mất dép.

Tên tuổi bá chủ biển sâu, tuyệt không phải nói một chút mà thôi, trăm con Đại Vương giải mạnh mẽ đâm tới dưới đáy biển, thẳng đến Bắc Châu.

Không tính quá ác trong miệng Đạo tử là cách nhìn của hắn đối với Từ Ngôn, bất quá rơi trên người người khác sẽ không như thế suy nghĩ, chí ít trong mắt Phật Tử, Từ Ngôn là ác nhân chân chính, kẻ hung ác đến ngay cả thi thể cũng không chịu buông tha.
Bình Luận (0)
Comment