Chương 1861: Vô Cực Nhân Ma (thượng)
Chương 1861: Vô Cực Nhân Ma (thượng)Chương 1861: Vô Cực Nhân Ma (thượng)
Lòng đất dưới Minh Sơn, thế giới biển lửa.
Đao Kiếm Long Ly đâm xuyên cái trán Phật Tử, thi thể vốn nên chết đi lại phát ra tiếng nói đây an ổn bình thản từ đầu đến cuối của Phật Tử.
Một bên là người dùng đao chém thi thể người đã chết, một bên khác là thi thể mở miệng, bất kể Từ Ngôn hay là Phật Tử, tình cảnh bây giờ của hai người đều lộ ra một cỗ cảm giác âm trầm quỷ dị không nói lên lời.
- Ác hay không ác, là chuyện của ta, ngươi là người chết, không nên nói.
Từ Ngôn lại đâm Long Ly vào một tấc, tiếng lạnh nhạt nói.
- Chết hoặc không chết, là chuyện của ta, ta không chọc giận ngươi, làm gì đến tìm phiền toái.
Cái trán của Phật Tử vẫn còn cắm linh bảo, tiếng bình tĩnh như trước.
- Người chết thì nên đi về Địa Phủ, lưu lại dương gian tính là gì chuyện, ngươi đã không muốn xuống dưới, ta giúp ngươi một cái.
Khi nói chuyện Từ Ngôn, kiếm quang bên cạnh lại lóe lên, Đao Kiếm Long Ly chui vào trán của đối phương, chỉ còn lại chuôi kiếm.
- A Di Đà Phật, bần tăng mệnh tiện, Địa Phủ không muốn thu, không có cách nào đành phải lưu lại dương gian, ngươi giết không được ta, ta lại có thể nhìn ngươi như thế nào bị cường địch diệt sát.
Phật Tử vẫn dùng ngữ khí bình thản nói:
- Mạc Hoa Đà sẽ không bỏ qua cho ngươi, bốn mươi hai viên Yên Vũ Châu đều tới, ngươi muốn ngăn cản một kích này thế nào.
Đột nhiên ngẩng đầu, bên trong tiếng nói nhỏ của Phật Tử, Từ Ngôn thấy được từng đạo ánh sáng lung linh hội tụ thành một đầu rồng chín màu, gào thét đánh tới hướng hắn.
Đan Thánh cảm giác được khí tức nguy hiểm, được ăn cả ngã về không vận chuyển toàn lực hội tụ tất cả Yên Vũ Châu thành một thể đánh phía Từ Ngôn.
Bốn mươi hai kiện linh bảo toàn lực oanh sát, uy lực đã theo kịp Tiên Thiên Linh Bảo.
- Kẻ Xấu Xí kia tổn thương cánh tay tay ngươi, làm sao không tìm hắn đi...
Từ Ngôn bất đắc dĩ muốn vận chuyển pháp môn ngăn cản, bỗng nhiên hai tay bị Phật Tử sau lưng bắt lấy, nhất thời không thể động đậy.
- Lần này nhìn là ai trước Địa ngục xuống, tạm biệt... Ngôn Thông Thiên.
Nói nhỏ truyền đến từ sau lưng Từ Ngôn mang theo âm lãnh cùng quỷ dị, nhất là ba chữ Ngôn Thông Thiên kia, lộ ra vô cùng âm trầm.
Không đợi giấy giụa, rồng chín màu đã nổ vang mà tới, ở trước mắt sống chết, Từ Ngôn cắn răng một cái lấy tâm niệm câu thông Thiên Cơ phủ, bình sứ tiểu xảo trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt.
Bình sứ đang chậm rãi xoay tròn, mỗi khi chuyển động một vòng đều sẽ có tầng một khí tức huyền ảo vẩy xuống, bình sứ cổ phác nhìn bình thường, nếu như cẩn thận cảm giác mới có thể phát giác được miệng bình phun trào lực lượng kỳ dị.
Đó là khí tức vượt qua linh bảo, uy áp mịt mờ của Tiên Thiên Linh Bảo.
OanhIIIIIIIII
Rồng chín màu giương nanh múa vuốt, đụng vào một chỗ với bình sứ Từ Ngôn tế ra.
Lấy Từ Ngôn làm trung tâm, mặt đất nứt ra từng đường cống rãnh, tiếng oanh minh không ngừng.
Một khi cống rãnh xuất hiện, có nham tương chảy ngược mà đến, bất quá không ai quan tâm, bất kể Phật Tử hay là Từ Ngôn, nhìn cũng không nhìn những nham tương kinh khủng kia.
So với nguy hiểm chân chính, nham tương thực sự không tính là gì.
- Hỗn Nguyên bình, Tiên Thiên Linh Bảo quả nhiên trong tay ngươi, bất quá rất đáng tiếc, nó nên thay chủ nhân. Gác ở trước người Từ Ngôn, bốn phía bên dưới là kỳ quang chín màu, Phật Tử Ninh Ngữ cười ôn hòa, tóc dài quỷ dị đong đưa, tựa như từng xúc tu của người sống.
- Thế mà nhận ra Hỗn Nguyên bình! Ngươi đến cùng là ai?
Tiếng kinh ngạc truyền đến từ trong vâng sáng chín màu:
- Làm sao ngươi biết ta là tàn hồn của Ngôn Thông Thiên!
Giọng Từ Ngôn tràn đầy không thể tin, Tiên Thiên Linh Bảo lấy toàn lực mới khó khăn lắm thôi động, miễn cưỡng ngăn cản rồng chín màu do bốn mươi hai khỏa Yên Vũ Châu hình thành, Từ Ngôn không còn có khí lực đối phó Phật Tử sau lưng, càng khiếp sợ không gì sánh nổi về thân thể bất tử của Phật Tử.
Vì đánh giết Thân Đồ Băng Yểm, đã mở ra một cái động lớn ở chỗ tim của phó bản thể như Phật Tử, nguyên thần Thân Đồ Băng Yểm cứ như vậy bị chôn vùi.
Bây giờ cái trán Phật Tử cũng bị đâm xuyên, vị cường giả Không Thiền phái này thế mà còn không chất.
Không chỉ có không chết, Phật Tử còn nhìn ra Từ Ngôn có tàn hồn của Ngôn Thông Thiên, càng nhận ra Hỗn Nguyên bình, đủ loại hiện tượng kỳ dị, đổi thành ai cũng phải kinh sợ không thôi, thậm chí ngốc chát chát tại chỗ.
- Ta là ai cũng không quan trọng, ngươi chỉ cần biết rằng, ngươi chẳng mấy chốc sẽ thật chết đi, cho dù Từ Ngôn, hay là Ngôn Thông Thiên.
Ngữ khí Phật Tử chậm chạp mà hòa ái, nói xong thậm chí nở nụ cười, trong tiếng cười càng xen lẫn một loại đắc ý quái dị.
Đối thoại không người nghe nói bên trong lần va chạm giữa rồng chín màu cùng Hỗn Nguyên bình.
Đang lúc Từ Ngôn sắp hao hết toàn lực, Hỗn Nguyên bình trước mặt cũng bắt đầu lung lay sắp đổ, tiếng cười của Phật Tử đột nhiên bị cắt đứt.
Két...
Giống như vỏ trứng vỡ vụn, tiếng giòn vang nhẹ xuất hiện sau lưng Từ Ngôn.
Một tia xanh biếc rơi xuống cái trán Phật Tử, cho đến tim, động kiếm ở trán và động kiếm ở tim cứ như vậy nối liền cùng một chỗ.
Tiếng vỡ vụn đến từ đầu lâu.
Không có máu tươi bắn tung toé giống như người thường, ngay thời khắc đầu lâu Phật Tử bị chém ra, ngay cả nửa điểm máu tươi cũng không có, quỷ dị làm cho trái tim người khác băng giá.
Theo đầu lâu nứt ra, trên hai nửa khóe miệng tách ra, một bên nở nụ cười hòa ái, một bên thì cuốn lên vẻ kinh ngạc cùng không hiểu.
Hai con mắt cũng giống vậy, một bên từ ái, một bên kinh ngạc.
- Ngươi là ai rất quan trọng, nếu như không phải vì ngươi, ta cần gì phải diễn vất vả như thế.
Ngữ khí Từ Ngôn từ kinh ngạc biến thành âm trầm, thời khắc quay đầu, khóe miệng nở nụ cười quỷ quyệt giống như lệ quỷ hung hồn chân chính.
- Ngươi nói là xem, ta nên gọi ngươi là Thân Đồ Vân, hoặc là bảo ngươi... Vô Cực Nhân Ma.
Răng rắc!!III
Trong tiếng quát chói tai của Từ Ngôn, Hỗn Nguyên bình bộc phát ra hào quang dị sắc, đánh tan rồng chín màu, bốn mươi hai khỏa Yên Vũ Châu lộn xộn rơi bốn phía, ngay lúc đó thân thể Phật Tử bị đạo ánh sáng màu lục kia một trảm thành hai nửa.
Đòn tấn công của Đan Thánh không tính là gì, đại địch chân chính của Từ Ngôn là gia hỏa phía sau hắn.
Vì chém giết hắn, Từ Ngôn không tiếc đi đối mặt chiến đấu với linh hầu hay thứ gọi là thiên thần, không tiếc liêu chết chém giết cùng Mạc Hoa Đà, vì cái gì, chính là cơ hội lần này.
Một lần tiếp cận túc địch, dưới tình huống không ngờ trước được tận dung cơ hội triệt để diệt sát nó.
Phật Tử một phân thành hai, ở bên trên hai nửa gương mặt rốt cục đồng thời xuất hiện biểu lộ ngoài ý muốn, mặc dù thân thể bị chém ra, vẫn không có vết máu xuất hiện.
Ngay cả thân thể đều biến thành hai nửa vẫn không có vết máu, chỉ có thể nói rõ một chút, đó chính là thân thể khôi lỗi.
- Ngươi, làm sao biết là ta? Ngươi, lại làm thế nào nhìn ra được mánh khóe.
Phật Tử không có lại giảo biện, hai nửa thân thể rơi trên mặt đất, kinh ngạc hỏi.
- Bởi vì ngươi là Phật Tử, hòa thượng Không Thiền phái tại sao lại giữ lại tóc thật dài, cho nên ngươi chính là Vô Cực Nhân Ma không trọn vẹn, một khi cắt chặt phát trên đầu ngươi sẽ trở nên suy yếu, ta đoán đúng không, Thân Đồ Vân.
Từ Ngôn lạnh lùng nhìn đối phương, ngữ khí lạnh nhạt.
Hòa thượng vốn không nên giữ lại tóc, làm sao còn nuôi tóc dài.
Ma Vương Thiên Lân kể, Tà Linh Vạn Dương miêu tả, tăng thêm qua nhiều năm thôi diễn suy đoán, thẳng đến khi ở bên trên Bách Thần lôi, Từ Ngôn lần nữa thấy được Phật Tử, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.
Ma Đế Đồ Thanh Chúc có thể tránh đi tất cả cao thủ Phản Kiếm Minh khiêu chiến khi lên đài Thiên Anh lôi, lúc ấy Từ Ngôn đã rất không hiểu.
Núi Vĩnh Vọng là một phương tán tu trung lập, trừ phi có chỗ liên luy với Phản Kiếm Minh, mới có thể để Phản Kiếm Minh tránh đi Đồ Thanh Chúc mới xuất thế, nếu không trong Phản Kiếm Minh nhất định tồn tại nội ứng của Đồ Thanh Chúc, mà nội ứng này đã để Từ Ngôn mê hoặc cực kỳ lâu, bây giờ mới hoàn toàn kết luận.
Kiếm ảnh thương cổ xuất hiện trong tay Từ Ngôn, trong lúc tia xanh biếc chuyển động hiện ra một thanh kiếm, hắn trầm giọng quát:
- Thân Đồ Thiên đã chết, kế tiếp, đến lượt ngươi Thân Đồ Vân!!
HôI!!
Ngay lúc Từ Ngôn lấy Tiểu Mộc Đầu biến thành Thiên Ất thần kiếm chém ra Phật Tử, mà tại thời điểm sắp diệt sát đối phương, dị tượng ngoài ý liệu lần nữa xuất hiện.
Chỉ thấy tóc dài sau lưng hai nửa Phật Tử như là linh xà quấn quanh mà đến, hình thành cái kén quái dị, trong nháy mắt bao phủ Từ Ngôn ở trong sợi tóc quỷ dị.