Chương 1862: Vô Cực Nhân Ma (hạ)
Chương 1862: Vô Cực Nhân Ma (hạ)Chương 1862: Vô Cực Nhân Ma (hạ)
Một kiếm bị chém ra thân thể, không những không chết còn có dư lực phản kích, có thể thấy được Vô Cực Nhân Ma cường hoành đã nằm ngoài dự đoán của Từ Ngôn.
Kết luận Thân Đồ Vân là Vô Cực Nhân Ma cũng chính là Phật Tử, sau khi Từ Ngôn đến Bắc Châu Minh Sơn, đại địch chân chính nhưng thật ra là Phật Tử đang giả chết, mà không phải Đan Thánh Mạc Hoa Đà.
Cho dù Đan Thánh mạnh như Độ Kiếp, nhưng Vô Cực Nhân Ma tồn tại là Hỗn Thiên Linh Bảo vượt qua Tiên Thiên Linh Bảo.
Tiểu Mộc Đầu ngưng tụ ra toàn lực, dùng để chém giết bản thể Phật Tử, nhưng tóc dài trên đầu Phật Tử lại quỷ dị di động bao phủ Từ Ngôn trong đó, tạo thành một cái kén cực lớn, nhìn thấy mà giật mình.
Kén quái đen nhánh phát ra tiếng ông minh, vô số sợi tóc nhanh chóng đong đưa, nhìn qua tựa như đang xoay tròn.
Từ bên ngoài xem ra quái kén cực kỳ quái dị, từ bên trong nhìn lại càng khủng bố hơn, bởi vì một gương mặt người lấy lọn tóc tạo thành đang xuất hiện trước mặt Từ Ngôn.
- Không nghĩ tới sao! Chúng ta còn có thể gặp mặt! Hắc hắc hắc hắc, Từ Ngôn! Ta muốn cắn nuốt nguyên thần của ngươi! Ngươi dám hủy thân xác ta, ta sẽ chiếm cứ bản thể của ngươi.
Bộ dáng quái diện chính là Đồ Thanh Chúc, tiếng càng mang theo vô tận hung ác cùng phãn hận.
- Ngươi thế mà còn có nguyên thần không chết, Đồ Thanh Chúc, Thân Đồ Thiên.
Từ Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt quái, nói:
- Ngươi và Vô Cực Nhân Ma dùng chung một thể, vừa hay ta giúp ngươi cắt hắn thành hai nửa, các ngươi một người một nửa không phải càng tốt hơn, đặt tên cho khôi lỗi gân giống như với mình, xưng huynh gọi đệ với vật chết nguyên lai mới là đam mê của Ma Đế. - Tử vật? Ha ha ha ha! Ai nói Vô Cực Nhân Ma là tử vật? Ngươi chỉ có thấy được mặt ngoài mà thôi, nguyên lai trí nhớ của ngươi cũng không hoàn chỉnh, tử vật, ha ha ha ha chết cười ta! Ngôn Thông Thiên lại còn nói Vô Cực Nhân Ma là tử vật, ngươi quên mình ngã xuống chính là bị Vô Cực Nhân Ma chém giết à.
Tiếng gầm gừ của Đồ Thanh Chúc tràn đầy điên cuồng, hắn đã đã mất đi bản thể thân xác, đạo nguyên thần này giấu ở trên người Vô Cực Nhân Ma, chỉ có thể lấy hình thái sợi tóc ẩn hiện.
Hắn hận chết Từ Ngôn, hận không thể thay vào đó.
- Vô Cực Nhân Ma cũng không hoàn chỉnh, căn bản giết không được Ngôn Thông Thiên, ngươi đang nói láo.
Từ Ngôn lạnh lùng nói.
- Ta chán ghét bộ dáng tự cho là đúng của ngươi, chỉ là tàn hồn Hóa Thần mà thôi, ngươi hẳn là giống tàn hồn thiện niệm, bị Vô Cực Nhân Ma cắn nuốt không còn!
Tiếng Đồ Thanh Chúc bỗng nhiên dữ tợn, mặt quái do sợi tóc tạo thành mở cái miệng rộng nuốt hết đối thủ.
- Vô Cực Nhân Ma là tồn tại bất tử bất diệt, lại một lần nữa cảm thụ tử vong đi, Ngôn Thông Thiên, lần này sau khi ngươi chết, rốt cuộc không có cơ hội chuyển sinh, bởi vì... Ta sẽ triệt để hòa tan thân hồn của ngươi!!!
Trong khoảnh khắc Đồ Thanh Chúc biến hóa sợi tóc siết giết mà đến, trong mắt trái Từ Ngôn bùng nổ một chút tia đen.
Tia đen như châm, sau một khắc trong nháy mắt phóng đại, con ngươi đen nhánh giống như mặt nước bình tĩnh xuất hiện một chút gợn sóng.
Gợn sóng tạo nên ba động, huyền ảo mà thương cổ, từng tiếng rồng ngâm theo tiếng rống của Từ Ngôn cùng nhau chợt hiện.
Rống!!!IIIIIII
Châm mang bên trong mắt đen bỗng nhiên xông ra, như Giao Long Xuất Hải, quái vật khổng lồ một thân vảy đen phá xác mà ra từ thế giới dưới đáy mắt, xúm lại ngoài thân chủ nhân.
Đầu rồng dữ tợn, mắt rồng đỏ thắm, móng rồng sắc bén, vảy rồng lóe ra sáng bóng như đêm tối, rầm râầm lân phiến ma sát, phát ra tiếng vang doạ người.
- Nên chiến, tiểu Hắc.
RốngIIIIIII
- Nên chiến... Thiên Ất!
Ông!!IIII
Trong tiếng gầm rống tức giận, tóc dài của Từ Ngôn ầm vang nổ lên, Hắc Long gào thét mà ra cùng vô số sợi tóc triền đấu tại một chỗ, đuôi rồng bãi xuống chấn ra một vết nứt, hình thành lối ra.
Long Ly cùng Đấu Vương kiếm vờn quanh ngoài thân, trong tay Từ Ngôn nhiều hơn một thanh trường kiếm cổ phác, mũi kiếm lóe ra tia xanh biếc, chính là bản thể Tiểu Mộc Đầu biến thành Thiên Ất kiếm!
Thiên Ất nơi tay, kén quái sợi tóc vừa mới xông ra đã bị Từ Ngôn toàn lực chém ra, bên trong tiếng răng rắc răng rắc, tóc của Phật Tử Ninh Ngữ bị chém đứt một mảnh.
Sợi tóc nhao nhao rơi xuống, lọt vào bên trong dung nham lại không cách nào thiêu hủy, trên dưới chập trùng lộ ra rất quái dị trong biển lửa.
Đừng nhìn tóc dài bị chém đứt không ít, bản thể Phật Tử vậy mà không biết lúc nào kết nối cùng nhau, lúc này đang hoạt động tay chân, gặp Từ Ngôn xông ra sợi tóc vây khốn. Trên mặt Ninh Ngữ hiện ra nụ cười cổ quái.
- Thật sự là khó chơi, ngã phật từ bi, Từ Ngôn, theo ta xuống Địa ngục đi.
HôI!!
Lời còn chưa dứt, thân ảnh Phật Tử đột nhiên biến mất không thấy, tại cỗ còn lại một đạo tàn ảnh đã xuất hiện ở trước mặt Từ Ngôn, đưa tay ra quyền, quyền phong như sấm sét gào thét mà tới.
OanhIIIIIII Từ Ngôn nâng quyền đụng vào nhau.
Không phải hắn không muốn động dùng Thiên Ất kiếm, bởi vì khí tức Tiểu Mộc Đầu rất hỗn loạn, miễn cưỡng ngưng kết hình kiếm nhưng căn bản trảm không ra mấy kiếm, một khi thúc giục quá nhiều lần, Tiểu Mộc Đầu vốn chỉ là một cái cây nhỏ, không bị bẻ gãy là không thể.
Cũng không hiểu rõ chiến lực của Vô Cực Nhân Ma, Từ Ngôn không có tùy tiện dùng Thiên Ất kiếm đi đón đỡ, mà lấy lực lớn của bản thân tăng thêm phòng ngự của Giác Thạch giáp.
Một khắc khi hai quyền đụng vào nhau, Từ Ngôn bị chấn kinh đến tột đỉnh.
Lực đạo của Phật Tử không kém hắn, mà bản thể không sợ chém giết!
Lực lượng thân xác kinh khủng, tăng thêm bản thể bất tử bất diệt, Vô Cực Nhân Ma căn bản chính là một quái vật, muốn chiến thắng chỉ sợ ngay cả Độ Kiếp đều khó mà làm được.
Quyền phong nổ lên, trên không biển lửa xuất hiện ba động kinh người, hai thân ảnh riêng phần mình bị bắn bay.
Cách xa nhau ra hơn trăm trượng, hai người đồng thời rơi vào nham tương, chân đạp lửa lớn, đỉnh đầu Phật Tử nổi lơ lửng quái vật tóc dài, đỉnh đầu Từ Ngôn thì có Hắc Long dữ tợn quay quanh.
Vô Cực Nhân Ma kinh khủng khiến trong lòng Từ Ngôn phát chìm.
Hắc Long mặc dù phá xác, nhưng cũng không đạt tới trình độ Hóa Vũ, Bạch Long có bản thể giấu ở trong Long Nham, chôn ở bụng kình, chỉ cần long hồn thức tỉnh thì có thể dung hợp thân rồng, đạt tới Hóa Vũ dễ như trở bàn tay, nhưng tiểu Hắc khác biệt.
Tiểu Hắc không có bản thể ở Chân Võ giới, nó hoàn toàn là hậu thiên trưởng thành thành Hắc Long, có thể đạt tới trình độ bây giờ đủ để kinh người, không so được Bạch Long.
Nếu như Vô Cực Nhân Ma ngay cả Độ Kiếp cùng Hóa Vũ thậm chí Tán Tiên đều không cách nào diệt sát, như vậy hôm nay thật sự là tử kỳ của Từ Ngôn. Hết thảy trước đó đều thành vô dụng không công, Vô Cực Nhân Ma bị chém thành hai nửa không những không chết ngược lại cực nhanh khép lại càng lộ vẻ hiện ra chiến lực kinh người, hiện tượng đảo khách thành chủ này cho dù là ai cũng không thể suy nghĩ.
Không đúng.
Trong lòng Từ Ngôn phát trầm đột nhiên sáng mắt lên, loại bỏ suy đoán của mình.
Nếu như cỗ Vô Cực Nhân Ma này của Phật Tử là thật vô địch thiên hạ, cần gì phải mai danh ẩn tích, lấy Không Thiền phái làm che giấu.
Khi hắn biết mình rời đi trong Bình giới đã có thể thống hạ sát thủ, chẳng phải càng thêm bớt việc?
Nhớ tới Thiên Ất kiếm như cành khô không trọn vẹn, Từ Ngôn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Nhất định là Vô Cực Nhân Ma lúc ban đầu cũng là dị bảo vô cùng hư nhược, qua nhiều năm khôi phục để hắn trở nên mạnh mẽ hơn không ít, nhưng tuyệt đối không đạt được trình độ Hỗn Thiên Linh Bảo.
Từ Ngôn khám phá ra chân tướng của Phật Tử, thế là chủ động công ra, cùng Hắc Long đồng thời xuất thủ, triền đấu cùng Vô Cực Nhân Ma ở một chỗ.
Quả nhiên, lần nữa ác chiến, Từ Ngôn phát hiện chiến lực của Vô Cực Nhân Ma chỉ có thể duy trì tình trạng không kém cùng hắn bao nhiêu, loại trình độ này tuyệt đối không đạt được cảnh giới Độ Kiếp, như thế xem ra suy đoán chính xác.
Cho dù một lần trảm không chết, Từ Ngôn cũng không tin trảm Vô Cực Nhân Ma thành hàng ngàn hàng vạn khối mà nó còn có thể bất tử.
Từ Ngôn quyết tâm, cùng Hắc Long bỏ mạng trùng sát, Kẻ Xấu Xí một bên khác bị ép đối mặt với Đan Thánh, sau khi nghe nói đến hai cái tên đều bị chấn kinh đến tột đỉnh.