Chương 1864: Nhà tù
Chương 1864: Nhà tùChương 1864: Nhà tù
Tiếng đột nhiên xuất hiện để ánh mắt Từ Ngôn trầm xuống, dọc theo ánh trăng chiếu xuống nhìn lại, bên trong một góc hẻo lánh của nhà tù có một người đang cuộn tròn, lôi tha lôi thôi, vô cùng xấu.
- Cao Nhân? Ngươi làm sao ở đây, đây là địa phương nào?
Nhận ra Kẻ xấu xí, Từ Ngôn nhíu nhíu mày, xiềng xích trên tay chân biểu thị thân phận tù phạm, giãy giãy, thế mà không cách nào tránh ra.
- Lại là ác mộng...
Bên trong nỉ non, hai mắt Từ Ngôn nhắm lại, bình tĩnh lại tâm thần, muốn mau chóng tỉnh lại.
Hắn không thích ác mộng, nhất là loại ác mộng bị cầm tù hoặc là bị thân nhân nuốt giết này.
- Nếu như là ác mộng thì tốt rồi.
Bên trong góc hẻo lánh vang lên tiếng bất đắc dĩ của Kẻ xấu xí, Từ Ngôn nghe nói bỗng nhiên giật mình.
- Không phải mộng cảnh?
Lần nữa thử một chút không tránh thoát khóa sắt phổ thông, Từ Ngôn nghi hoặc lực lượng bản thể của mình giống như nửa điểm không dư, bằng không không có khả năng đến cả mắt xích tâm thường đều không thể tránh ra.
- Chẳng lẽ là Cổ Quốc thần thông...
Nhớ tới lúc trước Chung Ly Bất Nhị thi triển thần thông kỳ dị, sau khi Từ Ngôn kinh ngạc có chút không thể tin.
Phải biết hắn đã là Hóa Thần đỉnh phong, không phải tu sĩ Nguyên Anh năm đó, sao lại lâm vào ở trong thần thông mà không có nửa điểm phát giác?
- Không đúng, nơi này không phải huyễn cảnh, nơi này là thế giới chân thật. Vừa suy nghĩ Cổ Quốc, Từ Ngôn lật đổ suy đoán, bởi vì hắn có thể cảm giác được, hết thảy xung quanh đều thật tồn tại, ngay cả chính hắn cũng giống vậy.
Cổ Quốc là một loại thần thông huyễn thuật cỡ lớn, kéo nguyên thần địch nhân vào bên trong quốc gia trống rỗng huyễn hóa ra, có thể nói hết thảy bên trong Cổ Quốc đều là giả tượng huyễn tượng, ngoại trừ nguyên thần lâm vào Cổ Quốc ra, ngay cả thiên địa đều giả.
Nhưng nơi này khác biệt.
Gạch đá trong lao ngục này là thật, song sắt là thật, sâu kiến cùng một con chuột bên trong nơi hẻo lánh cũng là thật, ngay cả chính huyết nhục bản thể Từ Ngôn đều thật.
- Nơi này là... Linh Bảo Giới.
Từ Ngôn lên tiếng kinh hô rốt cục suy nghĩ ra địa phương đang ở đến cùng là chỗ nào.
Thời điểm hắn cùng Ma Đế chém giết Niết Phàm kiếm ầm vang sụp đổ, sau đó đã mất đi tri giác, lần nữa tỉnh lại đã đến thế giới xa lạ, như thế suy tính, mảnh thế giới chân thật này giống như là Tình Châu giới, là một phương thiên địa bên trong Tiên Thiên Linh Bảo.
Nếu chết đi bên trong Cổ Quốc thần thông, chưa chắc sẽ chân chính chết mất, thế nhưng chết ở trong Linh Bảo Giới, vậy thì thật là không đường sống.
- Đích thật là Linh Bảo Giới, nếu như là Linh Bảo Giới vô chủ còn tốt, cùng lắm thì hao phí chút năm tháng tìm kiếm lối ra, nếu là Linh Bảo Giới có chủ, như vậy nhất định chết không thể nghỉ ngờ đi.
Tiếng Kẻ xấu xí Cao Nhân tràn đầy bất đắc dĩ, ở trong góc ngẩng đầu, nói:
- Không may, Linh Bảo Giới này thế mà tôn tại giới linh cũng chính là Kiếm Hồn, cho nên chúng ta chết chắc.
- Ngươi có thể cảm giác được Kiếm Hồn tồn tại?
Từ Ngôn có chút kinh ngạc. Nếu như Cao Nhân chưa thấy qua nguyên thần Niết Phàm Trần đã có thể kết luận Linh Bảo Giới có chủ, chẳng phải là biết trước.
- Còn cần cảm giác.
Cao Nhân nâng lên xiêng xích trong tay, nói:
- Vừa tới đây đã thành tử tù, linh lực mất hết, năng lực đều không còn, mảnh Linh Bảo Giới này nhất định có chủ, mà hắn lại muốn giết chết những kẻ ngoại lai như chúng ta.
- Niết Phàm Trần, nguyên thần Tán Tiên, hắn là chủ nhân nơi này, chúng ta có lẽ có thể nói chuyện với hắn, ngươi từng nghe nói qua người này.
Từ Ngôn do dự một chút, đã cùng là tù phạm, đề phòng của hắn về Cao Nhân cũng giảm bớt một chút, nói ra tin tức mình biết.
- Niết Phàm Trần? Không nhận ra, sơn dã thôn phu thâm sơn cùng cốc, ta làm sao biết.
Cao Nhân tức giận hừ hừ lẩm bẩm một câu.
- Ngươi thành danh nhất định sớm hơn ta, chẳng lẽ Tán Tiên của Chân Võ giới mà ngươi cũng không biết?
Từ Ngôn kinh ngạc, theo tính cách của gia hỏa thích ẩn giấu thực lực như Cao Nhân, không nên không biết về Tán Tiên của Chân Võ giới nha.
- Từ đâu có nhiều Tán Tiên như vậy, từng người xưng tiên gọi thánh, thật sự cho rằng Tiên là dễ làm như thế.
Cao Nhân quệt miệng khinh bỉ nói một câu không giải thích được.
- Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ Tán Tiên không phải tiên?
Từ Ngôn nghe không hiểu Cao Nhân nói thầm, không khỏi hỏi một câu.
- Các ngươi nói là tiên chính là tiên, ta đang hồ ngôn loạn ngữ, không cần coi là thật... Đáng chết, đáng chết! Không nên lòng tham, sớm nên đi mới đúng.
- AI... Cao Nhân vẫn đang nói nhỏ, lộ ra rất ảo não.
Nhìn một chút bên trong phòng giam chỉ có một Cao Nhân, Từ Ngôn không có lý không hỏi đối phương, mà đứng dậy đi vào trước mặt song sắt, thử một chút lực cánh tay, phát hiện lực lượng của mình bị áp chế đến một loại trình độ chỉ mạnh hơn phàm nhân một chút.
Giam cầm đến từ phương thế giới này, Linh Bảo Giới có Kiếm Hồn khống chế, có thể tuỳ tiện phong bế vật sống trốn vào trong đó.
- Cùng loại với Mộc lão ở trong Hỗn Nguyên bình... Không, còn cường đại hơn Mộc lão, Niết Phàm Trần là Kiếm Hồn, cũng là nguyên thần Tán Tiên, Dạ Nhãn đâu, tiểu Hắc đâu...
Đột nhiên nhớ ra cái gì, Từ Ngôn bắt đầu tìm kiếm ở bên trong phòng giam.
Đao Kiếm Long Ly cùng Đấu Vương kiếm tất cả đều không thấy tung tích, ngay cả Thiên Cơ phủ cùng Hỗn Nguyên bình cũng cảm giác không ra, Từ Ngôn duy nhất có thể cảm giác được là Tiểu Mộc Đầu bị áp chế không cách nào động đậy bên trong nguyên thần mình, vật ngoài thân còn lại thì một kiện cũng không có, ngay cả Hắc Long cũng không biết ở đâu.
Từ Ngôn đi xung quanh tìm kiếm thật ra cũng không ôm bất cứ hi vọng nào, ngay cả Tiên Thiên Linh Bảo của mình đều vô tung vô ảnh, viên Dạ Nhãn kia càng sẽ không giữ ở bên người.
Nhớ tới Dạ Nhãn, là bởi vì lần trước ở thế giới dưới mặt đất gặp phải nguyên thần Niết Phàm Trần, đối phương nhìn thấy Dạ Nhãn biểu hiện ra hoảng sợ.
Nhất là Niết Phàm Trần xem Dạ Nhãn như cốt nhục cùng tinh huyết của mình, còn hô to người Bổ Thiên rồi âm mưu, lúc ấy Từ Ngôn cho rằng thời gian đối phương trở thành Kiếm Hồn quá lâu nên thần trí không rõ, bây giờ xem ra, chỉ sợ bên trong Dạ Nhãn hoàn toàn chính xác có cốt nhục cùng tinh huyết của Niết Phàm Trần.
- Chẳng lẽ Yên Vũ Châu không phải vật từ Cửu Thiên, mà là hậu thiên tế luyện ra? Ai có thể lấy máu thịt của tán tiên luyện thành linh bảo.
Tìm hiểu tìm hiểu, Từ Ngôn bỗng nhiên giật mình, hô ra tiếng. Hắn lần này suy đoán khiến cho chính hắn giật nảy mình, tế luyện người sống, mà còn là cường giả Tán Tiên thành Linh Bảo, tu vi cần mạnh đến bao nhiêu, thủ đoạn tàn nhẫn ra sao.
- Luyện người mà thôi, có cái gì hiếm lạ, ngươi cảm thấy những Linh Bảo mang theo Linh Bảo Giới đều làm sao mà có.
Cao Nhân lẩm bẩm một câu không còn ngẩng đầu, lau sạch một khối lệnh bài không đáng chú ý, bên trên lệnh bài ngay cả một chữ cũng không có, không biết có chỗ lợi gì.
- Linh Bảo Giới cũng có thể luyện hóal
Từ Ngôn lần đầu tiên nghe nói loại thuyết pháp này.
- Có cái gì không thể, chỉ là ngươi chưa thấy qua mà thôi, đừng nói linh bảo thiên linh bảo, nếu như đủ cường đại, ngay cả Hỗn Thiên Linh Bảo đều có thể luyện hóa ra.
Cao Nhân liếc mắt nhìn Từ Ngôn, nói:
- Nếu như ta không nhìn lầm, mảnh Linh Bảo Giới này chính là hậu thiên luyện chế mà ra.
- Muốn thế nào luyện chế, chẳng lẽ luyện hóa cả một quốc gia?
Từ Ngôn hơi kinh hãi.
- Không sai biệt lắm, luyện một nước thành Linh Bảo, luyện một giới thành Hỗn Thiên...
Nói nói, Cao Nhân không khỏi run run một chút, giống như nhớ ra đồ vật đáng sợ gì đó.
- Ngươi đến tột cùng biết bí ẩn gì.
Từ Ngôn tập trung vào đối phương, câu thuyết pháp luyện một giới thành Hỗn Thiên kia, đại biểu hàm nghĩa để cho người ta suy nghĩ đến cực sợ.
- Có thể để cho ta nhìn kiếm của ngươi, thanh được xưng là Thiên Ất kia hay không.
Cao Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, đáy mắt lướt qua một loại thần sắc cổ quái có e ngại cùng sùng kính trộn lẫn.
- Ngươi gặp qua Thiên Ất kiếm?
Tiếng chất vấn của Từ Ngôn trở nên lạnh lẽo.
- Chưa thấy qua, nghe nói qua, thanh kiếm kia rất mạnh, mạnh đến ngươi không cách nào tưởng tượng.
Cao Nhân thấp giọng nói, trong giọng nói tràn đầy kiêng kị.