Chương 1865: Cốc Huyền thần bí
Chương 1865: Cốc Huyền thần bíChương 1865: Cốc Huyền thần bí
Trong lao ngục băng giá, chỉ có ánh trăng trắng bệch cùng hai tù nhân dưới thềm.
Kẻ xấu xí Cao Nhân mang theo ngữ khí kiêng kị đưa ra ý muốn gặp Thiên Ất kiếm một lần, Từ Ngôn há có thể để hắn toại nguyện, đừng nói hiện tại không bỏ ra nổi Thiên Ất kiếm càng gọi không ra Tiểu Mộc Đầu, thời điểm có thể cầm ra được, cũng sẽ không dễ dàng để một cái cổ quái gia hỏa nhìn thấy.
Trước kia đã cảm thấy Kẻ xấu xí này rất kỳ quái, mang theo mục đích quỷ dị.
Bây giờ Từ Ngôn càng ngày càng cảm thấy Cao Nhân cổ quái thậm chí lạ lãm, thật giống như không phải người của một thế giới.
- Ngươi ở nơi nào nghe nói Thiên Ất, ngươi nói trước đi, nếu không đừng nghĩ nhìn thấy Thiên Ất kiếm chân chính.
Từ Ngôn vẫn đang dọc theo góc tường tìm kiếm, không lâu tìm được một còn con giun đen từ bên trong góc hẻo lánh, bắt lại nâng ở trong lòng bàn tay nhìn một chút, cẩn thận thu vào ống tay áo, giống như tìm tới đầu hắc trùng nho nhỏ này còn muốn làm hắn an tâm hơn so với tìm tới Dạ Nhãn.
- Nếu như ta không nhìn lầm, Thiên Ất kiếm của ngươi chỉ là mảnh vỡ mà thôi, cho dù là mảnh vỡ, nếu như ngươi có thể động dụng Thiên Ất kiếm, hẳn là có thể chém ra phương Linh Bảo Giới này, chúng ta có thể thoát khốn.
Cao Nhân không thấy được động tác của Từ Ngôn, ngồi xổm ở góc tường thở dài nói:
- Xem ra ngươi đã không vận dụng được Thiên Ất kiếm, chúng ta không có cơ hội chạy đi, ngày mai sẽ hành hình, đến lúc đó chúng ta đều sẽ chết thảm trong Linh Bảo Giới.
- Đã hẳn phải chết không nghi ngờ, vậy thì nói một chút lai lịch của ngươi đi, nói một chút ngươi ở nơi nào nghe nói Thiên Ất kiếm.
Từ Ngôn không nhanh không chậm nói. - Có thể nói cho ta, thời điểm năm đó ngươi đến lòng đất Vãng Sinh động ở Tây Châu phát hiện vượt vực truyền tống đại trận, đại trận kia đến tột cùng là loại bộ dáng nào hay không.
Cao Nhân không có trả lời, mà hỏi ngược một câu.
- Lấy địa hỏa thay thế linh lực ba phương, chỉ cần khảm nạm một kiện linh bảo đã có thể mở ra, không có gì đặc biệt.
- Lấy lửa chuyển linh, đó là thủ pháp trận đạo cao thâm cỡ nào, thế mà bị nói thành không có gì đặc biệt! Ha! Nếu như bị cao nhân trận đạo chân chính biết được, chỉ sợ sẽ bị chọc giận đến phun máu.
- Năm đó cũng có không ít người hiểu trận đạo truy sát ta, không gặp ai phun máu.
- Bọn hắn tính là cao nhân trận đạo? Một đám nhà quê không kiến thức thôi.
- Tây Châu Hóa Thần bị ngươi nói thành nhà quê, vậy cao thủ chân chính đến tột cùng ở nơi nào.
- Phía dưới truyền tống trận trong lòng đất, có phải ngươi gặp được một chữ 'Vân lấy địa hỏa phác hoạ hay không.
Kẻ xấu xí Cao Nhân trầm ngâm một chút, trầm giọng nói ra lời này, nghe nói mây chữ, động tác trên tay Từ Ngôn hơi trì trệ.
- Ngươi đã sớm biết truyền tống trận ở lòng đất, cần gì phải đến hỏi ta.
Từ Ngôn liếc mắt nhìn đối phương, Cao Nhân biết rõ còn cố hỏi lộ ra rất làm ra vẻ.
- Ta chưa thấy qua, thật ra ta mới tới đây không lâu.
Cao Nhân thở dài, nhìn về trăng sáng phía ngoài cửa sổ, trong tay vuốt vuốt lệnh bài không có chữ, nói:
- Quen biết một trận cũng coi như duyên phận, đã đều phải chết, ta kể cho ngươi câu chuyện xưa.
- Xin lắng tai nghe.
Từ Ngôn không còn tìm kiếm Dạ Nhãn không có tung tích, mà là ngồi xuống. - Có một chỗ tại cuối cùng của tinh không xa xôi, cách nơi này vô biên vô hạn, ngươi có thể tưởng tượng thành Thiên Đình trong truyền thuyết, hoặc là tiên giới, nơi đó có vô số cao thủ, cường giả như rừng, nhiều vô số kể chí cường đến từ vạn giới, càng có vô tận hung thần ác sát, lực phá hoại của bọn hắn cường đại đến không cách nào tưởng tượng.
- Vì trật tự của Thiên Đình, hậu duệ của tiên thiết lập giám thị cường đại, lấy thủ đoạn tàn khốc tiến hành trấn áp, để những cường giả đến từ vạn giới kia đều muốn tuân theo thiết luật của Thiên Đình, nếu như ai không tuân thủ, sẽ bị tàn nhẫn cầm tù, thậm chí tiêu diệt.
- Ở bên trong mảnh thế giới gọi là Thiên Đình kia cũng tồn tại gia hỏa không tuân thủ trật tự, bọn hắn cường đại lại cao ngạo, siêu nhiên lại máu lạnh, bọn hắn là chí cường chân chính bên trong vạn giới, tồn tại có thể tru tiên.
- Vì khống chế những người tru tiên này, hậu duệ của Tiên lấy thủ đoạn đặc thù phong ấn nó, chỉ có như thế, mới có thể để cho trật tự vĩnh tồn.
- Thế nhưng bên trong những người tru tiên kia, có hai gia hỏa kinh khủng trốn thoát, bọn hắn là túc địch trời sinh, bọn hắn không chết không thôi, bọn hắn lấy vũ trụ làm chiến trường, lấy sao trời làm vũ khí, một đường chém giết, từ Thiên Hà bên này giết tới Thiên Hà phía bên kia, cuối cùng biến mất ở điểm cuối cùng của tinh không vô tận...
Cao Nhân giảng thuật, tràn đầy kì lạ, giống như một loại truyên thuyết nào đó.
Cho dù ai nghe nói đều sẽ xem nó như một câu chuyện xưa.
Duy chỉ có Từ Ngôn, từ lần giảng thuật này nghe ra được một thứ không giống bình thường.
- Ngươi nói Thiên Đình, không phải tiên giới, mà là... Vạn Giới Ngục.
Giọng Từ Ngôn trầm thấp, lộ ra một loại quái dị, nghe nói ba chữ Vạn Giới Ngục, Kẻ xấu xí Cao Nhân bỗng nhiên giật mình.
Ánh mắt nhìn về phía Từ Ngôn mang theo kinh ngạc cùng không hiểu, Cao Nhân do dự nửa ngày, nói: - Ngươi ở nơi nào nghe nói Vạn Giới Ngục?
Không có trả lời câu hỏi thăm của đối phương, Từ Ngôn lần nữa nhìn chằm chằm Cao Nhân nói:
- Ngươi nói hai vị cường giả lấy vũ trụ làm chiến trường, lấy sao trời làm vũ khí kia có phải Vân Tiên Quân cùng Cốc Huyền hay không.
- Ai nói cho ngươi!
Cao Nhân cả kinh đứng lên, không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt nhìn, giống như gặp quỷ.
- Tiên Quân ca dao, quả nhiên là thật...
Từ Ngôn nhíu chặt song mi, nguyên lai những đồ vật bên trong bài ca dao do Vân Tiên Quân lưu lại nói cũng không phải là cố sự, mà là chân thực.
- Ngươi từng chiếm được mảnh vỡ Thiên Ất kiếm, từ đó gặp được một ít chữ viết còn sót lại, thì ra là thế.
Cao Nhân kinh ngạc dần dần thối lui.
- Vạn Giới Ngục là địa phương nào, Vân Tiên Quân cùng Cốc Huyền lại có liên quan gì.
Từ Ngôn trầm giọng hỏi.
- Quên Vạn Giới Ngục đi, Chân Võ giới rất tốt, có thể còn sống càng tốt hơn.
Cao Nhân thấp giọng nói:
- Tiên Quân cùng Cốc Huyền chỉ là truyền thuyết mà thôi, ta nghe nói hay nên mới kể ra, ta không lừa ngươi, ta chỉ biết là vũ khí của Vân Tiên Quân là Hỗn Thiên chí bảo tên Thiên Ất kiếm.
- Cốc Huyền đâu, vũ khí của Cốc Huyền là cái gì?
Từ Ngôn truy vấn.
- Không được biết, Cốc Huyền quá mức thần bí, thần bí đến không ai thấy qua bản thể của Cốc Huyền, không ai biết Cốc Huyền là tiên là ma hay là yêu, ta chỉ nghe qua một tin đồn, nghe đồn nói Cốc Huyền không phải người sống, cũng không phải người chết, mà là quái vật tôn tại trong khe hẹp giữa sinh tử, có được bất hủ thọ nguyên cùng sinh mệnh.
Cốc Huyền đâu đâu cũng có, có thể hóa thanh phong, có thể tan nhật nguyệt, Cốc Huyền là tinh, tỉnh quang chiếu rọi mặt đất chính là quốc gia của hắn, Cốc Huyền là mây, phạm vi mây ảnh bao phủ là nhạc viên của hắn, Cốc Huyền không có bản thể chân chính, khi thì hóa thành ve bay kêu vui, khi thì biến thành tiên hạc vỗ cánh bay cao, hắn có thể hoà vào trong vạn vật, cũng có thể ở lại trên người bất kỳ người nào...
Tiếng nỉ non trầm thấp, cùng với ánh trăng lưu chuyển, nghe không có bất kỳ cái gì hướng tới, ngược lại làm cho người ta cảm thấy rất sợ hãi.
Giảng thuật đến từ Kẻ xấu xí, miêu tả ra một loại tôn tại cường đại như thần linh, tỉ mỉ nghĩ lại, đây căn bản cũng không phải là người, mà là thiên đạo.
- Ngươi nói, không phải là Chân Tiên đó chứ? Nhân Gian giới căn bản không có người mạnh như thế.
Sau khi Từ Ngôn nghe xong trầm ngâm nửa ngày, phản bác.
- Truyền thuyết mà thôi, cố sự trong truyền thuyết, thật ra ta cũng không tin, ta kể xong, đến lượt ngươi lấy ra tàn phiến Thiên Ất kiếm, nhìn chúng ta có cơ hội chạy ra phương thiên địa này hay không.
Cao Nhân chờ Từ Ngôn lấy ra Thiên Ất kiếm, đáng tiếc người ta căn bản không có động.
- Thiên Ất kiếm không bỏ ra nổi đến, bị phong ở bên trong nguyên thần của ta, ta cũng muốn rời đi Linh Bảo Giới.
Từ Ngôn nhìn chằm chằm Cao Nhân, nói:
- Mà ngươi nói thật không hiểu rõ, nói nhăng nói cuội, ta nghe không ra câu nào là thật câu nào là giả, nếu như ngươi muốn thủ chạy ra Linh Bảo Giới, tốt nhất nói chút lời thật.
- Nói thật ngươi cũng sẽ không tin, ta nói ta đến từ thiên ngoại, ngươi tin không. Cao Nhân nhếch miệng, nói xong bỗng nhiên giật mình, lần nữa nhìn về phía Từ Ngôn, nói:
- Ngươi mới vừa nói cái gì? Thiên Ất kiếm tàn phiến phong ấn ở bên trong nguyên thân của ngươi?