Chương 1866: Thiên ngoại
Chương 1866: Thiên ngoạiChương 1866: Thiên ngoại
Cao Nhân kinh ngạc, là tàn phiến Hỗn Thiên Linh Bảo thế mà có thể bị dung nhập vào nguyên thần của tu sĩ.
Phải biết mặc dù là tàn phiến, đó cũng là vượt qua tiên thiên chí bảo, rất khó dung nhập nguyên thần của tu sĩ, cho dù khống chế, cũng chỉ có thể mang ở trên người hoặc lưu ở trong túi trữ vật.
Có thể dung nhập Hỗn Thiên Linh Bảo vào nguyên thần, nhất định là chí cường tu vi cao tuyệt, một giới Hóa Thần căn bản làm không được, trừ cái đó ra, cũng chỉ có thể là chủ nhân của Hỗn Thiên Linh Bảo, hoặc là chính Hỗn Thiên Linh Bảo.
Cao Nhân không thể tin nhìn sang, còn Từ Ngôn đang âm thầm suy tư.
Từ Ngôn mặc dù không tin Cao Nhân tới từ thiên ngoại, nhưng hắn luôn có một loại dự cảm, trước tên mặt kẻ xấu xí này thật không đơn giản.
Nhất là lời đồn mà liên quan tới Cốc Huyền đối phương kể, để Từ Ngôn sinh ra một loại cảm giác run sợ, nếu như Cốc Huyền thật có năng lực của thiên đạo, chỉ sợ Vân Tiên Quân kia sớm đã ngã xuống.
Thật ra từ Thiên Ất kiếm không trọn vẹn cùng Vô Cực Nhân Ma không trọn vẹn đã có thể nhìn ra được, ngay cả hai kiện Hỗn Thiên Linh Bảo đều vỡ vụn thành bộ dáng như thế, có thể thấy được chủ nhân của bọn chúng cũng chắc chắn chiến tử trên thiên khung.
Cảm thán Vân Tiên Quân ngã xuống, đồng thời, càng thêm kiêng kị rất nhiều vê Cốc Huyền có thể hóa thân thiên đạo.
- Hoà vào trong vạn vật, có thể lại ở trên người của bất kỳ người nào... Chẳng lẽ Cốc Huyền kia có năng lực đoạt xá vô hạn!
Nếu quả thật có năng lực như thế, Cốc Huyền tồn tại hoàn toàn chính xác cùng loại thiên đạo.
- Ai biết được, nói là truyền thuyết, nghe nói mà thôi, ta lại không thấy tận mắt. Cao Nhân nói xong đi đến cạnh Từ Ngôn, nghển cổ nhìn nhìn, nói:
- Chẳng lẽ ngươi là Thiên Ất kiếm linh? Mau mau hiện hình, để cho ta khống chế ngươi xông phá phương thiên địa này.
- Có thể hiện hình, người thứ nhất bổ là ngươi.
Từ Ngôn tức giận nói, hắn là Thiên Ất mộc linh không giả, lại có được thân xác bản thể, còn có ác niệm tàn hồn của Ngôn Thông Thiên.
Nhớ tới Tán Tiên tàn hồn, mắt Từ Ngôn sáng lên, trong mắt trái lưu chuyển ra một tia sáng bóng đen nhánh, nhìn rất quỷ dị.
Hô...
Thật dài thở ra một hơi, mặc dù bị Linh Bảo Giới áp chế, Từ Ngôn trở nên như là thường nhân, nhưng lực lượng ác niệm bản nguyên bên trong thần hồn vẫn còn ở đó.
Chỉ cần có cỗ lực lượng ác niệm này, sẽ có thủ đoạn hộ thân.
Yên tâm mấy phần, Từ Ngôn không có đi vận dụng lực lượng ác niệm, mà nhắm mắt ngồi xếp bằng, không nói nữa.
Cao Nhân ở một bên không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không lên tiếng, trong tay vuốt vuốt khối lệnh bài không có chữ.
Trong lúc nhất thời trong lao ngục yên tĩnh trở lại, ngẫu nhiên có thể nghe đến tiếng chuột kêu chi chi cùng chạy nhanh.
Từ Ngôn đang suy tư.
Suy tư thân phận thật sự cùng lai lịch của kẻ xấu xí Cao Nhân.
Đối phương chỉ là Hóa Thần, tuyệt đối không đạt đến Độ Kiếp, phong ấn đến từ Linh Bảo Giới có thể để cho Hóa Thần đỉnh phong dùng không ra bất kỳ linh lực, chưa hẳn chống đỡ được Độ Kiếp.
Bộ dáng Cao Nhân là vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ, không giống giả bộ, hắn không trốn thoát được lao ngục, nói rõ tu vi của hắn nhiều nhất ở Hóa Thần mà thôi.
Về phần Đan Thánh cùng Kỳ Lân thú lớn còn có Hỗn Độn Ma Vương đều đi nơi nào, Từ Ngôn nhất thời suy tính không ra, bất quá lấy kinh nghiệm sinh hoạt ở trong Tình Châu giới của hắn để xem, người bị kéo vào Linh Bảo Giới, hẳn là xuất hiện ở địa phương khác biệt.
- Vân Tiên Quân, Cốc Huyền, thiên đạo...
Suy tư lời đồn mà Cao Nhân vừa kể, tâm tư Từ Ngôn đang không ngừng chập trùng.
Có một việc bị hắn một lần nữa nhớ tới, lại bị rất nhanh quên mất, một chút suy nghĩ không hiểu thấu sinh sôi ra trong não hải, lại bị bóp tắt.
Lời đồn quá mức quỷ dị huyền bí, Từ Ngôn không cách nào phân biệt ra thật giả, nếu như thế gian thật có thiên đạo, lại há có thể dễ dàng tha thứ loại cường giả như Cốc Huyền cùng tồn tại ở thế gian với mình?
Nếu như Cốc Huyền thật có thể vô hạn đoạt xá, đây chẳng phải là một loại vĩnh tồn bất hủ?
- Trên trời, đến cùng có Chân Tiên hay không...
Bên trong tiếng nói nhỏ, Từ Ngôn chậm rãi mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ nhỏ, chân trời nổi lên bong bóng cá.
Nghe Từ Ngôn nỉ non, Cao Nhân cũng mở mắt ra, trong nháy mắt khi hắn mở mắt, một cỗ khí tức huyền ảo đột nhiên xông vào trong mắt của hắn, sau một khắc hai mắt Cao Nhân biến thành đen như mực, không nhìn thấy nửa điểm tròng trắng.
Ngốc chát chát ngồi ở góc tường, Kẻ xấu xí trợn to hai mắt không động giống như một bộ luyện thi, càng giống như một bộ khôi lỗi hơn.
Bị lực lượng ác niệm khống chế, hắn thành con rối trong tay Từ Ngôn.
- Ngươi đến cùng đến từ nơi nào, họ gì tên gì.
Từ Ngôn trầm thấp mà lạnh lùng hỏi thăm.
- Ta đến từ thiên ngoại, ta gọi Cao Nhân.
Đối phương trả lời có chút vượt qua đoán trước của Từ Ngôn, nguyên lai gia hỏa này thật gọi Cao Nhân, thế nhưng thiên ngoại kia đến tột là đại vực khác, hay là những giới khác, thế thì không biết được.
- Thiên ngoại có cái gì, cẩn thận nói một chút.
Vì tìm kiếm đáp án, Từ Ngôn tiếp tục chất vấn.
- Thiên ngoại là vũ trụ mênh mông, vũ trụ vô ngần.
- Vì sao ngươi đi vào Chân Võ giới.
Từ Ngôn hỏi lại.
- Vì hoàn thành nhiệm vụ.
- Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì.
Từ Ngôn kinh ngạc, nhíu mày hỏi.
- Tìm kiếm hậu duệ của Hoàng Nha.
- Ai ban bố nhiệm vụ?
Từ Ngôn tiếp tục hỏi.
- Vạn Giới Ngục... Nói ta đến từ thiên ngoại, không tin ngươi còn hỏi cái gì.
Cao Nhân nói nói, trong mắt nhưng khôi phục lại thanh minh, quệt miệng nói.
- Ngươi có thể ngăn cản ác niệm bản nguyên!
Từ Ngôn kinh ngạc.
Rõ ràng đã vận dụng ác niệm bản nguyên chấn trụ tâm thần đối phương, làm sao nhanh như vậy người ta đã phá vỡ lực lượng ác niệm?
- Ác niệm bản nguyên của Chân Võ giới đối tác dụng không lớn với ta, ta không cảm giác được ác niệm của mảnh thế giới này, bởi vì ta là người ngoài cuộc.
Cao Nhân thở dài, nhìn về phía mặt trời mới mọc dâng lên ngoài cửa sổ, nói:
- May mắn ngươi còn có phần lực lượng này tồn tại, chúng ta hẳn là không chết được, ngươi thật là một quái thai, có thể dung hợp Thiên Ất kiếm tàn phiến còn có ác niệm bản nguyên, ngươi đến cùng là cái gì.
Kẻ xấu xí lịch duyệt cao thâm, đối mặt Từ Ngôn đều cảm thấy mê mang không thôi.
Hắn xem không hiểu Từ Ngôn là tồn tại dạng gì, ở trong mắt Cao Nhân, gia hỏa có thể dung hợp tàn phiến Thiên Ất kiếm còn có ác niệm bản nguyên, hẳn là phân loại làm quái vật.
- Ngươi có bí ẩn của ngươi, ta cũng có bí mật của ta.
Từ Ngôn nhíu chặt lông mày nói.
- Được được được, ta không hỏi, chỉ cần ngươi vận dụng lực lượng ác niệm khi lên đạo trường, hai chúng ta có thể trốn qua một kiếp là được.
- Nếu như hành hình, là Niết Phàm Trần khống chế Linh Bảo Giới à.
- Nếu như giới linh hành hình, lực lượng ác niệm của ngươi chưa chắc có hiệu quả, bất quá điểm này có thể yên tâm, hành hình hẳn là sẽ không phải giới linh.
- Làm sao mà biết?
- Đừng quên bị thu hút vào Linh Bảo Giới cũng không chỉ có hai chúng ta, Mạc Hoa Đà lấy kỳ đan tăng lên tu vi, ba đầu Kỳ Lân trận linh đạt tới khí tức Hóa Vũ, còn có Ma Vương Phi Thiên La Sát, lại tính cả A Ô khôi phục huyết mạch, nhiều gia hỏa còn mạnh hơn hai ta như vậy đều đang ở trong Linh Bảo Giới, giới linh không đi đối phó bọn hắn nhìn chằm chằm hai chúng ta có làm được cái gì.
Cao Nhân gật gù đắc ý nói, rất có lực lượng, nói:
- Chỉ cần hai chúng ta chạy đi, ngươi có ác niệm bản nguyên, ta có đầu não thông minh, liên thủ nhất định có thể phá vỡ Linh Bảo Giới, vừa về tới Chân Võ giới ta đi ngay, nửa khắc đều không lưu! Cái gì hậu duệ Hoàng Nha, hết thảy mặc kệ, nhiệm vụ thất bại liền thất bại, dù sao cũng mạnh hơn mất mạng.
Cao Nhân nói thầm, Từ Ngôn đã nghe hắn nói qua, lại là loại hình nhiệm vụ, đã tập mãi thành thói quen, như đang nghe người điên tự nói, bất quá nói về Kỳ Lân trận linh lại làm cho Từ Ngôn như có điều suy nghĩ.
- Màn sáng chín màu theo Huyễn Nguyệt Cung mà đến, thật chẳng lẽ là một tòa đại trận? - Không phải trận còn có thể là cái gì, nếu như ta không nhìn lầm, Thận Thú kia chính là trận nhãn, Huyễn Nguyệt Cung trên đó chỉ là hư ảo, chỉ có tiến vào trận nhãn mới có thể đi tới Huyễn Nguyệt Cung chân chính, không chừng Huyễn Nguyệt Cung kia thật bị người ta khảm ở trên trời.