Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1867 - Chương 1867: Pháp Trường

Chương 1867: Pháp trường Chương 1867: Pháp trườngChương 1867: Pháp trường

Lời nói ra không làm cho người ta kinh ngạc đến chết cũng không thôi.

Nghe những lời Cao Nhân đã nói, cơ hồ cách vài câu sẽ có một tuyên bố kinh người.

Tam nhãn Kỳ Lân thì Mạc Hoa Đà gọi là thiên thần, Kẻ xấu xí Cao Nhân gọi là trận linh, nếu như tổng hợp thuyết pháp của hai người một chút, chẳng phải đại trận thiên đạo bày ra, dùng để tù khốn sinh linh thiên hạ?

- Đại trận bao lớn, thế mà có thể sinh ra trận linh trình độ Hóa Vũ! Nếu như Thận Thú là trận nhãn, chẳng lẽ còn mạnh hơn Hóa Vũ trận linh.

Thận Thú là hư ảo, cảm giác không đến cấp bậc cảnh giới, nếu như Thận Thú có cảnh giới Yêu Thánh, lại lấy nó làm trận nhãn, tòa đại trận này quả thật kinh người.

- Nếu nói ra, trận đạo là huyền bí nhất, nhỏ thì có thể luyện trùng, to lớn đều có thể luyện trời...

Nói nói, thân sắc Cao Nhân biến hóa, đáy mắt rõ ràng xuất hiện kiêng kị, không biết đang e ngại cái gì.

Một loạt tiếng động vang lên, cửa nhà lao bị mở ra, ngục tốt cao lớn thô kệch cùng nhau tiến lên, áp giải hai người đến pháp trường.

Thái Thị Khẩu, ánh nắng vô cùng mãnh liệt, chiếu vào người mở mắt không ra.

Dân chúng vây đầy xung quanh, chật như nêm cối, chỉ trỏ hai thân ảnh đang ở bên trên đoạn đầu đài.

- Thế nào đây? Lại giết người à, hai người kia là ai, một tiểu tử ngốc, một Kẻ xấu xí.

- Nghe nói là mật thám của dị tộc, bọn này gia hỏa không mở mắt thế mà còn dám đánh chủ ý đến Niết Phàm quốc chúng ta, thật là sống đến không kiên nhẫn được nữa, cũng không hỏi thăm một chút uy phong của quốc chủ.

- Đúng rồi! Quốc chủ đại nhân ngàn năm bất tử, đó là Lục Địa Thần Tiên chân chính, chỉ là dị tộc cũng dám đến nhìn trộm, bọn hắn ăn tim gấu gan báo à. - Dị tộc lần này lại bò ra từ chỗ nào, dáng dấp lớn lên không sai biệt lắm với chúng ta, không giống những dã thú cao cao to to kia.

- Dáng dấp giống nhau, tâm nhất định không giống, móc tim bọn hắn ra nhìn xem.

- Moi tim hắn! Moi tim hắn!

Dân chúng hô quát, bất kể nam nữ già trẻ đều tràn đầy phấn khởi, giống như giết người trong mắt bọn hắn là chuyện thường ngày, không có bất kỳ thương hại gì, thậm chí có một cỗ hung tàn ẩn hiện ở trong mắt những phàm nhân này.

Nói là dân phong bưu hãn, nhìn những bách tính kia từng người cũng không quá cường tráng, nói là tâm như xà hạt, những người dân này cũng đều là người tâm thường ở lại bên trong thành trấn.

Từ khi bị giải lên pháp trường, Từ Ngôn đã cảm thấy mảnh thế giới này không thích hợp.

Rất không thích hợp.

Đây tuyệt không phải biểu lộ mà dân chúng tâm thường nên có, những phàm nhân nhìn như bình thường này, toàn thân đều lượn lờ lấy một loại khí tức nhìn không thấy.

Cỗ khí tức này, tên là ác niệm.

- Xác định thân phận dị tộc, chém!

Giám trảm quan là một lão giả râu dài, mắt tam giác cái cằm nhọn, quăng ra lệnh bài trong tay, đao phủ lập tức giơ đại đao lên.

Ánh nắng loé lên hàn mang sắc bén trên Quỷ Đầu Đao, ở bên trong tiếng hò hét của bách tính xung quanh, hai thanh Quỷ Đầu Đao mang theo tiếng gió chém xuống, thẳng đến cái cổ của hai người.

- Động thủ!

Cao Nhân thấp giọng tràn đầy lo lắng hô, hắn cũng thi triển không ra bất kỳ linh lực gì, ở trong mảnh Niết Phàm giới này, tu sĩ ngoại lai đều bị áp chế thành thể chất phàm nhân, chịu một đao cũng sẽ chết mất.

Hô... Theo Cao Nhân thấp giọng hô, khí tức ác niệm không người có thể nhìn thấy mãnh liệt mà lên.

Hai đao phủ bên trên đoạn đầu đài đứng mũi chịu sào bị ác niệm bao phủ, lâm vào ác mộng kinh khủng, sau đó hai người giống như như bị điên chém tới lẫn nhau, máu tươi vẩy xuống.

Tiếng kêu rên cùng gào thét từ xung quanh truyền đến, pháp trường bị ác niệm bao phủ, tất cả phàm nhân đều lâm vào ở trong táo bạo.

Rất nhiều người bắt đầu ẩu đả cắn xé lẫn nhau, ra tay vô cùng ác độc, trực kích chỗ yếu hại của người khác.

Nhìn ác niệm đang lan tràn, Cao Nhân lập tức nhảy lên, một cước đạp lăn giám trảm quan râu dài, tìm tới chìa khoá mở ra xiêng xích.

- Nói! Quốc chủ của các ngươi ở nơi nào.

Mở ra xiềng xích, Cao Nhân tóm chặt giám trảm quan râu dài quát hỏi, đối phương bị dọa đến tột đỉnh, râu mép vễnh lên nhếch lên lộ ra rất buồn cười.

- Quốc chủ đang ở hoàng cung! Đừng giết ta! Hảo hán đừng giết ta... Coi như ngươi giết ta, ta cũng sẽ không chết!

Giám trảm quan buồn cười, nói nói bỗng nhiên tiếng nói dữ tợn, trường bào vỡ vụn, toàn thân trên dưới lộ ra cơ bắp doạ người, đúng là biến thân làm một loại quái vật hình người.

Vung lên song quyền to lớn, giám trảm quan quỷ dị phóng tới Cao Nhân, một quyền nổ ra tiếng gió nổ tung, đánh ra một cỗ lực lượng lớn vô cùng.

Thân hình hơi động, Cao Nhân linh mẫn né tránh nắm đấm.

Dưới chân gạt một cái, thân ảnh cao lớn của giám trảm quan ầm vang ngã xuống đất, đừng nhìn khí lực lớn thân thể tráng, kinh nghiệm đánh nhau của vị này kém Cao Nhân quá xa.

- Đi

Nói một tiếng đi, Cao Nhân lướt gấp mà đi thẳng đến phương bắc. Từ Ngôn cũng không ở lại lâu, mắt nhìn pháp trường quái dị cùng phàm nhân càng thêm quái dị xung quanh, nhanh chóng xông ra pháp trường.

Pháp trường được thiết lập ở Thái Thị Khẩu, bốn phía là phố dài thông suốt bốn phương, trên đường có người đi đường mua bán phong phú, pháp trường vừa loạn, lập tức lan đến đường phố gần đó, bên trong cả tòa thành trấn hỗn loạn giống như nước Sôi.

Thừa dịp hỗn loạn, Từ Ngôn cùng Cao Nhân tuỳ tiện rời đi thành trấn, đi vào một ngọn núi không tên hoang vắng ngoài thành.

Đứng trên đỉnh núi trông về phía xa, đại địa một mảnh hoang vu.

Điểm cuối cùng trên quan đạo xa xa là một tòa thành trấn to lớn khác, xem ra chỗ này là cấu tạo của Niết Phàm quốc, chính là nối liền những thành trấn phong phú vào một chỗ.

- Không có vệ binh, chỉ có bách tính, Niết Phàm quốc thật cổ quái, Niết Phàm Trần kia hẳn là rất nhanh sẽ tìm được chúng ta.

Ngữ khí của Từ Ngôn hơi có vẻ nặng nề.

- Bách tính trong thành chính là binh sĩ giết người, đều là hạng người tàn nhẫn, mảnh Linh Bảo Giới này hẳn là còn có bách tính nhỏ yếu tồn tại, nhất định là giới linh cố ý chia ra rõ ràng giữa phàm nhân mạnh và yếu.

Cao Nhân ngồi một chỗ trên tảng đá nhìn phía xa, nói một mình.

- Người sống trong thành có sát khí đầy người, ngay cả những hài tử kia đều có một cỗ khí tức tàn nhẫn, rõ ràng phần lớn người đều từng thấy máu, thậm chí giết qua người.

Ánh mắt Từ Ngôn phát chìm, nói:

- Ta có thể cảm giác được trên người những người phàm tục kia trong thành có ác niệm, những người này không có thiện nam tín nữ, toàn bộ tâm ngoan thủ lạt, thế nhưng, tại sao muốn phân chia phàm nhân ra mạnh yếu?

- Người cường đại huyết khí tràn đầy, người nhỏ yếu thì huyết khí lại yếu ớt. Cao Nhân nói.

- Niết Phàm Trần đang thu lấy lực lượng khí huyết trên người bách tính để duy trì hoặc tăng cường lực lượng bản thân, hắn muốn rời khỏi trói buộc của Niết Phàm kiếm, hắn muốn rời khỏi nơi này một lần nữa trở lại Chân Võ giới.

Từ Ngôn gật đầu giật mình.

Từ manh mối Cao Nhân nói, Từ Ngôn rất nhanh đoán ra chân tướng của Niết Phàm quốc, Tán Tiên nguyên thần Niết Phàm Trần cũng không cam lòng vĩnh viễn ở lại bên trong Linh Bảo Giới.

- Xem ra những dị loại trong miệng phàm nhân cường đại này chính là nhân loại nhỏ yếu bị đào thải, chúng ta giống như hoàn toàn chính xác rất nhỏ yếu.

Cảm thán quy tắc kì lạ của Niết Phàm giới, Từ Ngôn mắt trái chợt lóe lên tia đen, hắn nhìn thấy chân trời xa xa giống như có một đoàn mây mù cổ quái, nối liền đất trời, rất là kỳ dị.

- Không đáng so đo mạnh yếu cùng bọn phàm nhân này, phàm nhân mạnh hơn đối với chúng ta mà nói đều là sâu kiến, tìm xem lối ra ở đâu đi, sau khi giới linh đối phó xong những người khác, sẽ còn tìm chúng ta gây phiền phức, đến lúc đó coi như nguy hiểm, đang ở trong một mẫu ba phần đất của người ta, giới linh mới là thần, chúng ta chẳng phải là cái gì.

Cao Nhân một bên lắc đầu một bên trên mặt đất diễn toán gì đó rất kỳ quái, vẽ ra rất nhiều đồ án hình thù kỳ quái, có đồ án giống tôm cá, có giống sư hổ, có giống long phượng, có giống phi trùng.

Yên lặng nhìn Cao Nhân đang diễn toán, Từ Ngôn cố gắng nhớ lại những thứ mà đối phương đang diễn toán.

Mặc dù hắn xem không hiểu pháp môn diễn toán cổ quái này, nhưng hắn có thể học, có thể đi lĩnh hội.
Bình Luận (0)
Comment