Chương 1870: Cái chết của Đan Thánh
Chương 1870: Cái chết của Đan ThánhChương 1870: Cái chết của Đan Thánh
Tán Tiên bốn vực thế mà không phải Tán Tiên chân chính, mà là tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ, điểm này đừng nói Từ Ngôn kinh ngạc, đổi thành ai nghe được đều sẽ kinh ngạc không thôi.
- Chẳng lẽ ngươi gặp qua Tán Tiên bốn vực! Ngươi có bằng chứng gì nói Tán Tiên trong Chân Võ giới chỉ là Độ Kiếp?
Từ Ngôn kinh ngạc, truy hỏi.
- Ta mới đến bao lâu, sao có thể gặp qua Tán Tiên của Chân Võ giới các ngươi, suy đoán mà thôi, ta cứ nói chuyện như vậy, ngươi cứ nghe xong như vậy, không cần coi là thật.
Cao Nhân cười ha ha, từ chối cho ý kiến.
Từ khi lần nữa gặp Kẻ xấu xí, lời đối phương nói theo Từ Ngôn nghe ra là thật thật giả giả, thật giả nửa nọ nửa kia, để cho người ta suy nghĩ không thấu.
Nói Cao Nhân đang cố lộng huyền hư, hắn hết lần này tới lần khác biết Vân Tiên Quân cùng Cốc Huyền tồn tại, nói hắn biết rất nhiều, lời hắn nói lại có rất nhiều điểm cũng không quá đáng tin cậy, có rất nhiều rõ ràng là lời hoang đường.
Muốn biết được nói thật nói giả, thật ra cũng không khó, chỉ cần luyện hóa thành luyện hồn, tự nhiên có thể được biết chân tướng.
Một nháy mắt, đáy lòng Từ Ngôn dâng lên sát ý, mà đối phương giống như có chỗ phát giác, không còn nói nhiều, trực tiếp bước vào cửa thành, nói:
- Cần phải đi, gặp một lần giới linh của Niết Phàm giới, hi vọng là lão đầu nhi dễ nói chuyện.
- Không chừng là ác ma ăn thịt người.
Từ Ngôn nói nhỏ lấy cũng đi vào cửa thành âm trầm.
Dưới chân là bóng ma băng giá, trong cửa thành rất lạnh, chính như tâm niệm của Từ Ngôn. Hắn đã nổi lên sát tâm đối với Kẻ xấu xí Cao Nhân, nhưng phần sát tâm này liền bị chấn kinh thủ tiêu sau khi đi vào hoàng thành.
Từng pho tượng khổng lồ đỉnh thiên lập địa ở xa xa, vô cùng cao lớn, ánh vàng rực rỡ lạnh như băng, nhìn không chỉ quen mắt, còn lộ ra vô cùng huyết tinh.
Người khác không nhìn ra, mắt trái của Từ Ngôn lại có thể nhìn ra được, tầng kia ánh sáng màu vàng kia rõ ràng là máu của những thú lớn này.
Sinh cơ của ba đầu Kỳ Lân đang ảm đạm, Viêm Ma thú đã bị tiêu diệt toàn thân đầy tử khí, sớm chết đã lâu, Phi Thiên La Sát không nhìn ra sinh cơ, A Ô cũng thoi thóp.
- A Ô, Tuyết Cô Tình...
Từ Ngôn nhíu chặt lông mày, ánh mắt hiện ra lạnh lẽo.
A Ô là bằng hữu của hắn, hắn không thể ngồi xem không để ý tới, Tuyết Cô Tình vì giữ lời hứa đuổi tới Bắc Châu, nếu như cứ như vậy chết đi, Từ Ngôn cảm thấy không đành lòng.
Lo lắng đối với người khác, rất nhanh thành lo lắng đối với mình, biển người từ bốn phương tám hướng vọt tới để Từ Ngôn không kịp nghĩ nhiều đã bị dìm ngập vào trong đó.
Đào vong, từ giờ khắc này bắt đầu.
Hoàng thành Niết Phàm quốc, không có ốc xá bách tính ở lại, hoàn toàn do tường thành cao lớn cùng phố dài tạo thành, hai bên phố dài là doanh trại quân doanh, binh tướng xông ra từ trong doanh phòng vẫn như cũ là bách tính phàm nhân như lang như hổ, những người dân này mặc cái gì đều có, trong tay nắm lấy đao thương côn bổng.
Người ngoài xuất hiện, dẫn động trong thành rối loạn, biển người bách tính phàm nhân gào thét lên chạy vội trên phố dài các nơi hoàng thành, toàn bộ thành trì lộ ra càng ngày càng hỗn loạn.
Thoát khỏi vòng vây, nhảy vào hẻm nhỏ, vượt lên nóc nhà, nhảy vào nội thành, hai người thân thủ thoăn thoắt rất nhanh cắt đuôi được phàm nhân đang đuổi theo. Nội thành là hoàng cung chân chính, có binh sĩ tuần tra, từng người đều khoác giáp trụ, ánh mắt hung hãn.
Soạt, soạt, thiết giáp lắc lư, hai binh sĩ tuần tra đến một chỗ ngoặt, đưa mắt nhìn tiểu viện một bên vốn nên không có một ai ở chỗ ngoặt khác, không đợi hai người thu hồi mục tiêu đã bị người ngăn chặn miệng lôi vào sân nhỏ.
Không bao lâu, hai binh sĩ mặc thiết giáp xuất hiện lần nữa, cái đầu cao thấp có chỗ khác biệt, liếc nhìn nhau, nhẹ gật đầu, chậm rãi ung dung dò xét bốn phía.
Trong viện không người lúc đầu chỗ kia đã nhiều thêm hai cỗ thi thể.
Thần không biết quỷ không hay đổi bộ y giáp của cận vệ hoàng cung, Từ Ngôn cùng Cao Nhân vô thanh vô tức tiềm nhập vào cung đình Niết Phàm quốc, vây quanh cửa lớn hoàng cung.
Vốn định dọc theo đường ngay tiếp cận cung điện, vừa đến cửa chính đã thấy tướng quân khoác giáp vàng đang hành hình, một đao tiếp một đao chém một lão đầu.
Khí lực của kim giáp tướng quân không nhỏ, ngay cả đao đều chém đến cuốn lưỡi, lão giả kia thế mà không chết, đừng nhìn vết thương chẳng chịt, chửi rủa vẫn rất bá khí.
- Bọn phàm nhân sâu kiến các ngươi! Chờ lão phu ra ngoài, không luyện các ngươi thành đan nuốt sống không phải là ta! Ngay cả Đan Thánh cũng dám chặt, các ngươi thật to gan.
Mạc Hoa Đà đang chửi mắng, kim giáp tướng quân thì ném đi đại đao mà lưỡi đao đã bị cuốn lại trong tay, lảo đảo lui hai bước, ngồi ở một bên nghỉ ngơi, xem ra bị mệt mỏi không nhẹ.
Nhìn thấy Mạc Hoa Đà, Từ Ngôn cũng có chút ngoài ý muốn.
Cao Nhân vốn định không đi gây chuyện, đi vòng qua là được, nhưng Từ Ngôn hết lần này tới lần khác nhanh chân đi tới chỗ kim giáp tướng quân.
- Tướng quân mệt nhọc! T¡ chức nguyện làm thay! Chắp tay khom người, Từ Ngôn như là binh sĩ đang chờ lệnh.
Kim giáp tướng quân nhìn một chút, nói một tiếng tốt:
- Đây chính là việc tốn sức, lão cẩu kia da dày thịt béo, nếu chặt nhẹ tay, ta sẽ trị tội ngươi.
- Tướng quân yên tâm! T¡ chức từ nhỏ khí lực lớn, ta đến trảm hắn!
Khi nói chuyện Từ Ngôn nhặt lên Quỷ Đầu Đao một bên, cây đao này cực kỳ nặng nê, chừng tám mươi cân, lại bị tuỳ tiện nâng lên đỉnh đầu.
- Rất có khí lực!
Kim giáp tướng quân hô một tiếng tốt, ở bên cạnh chuẩn bị xem náo nhiệt.
Đối phương không còn chém, Đan Thánh đang chuẩn bị thừa cơ tranh thủ thời gian khôi phục một phen thương thế, chỉ cần cho hắn chút thời gian, những bị thương ngoài da trên người không đáng kể chút nào, không nghĩ tới có một tên thích xen vào việc của người khác, để Mạc Hoa Đà hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Chặt đi, chặt đi, đám ngu ngốc các ngươi, thật sự cho rằng phàm phu tục tử đã có thể chém vào lão phu, hắc hắc, chỉ cần lại cho ta mấy canh giờ, để cho ta dung hợp lực lượng cuối cùng của kỳ đan, liền có thể trống rỗng sinh ra linh lực, đủ để xông ra mảnh Linh Bảo Giới này, đến lúc đó hai kiện Tiên Thiên Linh Bảo đều là của ta.
Mạc Hoa Đà đang ở trong lòng âm thầm trầm ngâm, liếc mắt nhìn nhìn một chút binh sĩ thiết giáp giơ trọng đao, bên trên mặt già hiện ra một tia xem thường.
- Ngay cả kim giáp tướng quân đều không chém được, binh sĩ thiết giáp có thể có khí lực lớn bao nhiêu, sâu kiến không biết lượng sức, vừa hay để hắn chặt mấy đao, ta giả bộ như thống khổ khó nhịn, kim giáp tướng quân kia sẽ nghỉ ngơi thời gian dài hơn, hắc hắc, cái này gọi là tương kế tựu kế.
Quyết định chủ ý, Đan Thánh lại quét mắt nhìn hoàng cung to lớn tàn phá, đáy mắt bắn tung toé ra vô tận tham lam.
Hắn có thể nhìn ra được đó chính là Tiên Thiên Linh Bảo, hai kiện Tiên Thiên Linh Bảo va chạm, mới có thể xuất hiện dị tượng như thế. - Nguyên lai là chiếc bình, Tiên Thiên Linh Bảo của Từ Ngôn lại là chiếc bình! Cái bình kia nhất định có Linh Bảo Giới, chỉ cần để cho ta đạt được hai kiện Tiên Thiên Linh Bảo, lão phu có thể trở thành người Thủ Thiên chân chính! Ha ha ha ha! Một đám gia hỏa ngu muội, Huyễn Nguyệt Cung ta mới là chủ nhân của Chân Võ giới, ha ha ha ha...
Phốc!
AIIIIH
Tiếng cười đắc ý nơi đáy lòng bị đau đớn đánh gãy, Mạc Hoa Đà phát ra tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt, trên người có máu tươi bắn ra tung tóe, cái cổ cơ hồ bị chặt đứt.
Phàm nhân Niết Phàm giới không có nhiều khí lực, Từ Ngôn lại có khí lực.
Cứ việc bị khí tức bên trong thiên địa áp chế, lực đạo hắn sử dụng vẫn như cũ là chỗ mà phàm nhân không cách nào bằng được, thế là một đao xuống dưới, Mạc Hoa Đà bị trọng thương.
- Đáng chết... Ngươi tên đáng chết này!
Rốt cục, Mạc Hoa Đà nhớ tới ánh mắt vừa rồi nhìn thấy giống như khá quen, bị kịch liệt đau nhức để tinh thần của hắn trở nên mười phần rõ ràng, cuối cùng nhớ ra chủ nhân của cặp mắt kia.
Ngoại trừ Từ Ngôn còn có thể là ai.
Không đợi lên tiếng quát mắng, đao thứ hai mang theo tiếng xé gió chém xuống.
- Từi
Răng rắc!
Đầu người lăn xuống, đao thứ hai xuống dưới, Đan Thánh Mạc Hoa Đà ngay cả tên của cừu gia đều còn chưa nói hết đã bị chém ở Ngọ môn, bỏ mình tại chỗ.
Ùng ục ục.
Đầu lâu lăn qua một bên, lung lay rồi bất động. Đầu lâu của Đan Thánh há to miệng tựa như đang kêu rên, chỉ có Từ Ngôn mới biết được cái miệng đang hé to kia muốn nói ra chữ gì.
- Truy sát ta nhiều năm như vậy, ngươi rốt cục nhìn thấy Tiên Thiên Linh Bảo của ta rồi.
Nhìn đầu người lăn xuống, Từ Ngôn giật giật khóe miệng, câu lên một ý cười đầy băng giá.