Chương 1872: Thánh chỉ cùng ngọc tỉ
Chương 1872: Thánh chỉ cùng ngọc tỉChương 1872: Thánh chỉ cùng ngọc tỉ
Phi Thiên La Sát như cự thú, con mắt to lớn chuyển động một chút, kim quang phong ấn toàn thân trở nên càng ngày càng chướng mắt, rốt cục sụp đổ trong một tiếng nổ vang.
Vỡ vụn không chỉ lực lượng cấm chế, còn có huyết nhục của Phi Thiên La Sát.
Sau khi thú lớn băng liệt, một cơn gió tuyết gào thét mà ra từ trong thi thể thú lớn, hình thành một vòi rồng bao phủ Từ Ngôn và Đồ Thanh Chúc trong đó.
Gió lốc quỷ dị, trong đó giống như có lưỡi đao sắc bén, đẩy ra từng cây sợi tóc đang vây khốn Từ Ngôn, lại không chặt đứt.
Cảm thụ được cấm chế ngoài thân càng ngày càng yếu, ánh mắt Từ Ngôn không khỏi kinh ngạc.
Hắn có thể nhìn ra được kia hàn phong vòi rồng là do một nguyên thần tạo thành, bộ dáng của nguyên thần chính là Tuyết Cô Tình.
- Ngươi muốn cứu hắn? Ngươi dám phản chủ! Đừng quên ngươi là thủ lĩnh quân cận vệ của Ma tộc, ngươi là Thống Lĩnh cận vệ quân ta tín nhiệm nhất.
Đồ Thanh Chúc phát ra tiếng hét vô cùng phẫn nộ, hắn không nghĩ ra vì sao Tuyết Cô Tình nổ tung bản thể Phi Thiên La Sát cũng muốn đi cứu Từ Ngôn, càng nghĩ không thông Thống Lĩnh cận vệ quân vốn nên trung thành nhất sẽ phản bội mình.
- Thống Lĩnh quân cận vệ là Tuyết La Sát, nàng đã chết, mà ta, gọi là Tuyết Cô Tình...
Trong gió lạnh truyền đến tiếng nói nhỏ lộ ra mười phần đìu hiu, bên trong lạnh lùng mang theo một cỗ bi thương.
Từng sợi tóc bị chống ra, một cỗ gió tuyết biến thành bụi bặm bay xuống, dưới chân Từ Ngôn rơi đầy sương tuyết, một mảnh bạc trắng.
Đây là lực lượng nguyên thần bị tiêu hao, một khi hao hết, thế gian sẽ không còn Tuyết Cô Tình. - Ngươi đã thực hiện lời hứa của mình, cần gì phải đuổi theo.
Nhìn thấy thân ảnh nữ tử càng ngày càng ảm đạm trong gió tuyết, Từ Ngôn nhíu mày khẽ nói, hắn và Đồ Thanh Chúc đang giao đấu, không nghĩ ra vì sao Tuyết Cô Tình sẽ kiên quyết như thế.
- Hỗn Độn Ma Vương của La Sát nhất tộc không có ma tỉnh, bởi vì Hỗn Độn Ma Vương La Sát nhất tộc từ truyền thừa mà đến, một khi Phi Thiên La Sát xuất hiện, sẽ không còn cách nào biến mất.
Trong gió tuyết truyên đến tiếng nói nhỏ đầy cô đơn, nghe quạnh quẽ, lại xuất phát từ trong lòng.
- Ta không muốn trở thành nó, không muốn trở thành quái vật, ngươi cũng nhất định sẽ không thích quái vật.
Lời nói thanh thanh đạm đạm, nghe không giống Ma tử, không giống Thống Lĩnh quân cận vệ, càng giống như một nữ tử thế gian vì ai mà động tâm, lại không cách nào đi thổ lộ, bên trong gút mắc cùng bi thương ma diệt lấy chính mình.
Ông...
Giống như tiếng lòng bị kích thích.
Tại thời khắc lông mày Từ Ngôn hơi nhíu, một kiếm ảnh từ xa mà đến gần, như thiêu thân lao đầu vào lửa đánh tới, đâm vào mặt đất, ở ngay dưới chân Từ Ngôn.
- Đấu Vương kiếm!
Lưỡi kiếm còn đang rung động, bị Từ Ngôn đưa tay nắm lên, sau một khắc kiếm ảnh đầy trời, sợi tóc vây khốn bốn phía cùng với tiếng loảng xoảng rơi xuống.
Long quyển gió tuyết đọng lại, hình thành một hồn thể.
Thân ảnh Tuyết Cô Tình mười phần ảm đạm, lơ lửng giữa không trung, ánh mắt phức tạp nhìn Từ Ngôn.
Hoặc là nói, nhìn chuôi kiếm trong tay Từ Ngôn.
Nàng có thể nhìn thấy trong thân kiếm lưu chuyển lên một đạo nguyên thần khác, đạo nguyên thần kia chấp nhất, không thua gì mình. Đáy mắt hiện ra thần thái hâm mộ, khóe miệng Tuyết Cô Tình giật giật, tựa như đau thương cười một tiếng.
Nàng không chết, nhưng tâm đã chết.
Nàng không nên sinh ra sợi tình cảm kia, thế nhưng, nàng thế mà không cảm thấy hối hận, có thể thể nghiệm loại tâm tình yêu thích của nhân tộc, để nàng cảm thấy lạ lãm, cũng cảm thấy thỏa mãn.
Dây cung rung động nổ lên, sợi tóc bị chém đứt hơn phân nửa, Đồ Thanh Chúc bay ngược ra ngoài, thối lui đến bên người Vô Cực Nhân Ma.
- Kiếm của ngươi rất nhanh, vậy đến đây trảm đi, chém hết lực lượng nguyên thần trên thân kiếm, ta nhìn ngươi còn có bao nhiêu vũ khí có thể dùng!
Bị Vô Cực Nhân Ma đỡ lấy, Đồ Thanh Chúc điên cuồng quát:
- Truyền lệnh của quốc chủ! Tập hợp lực lượng thần dân Niết Phàm quốc, tru sát ngoại địch!!
Đồ Thanh Chúc gầm thét, móc ra một bản thánh chỉ từ trong ngực, chỗ đóng dấu co đại ấn quốc chủ.
- Không nghĩ tới chứ, ta có thể điều động thần dân của một nước, ha ha! Ta gặp may mắn hơn ngươi, vừa tới nơi này đã được ngọc tỉ của quốc chủ, mà quốc chủ đại nhân còn không thể động đậy, ha ha ha ha.
Tiếng cười của Đồ Thanh Chúc vô cùng tùy tiện, bên trong tiếng cười của hắn, càng ngày càng nhiều tướng quân thiết giáp và thiết giáp binh sĩ từ bốn phương tám hướng tụ đến, còn có một số kim giáp tướng quân nhanh chân vọt tới, thấy thánh chỉ trong tay Đồ Thanh Chúc, lập tức quỳ lạy trên mặt đất.
Quốc gia thế gian, đế vương đứng đầu.
Chỉ cần thánh chỉ trong tay, có thể triệu tập đại quân, Đồ Thanh Chúc thành khâm sai của Niết Phàm quốc, quyền lợi của hắn không người có thể đụng.
Âm ầm...
Một nửa hoàng cung đổ sụp, mơ hồ có thể nhìn thấy chỗ sâu trong đại điện xuất hiện ánh sáng chín màu, bị vâng sáng bao phủ xuống, đế vương già nua như là tượng gỗ.
- Phong Thiên đại trận của Huyễn Nguyệt Cung thế mà cũng xuyên qua Linh Bảo Giới, trách không được Niết Phàm Trần không cách nào hiện thân, nguyên lai bị màn sáng chín màu giam cầm.
Nhìn thấy tình cảnh của Niết Phàm Trần, Từ Ngôn càng thêm kiêng kị mấy phần về đại trận chín màu mà Thận Thú mang theo.
Ngay cả Niết Phàm Trần - nguyên thần của Tán Tiên đều có thể giam cầm, có thể nghĩ lực lượng phong ấn đối với Hóa Thần sẽ có mạnh bao nhiêu, nếu như không phải tiến vào Niết Phàm giới, cho dù đánh bại ba đầu Kỳ Lân thú lớn chỉ sợ cũng xông không ra phong ấn của màn sáng chín màu.
Niết Phàm Trần bị giam cầm, đối với Từ Ngôn mà nói là chuyện tốt, một khi Niết Phàm Trần tránh ra trói buộc, tất cả người ngoài bên trong Niết Phàm giới cũng khó thoát khỏi cái chết, dù sao người ta mới là thần linh của Niết Phàm giới.
Nhưng là thánh chỉ trong tay Đồ Thanh Chúc lại thành phiền phức, nhìn binh sĩ không ngừng tụ đến, Từ Ngôn vô kế khả thi.
Hắn có một thân lực lớn là không sai, nhưng chưa hồi phục linh lực, một khi khí lực bị hao hết, Từ Ngôn cũng sẽ thúc thủ chịu trói, về phần Đấu Vương kiếm trong tay càng không cách nào sử dụng quá nhiều.
Linh Bảo mang theo kiếm khí rõ ràng tiêu hao chính là lực lượng nguyên thần của Hiên Viên Tuyết, thật muốn hao hết, Hiên Viên Tuyết sẽ phải chết không nghỉ ngờ.
Cơ hội không nhiều, chỉ có chút ít mấy lần, cần một kích tất sát mới có thể giải quyết phiền phức trước mắt.
Thế nhưng Đồ Thanh Chúc cùng Vô Cực Nhân Ma đối diện đã biến mất bên trong vô số ngân giáp thiết giáp, vậy mà định dùng chiến thuật biển người hao tổn hết chiến lực của Từ Ngôn bên này.
- Thế mà để hắn lấy được ngọc tỉ của Niết Phàm quốc, lần này không xong, chỉ có thể đoạt đến hoặc hủy đi ngọc tỉ cùng thánh chỉ mới được. Cao Nhân dán tới gàn, bốn phía hai người đã người đông nghìn nghịt.
- Nếu như Cao huynh còn có thủ đoạn, cứ việc thi triển đi, nếu không chúng ta ai cũng đừng nghĩ sống.
Từ Ngôn trầm giọng nói.
- Nói thật, ta cũng không có cách, thực sự không được chỉ có thể chuồn mất, hai kiện Tiên Thiên Linh Bảo va chạm hoàn toàn chính xác xuất hiện khe hở, hết lần này tới lần khác bị đại trận chín màu kia chặn lại, vận khí của chúng ta thật sự không tốt.
Cao Nhân thở dài nói.
Hắn đã thấy rõ lối ra đang ở trên long ỷ, đáng tiếc, đại trận chín màu rơi xuống đã hoàn toàn đóng chặt lối ra duy nhất của Niết Phàm giới.
- Khôi lỗi đạt tới Hỗn Thiên Linh Bảo, lại bởi vì đứt gãy sợi tóc mà bị thương.
Ánh mắt Từ Ngôn chớp động, tự nói một câu đầy quái dị.
- Sẽ không, đừng nói cắt đứt hết tóc, đầu rơi mất thì Hỗn Thiên Linh Bảo vẫn như cũ có thể giết người.
Cao Nhân nhíu nhíu mày, nói:
- Ngươi phát hiện cái gì, sơ hở của Vô Cực Nhân Ma?
- Nếu như một người bị đánh thành hai nửa, lại có một sợi tóc tương liên, ngươi nói, sợi tóc này có thể mười phần quan trọng hay không.
Từ Ngôn nhắm lại hai mắt, trong mắt lấp lóe hàn mang.
- Nhất định quan trọng, quan trọng giống như mạng của người!
Hai mắt Cao Nhân tỏa sáng, nói nhỏ:
- Nguyên lai giữa bọn chúng có một sợi tóc kết nối, chỉ cần chặt đứt sợi tóc kia, quái vật hai này sẽ bị trọng thương thậm chí mất mạng!
Lấy Ác Niệm chi nhãn phát hiện manh mối, để Từ Ngôn thấy được mệnh môn của Đồ Thanh Chúc và Vô Cực Nhân Ma.
Một sợi tóc kết nối lấy hai nửa thân thể. Cho dù phát hiện nhược điểm của đối phương, thế nhưng vọt ra khỏi vô số binh sĩ lại thành vô đề khó không cách nào giải, trong lúc nhất thời Từ Ngôn chỉ có thể nhảy vọt xê dịch, lấy thân pháp tránh đi vô số phàm nhân công kích.