Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1884 - Chương 1884: Long Quy Tại Biển

Chương 1884: Long Quy tại biển Chương 1884: Long Quy tại biểnChương 1884: Long Quy tại biển

Đánh người không đánh mặt, mắng người không mắng ngắn.

Nhưng mà đã chết rồi, cũng chẳng cần để ý đến mặt mũi và khuyết điểm nữa.

Nghe nói Kiếm Chủ thế mà có bí mật như vậy, Vương Khải Hà Điền một bên nhướng mày, một bên cười hì hì.

- Các người biết là được rồi, đừng có truyền ra ngoài, dù sao cũng là Tây Thiên Kiếm Chủ, cho ông ta chút mặt mũi, coi như tình nghĩa của Vô Danh huynh.

Từ Ngôn thấy hai người cười đê tiện, không khỏi dặn dò một câu.

- Yên tâm đi Ngôn ca nhi, miệng bọn ta kín lắm, nhiều lắm là về Thanh Châu kể cho đệ tử dưới trướng nghe như một câu chuyện cười thôi, yên tâm, nhất định sẽ không truyên đến Chân Võ Giới đâu.

- Chúng ta làm việc rất đáng tin, đã nói không nhiều lời thì nhất định sẽ không nhiều lời, cứ yên tâm đi.

Nghe lời đảm bảo của hai người, Từ Ngôn vẫn không tin, nghi ngờ nhìn hai người, nhỏ giọng nói:

- Nhưng đừng nói là ta truyền ra, ta sợ Chân Vô Danh chết không nhắm mắt.

Chân Vô Danh có chết không nhắm mắt hay không Từ Ngôn không biết, hắn có linh cảm từ sau khi Vương Khải Hà Điền biết được bí mật của Kiếm Chủ, e rằng cả giới Thanh Châu đều biết đến câu chuyện cười này.

Còn có thể truyền đến Chân Võ Giới hay không thì đành tùy số phận.

Không nói nhiều về Chu Tình Thiên và Chân Vô Danh nữa, Từ Ngôn quay người nhìn về phía một con quái thú hấp hối trong đống đổ nát.

Mẫu thú của Viêm Ma động không bị đưa vào Niết Phàm giới, nhưng dưới uy áp của Thận thú, nó căn bản không thể nhúc nhích được, lại bị nuốt chửng một lần nữa, khoảng thời gian này suýt nữa đã chết ở Minh Sơn, lúc này đã yếu ớt đến mức chỉ còn thoi thóp. Đến gân, Từ Ngôn lấy ra một ít đan dược nhét vào miệng lớn của Mẫu thú.

- Lúc mới đến Bắc Châu, là ngươi bảo vệ ta, cảm ơn ngươi, ta không làm hại ngươi, ngươi đi đi.

Tâm trí của Mẫu thú hỗn loạn, nhưng cũng có thể hiểu được lời nói của Từ Ngôn, mắt lớn chuyển động, trong mắt như mang theo nỗi buồn.

Luôn bị cho là Ma Tử do mình sinh ra, không ngờ người ta lại là cường giả Nhân tộc, sự chênh lệch quá lớn khiến Mẫu thú tỏ ra vô cùng cô đơn, giống như người mẹ mất đi đứa con, tràn đầy đau buồn và sợ hãi.

Khi Mẫu thú hồi phục được chút năng lực, gắng gượng đi về phía xa nhưng lại ngoái đầu nhìn lại liên hồi, lúc này trong lòng Từ Ngôn cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Hắn cả đời không cha không mẹ, nhưng lại cảm nhận được tình thân từ trên người Lão Đạo sĩ, giờ đây, cũng cảm nhận được tình thân đã mất từ lâu trên người Mẫu thú này.

Mặc dù tình thân đó không phải dành cho hắn.

Đợi đến khi Mẫu thú đi xa, ánh mắt của Từ Ngôn trở nên lạnh lùng, nhìn về phía Huyễn Nguyệt Cung vẫn còn tồn tại trên người Thận thú.

Thần thông trận đạo mà Chu Tình Thiên nói, giờ đây Từ Ngôn đã đạt đến cảnh giới Độ Kiếp rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được, cảnh giới Hóa Thần trước đó căn bản không thể nhìn thấu sự kỳ lạ của thần thông này.

- Ảo ảnh hải thị, pháp môn Huyễn Nguyệt... Trận pháp truyền tống kỳ lạ của sơn môn, chẳng lẽ thật sự có thể đến được Huyễn Nguyệt Cung, đến được Cửu Trọng Thiên.

Từ Ngôn nhíu mày trong tiếng thì thâm.

Hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của thần thông trận đạo, nhưng không thể khẳng định được có phải đi vào ảo ảnh hải thị hư vô này hay không, thì có thể thực sự đến được Cửu Trọng Thiên. Có phải lên Thận thú là có thể giải đáp được tất cả bí ẩn hay không.

Câu nói 'ta ở Cửu Trọng Thiên đợi ngươi' vẫn văng vắng bên tai, tiếng thì thầm của Cổ Tuyên, giống như một cơn ác mộng, không sao xua tan được.

- Cửu Thiên hiểm trở, hành sự thận trọng.

Đạo Tử có thể nhìn ra sự do dự của Từ Ngôn, tiến lên nói.

- Vẫn để hai huynh đệ chúng ta đi dò đường trước, tuổi đã cao rồi, cũng chán sống rồi, sớm muốn lên trời xem thử có thứ gì tốt không.

Hà Điền cười ha hả nói.

- Đúng vậy, hai lão già chúng ta, ghét nhất là cuộc sống bình lặng, nếu để ta chết già trên giường, ta nhất định sẽ chết không nhắm mắt.

Vương Khải khoanh tay nói.

- Muốn đi thì cùng đi, sống chết mà thôi, có là gì đâu.

Sở Bạch nói một cách điên cuồng, nhưng tình huynh đệ thì xuất hiện rõ ràng.

- Ếch lớn ăn ngon không?

A Ô gãi đầu, trong mắt hắn chỉ có thức ăn, ngay cả Thận thú cũng bị coi là một loại nguyên liệu nấu ăn.

Hiên Viên Tuyết không nói gì, mà là nắm chặt lấy cánh tay của Từ Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiên quyết.

- Các ngươi nói con cóc lớn bên kia ấy à, sợ gì!

Hải Đại Kêm phấn chấn tinh thần, quát:

- Dưới gầm trời này, ai có thể ngăn cản Cua Vương nhất tộc của ta? Ta ra lệnh một tiếng, Huyễn Nguyệt Cung gì đó, Cửu Trọng Thiên gì đó, tất cả đều san bằng hết!

Hải Đại Kêm chỉ là cảnh giới Đại Yêu, hắn không biết rằng Cửu Thiên phía trên nguy hiểm đến mức nào.

- Nếu như lời Đan Thánh nói là sự thật, thì ở đây có thể thẳng tiến đến Cửu Trọng Thiên, vậy thì trăm đầu Hóa Vũ cũng sẽ chết ở Thiên Không. Hiên Viên Hạo Thiên trâm giọng nói:

- Huyễn Nguyệt Cung thần bí khó lường, không ai có thể tưởng tượng được sự mạnh mẽ của Huyễn Nguyệt Cung, cũng không ai biết được bí mật thực sự của Huyễn Nguyệt Cung. .

Ngay cả Hiên Viên Hạo Thiên có giao tình không tệ với Đan Thánh cũng nói như vậy, xem ra Huyễn Nguyệt Cung quả thực rất bí ẩn.

Từ Ngôn gật đầu, cười nói:

- Liên tiếp ác chiến, từ Bách Thần lôi đài đến Niết Phàm giới, từ Tây Châu đánh đến Bắc Châu, cũng nên nghỉ ngơi thôi, Huyễn Nguyệt Cung đã để lại sơn môn truyền tống, ai thích đi thì đi, chúng ta về uống rượu.

Hắn vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều yên tâm.

Vương Khải và Hà Điền nhẹ nhàng thở phào, Đạo Tử gật đầu mỉm cười, ai cũng biết đi đến Huyễn Nguyệt Cung có thể sẽ không bao giờ quay về, con đường dẫn đến Cửu Trọng Thiên chẳng khác gì con đường dẫn đến Địa Phủ.

Đã không đến Huyễn Nguyệt Cung, mọi người đều nới lỏng.

Thận thú tuy to lớn, nhưng lại không nhúc nhích, cứ nằm phục trên mặt đất, trông rất hư ảo, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác có thể xuyên qua thân thú.

- Dung nham sắp đông cứng rồi, thanh kiếm đó...

Hà Điền nhìn dung nham dưới chân, tiếc nuối nói.

- Niết Phàm Kiếm và mặt đất đã hòa làm một rồi, ngươi có lấy được không hay ta có lấy được không, nói nữa thì đáng tiếc hay không đáng tiếc là chuyện của Ngôn ca nhi.

Vương Khải lại tỏ ra rất thoải mái.

Nghe thấy tiếng thì thầm của hai người, Từ Ngôn cúi đầu nhìn thanh kiếm khổng lồ bị cuốn vào lòng đất theo dung nham đông cứng.

- Thành quốc trong kiếm có một người cố nhân, làm phiền chư vị, đừng làm phiền nàng. Từ Ngôn vừa nói như vậy, ai còn có thể nhớ đến Niết Phàm Kiếm.

Vương Khải Hà Điền bày tỏ mình không hứng thú với kiếm, chỉ hứng thú với đao, Đạo Tử và Hiên Viên Hạo Thiên liên tục gật đầu ra hiệu, Sở Bạch căn bản không thèm để ý, A Ô đối với những thứ không ăn được thì chẳng bao giờ để tâm, Hiên Viên Tuyết nắm lấy tay Từ Ngôn, rời mắt khỏi thanh kiếm khổng lồ dưới lòng đất.

Nàng không cần kiếm, vì người nàng muốn ở ngay bên cạnh.

Từ bỏ một kiện Tiên Thiên Linh Bảo, thật ra Từ Ngôn cũng không nỡ, nhưng nhớ đến sự giúp đỡ liều lĩnh của Tuyết Cô Tình, hắn chỉ có thể lắc đầu, mỉm cười tạm biệt thanh kiếm khổng lồ chìm vào lòng đất.

Dung nham nguội lạnh, hình thành nên vùng đất núi lửa đầy rãnh khắp nơi, mặt đất nóng rực.

Mưa lạnh rơi xuống, rơi xuống mặt đất bốc hơi thành từng đám hơi trắng, thế là vùng đất Minh Sơn biến thành vùng đất kỳ lạ bao phủ bởi mây mù, ngay cả Thận thú khổng lồ cũng bị sương mù bao phủ, không thấy tăm hơi.

Trận chiến ở Niết Phàm giới đã tiêu tốn quá nhiều năng lực của Từ Ngôn, bây giờ hắn chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, còn Huyễn Nguyệt Cung thì đành phải tính sau.

Trước khi rời đi, Từ Ngôn nhìn về phía Bạch Long vẫn luôn lượn lờ gần đó, nhưng lại tỏ ra bồn chồn.

Duỗi tay ra, đối phương từ từ tiến lại gần, áp đầu rồng vào lòng bàn tay của Từ Ngôn.

Chỗ tiếp xúc, một mảnh băng giá.

Vảy rồng của Bạch Long mát lạnh, còn vảy rồng của Hắc Long thì mang theo sự nóng bỏng như ngọn lửa.

Nước và lửa, chú định không cách nào tương dung.

Lấy tâm niệm câu thông, khiến Từ Ngôn hiểu được một đạo lý, hóa thân long hồn của Sở Linh Nhi và Tiểu Tịch sẽ thích hắn, đến gần hắn, là vì hắn có hơi thở của Ngôn Thông Thiên. Còn thân thể Bạch Long thực sự lại kháng cự hắn, muốn tránh xa hắn, vì hắn là nguồn gốc của ác niệm.

- Ngươi cũng đi đi, đến nơi ngươi thích, biển cả không tệ, Bạch Long nên bơi lội tự do trong biển sâu.

Rống...

Trong tiếng rồng gầm chứa đầy ý chia ly, Bạch Long do dự rất lâu, cuối cùng cũng bay lên không trung, bay về phía vùng biển, biến mất ở chân trời, giống như thiện hồn biến mất thành hư vô, mặc dù không nhìn thấy, nhưng vẫn tồn tại giữa trời đất.

Có lẽ là lướt sóng bay lượn trong biển cả, có lẽ là tỏa hương giữa hoa nở, có lẽ là uống rượu ca hát trong mộng, có lẽ là trải nghiệm trăm năm ở thế gian...
Bình Luận (0)
Comment