Chương 1885: Quản hắn chết sống
Chương 1885: Quản hắn chết sốngChương 1885: Quản hắn chết sống
Nhìn Bạch Long biến mất ở chân trời, Từ Ngôn cũng hiểu được một phần ân oán.
Đám Cua Vương dưới sự ra lệnh của Hải Đại Kìm đã rời khỏi Minh Sơn, rút khỏi Bắc Châu trở về hải vực, chọn một hòn đảo hoang vắng làm nơi tạm thời dừng chân.
Hòn đảo không tên, cỏ cây um tùm, trên đảo có một ngọn núi thấp, dưới chân núi dựng lên nhà cửa.
Với khả năng xây nhà của Hải Đại Kìm, không lâu sau, một tòa viện lạc đơn giản đã được xây dựng xong, trong viện lạc có không ít nhà cửa, đủ cho một nhóm người nghỉ ngơi.
Trong đại sảnh rất náo nhiệt, rượu ngon thơm phức, những món ăn ngon vừa ra lò còn nóng hổi được bưng lên từng đĩa.
Tiểu Thanh phục vụ nhanh nhẹn, Hà Điền cầm cái xẻng đảo liên tục, A Ô nhìn mà khen ngợi không ngớt, nước miếng chảy ròng ròng.
Trong bữa tiệc ăn mừng đã lâu không có, Từ Ngôn đã lấy hết số rượu Quân Hà còn lại.
Cốc đầu tiên, kính những người hảo hữu đã hy sinh vì mình.
Cốc thứ hai, kính những người đồng đạo đã tử trận sa trường.
Cốc thứ ba, kính những linh hồn đã khuất.
Ba chén rượu qua đi, Từ Ngôn lại nâng chén, kính Hiên Viên Hạo Thiên.
Mặc dù Hiên Viên đảo chủ ngàn dặm xa xôi đến Bắc Châu, mục đích là để cứu con gái Hiên Viên Tuyết, nhưng Từ Ngôn không thể không nhìn thấy tình cảm này.
Dù sao thì đó cũng là cha ruột của Hiên Viên Tuyết, những ân oán tình cừu trong đó, đều nằm trong một chén rượu, bị Từ Ngôn uống cạn.
Hiên Viên Hạo Thiên nâng chén rượu, trâm ngâm hồi lâu, nhìn Từ Ngôn, lại nhìn Hiên Viên Tuyết. - Tuyết Nhi đáng lẽ phải chết ngay khi chào đời, người giết con gái ta là cường giả Tán Tiên, người ban cho nó sự sống mới cũng là cường giả Tán Tiên, bấy lâu nay, ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình có một đứa con gái thứ ba, cho đến khi nàng đứng trước Hiên Viên đảo cản lại đại quân ma tộc, ta mới biết...
Lão giả thở dài không thôi, đôi mắt lấp lánh, trâm giọng nói:
- Thì ra con gái ta vẫn luôn sống, chưa từng rời xa ta, Từ Ngôn, ta không quan tâm ngươi là ai, là Tán Tiên chuyển thế, hay một phàm nhân vô danh, hy vọng ngươi chăm sóc nàng cả đời, mong các ngươi đời này hạnh phúc, trọn đời không hối tiếc.
- Cha...
Hiên Viên Tuyết mặt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào không nói nên lời.
- Hiên Viên tiền bối cứ yên tâm, Ngôn Thông Thiên cả đời chỉ yêu Lâm Tích Nguyệt, Từ Ngôn ta đời này chỉ yêu Hiên Viên Tuyết.
Từ Ngôn nắm tay cô gái, nghiêm túc nói.
- Tốt, tốt.....
Nói liên tục rất nhiều chữ tốt, Hiên Viên Hạo Thiên liên tục gật đầu.
Hắn không chỉ có một cô con gái, nhưng chỉ có cô con gái này là hắn nợ nhiều nhất, giờ nhìn thấy Hiên Viên Tuyết bình an vô sự, hắn cũng yên tâm rồi.
Nói xong chuyện gia đình, Từ Ngôn nhìn Sở Bạch, nói:
- Sư huynh, hơi thở trên người ngươi không bình thường, có linh lực của nhân tộc, cũng có ma khí của ma tộc, rốt cuộc là vì sao?
Sự khác thường của Sở Bạch, bắt nguồn từ việc đáng lẽ phải bị ma hóa nhưng vẫn sở hữu thần trí minh mẩn sáng suốt.
Phải biết rằng khả năng ma hóa của ma tộc vô cùng đáng sợ, chỉ cần dị tộc bị ma hóa thành ma tộc, chắc chắn tâm thần sẽ đại biến, trở nên hung tàn thị sát, trở nên bất nhân tàn nhẫn, cho dù còn giữ lại một số thói quen và thần trí trước đó, cũng tuyệt đối sẽ không giống với dáng vẻ ban đầu.
Ngược lại nhìn Sở Bạch, căn bản là giống hệt như lúc bình thường!. Không hung tàn thị sát, cũng không tàn nhẫn bất nhân, càng không có tâm lý khát máu của ma tộc, bình hòa chính là một tu sĩ nhân tộc, không có gì khác biệt so với Trấn Sơn Vương trước đây.
Mang theo nụ cười xảo quyệt, Sở Bạch nâng chén rượu lên, đột ngột mở to mắt, mắt trái đỏ ngầu, mắt phải sáng suốt long lanh, hơn nữa trong cả hai mắt đều rõ ràng có kiếm ảnh tồn tại.
- Mắt Kiếm thần thông, Ma Kiếm chỉ pháp.
Từ Ngôn biết thiên phú của vị sư huynh này của mình tuyệt đối không thấp, có thể tu thành kiếm nhãn cũng không phải ngoài ý muốn, nhưng dị tượng ma khí và linh lực đồng thể đó, Từ Ngôn lại không thể lý giải được.
Bản thân hắn cũng có thể tùy ý chuyển hóa linh lực và ma lực, nhưng phải mượn ma giác của Hỏa Diệm Ma Quân, nếu không có thứ này, Từ Ngôn không thể chuyển hóa ma lực.
Còn Sở Bạch thì khác, trên dưới toàn thân không tồn tại thứ gì liên quan đến ma tộc.
- Chỉ Kiếm thông minh nhất, chẳng lẽ ngươi cũng không nghĩ ra được mấu chốt sao, một niệm sinh tử, một niệm tiên ma, đây chính là tinh túy của Ma Kiếm chỉ pháp.
Lời của Sở Bạch, người khác không hiểu, chỉ có Từ Ngôn ngây người tại chỗ.
Ma Kiếm chỉ pháp là tuyệt học của Kiếm Vương điện, sinh ra rất nhiều loại công pháp khác nhau, nhưng ai mà ngờ được, chân tướng và tinh túy của Ma Kiếm chi pháp lại là tiên ma đồng thể, lấy ma ngự kiếm.
- Ma Kiếm chi pháp, Ma Kiếm chỉ pháp...
Sự kinh ngạc của Từ Ngôn, bắt nguồn từ trạng thái của Sở Bạch.
Không chỉ vết thương gần như lành hẳn, mà còn họa phúc tương y, có thể dựa vào một môn công pháp tùy ý chuyển đổi giữa ma tộc và nhân tộc.
Đặc biệt là khi vận chuyển ma khí, tương đương với việc có được ma tộc chi khu, thân thể bản thể của Sở Bạch sẽ trở nên vô cùng cường hãn, nếu không thì dưới sự oanh tạc của mắt Cổ Mẫu của Thân Đồ Liên Thành, nếu là Sở Bạch bình thường, e rằng đã sớm bỏ mạng.
Nếu chân tướng của Ma Kiếm chỉ pháp là lấy giá phải trả là nhập ma mới có thể tu thành đại thành, khiến Từ Ngôn một lần nữa kinh ngạc là, pháp môn Ma Võ chẳng lẽ cũng có loại năng lực mà không ai nghe thấy này?
Tiếp tục suy diễn sâu hơn, Từ Ngôn lại có được một tin tức càng thêm kinh ngạc, ngay cả hắn cũng cảm thấy khó tin.
- Người sáng tạo ra Ma Kiếm chi pháp, nhất định là một thân thể nhược, dựa vào thủ đoạn kỳ lạ như vậy để có được thể chất ma tộc, lấy lòng người khống chế ma thể, từ đó tu thành chí cường.
Lời kể của Sở Bạch, với sự suy diễn của Từ Ngôn không mưu mà hợp.
- Kỳ công của Kiếm Vương điện có năng lực như vậy ư? Hai huynh đệ chúng ta cũng học hỏi.
Hà Điền nghe xong tò mò, xắn tay áo nói.
- E là không dễ dàng như vậy, kỳ nhân trên đời không nhiều, Sở Bạch chỉ có một, đổi thành người khác e là không tu thành được Ma Kiếm chi pháp này, kiếm chủ vừa mới đi, tạo nghệ kiếm đạo của người ta đủ cao chứ, cũng không thấy hắn có ma khí tràn ra ngoài.
Vương Khải cau mày nói.
Sở Bạch lắc đầu cười khổ, nói:
- Một niệm sinh tử, một niệm tiên ma, nào có dễ dàng như vậy, ta bị Hồn ngục giam cầm nhiều năm, tra tấn nhiều năm, tích tụ một thân oán khí, dựa vào khẩu khí bất khuất này, ta mới trong lúc sinh tử ngộ ra được sự kỳ lạ của Ma Kiếm chi pháp, mới có thể bảo vệ được một tia thần trí, từ đó có được thân thể cường hãn nửa người nửa ma này, nếu không có kiếp nạn Hồn ngục đó, ta nghĩ ta sẽ bị ma hóa hoàn toàn, trở thành một Ma tộc chỉ biết giết chóc.
Ngay cả bản thân Sở Bạch cũng đang sợ hãi, có thể thấy kỳ công này không phải là chuyện đùa. Tu luyện Ma Kiếm chỉ pháp biến hóa ra các loại kiếm đạo kiếm quyết không thành vấn đề, nếu thực sự lĩnh ngộ ra được cảnh giới tỉnh túy của Ma Kiếm chi pháp, thì đó chính là cục diện sinh tử nguy nan.
- Thì ra Ma Kiếm chi pháp lại nguy hiểm như vậy! Có cần thông báo cho Kiếm Chủ không?
Vương Khải hơi lo lắng.
- Kiếm chủ chuyển thế, e là muốn bù đắp khuyết điểm, nghe nói kiếm chủ Chu Tình Thiên khi là Tán Tiên đã bại dưới kiếm quyết của Ngôn Thông Thiên, chính là không hoàn toàn lĩnh ngộ được Ma Kiếm chỉ pháp, nếu không thì hắn sẽ không bại.
Hiên Viên Hạo Thiên ở bên cạnh nói.
- Các ngươi không thấy sắc mặt khó coi của Chu Tình Thiên sao, người ta chính là Kiếm Chủ, nghe này, kiếm chủ đó! Ma kiếm quỷ kiếm gì đó, người ta thống nhất là chủ! Một nhân vật như vậy, cần chúng ta đi thông báo sao.
Hà Điền tức giận nói.
Từ Ngôn trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
- Phì Cửu nói có lý, dù sao thì Chân Vô Danh đã chết, ta không quen Chu Tình Thiên, mặc kệ hắn sống chết.
- Đúng vậy! Mặc kệ hắn sống chết! Nhìn bộ dạng thối tha của tên đó, Kiếm Chủ có gì ghê gớm, ta còn là cua chủ đây!
Hải Đại Kiềm cũng ở bên cạnh hùa theo.
Lúc này Tiểu Thanh vừa bưng lên một chậu lớn đựng cua biển hấp, trong đó có một con còn thiếu một chiếc càng cua, Hải Đại Kiềm nhìn há hốc mồm.