Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 525 - Chương 525: Lôi Đài Của Vương Giả

Chương 525: Lôi đài của Vương giả Chương 525: Lôi đài của Vương giảChương 525: Lôi đài của Vương giả

Quyết định của Từ Ngôn khiến Trần Thanh lắc đầu không thôi. Trần Thanh đau khổ hít một hơi, nói: "Nếu như tâm sư đệ ý đã quyết, tuy rằng sư huynh không có bản lãnh gì nhưng sẽ giúp ngươi một tay. Đến lúc đó, sư đệ đợi ta thua hãy lên đài."

Mạng này của Trần Thanh là do Từ Ngôn cứu được, vì báo ân, Trần Thanh cũng quyết định lên đài tương trợ. Chẳng qua y vừa nói lời này xong, Từ Ngôn lại trừng mắt nhìn đầy thần sắc nghi hoặc.

Từ Ngôn không rõ lên Lôi đài còn có thể hỗ trợ nhau được sao?

"Lục mạch diễn võ đợt trước dùng khiêu chiến làm chủ, thiết lập tòa lôi đài. Nhất mạch bên tông chủ cơ bản sẽ không tham dự. Khiêu chiến này tiếp tục mãi đến khi đệ tử năm mạch còn lại không còn ai xuất chiến mới có thể chấm dứt."

"Chân tướng của khiêu chiến là quyết ra được một chi mạnh nhất trong lục đại chỉ mạch. Chiếu theo việc năm mạch còn lại không người lên lôi đài nữa là được, còn về phần đồng môn trong chi mạch có tranh đấu hay không, không liên quan tới đệ tử chỉ mạch khác. Nếu lần tỷ đấu này Linh Yên các ta bị chiến đến không người lên đài, ta sẽ thay sư đệ ngăn lại một cuộc."

Nghe Trần Thanh giảng thuật, Từ Ngôn đại khái hiểu được quy tắc của Lục mạch diễn võ Kim Tiền tông lần này.

Chính thức khiêu chiến trận doanh của lục đại chỉ mạchI

Phàm là dính đến khiêu chiến, không chỉ so sánh thực lực giữa các đệ tử chỉ mạch mình, mà còn so sánh toàn bộ thực lực giữa các lục đại chi mạch với nhau. Nếu chỉ mạch mình bị người đánh tới không người dám thượng đài, tương đương với hoàn toàn thua cuộc mất đi tư cách lên đài, chỉ có thể nhìn người của chỉ mạch khác tiếp tục thi đấu.

Loại khiêu chiến tàn khốc này không chỉ khảo nghiệm đệ tử tông môn, mà còn khảo nghiệm cả lục đại chỉ mạch. Hơn nữa kẻ nào càng lên đài cuối cùng, tu vi lại càng cao thâm. Nếu như Từ Ngôn quyết định lên đài, Trân Thanh tình nguyện thay Từ Ngôn làm một tảng đá dò đường, coi như không thắng được thì cũng có thể ngăn cản vài cuộc khiêu chiến. Ít nhất y sẽ không để Linh Yên các mất đi tư cách lên đài.

Từ Ngôn xem như hiểu được ý tốt của Trân Thanh này. Hành động của vị Trần sư huynh này lại giúp Từ Ngôn lần nữa cảm nhận được một phần tình nghĩa đồng môn.

"Đa tạ ý tốt của Trần sư huynh, thân thủ sư đệ coi như khá tốt, có thể chống được cuối cùng." Từ Ngôn hiền lành cười cười, nói.

Trần Thanh khẽ gật đầu, ý bảo chính mình lo lắng không vô ích. Rồi sau đó y như chợt nhớ tới chuyện gì đó, vội nói: "Sư huynh còn nghe nói, diễn võ tông môn ba năm một lần còn có một danh xưng nữa, gọi là Hoa Vương lôi. Hơn nữa trong trận diễn võ này, đệ tử đứng đầu lực bạt quần hùng còn được ban thưởng vô cùng phong phú, thậm chí còn được thưởng cả pháp khí thượng phẩm nữa."

"Hoa Vương lôi?"

Từ Ngôn nghe nói đến danh xưng cổ quái này, không khỏi nhớ tới tràng tranh đoạt hoa khôi trong thanh lâu, cho nên vẻ mặt mới trở nên cổ quái.

"Hoa Vương lôi chỉ là một loại ví von. Bởi vì ba tòa lôi đài sẽ hiện lên hình cánh hoa. Chúng tiếp giáp ngay một vị trí, cũng chính là nhụy hoa, lôi đài nơi đó là giao điểm của ba tòa lôi đài kia."

Đề cập đến loại ví von được truyền lưu trong tông môn này, Trần Thanh lại lần nữa ngưng trọng nói: "Lôi đài tiến hành tông môn diễn võ được cường giả tông môn cố ý xếp thành hình dạng cánh hoa. Nơi giao nhau giữa ba tòa lôi đài có một cơ quan, chỉ cần có người đứng ở chỗ giao nhau đạp vào cơ quan, ba tòa lôi đài sẽ nhập lại, hợp thành một tòa. Ba lôi đài hợp thành một, mới thật sự là Hoa Vương lôi, cũng là lôi đài của Vương giả. Bởi vì phàm là đệ tử dám can đảm đạp xuống cơ quan, sẽ phải dùng sức mình khiêu chiến một lúc với các cường nhân mạch khác."

Theo Trần Thanh giảng thuật, Từ Ngôn mới biết đến tông môn diễn võ còn có một quy tắc ẩn hàm nữa, đó là chân chính lực áp quần hùng!

Lấy một địch năm, dốc sức chiến đấu với chỉ mạch năm chi mạch khác. Nếu như thắng, không những một trận nổi danh, mà còn có được ban thưởng kinh người. Cực phẩm pháp khí!

"Trong quá trình Lục mạch diễn võ còn ẩn giấu một phần thưởng nữa."

Sắc mặt Trần Thanh càng thêm ngưng trọng nói tiếp: "Chỉ cần có đệ tử nào có năng lực chiến thắng năm mạch khác, không chỉ được cường giả Nguyên Anh coi trọng, mà còn được ban thưởng thêm một kiện pháp khí cực phẩm, có uy năng vượt trội so với pháp khí thượng phẩm. Pháp khí thượng phẩm đối với đệ tử Trúc Cơ mà nói đã là một mơ tưởng xa vời, chứ đừng nói pháp khí cực phẩm, rất nhiều trưởng lão Hư Đan còn không có được a."

Pháp khí chia làm hai phẩm thượng và hạ, pháp khí hạ phẩm đối ứng với tu vi Trúc Cơ, mà pháp khí thượng phẩm thì án lấy tu vi Hư Đan bình thường. Về phần pháp khí cực phẩm còn vượt hơn pháp khí thượng phẩm một cấp độ thì như Trần Thanh nói, đích xác là đệ tử Trúc Cơ có mơ tưởng cũng không dám nghĩ đến.

Pháp khí cực phẩm, có thể nói là vũ khí mạnh nhất Trúc Cơ cảnh.

"Lấy một địch năm? Có vẻ không dễ dàng a, có người đạt được ban thưởng này qua sao?"

"Có, trăm năm qua chỉ có một người đạt được." Trân Thanh trầm giọng nói: "Là người của Sở Hoàng sơn, Sở Bạch, Sở Bạch Bào!"

Nghe nói sư huynh đã từng một trận chiến năm, còn chiến thắng, Từ Ngôn lại không thấy ngoài ý.

"Sở Bạch lại thập phần cổ quái, có lẽ sư đệ cũng nghe nói qua đại danh của vị Vương gia này?”

Trần Thanh tiếp tục nói: "Y vốn là một người có thiên phú mạnh nhất Sở Hoàng sơn, lại không tu luyện trong tông môn. Nghe nói sau khi lên Trúc Cơ đã đi du lịch thiên hạ, xem tông môn như không là gì. Nguyên bản Sở Bạch cũng không nổi danh, dù sao không ai ở tu vi Trúc Cơ cảnh mà có danh tiếng to lớn được cả. Chỉ là sau này, trong một kì tông môn diễn võ, Sở Bạch đã trở về, hơn nữa còn đạp xuống cơ quan trên đài, hợp nhất ba tòa lôi đài lại. Cuối cùng y lại thành công đánh bại năm đối thủ, do đó đã nhận được một thanh pháp khí cực phẩm chân chính." Nghĩ đến cảnh tượng tận mắt nhìn thấy năm đó, Trần Thanh thổn thức không thôi nói: "Thứ pháp khí cực phẩm kia có tên là Trường Phong kiếm. Sau khi đoạt được Trường Phong kiếm rồi, Sở Bạch lại cười dài mà đi, cũng không quay về nghênh chiến lại nữa. Có lẽ căn bản là y khinh thường giao thủ với đồng môn, quay về tông môn là vì muốn lấy một kiện vũ khí mà thôi. Từ đó về sau, một kiếm Trường Phong rít gào chín tầng trời, danh tiếng Sở Bạch nổi danh khắp thiên hạ. Người kia... mới thật sự là thiên tài...

Không chỉ có Trần Thanh cảm thán không thôi, mà Từ Ngôn cũng cảm thán không dứt.

Có điều khác với Trần Thanh hâm mộ thiên phú của Sở Bạch Bào, Từ Ngôn thì đang cảm thấy tặc lưỡi về thanh Trường Phong kiếm sư huynh lưu lại cho mình.

Trường Phong kiếm trong tay Từ Ngôn không phải là pháp khí cực phẩm, mà chỉ là thượng phẩm mà thôi. Bởi vì Trường Phong kiếm trong tay Sở Bạch đã trải qua đã trải qua quá nhiều ác chiến, cho nên linh khí mất đi, đến khi lưu lại cho Từ Ngôn thì Trường Phong kiếm đã ở trong tay Sở Bạch nhiều năm, chém giết từ cấp bậc pháp khí cực phẩm ngã xuống thành pháp khí thượng phẩm. Không biết vị sư huynh của Từ Ngôn đã trải qua bao nhiêu ác chiến mới như vậy.

Linh khí trong pháp khí sẽ dần tiêu tán đi mất, trừ phi là pháp bảo.

Pháp bảo có thể nhét vào tinh huyết bản thể, dùng thần hồn uẩn dưỡng, uy lực càng ngày càng mạnh, mà pháp khí thì là vật dụng tiêu hao.

Nhờ Trần Thanh giải thích, Từ Ngôn còn biết được thêm chân tướng của tông môn diễn võ. Tính toán thời gian, lúc này cách thời điểm diễn võ cuối năm bắt đầu cũng chỉ còn một tháng nữa.

Từ Ngôn không để tâm tới pháp khí cực phẩm hay phần thưởng gì khác, hắn chỉ có chú tâm tới một mình nương tử của mình mà thôi.

Trong mắt, trong lòng hắn, nữ tử dịu dàng lại không thiếu vẻ linh động kia mới là bảo bối, trân quý muôn phần hơn pháp bảo.

Trong khách sạn, hai người đang đàm luận thì chợt có người đến bái phỏng. Người tới chính là vị phu nhân của Bảo Tường các, mang theo trăm tấm da Thiên Nhãn xà. Sau khi giao cho Từ Ngôn, ả còn đưa cho Trần Thanh trọn vẹn một trăm hạ phẩm linh thạch, rồi cung kính rời đi.

Từ Ngôn không ngoài ý chuyện có người đưa da rắn tới, với thân phận của hắn, căn bản không ai trong Thiên Quỷ tông dám dây vào, đến quỷ sứ cũng phải tránh lui ba phần. Thế nhưng Trần Thanh cầm lấy trăm mảnh linh thạch lại cười khổ lắc đầu.

"Tham niệm nhất thời, suýt nữa mất luôn tính mạng."

Nói xong, Trần Thanh giao linh thạch cho Từ Ngôn, nói: 'Ân cứu mạng của sư đệ, sư huynh không có gì báo đáp, có chút linh thạch này đệ nhận lấy đi."
Bình Luận (0)
Comment