Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 526 - Chương 526: Sửa Chữa Tỉnh Hồn Cấm

Chương 526: Sửa chữa Tỉnh Hồn cấm Chương 526: Sửa chữa Tỉnh Hồn cấmChương 526: Sửa chữa Tỉnh Hồn cấm

Từ Ngôn sao có thể lấy chút linh thạch mà Trần Thanh gửi bán ở Bảo Tường các được? Hơn nữa trăm khối linh thạch với hắn mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới.

Đẩy mớ linh thạch trở về, Từ Ngôn lắc đầu cười cười, nói: 'Không biết Trần sư huynh gửi bán thứ gì mà đưa tới phần tai bay vạ gió này?"

"Nói ra rất dài dòng..."

Trân Thanh thở dài kể: "Một lần rèn luyện trong hiểm địa, có một vị sư huynh đồng môn mất mạng trong miệng Yêu vật, ta lượm được pháp khí hắn đánh rơi. Lòng tham quấy nhiễu, ta nửa muốn lưu kiện pháp khí này lại, nửa lại sợ bị người khác nhận ra nên mới định mang đến phường thị Nam Bắc đổi thành linh thạch. Vì vậy mới rước lấy họa sát thân này.

Kỳ thật những gì Trần Thanh trải qua không có gì to tát. Y không nói tỉ mỉ nhưng Từ Ngôn vẫn có thể tưởng tượng được vị Trần sư huynh này xoắn xuýt thế nào sau khi lượm được pháp khí của đồng môn.

Cầm tới món pháp khí bất minh này, nếu có người chứng kiến đối phương chết trong miệng Yêu thú thì đỡ, nếu không ai chứng kiến, không chừng sau này gặp phải thêm nhiều phiền phức nữa.

Chỉ là một lần nổi lên chút tham niệm nho nhỏ, chẳng có gì đáng nhắc tới, thậm chí so với Hứa Mãn Lâu chém giết đồng môn không chớp mắt thì Trần Thanh thật sự quá thuần phác đi. Y cũng quá mức trung thực, quá nhát gan đi.

Dông dài tới nửa đêm, Trần Thanh mới rời đi.

Y còn có nhiệm vụ bên người, phải chạy về tông môn phục mệnh. Lần này y đến phường thị Nam Bắc cũng là hoàn thành một nhiệm vụ mua đồ nơi đây.

Phường thị Nam Bắc cách Kim Tiền tông chừng nửa tháng, sử dụng Sơn Hà đồ thì chỉ mất chừng mười ngày là đến, nên Từ Ngôn không vội chạy về tông môn. Hắn chuẩn bị sửa chữa cho xong Tỉnh Hồn cấm.

Nếu như đã quyết định trở về Kim Tiền tông, nói không chừng Hứa gia có thể lấy cớ nhiệm vụ thất bại gây khó dễ. Thế nhưng lần này nương tử nhà mình bị bức ép đến như vậy đã khiến Từ Ngôn hoàn toàn bị chọc giận. Cho nên hắn chuẩn bị đưa cho Hứa gia một phần đại lễ chính thức.

Hắn không trộm được trứng rắn, nên đành phải trộm con Thiên Nhãn vương xà về cho Hứa gia. Với cách này, bọn chúng muốn bao nhiêu trứng sẽ có bấy nhiêu!

Lửa giận trong lòng động đến thô bạo nơi đáy lòng, Từ Ngôn vốn không phải là thiện nam tín nữ gì. Nếu hắn nổi cơn tàn nhẫn, thiên hạ này tất phải đại loạn.

Bàng Hồng Nguyệt gặp chuyện khiến Từ Ngôn không còn kiêng nể gì nữa, có thù không báo không phải là quân tử, huống hồ Từ Ngôn vốn là một kẻ tàn nhẫn ác nhân khiến người người kinh hãi kia mà.

Vất vả đè nén tức giận nơi đáy lòng, Từ Ngôn lấy trăm tấm da Thiên Nhãn xà ra, bắt đầu tế luyện ngay trong khách sạn này.

Khách sạn này rất lớn, ở trọ lại không tốn bao nhiêu linh thạch, may ra mua sắm rượu thơm và thức ăn ngon mới tốn nhiều linh thạch. Gian phòng Từ Ngôn đang ở là một độc viện khá trơ trọi, Không người quấy rầy, ở lại ba ngày chỉ mất một khối hạ phẩm linh thạch mà thôi.

Hiện trong túi trữ vật hắn có tới hơn vạn linh thạch, nên Từ Ngôn sẽ không để ý đến chút phí tổn ở trọ này. Hắn an tâm ở đây luyện chế da rắn, liên tiếp bảy ngày không ló mặt ra khỏi phòng.

Tiêu hao mất trăm tấm da Thiên Nhãn xà đổi lấy hoàn thành xong mảnh Tinh Hồn cấm nguyên vẹn. Đến cuối cùng, Từ Ngôn còn cảm nhận khí tức âm lãnh bên trong Tỉnh Hồn cấm kia, mà ấn kí hình con mắt chi chít trong tấm thủy tinh nhìn như sống lại đầy rợn người.

Ở vị trí trung tâm của miếng tinh phiến bằng lòng bàn tay còn sót lại một lỗ hổng nho nhỏ, nếu thêm vào nơi này một ấn ký hình con mắt, tức thì Tinh Hồn cấm coi như được tế luyện hoàn tất.

Hắn dùng năm bộ da rắn mới có thể luyện chế ra được một ấn ký mắt rắn cuối cùng, thế nhưng không lập tức dung nhập vào Tỉnh Hồn cấm. Bởi vì nếu dung nhập ấn kí mắt rắn cuối cùng này vào trong tinh phiến, không khéo con Thiên Nhãn vương xà kia sẽ chui ra.

Thu hồi ấn kí con mắt cuối cùng của Tỉnh Hồn cấm, hàng mày Từ Ngôn khẽ nhăn lại.

Tuy nói Tỉnh Hồn cấm sắp thành công, có điều Từ Ngôn lại gặp phải vấn đề khó khăn khác.

Trước kia hắn phí hết sức lực mới thu nhỏ Tinh Hồn cấm còn chừng này, thế nhưng lại chưa từng thử phục hồi thành nguyên dạng qua. Dù sao cấm chế là một loại kỳ vật, nếu Phục linh quyết không có hiệu quả thì coi như hắn đã toi công. Bởi Thiên Nhãn vương xà lớn như vậy, tuyệt đối chỉ có thể thò được mẩu đuôi qua Tinh Hồn cấm còn đang nhỏ bằng lòng bàn tay này mà thôi.

Gian viện trong khách sạn khá vắng lặng, có điều Từ Ngôn vẫn quyết định đến một nơi không người khác nghiệm chứng Phục linh quyết một phen.

Ra khỏi khách sạn, Từ Ngôn rời khỏi phường thị Nam Bắc, chuyển qua một góc đường. Nơi đó có một cửa hàng đang xây dựng. Nói là đang xây, thế nhưng chỉ vừa mới đào móng, còn chưa có phần gian nhà phía trên, diện tích lại không nhỏ. Nhìn qua chỉ thấy những đường móng đào sâu hoắm dọc ngang mà thôi.

Từ Ngôn đi ngang, chỉ lướt mắt nhìn qua. Thế nhưng hắn vừa đến mấy cái hố kia, thì cũng vừa lúc có một người thi triển một phần pháp quyết. Bước chân hắn bỗng khựng lại.

Từ Ngôn hết sức quen thuộc với pháp quyết mà đối phương thi triển, đó là Phục linh quyết!

Thấy có người thi triển Phục linh quyết, Từ Ngôn cảm thấy khá mới lạ bèn ngừng chân quan sát.

Đứng bên miệng móng nhà là một tu sĩ trung niên chừng bốn mươi tuổi, trước mặt ông ta là một gian phòng cao chừng nửa thân người có đủ cửa lớn cửa nhỏ, còn được bố trí thành hai lầu đầy tinh xảo, giống hệt như thật.

Tu sĩ trung niên kia thi pháp, phòng nhỏ trang hoàng tinh xảo ầm vang một tiếng, thoáng biến lớn ra. Chỉ trong chốc lát, nơi móng nhà đã có thêm một cửa hàng cao hai tầng, bộ dạng hệt như khối phòng trang trí hình ngôi nhà nhỏ nhắn lúc nãy.

Cửa khách điếm mở ra, tu sĩ trung niên trong cửa hàng đi ra ngoài, lập tức có vài người bên cạnh đi lên nghênh đón.

"Phần pháp thuật này của Trương huynh càng lúc càng thuần thục rồi. Đến khi dịch chuyển được một ngọn núi khổng lồ thì coi như đủ vốn liếng để kiêu ngạo rồi a."

Có người vừa nói, vừa đưa vài khối linh thạch cho tu sĩ trung niên kia, đó hẳn là tiền công chuyển dời cửa hàng tới đây.

Người được xưng là Trương huynh tiếp nhận phần linh thạch xong, chắp tay nói: "Đa tạ ông chủ, chút ít thủ nghệ không đáng nhắc tới. Chỉ ráng kiếm thêm vài ba linh thạch, không so được với linh thảo mà ông chủ bán, doanh thu một ngày ít nhất phải hơn mười linh thạch.

"Mượn cát ngôn của Trương huynh vậy, ha ha ha." Chủ tiệm cũng đồng thời hoàn lễ lại.

Một màn kiến tạo gian phòng này thu hút không ít người vây xem, lúc này gian phòng đã dựng nên, người xem đã tản đi rồi.

Lần đầu tiên Từ Ngôn nhìn thấy phương thức mua bán dùng Súc linh quyết thu nhỏ cửa hàng đã xây xong ở nơi khác, sau đó đem tới trong phường thị Nam Bắc bán thế này. Ngoài hiếu kỳ, hắn còn tiện đường đi theo Trương tu sĩ rời đi.

Đến bên cạnh đối phương, Từ Ngôn chắp tay trước ngực nói: "Không biết Trương thí chủ còn miếu thờ nguyên vẹn nào không? Nếu còn, có thể bán cho bần tăng một tòa?"

Tuy rằng Từ Ngôn trở thành hòa thượng đã một năm, ăn mặc, mở miệng đầy ngữ khí Phật gia nhưng có vài thói quen không dễ gì thay đổi được. Ví dụ như há miệng bèn kêu thí chủ.

"Ta không có miếu thờ a."

Tu sĩ họ Trương trông thấy bên mình là một hòa thượng trẻ tuổi, lập tức cười khổ chào, đáp: "Giới phàm tục mua bán cửa hàng, dùng vàng bạc sẽ mua được, lại dễ dàng mua. Thế nhưng rất hiếm người bán miếu thờ đạo quán a. Nếu như đại sư muốn lập một ngôi chùa trong phường thị Nam Bắc này, nên kêu người hỗ trợ hoặc tự mình dựng cũng được."

Tu sĩ họ Trương còn tưởng rằng hòa thượng trẻ tuổi này chuẩn bị dựng một ngôi miếu trong phường thị nên mới nói vậy.

"Nếu như không có miếu thờ, cửa hàng bình thường cũng được." Từ Ngôn đưa năm khối linh thạch ra, nói: "Không biết Trương thí chủ còn hàng tồn không?"
Bình Luận (0)
Comment