Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 126

Long Ưng nói:
- Vậy thì được. Ngày mai ta xuất phát đến Thần Sơn, ngồi ở chỗ cao nhất ba ngày, bói một quẻ vì đại vương, sau đó sẽ trở về nói cho đại vương biết kết quả.
Lý Trí Cơ và những người đứng đầu đều sợ hãi và cảm kích.
Đạt Thiên hỏi:
- Trước khi xem bói có được gần nữ sắc không?
Long Ưng mỉm cười nói:
- Không phải. Đến chỗ cao nhất ngồi ba ngày là được.
Mọi người đều vui mừng hoan hô.
Mục Dã cười mơ hồ:
- Tư Na phu nhân thật là có phúc, lại được Thần y chữa một loại bệnh khác ở trên giường.
Y vừa nói vừa cười khiêu khích, tràn ngập tình dục đắc ý. Tư Na xấu hổ vặn vẹo trong ngực Long Ưng, tỏ ra sẵn sàng để dâng hiến.
Hách Căn Nã nói:
- Tư Na là người được đại vương độc chiếm. Đại vương không để cho nàng hầu hạ chúng ta. Như thế đủ biết đại vương kính yêu Thần y như thế nào.
Long Ưng nhịn không được hỏi:
- Nếu sau đó có con thì làm sao bây giờ?
Lý Trí Cơ hớn hở nói:
- Nhi tử càng nhiều càng tốt. Bổn vương sẽ coi như con đẻ. Nhưng nhất định phải được bổn vương cho phép. Nếu không bổn vương sẽ giết chết hai người các ngươi.
Long Ưng cười khổ nói:
- Đại vương quả thật là người có tình. Bản nhân là người Trung Thổ, không quen vừa chữa được bệnh cho con của ngài lại vừa vui vẻ với mẫu thân con ngài.
Tư Na “a” một tiếng ngẩng đầu lên. Hai mắt tỏ rõ sự năn nỉ.
Lý Trí Cơ dùng tiếng Hán cười nói:
- Quý quốc không phải có câu “Nhập gia tùy tục” sao? Hề tộc chúng ta khác với các người. Thảo nguyên là của tất cả mọi người. Những người đứng đầu như chúng ta cũng không thu thuế người ở dưới. Có việc thì đồng tâm hiệp lực, kề vai chiến đấu. Chiến thắng được mỹ nữ và súc vật thì theo công lao mà phân phối. Trong chiến tranh, chúng ta chống cự được tốt hơn so với các người. Dùng da ngựa bọc thân là vinh dự cao nhất. Tuy nhiên, khi bình thường, chúng ta biết quý trọng tính mạng hơn so với các người. Không cần nhiều lời, từ đây đến bình minh, Tư Na hoàn toàn thuộc về ngươi.
Long Ưng gặp chiêu phá chiêu, vội hỏi:
- Bởi vì bản nhân phải mau chóng trở về Trung thổ, nên bây giờ phải lập tức khởi hành đến Thần Sơn. Mọi chuyện cứ để khi nào ta quay trở lại rồi nói sau.
Lý Trí Cơ phải đồng ý một cách bất đắc dĩ.
Tư Na hôn lên môi của hắn.
Cả đêm Long Ưng và Tuyết Nhi rời khỏi Nhiêu Nhạc. Trước tiên hắn giả vờ chạy về hướng Thần Sơn của tộc Hề, nhưng khi cách Nhiêu Nhạc ba mươi dặm thì thay đổi lộ trình, chạy về thành trì mới của người Khiết Đan ở cách bốn trăm dặm về phía Tây Bắc Doanh Châu. Đồng thời tháo mặt nạ cất vào trong túi.
Từ sau khi có Tuyết Nhi, đây là lần đầu tiên hắn phát huy sức mạnh siêu phàm của nó đến mức cao nhất. Bất chấp địa thế hiểm trở khó đi như thế nào. Tuyết Nhi gặp suối qua suối, gặp nước lội nước, xuyên rừng xuyên núi, xem đêm tối như ban ngày, không sợ nguy hiểm, với tốc độ kinh người nhanh như điện chớp, chở Long Ưng chạy đến thành trì mới của Khiết Đan. Nó càng chạy càng có lực.
Long Ưng và Tuyết Nhi như hóa thành u linh trong đêm tối. Cho dù có người trông thấy cũng sẽ chỉ cho rằng đó là một trận âm phong, thấy ảnh mà không thấy vật.
Lúc ở Nhiêu Nhạc, hắn đã thông qua những huynh đệ tộc Hề có quan hệ với người Khiết Đan tìm hiểu rất nhiều phương diện, kể cả hoàn cảnh địa lý của thành trì mới. Thậm chí là tập quán sinh hoạt và tác phong làm việc của Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh. Hữu dụng nhất chính là hắn biết được Tẫn Trung rất thích đi săn. Mỗi sáng sớm y đều chạy ra khỏi thành săn bắn, vừa rèn luyện khả năng cưỡi ngựa bắn cung, vừa giữ cho sức khỏe ở trạng thái tốt nhất.
Khi chân trời phía Đông đã le lói những tia sáng, thành trì mới của Khiết Đan xuất hiện phía xa xa. Long Ưng nhìn thấy mà thầm trầm trồ khen ngợi. Chỉ trong một đêm, bằng sức mạnh vô địch của Tuyết Nhi, hắn đã vượt qua khoảng cách bốn trăm dặm, từ Nhiêu Nhạc tiến vào vùng đất đầu tiên của người Khiết Đan, đến ngôi thành trì mới có tên là Bạch Mã. Tới đây hắn không khỏi nhớ tới Hoa Tú Mỹ đã từng nói, người Khiết Đan có một câu chuyện về một ngôi thành Bạch Mã xinh đẹp.
Ma khí tuôn ra cuồn cuộn, trong phút chốc Tuyết Nhi tăng tốc, mượn cây rừng yểm hộ, chạy bảy tám dặm. Chỉ trong chốc lát, tới các cổng thành trì mới chừng ba dặm, hắn ghìm ngựa dừng lại, rồi nhảy xuống.
Long Ưng ôm Tuyết Nhi đầy yêu thương, khích lệ một lúc rồi dẫn nó đến một con suối gần đó nghỉ ngơi. Hắn dặn dò nó đợi hắn về. Tuyết Nhi hiểu tính theo lời mà đi.
Long Ưng sử dụng thân pháp, chạy đến mép khu rừng, quan sát ngôi thành trì mới.
Bốn phía thành trì đều phân bố một số lầu quan sát cao tới ba trượng, được xây bằng gỗ đá, trên có chiến sĩ Khiết Đan canh gác. Lầu quan sát cách hắn gần nhất chỉ có nửa dặm.
Thành trì mới được xây dựng dựa vào núi. Cây cối xung quanh đều được chặt hết. Bất luận là ban ngày hay đêm tối, muốn trộm lẻn vào bên trong là chuyện khó hơn lên trời. Hắn không khỏi thầm hô thật nguy hiểm. Nếu như hắn không có tin tình báo chính xác, mưu toan vào thành hành thích Tẫn Trung, khẳng định sẽ thất bại. Mà tình huống xấu nhất sẽ bị vây hãm trong thành, chỉ biết dốc sức chiến đấu đến chết.
Long Ưng móc Phi Thiên Thần Độn ra, kiên nhẫn chờ đợi.
Một tiếng động vang lên rồi cửa thành được mở ra. Hơn trăm người thúc ngựa từ bên trong thành chạy ra ngoài, lướt qua con sông bảo vệ thành, quẹo trái mà đi.
Long Ưng dùng tay thực hiện một động tác như muốn làm tan mây thấy ánh trăng, tiến vào trạng thái ma cực, nhanh chóng kích hoạt Thần Độn rồi như làn khói nhẹ đuổi theo hướng mục tiêu.
Hắn dốc toàn lực, thi triển hết năng lực ma chủng, chưa đến một tách trà nóng đã vượt qua quân địch, nấp trên một gốc đại thụ cành lá rậm rạp, cách mặt đất chừng ba trượng.
Hơn trăm kỵ binh tản ra theo hình quạt. Phần lớn đều đang giương cung cài tên, tìm mục tiêu săn bắn. Trong đó có một tổ người đặc biệt không thể tới gần, do hơn mười cao thủ bảo vệ Tẫn Trung, không nhanh không chậm chạy theo hướng của y.
Hình dáng của Tẫn Trung cũng chẳng có gì đặc biệt, giống như người Hề. Mặt vuông, tai lớn, dáng người thon gầy, thái dương bên trái có một bướu thịt dài, cằm dưới nhếch lên, rất dễ dàng nhận ra. Trang phục của y cũng chẳng có gì khác biệt so với những người khác.
Long Ưng vô cùng vui mừng, bình tĩnh lại, duy trì trạng thái cao nhất, nhớ lại tình huống kỳ diệu đối với địch nhân.
Bỗng nhiên quân địch thay đổi phương hướng. Hai cánh trái phải chạy về phía trước, chếch bên phải Long Ưng, hình như là phát hiện con mồi.
Đám người Tẫn Trung cũng gia tốc, ngoặt qua bên phải khu rừng Long Ưng đang ẩn núp. Mắt thấy bọn chúng đang nằm trong phạm vi công kích, Long Ưng liền hành động.
Ma kình bộc phát, Long Ưng vọt lên ba mươi trượng trong không trung rồi bay ngang vượt qua khoảng cách gần bốn mươi trượng lao tới chỗ Tẫn Trung.
Bởi vì địch nhân đang chú ý đến một con nai xuất hiện bên kia, cho đến khi Long Ưng còn cách Tẫn Trung chưa đến ba trượng, cách mặt đất chưa đến năm trượng thì mới có người phát giác kêu lên sợ hãi.
Chỉ thấy có tiễn phóng ra, nhưng lại không trúng mục tiêu, xẹt qua phía sau Long Ưng.
Tẫn Trung quay lại nhìn hắn, kinh hãi ném trường cung, theo bản năng rút ra mã đao, bổ Long Ưng đang lao tới trên không trung. Có thể nói phản ứng của y vô cùng nhanh nhẹn.
Cao thủ hộ giá bên cạnh Tẫn Trung cũng nhao nhao rút đao, nhưng đã chậm một bước.
Ô đao Long Ưng lóe lên, bổ trúng mã đao của Tẫn Trung. Tẫn Trung kêu lên một tiếng thê thảm, hổ khẩu đau nhức. Thanh mã đao rời khỏi tay. Long Ưng liền mượn lực hai đao để tấn công, mượn sức eo rơi xuống, nhắm thẳng phía sau con ngựa Tẫn Trung đang cưỡi. Chiến mã sợ hãi nhảy lên. Lúc này, Tẫn Trung bị Long Ưng chộp lấy tóc kéo ngã xuống ngựa. Một tia sáng màu đen lại lóe lên, lập tức đầu Tẫn Trung rời khỏi thân người.
Long Ưng cầm thủ cấp của Tẫn Trung, đeo ô đao lên lưng, mượn lực leo lên lưng ngựa, né tránh những thanh mã đao bổ tới rồi vọt về chỗ cũ.
Hơn trăm kỵ binh cực kỳ tức giận, phát điên đuổi theo hướng của hắn.
Long Ưng rơi xuống một cành cây, móc Thần Độn rồi linh động như một con khỉ, bay vút trong rừng cây, mượn Thần Độn thay đổi phương hướng, bỏ xa đám kỵ binh đang truy đuổi phía sau. Khi nhảy lên lưng Tuyết Nhi, hắn hiểu tình thế đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn thúc ngựa chạy nhanh về hướng nam. Khi đến hoàng hôn thì đã cách xa khu vực nguy hiểm. Tuyết Nhi cũng có phần không chịu đựng nổi. Long Ưng tìm một con sông để Tuyết Nhi có thể ăn cỏ, uống nước, còn hắn thì đến vùng phụ cận hái sơn dược theo phương pháp ghi trong “Vạn Độc Bảo Điển”, chế thành dược tề. Sau đó hắn rửa sạch sẽ cái thủ cấp chết không nhắm mắt của Tẫn Trung, rồi đắp dược tề lên, để chống bị phân hủy. Làm xong hắn mới bỏ vào trong bao tải cột lại, để vào trong túi vải. Đồng thời thuận tay nhét thảo dược vào. Sau khi đã làm xong mọi chuyện, hắn tìm một chỗ đánh một giấc. Đến khi mặt trời lên cao thì bị tiếng chân đánh thức.
Long Ưng thầm kêu lợi hại, biết được người Khiết Đan đang tìm kiếm gần đến chỗ hắn, trong khi đó hắn đã lưu lại mùi, dẫn dụ địch nhân cho rằng hắn đã trốn đến Sơn Hải Quan. Hiện tại đã làm xong mọi chuyện, hắn lập tức cài lại yên ngựa rồi nhảy lên, thi triển kỹ năng tuấn mã, băng qua một vòng rộng quanh núi, trở lại Nhiêu Nhạc.
Hoàng hôn hôm sau, Long Ưng đã trở lại Nhiêu Nhạc. Lấy cớ phải tắm rửa thay quần áo, trước tiên hắn trốn trong lều vải, giấu thủ cấp của Tẫn Trung trong một cái hòm thuốc, sau đó dưới sự hướng dẫn của Văn Ti, hắn cùng với Tuyết Nhi đến một con sông thanh tịnh phía sau ngọn núi. Long Ưng và Tuyết Nhi tắm rửa sạch sẽ, nghịch nước trên con sông, hưởng thụ thú vui mỹ nữ và thảo nguyên.
Buổi tối, Lý Trí Cơ và các đại đầu lĩnh mở tiệc khoản đãi hắn trong nha trướng. Lần này không có nữ nhân. Nét mặt của bọn họ đều hết sức hồi hộp. Bởi vì đối với tương lai Long Ưng sắp nói ra bọn họ cũng không biết cát hung như thế nào.
Trong lúc mọi người chờ đợi, Long Ưng ngồi xuống, rốt cuộc mở miệng nói:
- Bản nhân may mắn không làm nhục sứ mệnh. Thành công mang về một quẻ cho quý quốc. Quẻ này có tên là “Đặc hành xử biến”, chính là bí thuật của Hàn gia.
Lý Trí Cơ và đám đầu lĩnh đối với “y thuật” và “có thể đoán trước được tương lai” của hắn đã hoàn toàn tin tưởng. Tất cả đều không dám hít thở, chỉ chăm chú lắng nghe.
Hai mắt Long Ưng lấp lánh ma quang, nhìn mọi người một lượt đồng thời giọng nói âm vang có lực, thể hiện một sự hoàn toàn tự tin:
- “Đặc hành” chính là tình huống của quý quốc hiện tại. “Xử biến” là chỉ biến hóa trong tương lai. Hiện tại và tương lai nối liền lẫn nhau, không thể phân chia. Quẻ này là một trong bốn mươi chín quẻ lớn của Hàn gia, biết trước hậu thiên bát quái, ngũ hành thuật kim mộc thủy hỏa thổ, hợp với sáu mươi giáp định ra phương vị cát hung.
Hắn dùng tiếng Hề nói một tràng. Khi gặp những từ ngữ đặc biệt thì lại trở về dùng Hán ngữ. Mọi người nghe được người hiểu người không.
Ngay cả người hiểu Hán ngữ như Lý Trí Cơ cũng không biết giải quyết như thế nào. Nhưng chính vì như vậy, bọn họ mới cảm thấy Long Ưng giống như quỷ thần khó lường, có dị lực thần bí thông thiên thông linh.
Long Ưng nói tiếp:
- Đối với mọi người mà nói, thay đổi là chỉ những biến hóa nhân sự bên cạnh. Đối với quốc gia mà nói, thì chính là chỉ sự biến hóa của các nước lân cận. Quẻ này ý chỉ rõ ràng. Đầu tiên là trong vòng ba tháng, nước láng giềng tất có đại biến.
Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Lý Trí Cơ không kềm nén được, hỏi:
- Là đại biến như thế nào?
Long Ưng lại đọc lên ba chữ “Hành cổ hoặc”, chậm rãi giải thích:
- Là biến hóa nghiêng trời lệch đất. Bản nhân bấm quẻ không sai đâu. Nước láng giềng sắp có đại họa diệt vong.
Ca Long là người lớn tuổi nhất trong số những đầu lĩnh, nên có địa vị, liền chen ngang:
- Nước láng giềng của chúng tôi chính là quý quốc, Đột Quyết, Khiết Đan. Bất luận một quốc gia nào cũng nằm trong cái họa diệt vong trong thời gian ngắn, huống chi là trong ba tháng?

Bình Luận (0)
Comment