Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 127


Dưới ánh mắt chú ý của đám người, Long Ưng lên tiếng:
- Ta nói thật theo quẻ bói, không để tâm đến những điều khác. Người nào biết nắm lấy thiên cơ, nhất định phải làm việc thuận theo trời, ít nhất trong vòng ba tháng này phải tĩnh tâm quan sát sự thay đổi. Nếu như làm trái lại ý trời, hành động khinh suất, nhất định sẽ gây nên đại họa.
Hắn nói như vậy là để người Hề không dám xuất binh hỗ trợ người Khiết Đan.
Lý Trí Cơ gật đầu nói:
- Thời gian 3 tháng không hề dài, chúng ta có thể nhẫn nại được.
Rồi y quay đầu nói với thủ lĩnh:
- Nếu lời tiên đoán của thần y linh nghiệm, chúng ta còn dám không tin tưởng ngài hay sao? Hãy lau cho sáng đôi mắt của chúng ta, xem ba tháng tới sẽ xảy ra chuyện gì.
Rồi y lại quay ra nói cung kính với Long Ưng:
- Xin thần y tiếp tục nói.
Long Ưng thầm nghĩ nếu đưa đầu của Tẫn Trung cho họ xem, nhất định họ sẽ tin ngay. Hắn bèn nói:
- Sự thay đổi này không phải chỉ ở một nước, theo những gì quẻ bói nói, hướng tây nam đều sẽ chuyển thịnh, nhất định không được chống đối lại.
Lý Trí Cơ hít vào một hơi rồi nói:
- Điều này chẳng phải là chỉ quý quốc và người Đột Quyết hay sao?
Long Ưng nói:
- Có lẽ là như vậy, còn về việc phải ứng phó thế nào, vì thân phận của ta đặc biệt, nên không muốn xen vào. Việc này đại vương và các thủ lĩnh hãy cùng suy xét.
Lý Trí Cơ ngớ người nhìn hắn trong phút chốc rồi gật đầu nói:
- Thần y là người có đại đức, và không nhân chuyện này để thuyết phục chúng ta đầu hàng quý quốc. Điều này thật đáng kính phục.
Những thủ lĩnh khác cũng nhao nhao gật đầu đồng ý.
Dân tộc Tái Ngoại khác với người Trung Thổ, đó chính là biểu lộ cảm xúc ngay lập tức, không hề giấu diếm.
Long Ưng nói:
- Còn về tương lai xa hơn, chỉ cần đi đúng đường trong ba tháng tới, thì sẽ cát lớn hơn hung. Quý quốc sẽ có một thời gian hưng thịnh dài. Điều quan trọng là có thể “hành động đặc biệt” hay không? Sau khi hành động thì có thể thay đổi, sau khi thay đổi có thể trở thành bất biến, không mưu cầu, không tham lam, hưởng thụ những gì thảo nguyên ban tặng. Ha! Hưởng thụ mỹ nữ mà ông trời ban cho các người.
Mọi người bèn cười ha ha như trút được một gánh nặng.
Lý Trí Cơ đích thân đưa hắn về lều, vừa đi vừa nói:
- Chẳng phải thần y phụng mật lệnh của nữ đế Đại Chu, đến đây để thuyết phục bổn vương, trợ giúp các ngươi đối phó với người Khiết Đan sao?
Long Ưng nói bừa:
- Nhà họ Vương chúng ta làm nghề y đã nhiều đời. Tổ tiên đã dạy rằng, không bao giờ được liên quan đến chính trị. Vương mỗ không biết gì hơn, chỉ biết cách chữa bệnh. Còn về việc bói tương lai, nếu không phải cần thiết ta sẽ không làm.
Lý Trí Cơ cảm kích nói:
- Quả thực Thần y có ơn nặng như núi đối với bổn vương và bổn tộc. Về sau nếu như cần, chúng ta nhất định sẽ ra tay.
Suýt nữa Long Ưng lộ đuôi hồ ly, mời y liên thủ đối phó với người Khiết Đan. Có điều đây chỉ là hạ sách, giờ đây thời cơ còn chưa chín muồi. Hắn bèn nói:
- Ta sẽ nhớ kỹ lời của đại vương! Ha! Ý! Trong lều có người!
Lý Trí Cơ cười một cách ám muội:
- Những điều mà nam nhân chúng ta theo đuổi, không nằm ngoài vinh dự, tiền tài và mỹ nữ. Thần y đừng khách sáo. Thân thể của Tư Na nhất định là một ân huệ đối với nam nhân. Trong tộc của ta có rất nhiều người thèm muốn nàng ấy. Nhưng bổn vương chỉ muốn chia sẻ với thần y mà thôi.
Sau đó mặc kệ hắn có đồng ý hay không, y bèn đẩy hắn vào lều.
Trong căn lều rộng khoảng nửa trượng có thắp một ngọn đèn mỡ dê, khiến không gian đóng kín trong lều chìm trong ngọn lửa ấm áp. Đêm trên đại thảo nguyên có một cảnh tượng vô cùng rung động lòng người. Một mỹ nữ tộc Hề chỉ mặc chiếc áo mỏng quỳ dưới đất, thẹn thùng nói:
- Tư Na phụng mệnh đại vương đến hầu hạ thần y.
Long Ưng gần như có thể khẳng định rằng dưới lớp áo của nàng không còn vật gì khác. Nhớ tới việc nàng là mẫu thân của hoàng tử, tức là hoàng hậu của tộc Hề, thân phận vô cùng cao quý, trong lòng hắn đột nhiên có cảm xúc khác.
Tư Na dịu dàng đứng dậy, cởi áo cho Long Ưng, rồi hầu hạ hắn nằm lên chiếc thảm da dê dày mà mềm mại. Sau đó nàng cởi bỏ tấm áo ngoài, để lộ tấm thân trắng ngà, rồi đi ra dập tắt ngọn lửa, nằm vào lòng hắn mà ôm chặt, hơi thở ngày càng gấp.
Long Ưng chợt có một cảm giác kỳ lạ, giống như giờ đây hắn mới hiểu ra rằng mình đang ở trên đại thảo nguyên, và hưởng thụ được tất cả mọi thứ của nó. Mỹ nữ trong lòng hắn thật sự sống động biết bao, hắn ôm lấy nàng mà như ôm lấy cả đại thảo nguyên vậy.
Hắn bèn nói:
- Nàng không phải dùng cách này để cảm tạ ta đâu. Chữa bệnh cứu người là thiên chức của ta, mà ta biết rằng mình diện mạo xấu xí, không hề xứng với nàng.
Tư Na hôn tới tấp lên gương mặt xấu xí của hắn, rồi nỉ non:
- Thần y là người đẹp nhất trên đại thảo nguyên. Hãy chiếm hữu Tư Na đi! Đêm nay Tư Na hoàn toàn thuộc về ngài. Thứ duy nhất để Tư Na có thể tạ ơn thần y, chính là cơ thể của chính mình.
Lòng Long Ưng chợt cảm thấy xót thương. Hắn càng hiểu rằng dù sau bao lâu nữa, khi hắn đã quên phần lớn mọi thứ, hắn vẫn nhớ về đêm đầy cảm xúc này.
Có lẽ người Hề có tập tục lấy vợ để đãi khách. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tư Na đã rời khỏi lều. Hắn ngủ thêm một chút nữa, khi tỉnh dậy liền chuẩn bị rời đi ngay lập tức. Ai ngờ vừa vén lều bước ra đã thấy đầy những người tập trung đến để cầu y. Điều kỳ lạ là Lý Trí Cơ dẫn đầu đám cao thủ cận vệ, để duy trì trật tự.
Nhìn thấy ánh mắt của những người đến xin xem bệnh, Long Ưng lập tức mềm lòng, rồi mở lều ra chữa bệnh. Văn Ti, Đan Đan, Biên Thạch đều đã đến, tự động xin làm trợ thủ của hắn.
Long Ưng lấy hết vốn liếng của mình, hòa hợp Ma Chủng, bảo điển, và cả y thuật không ngừng thăng tiến, không từ chối một ai. Dù không thể làm cho đối phương khỏi ngay lập tức, nhưng cũng có chuyển biến tốt.
Hắn bận rộn từ sáng sớm đến đêm khuya, chỉ được ngủ vài canh giờ, rồi lại tiếp tục chữa bệnh cho người Hề. Những người nghe đồn tìm đến ngày càng nhiều. Và hắn cứ bận rộn trong hơn 10 ngày như vậy. Cuối cùng có một ngày, sau khi tỉnh dậy chỉ thấy hơn 10 người đến xin chữa bệnh đứng thưa thớt, nhưng hắn cũng phải mất một lúc lâu mới có thể nghỉ ngơi.
Nhạc Lưu và Thái Á đã quay về, mang theo rất nhiều chiến lợi phẩm, trong đó có cả hàng trăm những cô gái còn trinh tiết.
Nhạc Lưu nói:
- Đại vương đã hạ lệnh, để thần y chọn hai cô gái còn trinh trước, sau đó mới đến lượt những người khác chọn.
Long Ưng thầm nghĩ thế này làm sao được, hắn vội nói:
- Ta là một người đã được tiên đoán phải độc thân, thực sự không có phúc hưởng, mời lão huynh hãy lấy các nàng ấy thay cho ta.
Nhạc Lưu nói:
- Thần y là người đầu tiên từ chối thiếu nữ còn trinh xinh đẹp mà ta gặp. Ta đã có hai người rồi, nếu nhận thêm hai người nữa thì người khác sẽ xì xào.
Long Ưng bèn nhanh trí nói:
- Ngươi hãy chọn cho ta hai cô, rồi lấy danh nghĩa của ta tặng cho Biên Thạch và Đình Thanh. Hai người này rất tốt bụng. Hãy bảo họ nể mặt ta mà đối xử tốt với hai cô gái đó.
Nhạc Lưu cảm động nói:
- Thần y quả là một người thần kỳ.
Long Ưng nói:
- Còn một việc nữa mong ngươi giúp cho. Liệu có thể phái người đến U Châu, bảo người của phe ta phái binh tới để đón ta hay không?
Nhạc Lưu nói:
- Thần y định bao giờ thì rời đi?
Long Ưng nói:
- Ta đã chậm trễ quá lâu rồi. Sáng mai ta sẽ khởi hành về nước, phiền lão huynh tiện thể thông báo cho đại vương giúp ta.
Nhạc Lưu nói:
- Vậy đêm nay thần y nhất định phải làm theo những gì ta sắp xếp, để ta lựa chọn cô gái đẹp nhất ở cùng ngài.
Long Ưng cười khổ nói:
- Đâu cần khách sáo như vậy!
Buổi tối, Lý Trí Cơ mở tiệc tiễn hắn. Những đại tù, tiểu tù, thần vu chiến tướng đều đến tham gia, người nhiều đến độ ngay cả trí nhớ rất tốt của hắn cũng không thể dung nạp được nhiều như vậy. Chủ và khách cùng vui hết mình, mệt đến độ người Long Ưng đầy mùi rượu, say mèm quay trở về trong lều. Đêm hôm đó trong lều lại ngập tràn sắc xuân.
Hôm sau khởi hành, không ngờ người đi tiễn hắn lại là đám người Thái Á và Nhạc Lưu, chỉ có năm cô gái trong đó có Văn Ti không được đồng hành.
Hắn chỉ mang theo một hòm thuốc, số thuốc trong hòm còn lại không nhiều. Nhiệm vụ thực sự của nó là để mang thủ cấp của Tẫn Trung. Nó được buộc trên lưng của một con tuấn mã.
Nhạc Lưu và Long ưng cùng cưỡi ngựa đi đầu, Lý Trí Cơ và một đám thủ lĩnh tộc Hề đưa tiễn. Một đoàn người dài cưỡi ngựa ra khỏi Thành Nhiêu Nhạc. Long Ưng rất vui vẻ, có cảm giác chuyến đi này rất thú vị.
Nhạc Lưu nói:
- Gần đây người Khiết Đan đã có tình hình khác thường. Đại vương sợ rằng chúng sẽ tới làm phiền thần y, nên mới đồng ý để ta đưa thần y về Sơn Hải Quan.
Long Ưng biết rõ là chuyện gì, nhưng lại hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhạc Lưu nói:
- Gần mười ngày nay người Khiết Đan ra tay rất nhiều, lục soát tứ phía, và đã xâm phạm vào lãnh thổ của ta hơn 10 lần, bị chúng ta đuổi đi.
Nghe nói bên phía Sơn Hải Quan tình hình còn căng thẳng hơn, đã xảy ra rất nhiều vụ chiến đấu. Người Khiết Đan lại không nói rõ làm vậy là vì cái gì. Hành động của họ rất mập mờ.
Rồi y thấp giọng nói:
- Nghe nói Vô Thượng Khả Hãn của Khiết Đan bị bệnh nặng, đã rất lâu không đi săn rồi.
Long Ưng cùng y nói chuyện vài câu, rồi lui về bên cạnh Thái Á ở phía sau, cười nói:
- Sau khi thị vệ trưởng quay lại, tại sao lại không chào ta đến một câu chứ?
Thái Á liếc sang hắn, rồi nói nửa đùa nửa thật:
- Buổi tối đâu có phần của Thái Á, ta tìm thần y làm gì chứ?
Long Ưng cười khổ nói:
- Ta bị ép mà!
Thái Á cười nghiêng ngả, rồi vừa thở hổn hển vừa nói:
- Chắc chắn chàng là một tên ngốc. Trước khi rời đi, Thái Á đã đến hỏi ý kiến của đại vương, Thái Á hỏi ngài rằng nếu Thần Y muốn Thái Á hầu ngủ, Thái Á phải ứng phó thế nào?
Hai mắt Long Ưng sáng rực:
- Ông ấy trả lời thế nào?
Thái Á nói:
- Ngài nói rằng thần y là một đại ân nhân của bộ tộc chúng ta, đương nhiên Thái Á không được từ chối.
Long Ưng hỏi đầy căng thẳng:
- Và thị vệ trưởng đáp lại ông ấy ra sao?
Thái Á lườm hắn, rồi ngượng ngùng nói:
- Làm sao có thể chống lại lệnh vua chứ, Thái Á không muốn cũng đành phải đồng ý mà.
Năm ngày sau, cuối cùng đã tới Sơn Hải Quan, người đến đón hắn là Quách Nguyên Chấn và ba nghìn quân tinh nhuệ mới được thành lập chưa tới hai tháng, người đi cùng còn có Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình.
Sau khi tạm biệt Thái Á và những người khác, đội quân mới với khí thế hào hùng bước qua Sơn Hải Quan, trở lại U Châu.
Lâu Sư Đức biết được Long Ưng quay về, ngay lập tức gọi đại tướng Dương Huyền Cơ và Trương Cửu Tiết đến, mở cuộc hội nghị quân sự quan trọng nhất từ khi Long Ưng nhận lệnh đích thân xuất chinh đến nay. Địa điểm của cuộc hội nghị là ở phủ Đô Đốc U Châu.
Đến tận khi Long Ưng bước vào phòng họp, hắn vẫn không hề tiết lộ cho ai về việc mình đã lấy được đầu của Tẫn Trung.
Vốn Lâu Sư Đức muốn mời Long Ưng ngồi vào vị trí chủ soái, những người khác thì ngồi hai bên trái phải. Nhưng dù thế nào Long Ưng cũng không chịu, hai người đành phải ngồi mỗi người một bên.
Người ngồi phía đông là Lâu Sư Đức, Dương Huyền Cơ, Trương Cửu Tiết và Quách Nguyên Chấn. Người ngồi bên còn lại là Long Ưng, Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ. Chiếc túi vải Long Ưng cất thủ cấp của Long Ưng được đặt lên trên nền đất bên cạnh ghế thái sư.
Đây là lần đầu Dương Huyền Cơ, Trương Cửu Tiết và Long Ưng gặp mặt. Hai bên có thái độ khách sáo và còn giữ khoảng cách. Rõ ràng là vì cả hai không biết tình hình, coi thường ba người mới vào chiến trường, sợ bọn họ cũng làm hỏng việc quân như đệ tử họ Vũ vậy.
Lâu Sư Đức kể lại tình hình phát triển sau khi chia tay trước, chỉ ra rằng mình đã chỉnh đốn toàn quân theo những gì Long Ưng nói.
Những người già yếu, bị thương đều được đưa về quê, hưởng hậu đãi, không phải nộp thuế lương thực trong ba năm, và hậu đãi cả toàn gia đình. Những người đủ tuổi đi lính trong nhà không cần đi lính trong năm năm. Sau khi chỉnh đốn lại, tổng binh lực hạ xuống 150000 người, quân lương tăng 50%. Mặc dù không khí quân đội được cải thiện, nhưng không khí sợ chiến tranh vẫn ngập tràn trong toàn quân, tình hình không hề lạc quan. Cuối cùng y nói:
- Giờ đây có một lời đồn, cũng là thông tin tốt duy nhất lúc này, đó là Tẫn Trung đột nhiên mắc một loại bệnh lạ, nằm bẹp trên giường, nguy hiểm đến tính mạng.
Bình Luận (0)
Comment