Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 89

Tạ Uẩn căn bản không biết trong lòng Tang Yểu suy nghĩ cái gì nhưng nhìn thấy nàng lại biến thành một quả táo, đại để trong lòng hắn cũng đoán được một ít.

Sau khi hai người thành hôn, hắn có thể lợi dụng Tang Yểu để tránh né sự thúc giục của người trong tộc. Tang Yểu cũng có thể được ở bên cạnh hắn như ước nguyện.

Đây là một cọc mua bán đôi bên đều có lợi.

Tuy rằng Tạ Uẩn không thể thông cảm với sự hưng phấn của nàng nhưng hắn cũng hiểu nàng. Hắn trầm ngâm một lát, thành thật nói: “Trong nhà ta thúc giục rất nhiều. Nàng chính là người ta thấy thích hợp nhất để thành hôn.”

Tính tình đơn thuần, toàn tâm toàn ý với hắn, sẽ không có tâm tư nhỏ nhặt nào, quả thật là vô cùng thích hợp.

Cuối cùng Tịnh Liễm cũng có ích một lần.

Mà bên này, lời nói của Tạ Uẩn Tang Yểu không tin một chữ nào.

Nếu thật sự thích hợp, còn có rất nhiều người thích hợp hơn nàng nhiều. Hắn hoàn toàn có thể tìm một tiểu thư môn đăng hộ đối, đoan trang hiền thục, khuynh quốc khuynh thành làm chính thê, làm sao tới lượt nàng. Dù sao, với gia thế của Tang Yểu thì nàng chỉ có thể làm trắc thất của hắn.

Thật là muốn nói bừa cũng không biết bịa ra một lý do hợp lý hơn.

Hơn nữa, nàng và Tạ Uẩn cũng không quen thuộc lắm, nàng thật sự không tưởng tượng được bộ dáng sớm chiều ở chung với Tạ Uẩn ngày sau như thế nào.

Hôm nay, tâm tình khiếp sợ và kinh ngạc của nàng căn bản không kém ngày nàng nhặt được cuốn sổ tay của hắn chút nào.

Thế cho nên nàng suy nghĩ hỗn loạn hồi lâu cũng không nói được lời nào.

Hồi lâu không thấy câu trả lời, Tạ Uẩn tỏ ra bất mãn, hắn cau mày nói với nàng: “Việc này thì có lý do gì mà nàng phải do dự sao?”

Nhìn xem, cũng đã đến nông nỗi này rồi mà hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng này.

Ngoài mặt trông có vẻ bình tĩnh như vậy nhưng thật ra trong lòng hẳn là vô cùng khẩn trương rồi.

Nam nhân này thật là vịt chết vẫn còn cứng mỏ, Tang Yểu cũng lười tranh cãi với hắn.

Bây giờ tỉnh táo lại, nàng yên lặng ngồi xuống ghế, không khỏi nhớ lại những lời nói vừa rồi của Tạ Uẩn.

Bỏ qua việc nàng không giỏi nói chuyện, Tang Yểu chợt có chút ấm ức, nàng nhỏ giọng chất vấn: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”

Nếu hôm nay nàng không đồng ý, hắn sẽ không giúp nàng xử lý Nhung Yến.

Kỳ thật Tang Yểu hiểu rất rõ nàng đã gây phiền toái cho Tạ Uẩn vài lần, cũng nên hồi báo Tạ Uẩn chút gì đó.

Bao gồm cả chuyện của Nhung Yến cũng vậy, nàng không thể yêu cầu Tạ Uẩn giúp đỡ nàng mà không cần chút hồi báo nào. Đạo lý điều này không khác gì ăn cướp cả.

Nhưng nàng nghĩ tới trăm ngàn loại phương thức giúp đỡ cũng không ngờ rằng Tạ Uẩn lại muốn nàng lấy thân báo đáp.

Tang Yểu vốn dĩ cũng không để ý ngày sau bản thân sẽ gả cho ai, chỉ cần phẩm hạnh người nọ bình thường, nàng đều không sao cả.

Nhưng mà thật sự tới lúc này, không hiểu sao nàng lại có chút không vui.

Dù sao cũng là chuyện hôn nhân đại sự, bộ dáng này của hắn không khỏi cũng quá qua loa rồi.

Tạ Uẩn trầm ngâm một lát, nói: “Ta nghĩ ta đang lấy lợi ích dụ hoặc nàng.”

Tang Yểu nhất thời nghẹn lại, hắn nói cũng đúng.

Nỗi sợ hãi lần trước bị hạ thuốc mê vẫn còn vây quanh nàng. Mặc dù nàng không mưu cầu điều gì nhưng nàng vẫn rất trân trọng mạng sống. So sánh với việc thành thân với Tạ Uẩn thì hình như việc rơi vào trong tay Nhung Yến còn đáng sợ hơn.

Nhưng nghĩ đến đây, Tang Yểu lại càng ấm ức.

Nàng vốn dĩ chỉ là một tiểu nữ tử không có gì nổi bật, cuộc sống đang rất hạnh phúc, phiền não lớn nhất chỉ là ngực có chút lớn.

Lần trước đi tham dự yến tiệc ở phủ công chúa cũng không phải ý của nàng. Mưa to đột ngột cũng không phải việc nàng có thể khống chế. Nàng căn bản không tự nguyện nghe thấy, không hiểu sao lại bị Nhung Yến theo dõi, lại hạ thuốc nàng. Tuy rằng Tạ Uẩn cứu nàng nhưng bản thân nàng cảm thấy mình rất vô tội.

Hiện tại thì tốt rồi, muốn giải quyết việc này nàng còn phải lấy thân báo đáp.

Nhớ lại những điều kia lạ trong cuốn sách cổ quái kia, Tang Yểu càng sợ hãi.

Nàng đau khổ nghĩ, bản tính người này khó thay đổi, nếu hắn dễ dàng đạt được như vậy thì nhất định sẽ chơi hỏng nàng.

Vẻ mặt của nàng quá rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó như sắp khóc.

Tạ Uẩn thầm nghĩ, thì ra đây là vui đến mức phát khóc trong lời đồn à.

Hắn thả chậm giọng nói, nói: “Khóc cái gì chứ.”

Hắn nói như vậy Tang Yểu càng muốn khóc hơn, nước mắt tràn ra, tách tách rớt xuống đất.

Nàng tuỳ tiện lau nước mắt sau đó nói: “Còn…… Còn có biện pháp nào khác không?”

Tạ Uẩn an ủi nói: “Không có.”

Tang Yểu càng khóc lớn hơn, dưới ánh mắt khó hiểu của Tạ Uẩn, nàng thút tha thút thít nức nở hỏi: “Ta có thể suy nghĩ lại không?”

Tạ Uẩn không biết nàng có cái gì cần phải suy nghĩ nhưng vẫn đại phát từ bi nói: “Nàng muốn nghĩ trong bao lâu?”

Tang Yểu lặng lẽ giơ một ngón tay.

Hai chữ “Một tháng” còn chưa nói ra miệng, nam nhân trước mặt đã liếc nhìn nàng một cái, miễn cưỡng nói: “Vậy ngày mai ta phái người tới tìm nàng.”

“……”

Nàng nhỏ giọng nói: “Ta nói một tháng.”

Tạ Uẩn trầm mặc một lát, nói: “Nhiều nhất là ba ngày.”

Thấy Tang Yểu không nói lời nào, Tạ Uẩn quyết định thay nàng, nói: “Quyết định như vậy đi, đến lúc đó ta sẽ đến tìm nàng.”

Hắn đứng dậy, Tang Yểu đứng dậy theo hắn.

Nước mắt trên mặt nàng vẫn còn chưa khô, nàng giống như vừa bị bắt nạt, đi theo sát bên cạnh Tạ Uẩn.-

Khi Tạ Uẩn sắp đẩy cửa đi ra ngoài, Tang Yểu vẫn kéo lại ống tay áo Tạ Uẩn, Tạ Uẩn quay đầu lại nhìn nàng.

Nàng thoạt nhìn có chút ấm ức, tuy rằng Tạ Uẩn không biết nàng đang ấm ức cái gì.

Nàng nhỏ giọng thương lượng với hắn, nói: “Vậy lần sau lúc ngươi tới tìm ta có thể lẻn vào không?”

Tạ Uẩn ừm một tiếng.

Lúc này cửa phòng được mở ra, gió lớn hơn một ít.

Nàng nhất thời không lên tiếng nữa, Tạ Uẩn cho rằng nàng đã nói xong nên đang muốn rời đi nhưng ngón tay Tang Yểu vẫn đang kéo ống tay áo hắn.

Tạ Uẩn dừng hẳn chân lại, lẳng lặng rũ mắt nhìn nàng.

Tang Yểu đã kìm được nước mắt một lúc, nàng đè nén sự đau khổ trong lòng, nói: “Tạ Uẩn, ta có thể thương lượng với ngươi một chuyện không?”

Nàng bổ sung nói: “Nếu ta đồng ý với ngươi.”

Tạ Uẩn hơi quay mặt lại, nói: “Nói.”

Tang Yểu ngửa đầu, nghiêm túc nói: “Quan hệ của người và Lý Dao Các như thế nào vậy? Nếu ta làm trắc thất cho ngươi, ngươi có thể đừng cưới nàng ta hay không? Quan hệ của ta và nàng ta không tốt, nhất định nàng ta sẽ bắt nạt ta.”

Tạ Uẩn khẽ cau mày, hắn quay người lại nhìn thiếu nữ đang ấm ức trước mặt, nói: “Nàng đang nói cái gì vậy?”

Tang Yểu còn tưởng bản thân yêu cầu thật sự quá đáng, nàng quả thật không có tư cách quản Tạ Uẩn cưới ai nhưng nàng vẫn lắc lắc ống tay áo hắn, nói: “Cầu xin ngươi đó, nàng ta thật sự sẽ bắt nạt ta.”

Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “…… Nhưng nếu ngươi không đồng ý thì coi như ta chưa nói gì là được.”

Cách một lúc lâu sau, Tạ Uẩn duỗi tay nâng cằm trắng nõn như tuyết của thiếu nữ, Tang Yểu lại bị bắt ngẩng đầu nhìn hắn.

Tạ Uẩn nói: “Tang tiểu thư, xin nàng hiểu rõ, cưới làm thê, nạp làm thiếp.”

Bởi vì Tang Yểu hiểu lầm, thoạt nhìn hắn có chút rất không vui. hắn lại không vui lặp lại chi tiết hơn: “Tang tiểu thư, ta muốn cưới nàng làm thê.”

“Hiện tại đã hiểu rõ chưa?”

“……”

Vừa dứt lời, Tang Ấn đã chậm rãi đi từ nơi xa tới. Ông vui vẻ nhìn hai người, hiền lành hỏi: “Sao không nói chuyện thêm một lát?”

Tạ Uẩn nói: “Vốn là chuyện có thể nói hai ba câu là xong.”

Tang Ấn gật đầu, có chút tiếc nuối, ông nói: “Như vậy à.”

Sự việc đã được giải quyết xong, Tạ Uẩn cũng không cần ở lại Tang phủ lâu, hắn nói thẳng: “Vậy Tạ mỗ sẽ không ở lại lâu nữa.”

Tạ Uẩn phải đi, Tang Ấn đương nhiên vội vàng tiễn hắn. Sau đó chỉ còn một mình Tang Yểu ngơ ngác đứng ở cửa phòng.

Khoảng hơn nửa khắc sau, Tang Ấn vội vã chạy từ cửa lớn tới. Lúc này Tang Yểu đang đi chậm bởi vì trong lòng còn chuyện phải âu sầu, Tang Ấn chạy nhanh đuổi theo nàng.

Ông vội vàng không chờ nổi nói: “Mau, mau, mau! Yểu Yểu, vừa rồi Tạ Uẩn nói cái gì với con?”

Tang Yểu dừng chân lại, nhìn về phía Tang Ấn, vẻ mặt thoải mái.

Tang Ấn nhìn Tang Yểu nước mắt đầy mặt, tức giận nói: “Hắn bắt nạt con à!”

Tang Ấn vô cùng đau đớn nghĩ trên đời này quả thật không có nam nhân nào tốt, Lục Đình ông còn có thể đánh hai quyền nhưng Tạ Uẩn ông thật sự không đánh được.

Tang Yểu lắc đầu, nói: “Không phải.”

Tang Ấn vẫn còn tức giận, “Vậy thì có chuyện gì?”

Tang Yểu thực sự rất bối rối, mặc dù nàng nói phải suy nghĩ nhưng xét từ thực tế, căn bản không có chỗ cho nàng từ chối.

Nhưng nàng chưa bao giờ thành thân.

Hiện tại nàng không phải cảm thấy rất khổ sở nhưng cũng không phải quá đỗi vui vẻ. Nàng không biết tâm tình hiện tại của nàng là gì.

Tang Ấn nhìn Tang Yểu không mấy vui vẻ, sắc mặt có chút nghiêm túc, ông kiên quyết nói: “Không sao, Yểu Yểu, mặc kệ là có chuyện gì phụ thân đều đứng về phía con.”

Những lời này đã an ủi Tang Yểu rất nhiều, nàng phồng má, nhỏ giọng nói với Tang Ấn: “Tạ Uẩn nói hắn muốn cưới con……”

Nàng thật sự rất bối rối, cúi thấp đầu nói: “Phụ thân, con nên làm thế nào bây giờ.”

Tang Ấn sửng sốt một lát, đây quả thực là một mối nhân duyên tốt đẹp nhưng nhìn thấy vẻ mặt nữ nhi nhà mình u sầu, ông đấu tranh hồi lâu, cuối cùng tình yêu với nữ nhi vẫn chiếm thượng phong.

Ông giơ tay, vỗ bả vai Tang Yểu trấn an, nhịn đau bỏ những thứ yêu thích nói: “Không sao, Yểu Yểu, cũng chỉ là một trắc thất mà thôi, nếu con không muốn thì phụ thân đi từ chối cho con.”

“Phụ thân sẽ không ép buộc con.”

Tang Yểu có chút cảm động, nhưng rốt cuộc nàng đã biết mình ngu ngốc là do ai rồi, đều do phụ thân nàng, cả ngày cứ trắc thất trắc thất.

Nàng bắt chước bộ dáng lãnh đạm của Tạ Uẩn, nói: “Phụ thân, mời ngài hiểu rõ, cưới làm thê, nạp làm thiếp, hắn muốn lấy con làm thê.”

“……”

Giọng Tang Ấn đột nhiên cao vút, nói: “Con nói cái gì?!”

Bàn tay vốn đặt trên vai Tang Yểu nháy mắt rút lại, ông run giọng nói: “Con đồng ý chưa?”

Tang Yểu: “Con nói con còn phải suy nghĩ.”

Tang Ấn đã không còn sức lực hận sắt không rèn thành thép, ông quay người, gọi một người hầu, vô lực phân phó: “Đi…… Đi đuổi theo Tạ đại nhân về đây!”

Tang Yểu: “Phụ thân, ngài làm cái gì vậy?”

Tang Ấn không thèm để ý tới nàng, run rẩy chỉ thẳng tay, nói: “…… Mau, mau, hôm nay lập tức đồng ý, đừng để hắn hối hận.”
Bình Luận (0)
Comment