Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 90

Vừa qua buổi trưa, ánh mặt trời có có chút chói chang.

Tang Yểu đang ngồi trong căn phòng nhỏ của mình. Trước mặt nàng là cuốn sổ tay quen thuộc kia, hiện tại đang được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn hình lưỡi liềm trước mặt nàng.

Nàng chồng cằm, ngơ ngác nhìn chằm chằm cuốn sổ tay này.

Nàng đã nhìn chằm chằm nửa khắc.

Thực ra, trong đầu nàng cũng chẳng nghĩ được gì, chỉ là cứ ngồi ngơ ngác như vậy hồi lâu.

Mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, thanh âm có chút gấp gấp, lại nặng nề rồi lại có vài phần cảm giác dồn dập.

Khẳng định là đường tỷ chán ghét kia của nàng lại tới đây.

Tang Yểu lập tức giấu cuốn sổ tay đi sau đó, xoay người khác chỗ khác. Đúng lúc này, Tang Nhân Nguyệt đẩy cửa phòng bước vào.

Tang Yểu nhíu mày, một câu còn chưa nói, Tang Nhân Nguyệt đã sải bước đi đến trước mặt nàng, trừng lớn đôi mắt nhìn nàng, không thể tin tưởng nói: “Muội muội muội..… Thật sự sẽ gả cho Tạ Uẩn à!”

Vừa rồi Tang Nhân Nguyệt lao thẳng đến trước mặt Tang Yểu, một tay đè lên chiếc bàn hình lưỡi liềm, một tay để lên tay vịn của chiếc ghế Tang Yểu đang ngồi, gần như bao vây cả người Tang Yểu lại.

Tang Yểu bị mắc kẹt, rụt bả vai lại, giơ một ngón tay đẩy bả vai Tang Nhân Nguyệt ra, nói: “…… Tỷ cách xa ta ra một chút đã.”

Tang Nhân Nguyệt thuận thế ngồi xổm bên cạnh chân Tang Yểu, nhìn chằm chằm nàng tiếp tục nói: “Muội nhanh nói đi! Muội thật sẽ gả cho Tạ Uẩn?”

Tang Yểu nói: “Ai nói cho tỷ biết vậy?”

Thật ra không cần hỏi cũng biết, nhất định là phụ thân nàng.

Tang Nhân Nguyệt nói: “Muội trả lời ta trước có phải hay không đã.”

Nàng ấy nhấn mạnh câu hỏi, Tang Yểu đành phải quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Nhưng…… có lẽ thế, tỷ có việc gì sao?”

Tang Nhân Nguyệt ngửa đầu sau khi nhận được câu trả lời xác nhận, trong nháy mắt này, ánh mắt nàng ta nhìn Tang Yểu quả thực thay đổi 800 lần, cuối cùng dường như chuyển sang ngưỡng mộ.

Nàng ta nhìn chằm chằm Tang Yểu, cảm thán lắc đầu nói: “Đồ ngốc, về sau ta sẽ không bao giờ gọi muội là đồ ngốc nữa.”

“Khó trách tỷ tỷ lại muốn vả mặt ta. Ta quả thật nên bị đánh!”

Tang Yểu: “……”

Tang Nhân Nguyệt đặt hai tay ở trên đầu gối Tang Yểu, cung kính nói: “Đồ ngốc, muội có thể nói với ta muội làm được như thế nào không? Ta nhất định sẽ không nói cho người khác đâu.”

Tang Yểu nào biết mình làm như thế nào. Nàng thậm chí không biết Tạ Uẩn yêu nàng sâu đậm từ khi nào. Rõ ràng trước đó bọn họ gặp mặt cũng không được vài lần.

Tuy rằng hiện tại cũng không gặp nhiều lắm, Tang Yểu yên lặng bổ sung ở trong lòng.

Tang Yểu cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tang Nhân Nguyệt. Nàng thật sự cảm thấy xấu hổ nên nói: “Tỷ ngồi xổm ở đó làm gì, đứng lên đi.”

Tang Nhân Nguyệt càng không chịu đứng dậy, nàng ta nhăn mặt, không biết nhớ tới cái gì, bắt đầu cầu xin nói: “Hu hu hu đồ ngốc, ta thật sự sẽ không bao giờ gọi muội là độc ngốc nữa. Muội đừng ghi hận ta.”

“Nếu muội để ý, ta sẽ dập đầu với muội hai cái. Muội tha thứ cho ta đi.”

Tang Yểu mím môi, tuy rằng người này quả thật rất đáng ghét nhưng cơn tức giận của nàng tới nhanh, đi cũng nhanh. Nàng không thật sự để những cái đó ở trong lòng.

“Không cần, tỷ nhanh đứng lên đi.”

Nàng ta còn tiếp tục túm váy như vậy thì một lát nữa lớp sa mỏng bên ngoài sẽ bị nàng ta túm rách mất.

Tang Nhân Nguyệt rưng nước mắt, lắc đầu, nói: “Yểu Yểu, vậy muội có thể không nói với tướng công muội trước kia ta từng bắt nạt muội hay không.”

“……”

Hai chữ này còn trắng trọn hơn vo với phu quân. Trong nháy mắt này, bên tai Tang Yểu nổ tung, nàng lập tức đỏ mặt, vội vàng nói: “Tướng tướng tướng…… Tướng cái gì! Tỷ đừng nói bậy!”

Tang Nhân Nguyệt không để ý đến nàng, đứng dậy tán thưởng nói: “Yểu Yểu, muội thật là im lặng thì thôi, khi lên tiếng thật kinh người!”

Tang Yểu mím môi, không muốn tiếp tục nói chuyện với nàng ta. Nàng hừ một tiếng nói: “Hôm nay tỷ tìm ta chỉ để nói những lời này sao?”

Tang Nhân Nguyệt đương nhiên không dám ghét bỏ thái độ của Tang Yểu với nàng ta không tốt, nàng ta nói: “Đương nhiên không phải!”

Tang Yểu nhìn nàng ta, nói: “Vậy tỷ nói đi!”

Tang Nhân Nguyệt hạ thấp giọng nói, nàng ta nói: “Ta đã nói rồi, muội dạy ta đi.”

Tang Yểu đã không muốn rối rắm chuyện xưng hô với nàng ta nữa, vẻ mặt đờ đẫn nói: “Dạy tỷ cái gì, tỷ muốn làm gì?”

Tang Nhân Nguyệt cười khúc khích, nhướng mày, híp mắt nói: “Còn có thể làm gì, ta muốn đi đùa giỡn nam nhân.”

“……”

Tang Nhân Nguyệt thậm chí đã nghĩ rất tốt, ngay cả đồ ngốc như Tang Yểu còn có cơ hội thông đồng với Tạ Uẩn. Nàng ta thông minh hơn Tang Yểu rất nhiều, khẳng định sẽ thống trị tình trường.

Không phải chứ, tỷ ấy có biết mình đang nói cái quỷ quái gì vậy.

Tang Yểu đứng bật dậy. Nàng đã lười nói nhảm với nàng ta. Nàng vừa đẩy nàng ta ra cửa vừa nói: “Tỷ có thể đừng nói nhảm nữa hay không.”

Sức lực Tang Nhân Nguyệt không lớn bằng Tang Yểu, bây giờ nàng ta đã bị đẩy ra đến cửa. Nàng ta vội vàng hét lớn: “Này! Yểu Yểu! Muội còn chưa đồng ý với ta đâu.”

“Muội đừng nói với tướng công muội nhé!”

Tang phủ vốn dĩ không lớn, nàng ta gào thét lời này hơn nửa Tang gia đều có thể nghe thấy.

Tang Yểu đóng sầm cửa phòng lại, ngăn cách với Tang Nhân Nguyệt đang gào thét ở bên ngoài.

Mặt nàng đỏ bừng vì tức giận, nàng dựa vào cửa, không biết vì sao trong đầu không ngừng nghĩ tới mấy chữ kia.

……

Thật là phiền phức, cho dù nàng thành thân cũng sẽ không gọi như vậy.

Tang Yểu lại ngồi lên ghế tròn một lần nữa.

Lúc này, cách thời gian Tạ Uẩn rời đi đã qua nửa ngày, nàng đã tiếp nhận chuyện này rồi.

Nói là phải suy nghĩ nhưng thật ra cũng không có gì phải suy nghĩ kĩ cả.

Nàng vốn dĩ không quan tâm đến hôn sự của bản thân. Phụ thân, tỷ tỷ bảo nàng gả cho ai thì nàng sẽ gả cho người ấy, chỉ cần có thể mưu cầu được chút lợi ích cho gia tộc là được, chỉ cần không phải ông già 5-60 tuổi gì, nàng đều có thể đồng ý.

Chuyện của Nhung Yến, nhìn khắp triều đình thì người có thể giải quyết chỉ có Tạ Uẩn và Tạ các lão.

Tuy rằng tính tình Tạ Uẩn tự cao tự đại nhưng tốt xấu gì hắn cũng còn khá tuấn mỹ, còn cưới nàng làm chính thê.-

Không có gì để bắt bẻ.

Nhưng dù vậy nàng vẫn cảm thấy trong lòng bất an khó tả.

Cũng không cười nổi.

Chờ đến buổi tối, Tang Ấn mặt mày hớn hở trở về từ Hình Bộ sau đó lập tức gọi Tang Yểu đến thư phòng gặp ông.

Khi Tang Yểu đến, cửa thư phòng mở rộng, Tang Ấn đang ngồi ngay ngắn trên ghế hoa hồng uống từng ngụm từng ngụm trà.

Nàng bước vào, nói: “Phụ thân……”

Giờ phút này Tang Ấn càng nhìn Tang Yểu càng hài lòng.

Ông đã nói mà, hổ phụ vô khuyển nữ, ông có hai người nữ nhi, người nào không phải là phượng hoàng trong đám người?

Lúc này ông đang nhấm nháp lá trà, trong lòng thầm nghĩ có nên đến chùa lễ bái lạy hay không, tại sao hôm nay thời điểm ông xuất cung lại có miếng bánh lớn có nhân mà miếng bánh lớn có nhân này lại còn rơi vào đầu ông chứ.

Ông trời có mắt, ông không nhìn được Tang Cức suốt ngày khoe khoang nhi tử mình trước mặt ông.

Giờ thì tốt rồi, có Tạ Uẩn làm con rể, xem Tang Cức còn có thể tiếp tục khoe khoang hay không.

Nghĩ đến đây, Tang Ấn lại kích động uống hai ngụm nước lớn.

Tang Yểu không biết Tang Ấn đang vui vẻ cái gì nhưng phỏng chừng không có ai có thể có được cảm giác giống như nàng.

Nàng thật sự rất thấp thỏm, bất an.

Nếu có thể lựa chọn, nàng kỳ thật nguyện ý lựa chọn những người “xứng đôi” với nàng hoặc là nói những người nàng có thể chạm vào.

Mà không phải loại người không thể chạm vào như Tạ Uẩn.

Tuy rằng trước kia thỉnh thoảng nàng cũng sẽ ngầm mắng Tạ Uẩn ở trong lòng nhưng trong lòng nàng hiểu rất rõ ràng, ở trong Kinh Thành này, cả về địa vị lẫn tài học của hắn đều vượt trội hơn rất nhiều người.

Cho nên dù trước đây nàng biết Tạ Uẩn thích nàng, nàng cũng chưa từng nghĩ tới một ngày có thể gả cho hắn.

Thậm chí, nàng cảm thấy nếu Tạ Uẩn cưới thê tử, người nọ phải là công chúa hoàng thất hoặc là thế gia trăm năm giống như Tạ gia hoặc tệ hơn nữa cùng phải là đại tài nữ nổi tiếng khắp Kinh Thành nào đó.

Tóm lại sẽ không phải là nàng.

Nguyên nhân chỉ có một, không xứng.

Tuy rằng nàng rất không muốn thừa nhận nhưng cho dù so sánh từ xuất thân hay tài học thì đều là như vậy.

Trên thực tế, nếu đặt vị trí của nàng ở trên một người khác, nàng cũng không cảm thấy có chuyện gì. Thậm chí còn cho rằng gả cao đối với nàng ấy hay với gia tộc đều là một chuyện tốt.

Nhưng có lẽ bởi vì nàng quen biết Tạ Uẩn cho nên gả cao như vậy khiến nàng cảm thấy như mình đang đi trên một tầng băng mỏng.

Thực ra cũng không sao cả, vốn dĩ nàng gả cho Tạ Uẩn là xuất phát từ lợi ích, xứng hay không xứng căn bản không quan trọng.

Nhưng nàng vẫn đột nhiên rất hối hận tại sao mình không học tính sổ cho thật tốt, Tạ gia lớn như vậy, nàng ngay cả bản thân mình cũng không tự chăm sóc được, làm sao có thể chăm sóc cho một phủ đệ lớn như thế. Đến lúc đó không biết nàng có gây trò cười lớn cho mọi người hay không.

Vẻ mặt Tang Yểu buồn bã.

Khi đang buồn bã, nàng liếc nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tang Ẩn, đột nhiên tức giận, nàng nói: “Phụ thân, đừng cười nữa!”

Tang Ấn cố gắng nhịn cười, kích động nói: “Yểu Yểu, nếu con không hài lòng chỗ nào thì nói với phụ thân?”

Tang Yểu không hài lòng rất nhiều chỗ, nàng tùy tiện chọn một cái ra nhỏ giọng nói: “…… Con đang suy nghĩ, vạn nhất việc này chỉ là ý định của một mình Tạ Uẩn, như vậy con gả đến cũng không được hoan nghênh.”

Tạ Uẩn thích nàng, còn không ngại xuất thân nhưng nhà hắn thì chưa chắc.

Tuy rằng thoạt nhìn Tạ phu nhân rất tốt nhưng có lẽ đó chỉ là lòng hiếu khách của nhà người ta thì sao.

Tang Ấn chắc chắn nói: “Sẽ không.”

“Một mình Tạ Uẩn có thể gánh vác nửa bầu trời của Tạ gia. Người khác không thể xen vào được. Hơn nữa, Tạ các lão vốn không phải người để ý xuất thân, sẽ không làm khó con.”

Nhưng Tang Yểu nghe vậy vẫn không thể nào vui vẻ lên.

Tang Ấn ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn về phía Tang Yểu thở dài nói:

“Yểu Yểu, kỳ thật đây cũng không phải chuyện lớn gì. Thứ khác biệt duy nhất giữa con và Tạ Uẩn chỉ là gia thế địa vị mà thôi. Nhưng đó đều là vật ngoài thân. Nếu quá chấp nhất thì cũng quá nông cạn rồi.”

Tang Yểu nghĩ thầm, vậy phụ thân nàng khẳng định là một người rất nông cạn.
Bình Luận (0)
Comment