Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 616

Dịch giả: Tiểu Băng

Mạnh Kỳ nghe Hà Cửu hỏi hắn, trong lòng giật thót, y chú ý tới mình?

Khác với Ô Hoành Kiếm, Đông Hải kiếm trang nhất mạch đều là kiếm tu, nên có trực giác rất mạnh, không thua gì Giang Chỉ Vi “Thành vu kiếm giả thành vu tâm, gió thu chưa động đã biết trước”, cho dù chỉ là xem qua ảnh hưởng, cũng không hẳn không nhận ra được một hai!

Phải làm gì bây giờ? Mạnh Kỳ vội suy nghĩ.

Hắn tưởng với quan hệ của Đông Hải kiếm trang và Vân gia, nếu Hà Cửu tin lời của Ô Hoành Kiếm, y sẽ xông thẳng vào cửa, nói rõ nguyên do, sau đó đường hoàng kiểm nghiệm, tin rằng Vân gia sẽ không có ai phản đối, cần gì phải ra vẻ mình tới phúng viếng, giấu đầu lòi đuôi như thế này?

Chính vì nghĩ sai như thế, nên hắn mới đồng ý lời thỉnh cầu của Bách Hoa phu nhân.

Bây giờ nếu dùng Bát Cửu huyền công thì cũng đã muộn, sẽ bị nhìn ra manh mối!

Phải làm gì đây? Dùng Luân Hồi phù bỏ chạy? Hay dùng ám kí của Tiên Tích nhờ “Trường Sinh Tiên Tôn” Hà Hưu giấu cho?

Nếu dùng Luân Hồi phù, bao công sức tiếp cận Tố Nữ đạo sẽ trở thành vô ích, nếu nhờ Hà Hưu, chưa hẳn Hà Hưu sẽ phản ứng kịp......

Mạnh Kỳ rũ mắt, đôi mắt trở nên u ám, tinh tuyến di động, thần bí huyền ảo.

Hắn thu khí tức vào trong, sử dụng linh giác. Trong linh giác, quan cữu biến mất, đám người Vân cửu gia biến mất, cờ trắng nến thơm biến mất, chỉ còn lại Hà Cửu, Hoàng Thái Xung, Hà Hưu và Ô Hoành Kiếm.

Hắn phát hiện Hoàng Thái Xung mắt ẩn kiếm ý nhìn qua mình, nên linh giác chủ động xông tới!

Oanh!

Một tiếng nổ vô thanh nổ tung trong đầu, Mạnh Kỳ rốt cuộc không còn nhìn thấy Hà Cửu, Hà Hưu và Ô Hoành Kiếm, trong mắt chỉ còn có một mình Hoàng Thái Xung, quanh thân là những sợi dây nhân quả, có sợi cứng cỏi, có rợi mơ hồ, có sáng lạn, có ảm đạm.

“Trong lòng chi đao” của Mạnh Kỳ đã sẵn sang tung ra, hút chúng tới chỗ hắn!

Oanh!

Hoàng Thái Xung híp mắt, máu dồn lên, một cảm giác kì diệu xuất hiện trong lòng, cái tăng nhân kia ẩn chứa một sự nguy hiểm không mô tả được, khiến ngay cả cường giả Địa bảng lão cũng phải thấy kiêng kị, nếu lão còn tiếp tục thăm dò, chuyện gì xảy ra sẽ rất khó nói!

Hòa thượng này không đơn giản...... Hoàng Thái Xung không dám chủ quan, cũng không muốn mạo hiểm, nên thu mắt về, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nhìn Mạnh Kỳ nữa.

Thấy thế, Mạnh Kỳ thầm thở phào, hắn là dùng khí cơ áp chế nhân quả để chấn nhiếp Hoàng Thái Xung.

Tuy rằng nhân quả của Hoàng Thái Xung không dày không nặng như Huyền Nữ, rất có khả năng chống trả được hắn, nhưng đương nhiên ông ta vẫn phải cảm thấy nguy hiểm, hắn biết ở đây là Vân gia linh đường, Hoàng Thái Xung tuyệt không dám làm bừa!

-- nhìn trộm người khác vốn là chuyện phạm húy, nên nếu đánh nhau, làm ảnh hưởng tới linh đường, Hoàng Thái Xung khó tránh khỏi thanh danh bị hao tổn, là nhân sĩ chính đạo, khi đã có cảm giác nguy hiểm, ông ta tất nhiên sẽ dừng lại.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều đủ, Mạnh Kỳ may mắn vượt qua nguy hiểm!

“Hoàng trưởng lão, có nhìn ra cái gì không?” Hà Cửu truyền âm hỏi.

Hoàng Thái Xung trầm ngâm: “Pháp Chứng sâu không lường được, không nhìn kĩ được.”

“Sâu không lường được......” Hà Cửu theo bản năng quay qua nhìn Pháp Chứng, thấy người này vẫn rất bình thản, trang nghiêm.

Trong lòng không nhịn được thầm nghĩ, có thể khiến bát trọng thiên Hoàng trưởng lão nói sâu không lường được, cảnh giới Pháp Chứng chắc chắn là rất đáng sợ, chắc chắn là có thực lực lên Địa bảng!

Thiên hạ rộng lớn, thiếu gì cường giả ẩn cư ngoài hải ngoại hay vào chốn núi rừng, dù có là tông sư, cũng chẳng vào Địa bảng, chẳng ai biết tới!

Đúng lúc này, Ô Hoành Kiếm thu hồi ánh mắt, nghi hoặc lắc đầu: “Không thấy có gì quen thuộc.”

Vì thứ gã nhìn thấy là một Mạnh Kỳ đang thầm vận dính nhân quả, khí tức đã thay đổi một cách vi diệu thành bậc cao tăng!

Hà Cửu nhíu mày, chẳng lẽ mình từng nhìn thấy Pháp Chứng ở Đông Hải? Hay công pháp người kia tu luyện y có biết?

“Hoàng trưởng lão, Ngũ thúc, các ngươi từng nghe tới tên Pháp Chứng của Tiềm Ly đảo chưa?” y ngầm hỏi.

Hà Hưu và Hoàng Thái Xung suy tư một lát, đều lắc đầu: “Chưa từng, chắc là cao tăng Phật môn Ẩn Mạch nào đó, mới đến Tiềm Ly đảo hành khất chưa lâu.”

Hà Cửu gật đầu, không hỏi nữa, đi tới phúng viếng Vân gia lão gia tử.

Mấy người Mạnh Kỳ tiếp tục đi ra ngoài, rời khỏi linh đường.

Mạnh Kỳ thở p hào, dừng không vận tâm pháp “Dính nhân quả” nữa, cả người hắn mềm nhũn, đầu nhức ong ong.

Với thực lực của hắn hiện giờ, cho dù không ra đao, chỉ thầm vận tâm pháp, cũng không thể duy trì được lâu!

“Pháp Chứng đại sư dừng bước!” Bỗng Hà Cửu lên tiếng.

Mạnh Kỳ thiếu chút nữa là rùng mình, vã mồ hôi lạnh, vẫn bị nhìn ra sơ hở?

Hắn xoay người, hai tay chắp chữ thập: “A Di Đà Phật, Hà thí chủ còn có chuyện gì?”

“Phật môn cao tăng có rất nhiều thần thông, có thể khai thiên nhãn, nhìn thấu tâm người, biến chiếu đại thiên vân vân, không biết Pháp Chứng đại sư đối với cái chết của Vân lão gia tử có nhìn ra gì không?” Hà Cửu chăm chú nhìn Mạnh Kỳ.

Người Vân gia nhíu mày, chẳng lẽ thiếu trang chủ muốn nhờ hòa thượng này để lấy ‘di mệnh’ của lão gia tử, chấm dứt cuộc tranh đấu giành chức gia chủ?

Tuy rằng Vân gia dựa vào Đông Hải kiếm trang, nhưng vẫn rất là độc lập, không phụ thuộc gì nhiều, nếu Đông Hải kiếm trang vô lý nhúng tay vào chuyện nội bộ của gia tộc, sẽ rất dễ khiến họ bắn ngược lại.

Mạnh Kỳ không hiểu mục đích của Hà Cửu, nghĩ nghĩ, hỏi ngược lại: “Không biết Hà thí chủ muốn nói tới phương diện nào?”

“Ta muốn thỉnh Pháp Chứng đại sư vì tình đồng đạo trong giang hồ, thi triển thần thông thôi diễn xem cái chết của Vân lão gia tử là như thế nào, xem xem chúng ta có để sót điểm nào không.” Hà Cửu trả lời kiểu ba phải cái nào cũng được.

“Thiếu trang chủ?” Hoàng Thái Xung cũng không hiểu ý Hà Cửu, nghi hoặc truyền âm.

Hà Cửu cười sang sảng: “Bổn môn tuy cũng có thôi toán chi thuật, nhưng so với Giang Đông Vương thị và Phật Đạo rành về môn này, thì vẫn thua rất xa. Hôm nay may mắn gặp được một vị cao tăng, sao lại không thỉnh người thôi diễn giúp một hai cho xem chứ?”

Y cố ý đáp cho xong, khiến Hoàng Thái Xung cũng vẫn không sao hiểu được mục đích thật sự của y.

Bách Hoa phu nhân căng thẳng, tả đạo tà ma đa phần không thiện về thôi diễn Thiên Cơ, năm đó Độc Thủ Ma Quân cũng thuộc vào hàng ngũ ấy, bây giờ Hà Cửu thử, nên làm thế nào cho phải?

Mạnh Kỳ cũng nghĩ Hà Cửu thử mình, khẽ cười, thong dong kết một cái thủ ấn.

Trong đầu hắn thầm nghĩ tới “Duy ngã độc tôn” Phật Đà tướng, lặng lẽ mô phỏng theo. Quanh người hắn dần xuất hiện những đốm sáng lưu ly, khiến xung quanh hắn trở thành một vùng trang nghiêm thanh tịnh, văng vẳng tiếng thiện âm, người trong linh đường ai cũng gật gù, Pháp Chứng đại sư quả nhiên là bậc cao tăng.

Bách Hoa phu nhân và Anh Ninh trợn to mắt không sao tin được, Độc Thủ Ma Quân còn có thể lấy ma công diễn thành Phật pháp?

Hà Cửu gật đầu, mặt không thay đổi, không biết đã hết nghi chưa.

Mạnh Kỳ bưng Bảo Tướng, thương hại từ bi, kết hợp với “Tử nhân vong quả” mới vừa nhìn thấy ban nãy, sử dụng “Ngọc Hư thần toán”!

Thiên cơ hiện ra, truy theo nhân quả, Mạnh Kỳ toàn tâm toàn ý đắm chìm vào trong.

Những lốm đốm thi nhau hiện ra, Mạnh Kỳ cả kinh, ngẩng đầu lên, thất thanh:

“Lam huyết!”

Hắn nhớ tới người chín ngón khi ấy dùng Định Hải châu chưa thành hình mua Đông Cực Trường Sinh đan, chỗ ngón tay cụt của người đó cũng có lam huyết!

Lúc ấy, người đó và Vân lão gia tử đã xảy ra chuyện gì?

“Lam huyết......” Hà Cửu, Hà Hưu và Hoàng Thái Xung đều bật thốt lên lặp lại!

Nhất là Hà Cửu, từ lúc Mạnh Kỳ biết y, lúc nào y cũng tràn đầy tự tin, cứ như trong thiên hạ chẳng có cái gì là khó đối với y, không có kẻ địch nào có thể làm y kinh hoảng hay sợ hãi, rất hiếm khi nhíu mày, hiếm khi dao động cảm xúc, nhưng lúc này, mày y cau chặt, nét mặt biến hóa liên tục, có khiếp sợ cũng có suy tư.

Chỉ hai chữ “Lam huyết” mà làm cho người Đông Hải kiếm trang thất thố? Mạnh Kỳ nhìn Vân cửu gia, Vạn Thủ, Bách Hoa phu nhân, Ô Hoành Kiếm, phát hiện những người này mặt mày ngơ ngác, không hề có phản ứng gì với ‘lam huyết’.

Chứng tỏ chuyện “Lam huyết” có rất ít người biết được! Mạnh Kỳ đăm chiêu, có lẽ Nguyễn gia tam gia cũng có biết người lam huyết này......

Hà Cửu nhanh chóng thu liễm thần sắc, chắp tay: “Đa tạ Đại Sư thôi diễn, không biết còn có thu hoạch gì khác không?”

Y không hề nhắc gì tới lam huyết.

“Không có.” Mạnh Kỳ lắc đầu.

Hà Cửu không hỏi nữa, cũng không dây dưa đám người Mạnh Kỳ nữa, tiếp tục phúng viếng Vân lão gia tử, xong đi thẳng vào trong Vân phủ, không biết định làm cái gì.

............

Trở lại khách sạn nơi người Tiềm Ly đảo vào ở, Bách Hoa phu nhân cười: “Thiếp thân càng lúc càng thấy tiên sinh sâu không lường được, nếu có đủ thời gian, hẳn sẽ trở thành một Ma Phật nữa.”

Mạnh Kỳ không để ý đến lời của bà ta, nhìn Vạn Thủ và Anh Ninh nói: “Thân phận này đã làm cho Đông Hải kiếm trang chú ý, không thể giả lâu, lão phu phải lấy cớ đi du lịch độ thế rời khỏi đây ngay, lấy lại bộ dáng vốn có, trở về Chúc phủ.”

“Tiên sinh thực là cẩn thận.” Anh Ninh khen.

Mạnh Kỳ rời đi, thay đổi phương hướng, lẻn vào núi sâu, chỗ có dòng suối, tẩy sạch ngụy trang, tăng bào biến thành áo xanh.

Ngay khi hắn định cho tóc mọc ra, thì nghe thấy một tiếng cười nhạo:

“Thì ra Pháp Chứng đại sư là Độc Thủ Ma Quân giả trang!”

Ai? Mạnh Kỳ lùi lại, thấy nước suối bỗng chuyển thành màu lam, những giọt nước ngưng tụ, hóa thành một nam tử mặc bào lam, tuổi trẻ, dung mạo rất yêu dị, đứng đó mà như có như không!

Lam huyết nhân?

Suối nước vừa rồi rõ ràng không có vấn đề gì mà?

Họ có thể hóa thành nước bình thường?

“Sao Ma Quân không nói, bị bóc trần ngụy trang thì sợ à?” dòng nước tiếp tục nổi lên, tràn ra xung quanh.

Mạnh Kỳ mép giật giật, bóc trần ngụy trang? Pháp Chứng đại sư là Độc Thủ Ma Quân, Độc Thủ Ma Quân là Đại Nhật tán nhân, Đại Nhật tán nhân là Cuồng Đao Tô Mạnh, Cuồng Đao Tô Mạnh là Mạnh Kỳ xuyên việt tới đây, ngươi dám nói đã bóc trần ta? Ngươi còn kém xa lắm!

Hắn chẳng chút sợ hãi, nhếch mép nho nhã cười: “Vì sao không đánh lén? Có chuyện muốn thương lượng?”

Nam tử hắc một tiếng: “Vốn còn muốn xem xem ngươi rốt cuộc còn nhìn ra cái gì không, nhưng ngươi vừa rồi triển lộ khí tức, lại ngay cả nấc thang trời thứ nhất cũng còn chưa bước qua, xem ra chỉ là từ nơi khác mà có được manh mối, cố ý dẫn ta tới đây, như thế, ta không cần phải báo về xin người tới giúp nữa.”

Gã dừng một chút, vẻ mặt trở nên châm chọc ngạo mạn:

“Với thực lực của ngươi, cần gì ta đánh lén?”
Bình Luận (0)
Comment