Dịch giả: Tiểu BăngNước trong suối tràn lên, thấm hết một khu vực đất quanh đó, mặt đất nổi lên hơi nước, nhân uân mông lung, thủy chi lực trong trời đất trở nên dày đặc, vô cùng ẩm ướt, chỉ trong nháy mắt, Mạnh Kỳ ngỡ mình như lạc vào biển sâu!
Nam tử yêu dị kia luôn nhìn hắn với dáng vẻ cao cao tại thượng, như thần linh nhìn sinh linh nhỏ bé, sinh linh cấp cao nhìn con kiến tí teo, ngạo mạn đến mức khiến Mạnh Kỳ muốn đập vào mặt y một phát.
Đang lúc Mạnh Kỳ định ra tay, thì lam huyết nhân tỏ vẻ châm chọc và đắc ý, như đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười nhạo hắn đòi châu chấu đá xe!
Khí tức người này rõ ràng không mạnh, sao y tự tin như thế?
Mạnh Kỳ vừa có dự cảm không tốt, thì máu trong người hắn trở nên nóng rực, ùng ục, giống như nấu sôi!
Mạnh Kỳ cố gắng kềm lại, nhưng không thành công, chúng không còn nghe lời hắn.
“Thế nào? Có phải máu trong người không còn thuộc về bản thân, không thể khống chế hay không?” Lam huyết nhân sung sướng một cách biến thái, như đang rất hưởng thụ sự khống chế của mình, hai tay y kết ấn, chung quanh có sóng gợn màu lam nhạt lắc lư.
Mạnh Kỳ cả kinh, thì ra lam huyết nhân có khả năng khống chế thủy chi lực biến thái tới mức khống chế được cả máu, mồ hôi của kẻ địch!
Cái này đã vượt qua tiêu chuẩn Ngoại Cảnh!
Lam huyết nhân bước lên một bước, thủ ấn thay đổi, từ xa đánh ra, sóng gợn màu lam nhạt nhẹ nhàng đung đưa.
Mạnh Kỳ đầu óc mơ hồ, nghe được trong đầu mình có tiếng sóng lay động, suy nghĩ trở nên chậm chạp, toàn dựa vào nguyên thần để chống đỡ.
“Sợ rồi phải không?” Lam huyết nhân ngạo mạn cười dữ tợn.
Y lại đổi thủ ấn, lục phủ ngũ tạng và máu thịt của Mạnh Kỳ đều trở nên chậm chạp, nước bên trong những nơi đó hoàn toàn vượt qua khống chế, nội cảnh không thể thành hình, không thể câu động ngoại thiên địa, sức lực của cơ thể hoàn toàn không có, giơ tay nhấc chân cũng trở nên gian nan!
Cái gì trời giáng Ngũ Lôi oanh, cái gì khai thiên tích địa, cái gì dính nhân quả, cái gì Âm Dương ấn, với cái cơ thể vô lực này, chẳng vận được cái gì cả!
Thân thể Lam huyết nhân trở nên mơ hồ, một màu u làm trong suốt, cao ngạo nói:
“Cúng bái đi, đây chính là sức mạnh của thần linh!”
“Ta đã gặp không biết bao nhiêu là cường giả nhân loại, kẻ nào cũng phải khóc lóc trước mặt ta, nhưng ngay cả nước mắt nước mũi cũng không nghe theo lời chúng. Ngươi chỉ là một phế vật ngay cả nấc thang trời thứ nhất cũng còn chưa bước qua, mà còn dám hỏi ta vì sao không đánh lén?”
“Nếu không có cảnh giới vượt xa ta, thì đừng hòng chống đỡ được khống chế của ta!”
“Đồ sâu bọ nhỏ bé, với thực lực của ngươi, xứng cho ta đánh lén sao?”
Y không ngừng cười nhạo, đi tới trước mặt Mạnh Kỳ, hai tay khép lại, muốn dẫn nổ chất lỏng trong người Mạnh Kỳ, để chúng thoát ra ngoài!
Y cười, thủ ấn khép mạnh, nhưng đúng lúc này, một bàn tay âm lãnh hư ảo từ đâu thò ra, túm lấy cổ tay y!
Cái gì!
Mạnh Kỳ đã biến thành trạng thái nửa trong suốt mơ hồ, âm trầm mà quỷ mị, y không còn cảm ứng được chất lỏng trong cơ thể của hắn nữa!
Sao lại không cảm ứng được chất lỏng? Y không làm sao tin được!
Mạnh Kỳ nhếch mép, đưa tay còn lại lên túm lấy cổ tay lam huyết nhân.
Thấy ngốc chưa? Gia đã biến thành âm hồn, trong cơ thể không có hơi nước!
Biết cái gì gọi là huyền công không, cái này gọi là huyền công đó! Không bị hạn chế trong mọi thời tiết mọi địa hình mọi tình trạng chiến đấu!
Nếu không phải để dụ ngươi tới gần, để ngươi khỏi chạy thoát, ta đâu cần phải làm vậy!
Lam huyết nhân kinh ngạc, đang định tránh ra, thì cảm thấy từ hai tay của đối phương truyền đến một lực hút rất đáng sợ, khiến nguyên thần của y trở nên mơ hồ, khả năng ngưng tụ nước giảm xuống!
Phệ Hồn tiêu thể ma công? Đến lúc này, y mới nhớ ra kẻ trước mặt là một tên ma đầu, y cố gắng thu liễm tinh thần, vận chuyển bí pháp, trong cơ thể có từng vòng sóng gợn màu u lam đẩy ra, muốn triệt tiêu lực hút.
Nhưng tay Mạnh Kỳ đang nắm cổ tay y khẽ chấn động.
Những dòng điện nhỏ tê dại chạy tán loạn vào khắp cơ thể y, khiến cả người lam huyết nhân tê tái sung sướng, như đang phiêu phiêu dục tiên, vận chuyển bí pháp thiếu chút nữa là thất bại.
Thiên Ma cực lạc!
Loại cảm thấy này chỉ trong nháy mắt, lam huyết nhân nhanh chóng khôi phục, tự nhiên sinh ra xấu hổ và giận dữ, giận dữ hét:
“Muốn chết!”
“Ngươi phải chết!”
Sóng gợn màu lam trong người y ngưng tụ thành một hạt châu, sau đó nổ tung, đất trời vì đó mà biến đổi, trở thành một màu u lam tĩnh mịch.
Thủy hành chi lực không chỉ những thứ có nước, mà còn là sức mạnh tạo ra sức sống, lam huyết nhân thi triển bí thuật, bất kể hậu quả, thi triển một sức mạnh mà y vẫn còn chưa khống chế được, hóa sự sống thành hủ thực!
Cho dù ngươi là âm hồn, trong cơ thể không có thủy dịch, nhưng nếu ngươi muốn tồn tại, thì trong cơ thể ngươi phải có sinh cơ!
Lam huyết nhân đầy căm hận nhìn Mạnh Kỳ, ước kì đem hắn phân thây vạn đoạn.
Cơ thể Mạnh Kỳ mấp máy, hóa thành màu u lam, dòng nước ngưng tụ thành hình người, trong cơ thể có những đợt sóng gợn không ngừng đẩy ra, chống đỡ hủ thực và khống chế.
Này! lam huyết nhân trợn to mắt, nhìn Mạnh Kỳ đang nhìn y cười trào phúng!
Tên kia có thể biến thành đồng tộc của y!
Tên kia cũng biết khống chế thủy hành chi lực!
Nếu hai người đều am hiểu giống nhau, thực lực lại chênh lệch không lớn, đương nhiên sự hủ thực sinh cơ không thể tạo thành hiệu quả!
Mạnh Kỳ chưa nắm vững lắm về Thiên Ma công, chỉ là dựa vào lúc trước xem lướt qua tuyến đường hành khí của Chung đầu mà thôi, nhưng dù là Thiên Ma tứ thực hay là Thiên Ma cực lạc, thì đều chỉ có thể dựa vào huyền công mô phỏng ra một chút hiệu quả. Hắn cơ bản không hề nghĩ tới việc sẽ dùng điều này để thủ thắng, mà thuần túy chỉ vì dưới trạng thái âm hồn, công pháp có thể sử dụng được là không nhiều, hơn nữa còn phải nhờ chúng che giấu cho, giúp tinh thần biến thành điện lưu chui vào trong cơ thể và tinh thần của lam huyết nhân tìm hiểu bí mật cấu tạo của lam huyết, để bắt chước biến hóa, để biết cách khống chế!
Cơ thể lam huyết nhân lại run lên, cảm giác tê dại phiêu diêu cực lạc lại xuất hiện làm y hơi thất thần, sau lưng Mạnh Kỳ mọc ra hai cánh tay, kết ấn pháp, ấn vào đỉnh đầu y, chỗ chứa nguyên thần.
Cực lạc vi dẫn, biến thiên kích địa!
Lam huyết nhân nguyên thần thất thủ, biển tâm linh sục sôi phập phồng, những mảnh vỡ ký ức trồi lên, trước hết đương nhiên là hình ảnh về những ấn tượng khắc sâu nhất trong cuộc đời.
U lam đung đưa, gợn sóng lăn tăn, trong khe biển sâu sừng sững một cái tháp cực to vừa có màu u lam trong suốt vừa có màu kim loại.
Cự tháp này toàn thân hình trụ tròn, hai bên có khắc hình những cặp cánh màu xanh lam, đáy tháp là một cái đĩa cực to, tạo hình rất là quái dị.
Trên tháp có khắc hình một vị thần linh, Mạnh Kỳ đang định nhìn cho kĩ thì phát hiện có gợn sóng cấp tốc “Vọt tới”.
Rầm, những mảnh vỡ kí ức của lam huyết nhân vỡ tan tành, biển tâm linh nổi sóng gió, bắt đầu sụp xuống!
Mạnh Kỳ một tay cầm đầu của lam huyết nhân, thu hồi hai cánh tay kia, nhíu mày nhìn cơ thể lam huyết nhân vỡ thành những mảnh nhỏ, sau đó tan ra thành nước, bốc hơi, hoàn toàn biến mất.
Đến cuối cùng, trong tay Mạnh Kỳ chỉ còn lại một viên bảo thạch màu lam, mặt trên có hoa văn huyền ảo, bên trong có gợn sóng lắc lư.
“Có thể cách không ngăn cản xem xét......” Mạnh Kỳ nhìn viên bảo thạch.
Vừa rồi lúc tìm hiểu, hắn phát hiện kết cấu cơ thể của lam huyết nhân khác với nhân loại và yêu tộc, không phải người cũng không phải yêu, quanh thân không có khiếu huyệt, bên trong không có phế phủ, mà là mọc đầy những tế bào nhỏ xíu màu lam, mỗi tế bào đều có phù ấn hoa văn, tạo hành thủy hành chi lực, tràn đầy sức mạnh.
“Một chủng tộc kì quái tự nhận mình là thần linh? Không gì hơn cái này nha......” Mạnh Kỳ cười nhạt nghĩ.
Hắn trầm ngâm một lát, lại biến trở về bộ dáng Pháp Chứng đại sư, mặc tăng bào vàng, khoác cà sa đỏ, bảo tướng trang nghiêm trở về Lâm Hải, trong tay cầm hạt châu màu thủy lam kia, tới phủ đệ Vân gia, cầu kiến Hà Cửu.
Hà Cửu nghe bẩm báo, cảm ứng tuôn ra, cảm nhận được thủy hành chi lực nồng đậm, nghĩ tới một khả năng, khẽ biến sắc.
Y cố gắng bình tĩnh, bảo người hầu thỉnh Pháp Chứng đại sư vào, chứ không đi ra đón, để khỏi làm người khác chú ý.
Mạnh Kỳ bước vào khách viện, thấy nơi này ao nước khô cằn, không có một giọt nước nào, khẽ gật đầu, Đông Hải kiếm trang quả nhiên biết người lam huyết.
Hà Cửu và Hoàng Thái Xung, Hà Hưu đều có hàm dưỡng rất tốt, ba người ngồi ngay ngắn chờ đợi, đến khi Mạnh Kỳ tiến vào, người hầu rời khỏi sân, mới ngẩng lên nhìn hạt châu màu thủy lam trong tay Mạnh Kỳ.
“Đây là Đại Sư giết?” Hà Cửu đã khôi phục lại sự hào sảng tự tin, tiêu sái hỏi.
“A Di Đà Phật, lão nạp vốn định rời khỏi Lâm Hải, du lịch tế thế, ai ngờ nửa đường gặp vị thí chủ này, thấy y không phải người cũng chẳng phải yêu ma, vừa thấy đã đòi đánh đòi giết, lão nạp sợ làm lan tới sinh linh khác, bất đắc dĩ phải trừ ma vệ đạo.” Mạnh Kỳ đáp.
Hoàng Thái Xung chăm chú nhìn Mạnh Kỳ, cảm thán: “Đại Sư quả nhiên bất phàm, lão hủ không có nhìn lầm.”
Lão trao đổi ánh mắt với Hà Cửu, nói tiếp: “Người lam huyết có thiên phú dị bẩm, thể phách đặc thù, nếu không vượt hẳn một đại cảnh giới, nhân tộc cơ bản không phải là đối thủ của họ, đương nhiên, đến cấp độ Tông Sư, pháp lý dung nhập Pháp Tướng, có thể miễn cưỡng chống đỡ được thiên phú, có thể đối phó với lam huyết nhân đồng cảnh giới.”
“Nhìn viên thủy tâm thạch này, xem ra lam huyết nhân đại sư giết tương đương với ngoại cảnh vừa bước qua nấc thang trời thứ nhất, Đại Sư nếu không phải Tông Sư, e là đã gặp phải kiếp nạn.”
Họ thấy Mạnh Kỳ cầm Thủy Tâm chi thạch tới cửa, biết hắn đã gặp phải lam huyết nhân thật sự, hơn nữa thực lực cũng quả thật là cường đại, cho nên mới chịu gặp mặt, cung cấp tin tức.