Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 643

Dịch giả: Tiểu Băng

Không phải nói khả năng khống nước của lam huyết nhân hoàn toàn khắc chế đối thủ đồng cảnh giới dưới tông sư hay sao?

Chỉ cần trong người có nước, có sinh cơ, thì làm sao thoát được thao túng của lam huyết nhân?

Lôi quang chí dương chí cương sáng lạn, ngoại cảnh các phương nhìn mà tưởng đang mơ, mấy kẻ đang bị Cuồng Đao Tô Mạnh chà đạp này thật là lam huyết nhân sao?

Cuồng Đao Tô Mạnh hai ngày trước mới ngưng thực Pháp Tướng, bước vào hàng ngũ tuyệt đỉnh cao thủ!

Cái tên này chẳng lẽ mới vừa vào tuyệt đỉnh đã có chiến lực so với Tông Sư?

Không, đấu với lam huyết nhân không phải dựa vào chiến lực, mà là cảnh giới, ngoài phi hắn có bí pháp và bảo vật khắc chế!

Lam huyết tuyệt đỉnh bị “Chém đầu yêu ma” chí cương lôi đình nhập thể, chưng khô thủy dịch trong người, làm cơ thể tê liệt, biết hôm nay không thể nào thoát khỏi, lại nghe thấy Mạnh Kỳ lấy ngay câu nói của y trào phúng ngược lại y, gì mà có thể lấy một đánh mười, trong lòng lửa giận sôi trào, nghiến răng lại.

Cơ thể y tan rã thành những giọt nước, tụ vào pháp tướng lốc xoáy sau lưng.

Pháp Tướng sau đó cũng tan ra, thì ra là do những con trùng nhỏ xíu màu lam tập hợp thành, bên trong ám giấu kiếm khí, ở giữa hư ảo và chân thật, nháy mắt biến mất, dung nhập vào trong biển nguyên khí.

Y thi triển cấm pháp, lấy tính mạng của mình để làm Vô Tướng kiếm cổ tăng lên, đạt đủ tiêu chuẩn hóa vào trong biển nguyên khítrời đất, trở thành một phần của nó, thề rằng phải bắt Mạnh Kỳ chôn cùng!

Kiếm cổ vô tướng, lẫn lộn trong biển nguyên khí, theo nhịp hít thở của Mạnh Kỳ, dịch chuyển về phía hắn.

Chỉ một thoáng, y đã tới sát cạnh Mạnh Kỳ.

Không có đề phòng! Cuồng Đao Tô Mạnh không hề đề phòng về mặt này, không hề phong bế lỗ chân lông, đóng kín khẩu khiếu và mũi khiếu!

Y vui mừng quá đỗi, thuận thế xuyên qua ‘đồng đạo’, để chui vào người Mạnh Kỳ!

Nhưng vừa xuyên qua lỗ chân lông và miệng mũi chi khiếu, y đã thấy xung quanh nóng hực, tầm mắt là một màu đỏ rực, những đốm lửa nóng hừng hực ở khắp nơi, hợp thành một biển lửa vô biên.

Không giống như vào cơ thể con người, mà giống lọt vào bên trong mặt trời!

Y lập tức quyết định cho nổ kiếm khí, nhưng giọt nước Vô Tướng kiếm cổ của y dưới sức nóng khủng bố đã thi nhau bốc hơi, tan rã.

“Sao có thể như vậy!” đó là suy nghĩ cuối cùng của y.

“Đại Nhật biến”! Đây là biến hóa mà sau khi bước qua nấc thang trời thứ nhất Mạnh Kỳ mới luyện thành. Nếu tu cái này tới cao cấp, có thể hóa thành mặt trờichân chính, hôm nay dùng đao mổ trâu giết gà, đem nội cảnh biến thành mặt trời, hoàn toàn khắc chế Vô Tướng kiếm cổ.

Đây chính là chỗ lợi hại của huyền công!

Nếu nói tới ý nghĩa công kích và uy lực tuyệt đối, huyền công không phải đứng đầu, nhưng về khả năng ứng biến để đấu với các loại kẻ địch khác nhau, trong những hoàn cảnh khác nhau, thì có thể nói là tối cường!

Mạnh Kỳ đứng im ngạo nghễ, quanh người có những sợi khí trắng lên, dày đặc thành sương mù, bên trong hình cổ trùng nhàn nhạt, lam huyết tuyệt đỉnh kia đã không còn âm thanh nào nữa.

“Chết vô thanh vô tức...” các ngoại cảnh đứng xem thầm nghĩ, trong lòng dâng lên ý mừng.

Mạnh Kỳ khẽ miết một con cổ trùng màu lam, là do lam huyết tuyệt đỉnh đầu tiên công kích hắn ngưng tụ ra sau khi chết, hoàn toàn khác với những lam huyết nhân bình thường là sau khi chết thì ngưng tụ thành viên đá màu xanh lam.

Lam huyết tuyệt đỉnh cuối cùng, hắn đã sớm nhận ra trong biển nguyên khí có ẩn giấu nguy hiểm, nên rất cẩn thận vận dụngĐại nhật biến, cho tất cả bốc hơi hoá khí!

“Cảm giác Pháp Tướng xen lẫn pháp lý thật tốt!” Mạnh Kỳ thầm khen.

Mạnh Kỳ bay về phía “Độ Nhân cầm”, hắn không chụp lấy nó, mà dùng đao khí đẩy nó bay về hướng Nguyễn gia tổ trạch.

Nhưng đột ngột có mấy đường kiếm quang bắn lên, chặn đứng, triệt tiêu đao khí của hắn.

Mạnh Kỳ nhìn xuống, thì ra là những kẻ có lòng tham mà nhát chết, hồi nãy không dám rục rịch trước mặt lam huyết tuyệt đỉnh!

Khốn kiếp! Mạnh Kỳ nổi giận, có bản lĩnh sao hồi nãy không ra tay, để hắn giết chết lam huyết xong, lại nhảy nhót chui ra!?

Những môn phái, thế gia ở quanh đây vì ngại Nguyễn gia nên không ai tham gia cướp đoạt, họ biết dù có cướp được, cũng chưa chắc đã giữ được. Cơ nghiệp của họ đều ở đây!

Những ngoại cảnh khác thì đều là vì thấy Nguyễn gia và lam huyết nhân đánh nhau mới chạy tới đứng xem, muốn chờ cả hai phe đều thiệt hại, sẽ làm đục nước béo cò, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Cho nên khi thấy thần binh đột nhiên xuất hiện, lại còn trong trạng thái ai lấy cũng được, họ còn cố kị cái gì! Chỉ cần lấy được, lập tức bỏ chạy đi ngay, gia nhập vào tả đạo, để người ta bảo vệ cho mình, sợ cái gì.

Chưa kể, không có Độ Nhân cầm, Nguyễn gia còn có thể phong cảnh được bao lâu?

Nhìn hơn mười Ngoại Cảnh vọt tới, Mạnh Kỳ hít một hơi, định lấy “Huyền Thủy Đãng Ma kỳ” ra dùng!

Thần binh không trọn vẹn cũng là thần binh, hiệu lệnh hơi nước, một lưới bắt hết!

Sau khi bước qua nấc thang trời thứ nhất, Mạnh Kỳ đã có thể sử dụng hai món bảo vậttrên người, Huyền Thủy Đãng Ma kỳ và xương tay Hoàng Tuyền!

Nhưng món sau không có khả năng công kích, dùng ở đây không được.

Hắn chưa kịp ra tay, tiếng đàn tiếng tiêu đã vang tới. Những cường giả bay tới cướp đồ đều bị chấn nhiếp. Các cao thủ Nguyễn gia đã ra tay.

Cơ hội! Mạnh Kỳ lập tức xoay người, đẩy Độ Nhân cầm về hướng Lang Gia thành.

Nhưng một bàn tay cực to chụp tới, một màu thâm đen tối tăm, tỏa ra lực rút rất mạnh.

Mạnh Kỳ lắc mình, tránh cú chộp, nhưng Thiên chi thương thì suýt rời khỏi tay.

“Lục Cực Chân Ma!” Hắn nhận ra thân phận người tới, “Lục Cực Chân Ma” Lệnh Hồ Đào, hạng chín mươi ba Hắc bảng!

Lệnh Hồ Đào hôm nay không làm cao tăng, y mặc bào dài, mặt mày dữ tợn, mỡ khắp người rung bần bật: “Tiểu bối còn không tránh ra!”

“Hắc, sao lúc bị lam huyết nhân dọa sợ tới mức run cầm cập không gọi người ta tiểu bối?” Mạnh Kỳ trào phúng, định lén dùng phân thân để bảo vệ Độ Nhân cầm.

Lại có một người bay tới, dáng cao gầy, da màu xám trắng, vô cùng đặc biệt.

“Ngoan Thạch chân quân...” Mạnh Kỳ nhận ra tên tả đạo lừng danh này, là một cao thủ thiếu chút nữa là được lên Hắc bảng.

Nhưng bên cạnh hắn đã xuất hiện một người, mặt trắng hơn cả quần áo, “Tính Tẫn Thương Sinh” Vương Tư Viễn!

“Y tới hồi nào?” Mạnh Kỳ sửng sốt, hắn hoàn toàn không hề cảm nhận được Vương Tư Viễn tới gần hắn hồi nào!

Có phải “Độn nhất chi tướng” có thể giấu diếm linh giác, che mắt được cả dự cảm nguy hiểm của hắn?

Nếu thật sự là như vậy, thì thật là đáng sợ!

Vương Tư Viễn thản nhiên nhìn Mạnh Kỳ: “Mỗi người chọn một, xem ai giải quyết xong trước.”

Lệnh Hồ Đào và Ngoan Thạch chân quân nổi giận muốn bốc khói, hai thằng nhóc con thật chẳng coi ai ra gì!

Mạnh Kỳ giật mình, cười rạng rỡ:

“Được!”

Vương Tư Viễn mỉm cười, sau đó thấy Mạnh Kỳ móc ra một khúc xương ngón tay màu tối thẫm, trong tối thẫm lại có màu trắng nõn lưu chuyển.
Bình Luận (0)
Comment