Dịch giả: Tiểu BăngKhụ khụ, Vương Tư Viễn chăm chú nhìn cái xương, ho kịch liệt, mặt đỏ bừng bất thường, hưng phấn hơn là sửng sốt, như đã nhận ra lai lịch của cái xương kia!
Ngoan Thạch chân quân lướt tới gần Vương Tư Viễn, cả người to ra, cao tới hai trượng, màu da càng thêm xám trắng, song quyền như hai ngọn núi, mạnh mẽ nện xuống.
Hai quyền trông rất đơn giản, không có biến hóa gì, nhưng lại nặng nề như núi cao áp đỉnh, mạnh tới mức gió bị hút tới đầu quyền, như ở đó có một cái lốc xoáy vô hình.
Đầu quyền tối tăn, hiện ra đốm nứt không gian, cái gì chạm vào nó đều bị xé thành mảnh vụn.
Rầm!
Vương Tư Viễn bước qua, hư ảnh bát quái hiện lên, né được song quyền.
Phốc! Y phun ra một ngụm máu tươi, rời mắt khỏi tay Mạnh Kỳ.
Hừm, cũng có chút thú vị! Bảo vật của cái tên kia phải đánh trúng mới tạo ra tác dụng, hươu chết vào tay ai, còn chưa biết đâu!
Thấy Mạnh Kỳ lấy ra xương tay Hoàng Tuyền, “Lục Cực Chân Ma” Lệnh Hồ Đào cũng ngừng thở. Lão là tuyệt đỉnh nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, dù không nhận ra cái xương tối tăm trong tay “Cuồng Đao” Tô Mạnh lai lịch thế nào, thì cũng không ngăn được cảm nhận run rẩy sợ hãi, nguy hiểm cao độ trong nguyên thần lão!
Đáng sợ! Quá cường đại! Lệnh Hồ Đào không hề nghi ngờ gì cái bảo vật này có thể dễ dàng giết chết lão, trong lòng bắt đầu sinh ý rút lui.
Nhưng lão nghĩ tới tuổi thọ của mình, chẳng còn sống được bao năm, nếu không liều một phen, đừng nói vô vọng Tông Sư, ngay cả hưởng thụ cũng chẳng còn hưởng thụ được bao lâu nữa. Hơn nữa với cảnh giới của “Cuồng Đao” Tô Mạnh, muốn kích phát bảo vật kia hẳn cũng không thể nào thoải mái, hiệu ứng xuất ra cũng có giới hạn, lão sợ cái gì!
Trốn hay không trốn???
Lệnh Hồ Đào còn đang do dự, Mạnh Kỳ đã tiến lên một bước, hiện ra hai đầu bốn tay, sau lưng hiện ra “Tiên nhân chi tướng”.
Bốn cánh tay, một tay cầm trường đao xanh tím, một tay cầm khúc xương tay, một tay xách trường kiếm đẹp đẽ, tay còn lại giơ cao một thanh lôi đao, cái chính là tiên nhân chi tướng sau lưng có gương mặt cực giống Mạnh Kỳ, thực rất là kì quái!
Pháp Tướng này cũng vươn ra bốn cánh tay, một tay nắm mặt trờichói mắt, một tay nắm một cái lốc xoáy tối đen, một tay xoay tròn âm lôi, một tay nâng một khúc sông màu đỏ vàng!
Chúng đều tràn ngập huyền ảo, như là pháp lý ngoại tướng!
Lôi đao hạ xuống, Lưu Hỏa hạ xuống, kiếm thành mặt trời, loá mắt, đao thế ngưng nhất, trầm trọng đến mức tia sáng cũng phải vặn vẹo.
Chúng ở giữa không trung đột nhiên chạm vào nhau, Pháp Tướng nắm mặt trờivà lốc xoáy tối đen cũng đập mạnh chúng vào nhau!
Ầm!
Các cao thủ ngoại cảnh đang giao đấu bên dưới chỉ thấy ánh sáng lóa cả mắt, không còn nhìn thấy gì, lỗ tai rung lên đùng đùng, cũng không còn nghe được âm thanh gì khác, làn da cảm giác nóng bỏng, như đang bị thiêu, sóng xung kích cuồng bạo hất họ bắn văng, miệng phun máu tươi.
Đó chính là kết quả sau khi Mạnh Kỳ cải tiến ‘Nhật vẫn’!
Khi kiếm chi chiếu khắp và đao chi trầm trọng giao kích, đi theo hướng mặt trờivà hỗn động chạm vào nhau, hiệu quả tạo ra có vẻ tốt hơn cả mức hắn dự kiến!
Oanh oanh liệt liệt táng Tinh Hà!
Ầm!
Lệnh Hồ Đào cũng bị lóa mắt, nguyên thần như bị đốt chảy, cơ thể như bị xé nát, khiến lão không còn chút do dự nào. Nếu lão không phản ứng, chưa nói cái bảo vật kia, lão cũng đủ táng mạng dưới đao kiếm hợp kích của Tô Mạnh!
Những tầng thịt mỡ lộ ra, không ngừng rung rung, triệt tiêu lực trùng kích, tiêu hao sức nóng và hỏa diễm.
Cơ bắp sau lưng lão phồng lên, mọc ra bốn cánh tay, sau lưng cũng hiện ra Lục Cực Chân Ma chi tướng.
Một tay đẩy ra trước, Nguyên Từ màu đen ngưng tụ, lại một tay đẩy ra trước, Nguyên Từ màu trắng ngưng tụ, sáu cánh tay cùng đẩy về một hướng, hai cực Nguyên Từ luân phiên, sinh ra lực hútxé rách hư không!
Ầm!
Sóng xung kích và hỏa diễm quay cuồng đều bị hút vào bàn tay thứ nhất, lôi đao và Lưu Hỏa cũng đồng thời chém trúng nó.
A! Lệnh Hồ Đào hét lên thảm thiết, một cánh tay rơi xuống, nửa hòa tan nửa rời ra.
Lão phải trả giá vì sự do dự của mình!
Vốn với thực lực của lão, nếu toàn lực ra tay, làm sao bị ‘Nhật vẫn’ còn chưa hoàn thiện của Mạnh Kỳ bức tới mức độ này! Thậm chí còn có khả năng tóm được chỗ còn khiếm khuyệt, đảo khách thành chủ!
Hai cường tranh chấp, ngoài cảnh giới, thực lực, chiêu thức và bảo vật còn phải xem khí thế, xem tâm cảnh, xem chiến ý, xem chuyên chú, xem ý chí, xem khắc chế, xem một loạt gì đó, cái nào cũng quan trọng, nếu không mọi người cần gì đánh sống đánh chết, báo ra cảnh giới công pháp của nhau làm gì, một bên tự sát là xong rồi.
Vừa cản xong “Nhật vẫn”, Lệnh Hồ Đào đã lại cảm thấy nguy hiểm, lập tức né sang phải.
Thiên chi thương đột ngột hiện ra, chém đứt một cánh tay nữa của lão.
Nếu bị âm lôi bám lấy, sẽ bị hủ thực thân thần, như giòi bám trên xương, khó mà thoát khỏi, Lệnh Hồ Đào biết nó lợi hại, không dám chậm trễ, lại nhịn đau bỏ luôn cánh tay này.
Một bước sai, từng bước sai!
Nhưng Lệnh Hồ Đào biết mọi việc còn chưa kết thúc, trước mặt tấn công là để lão không né tránh được, cuối cùng mới là sát chiêu!
Lão đoán không sai. Cánh tay thứ tư của Mạnh Kỳ lấy xương tay làm kiếm, tàng không mà đến, thi triển Kiếm đạo chân ý.
Trốn!
Phải trốn!
Trốn ngay tức khắc!
Lệnh Hồ Đào không còn do dự, trong miệng phun ra một búng tinh huyết, Lục Cực Chân Ma tướng “Sống” lại, sáu tay cùng vung, trái trắng phải đen, Nguyên Từ phản chuyển, xuất hiện sức đẩycường đại, đẩy Lệnh Hồ Đào vọt bắn về hướng phía chân trời, nhanh như na di.
Mạnh Kỳ nhìn theo Lệnh Hồ Đào chật vật chạy trốn, hắn không đuổi theo, có thể tiết kiệm một lần Hoàng Tuyền xương tay cũng tốt, việc quan trọng nhất hiện giờ vẫn là Độ Nhân cầm.
“Giải quyết” Lệnh Hồ Đào, Mạnh Kỳ mới có dư lực cảm ứng Vương Tư Viễn bên kia, vừa cảm ứng, hắn liền nhíu mày, bởi vì chiến đấu quỷ dị đến mức khiến người ta sởn tóc gáy.
Ngoan Thạch chân quân nhìn chằm chằm Độ Nhân cầm đang thong thả bay, hoàn toàn không nhìn Vương Tư Viễnbên cạnh, cứ như ở đó cơ bản không có ai.
Vương Tư Viễn bay tới, một kiếm đâm ra, đâm trúng mi tâm Ngoan Thạch chân quân.
Mãi đến khi kiếm đâm vào, Ngoan Thạch chân quân mới phản ứng lại, vung hai tay lên công kích, chấn động hư không, cuồng phong ào ạt, nhưng Vương Tư Viễn đã sớm bay khỏi, nhìn lão “nổi điên”.
Nhưng rất nhanh, Ngoan Thạch chân quân lại bay về phía Độ Nhân cầm, trong mắt không hề có chút cảnh giác nào, giống như lại quên Vương Tư Viễn, quên mình còn đang trong chiến đấu!
Lúc Mạnh Kỳ cảm ứng qua, vừa lúc nhìn thấy Vương Tư Viễn suýt nữa thì đâm trúng vào huyền quan của Ngoan Thạch chân quân.
Ngoan Thạch chân quân ôm đầu kêu thảm thiết, lão cảm thấy nguy hiểm, nhưng lại không biết kẻ địch là ai, tóc gáy dựng thẳng lên, không dám khởi lòng tham nữa, vội vàng bỏ chạy!
Chắc chắn trên người thần côn có bảo vật phụ giúp! Mạnh Kỳ nhíu mày, bản thân Vương Tư Viễn không có khả năng đùa bỡn Ngoan Thạch chân quân trong bàn tay như thế!
“Đáng tiếc, Lục Cực Chân Ma chạy hơi bị nhanh.” Mạnh Kỳ cười, bay về phía Độ Nhân cầm.
Vương Tư Viễn ho khan, không hề bất mãn, cũng không ngăn cản.
Thấy Mạnh Kỳ thành công, Lam huyết chín ngón Cao Càn Nguyên hừ lạnh, bất chấp tất cả, kích phát phù lệnh trong tay!
Sức mạnh của y điên cuồng dung nhập vào phù lệnh. Phù lệnh trở nên trong suốt, trong thiên địa xuất hiện thay đổi. Biển nguyên khíđột ngột hiện ra, tới mức người thường cũng còn thấy được, những giọt nguyên khí trong biển hóa thành những con cổ trùng màu lam, kiếm khí từ khắp nơi bắn về phía Nguyễn Bá Cao!
Trong nháy mắt, pháp lý trời đất thay đổi, biển nguyên khí trở về hư không, cổ trùng cũng thế, Nguyễn Bá Cao kinh hãi, dốc toàn lực đánh ra “Chung chấn tam giới”!
Đương!
Xung quanh ông khựng lại, cho ông một tích tắc an toàn ngắn ngủi.
Lúc này, bởi đám tả đạo tà ma bị “Nhật vẫn” của Mạnh Kỳ Lan lan tới, đa phần chật vật không chịu nổi lùi ra, chỉ còn lại tuyệt đỉnh và Ngoại Cảnh của Nguyễn gia ở lại, đang hỗ giúp Nguyễn Bá Cao kiềm chế lam huyếtchín ngón.
Nhưng thực lực hai bên quá chênh lệch, họ chẳng tác động được tí nào tới Cao Càn Nguyên. Y tăng tốc, vèo một cái đã tới trước mặt Mạnh Kỳ.
Y quên bên kia còn có một cường giả đứng thứ năm Hắc bảng!
Phụng Điển thần sứ nghiến răng, lôi ra một hạt châu đỏ rực.
Huyết Thần châu!
Chủ tài liệu luyện chế thần binh!
Đây là bảo vật trân quý nhất mà cả đời lão ta có được!
Chỉ lấy nó ra dùng một lần này thôi, để lấy thần binh Độ Nhân cầm!
Huyết Thần châu tỏa ra hào quang vạn trượng, huyễn hóa ra vô số huyết ảnh, nối liền một biển huyết ảnh, ào ào bay về phía Giới Đổ hòa thượng, và Độ Nhân cầm.
“A Di Đà...” Giới Đổ hòa thượng mắt lồi ra, sợ tới mức phật hiệu cũng không tụng xong, xoay người bỏ chạy ngay tức khắc, cái bình bát tả tơi phủ trên đỉnh đầu, thả xuống Lưu Ly tịnh quang.
Huyết ảnh xẹt qua, bình bát mất đi quang mang, nhưng Giới Đổ hòa thượng như vẫn còn vật hộ thân, lại có thể từ trong biển huyết ảnh lủi ra được, mà không hề bị thương!
Biển huyết ảnh tràn tới, Cao Càn Nguyên sững lại, trơ mắt nhìn nó quét qua Độ Nhân cầm.
Mạnh Kỳ thấy thế, hít sâu, thân hình biến lớn, đan xen pháp lý, tay cầm một cây cờ nhỏ màu đen đã nứt rạn khá nhiều, không ngừng phun ra nuốt vào sương đỏ!