Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Chương 90



- Chết tiệt ! Lại cái tên Bùi Quang chết tiệt !

Những tiếng chử.i thề được văng ra từ một đám thanh niên đang cưỡi trên môtô phân khối lớn, mắt họ hướng về chiếc siêu xe màu đen đã lấn vạch đích.

Gần đó là hai cô gái có thân hình nóng bỏng, giương dải lụa đỏ ra vẫy vẫy rồi tiến về người thắng cuộc …

Có tiếng huýt sáo dài đệm theo ! Hai cô gái kia chính là giải thưởng !

Họ đưa mắt liếc lả lơi, bước lả lướt đến gần người đó định kéo anh xuống xe thì …mặt họ trắng bệch …

Bàn tay mang găng đen đang chĩa thẳng họng súng lên trán cô gái đang chạm vào người anh.

Bầu không khí cuồng nhiệt vừa nãy chỉ trong nháy mắt đã biến mất , cũng đột ngột như lúc chiếc siêu xe hoà vào đoàn đua.

- Biến ! – Một giọng nói lạnh lẽo vang lên pha kèm âm trầm đáng sợ như lấy đi mọi nhịp thở.

Hai cô gái kinh hoảng , bủn rủn lùi người ra xa, cùng lúc ấy, khẩu súng đen bị ném mạnh xuống mặt đất …

Tất cả những người có mặt lúc này đều nhìn nhau đầy khó hiểu sau đó đồng thanh thốt lên :

- Không phải là Bùi Quang !

Chuyện này thật khó lí giải nổi ! Rõ ràng là Bùi Quang đã bỏ xa bọn họ rồi cơ mà …thế bây giờ cậu ta ở đâu ? Người lạ mang dáng vẻ uy quyền và huyền bí kia là ai ?


Một chàng trai từ trong số bọn họ bước xuống xe, anh chẳng hề ngần ngại mà tiến thẳng tới chiếc xe đen, giữa ánh đèn đường, mái tóc vàng và chiếc khuyên tai nhỏ đều lấp lánh.

- Bùi Quang ! Cậu ta kìa !

Nhóm thanh niên bị dẫn từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác nên nhất thời chỉ biết chờ xem diễn biến tiếp theo …

Rồi họ tắt máy xe, có vẻ hiếu kì và mong đợi khi Bùi Quang đã đứng phía đối diện người lạ ấy !

Kể đến đua xe, chưa bao giờ cậu ta thua cả, lần này bị cướp vị trí đầu như vậy, với tính khí nóng nảy của Bùi Quang thì sẽ dùng tới bạo lực đây !

Đi ngược với suy đoán của bọn họ, Bùi Quang chiếu ánh mắt phức tạp lên người ấy rồi cất lời một cách lịch sự :

- Anh có thể cho tôi biết, anh là ai không ?

Là người nào mà có thể vượt qua anh đầy thản nhiên và dễ dàng như thế.

Siêu mô tô phóng đi như vũ bão và ngay trong tích tắc sau, anh đã chỉ còn thấy một chấm nhỏ màu đen.

Năm năm trước, cảnh tượng này cũng đã từng xảy ra.

Chính xác là vào cái đêm anh rẽ vào quán Mun !

Trong cuộc đua hôm đó, cũng từng xuất hiện chiếc xe chớp nhoáng kia …

Bùi Quang có linh cảm rằng, đây chính là người hôm ấy !

Anh bất mãn, không muốn thua cuộc nhưng vẫn không thể phủ nhận được sự thán phục của mình !

Bùi Quang nhìn thật kĩ người ấy,chiếc kính đen che đi phần lớn diện mạo của anh nhưng vẻ mặt lạnh lẽo, vô tình này …hình như rất giống với một người …

- Hoàng Duy Phong !

Bùi Quang kinh ngạc , không thể tin nổi ngay cả khi đáp án này đã có sẵn trong đầu anh.

Thì ra là Duy Phong bất bại !

Hành động tàn bạo của anh vừa rồi làm Bùi Quang nhớ đến lúc ở trường, Duy Phong đã ném mạnh quả bóng vào mặt Nguyễn Phương !

Bùi Quang phải thừa nhận là so với Duy Phong thì độ ngang tàn của anh còn thua xa !

Dù hôm ấy, anh cũng đã đánh Nguyễn Phương tơi bời nhưng hắn ta lại không hoảng sợ như khi đối mặt với Duy Phong .

- Anh đua xe thế này, Vy Anh không biết chứ ?

Bùi Quang đang toan tính một số thứ …

Duy Phong nén ngỡ ngàng trong một khắc, anh rời khỏi xe, dựa người vào đó,cười nửa miệng :


- Sao ? Cậu muốn cho Vy Anh biết ?

Bùi Quang cười gượng khi âm mưu của mình đã bị anh gọi thẳng tên !

Bùi Quang cũng không biết sao lại nghĩ đến điều này và anh lạnh người khi nhận ra mình đang trẻ con tới mức đi mách tội …

- Vy Anh sẽ rất lo nếu biết anh tham gia vào trò nguy hiểm này .

- Không sao !

Duy Phong đáp một tiếng cho có rồi lướt nhìn đồng hồ xám bạc trên tay,vẻ mặt anh mang nét trầm tư .

- Anh không để ý tới cảm nhận của Vy Anh sao ?

Bùi Quang thấy hơi bực mình với thái độ thờ ơ của Duy Phong !

Thời gian này, Vy Anh luôn là chủ đề được cả trường bàn ra tán vào.

Cô như một linh hồn lạc đến thế gian này với thể xác tàn tạ và tinh thần bất ổn.

Lúc nào anh gặp Vy Anh cũng thấy cô mắt đỏ hoe, gương mặt xanh xao thả hồn đi nơi khác, nói chuyện thì qua loa đại khái vài câu rồi úp mặt vào bàn.

Cô suy sụp từng ngày nhưng anh lại không thể làm gì khác ngoài thăm dò vấn đề cô đang mắc phải , cuối cùng là đều vô ích …ngay cả Trúc Vũ , Minh Thư còn không biết thì làm sao đây !

Nhưng anh chắc chắn chuyện này có liên quan tới Duy Phong bởi Vy Anh trở nên như thế từ khi trên tay cô xuất hiện chiếc nhẫn đó.

Duy Phong không đáp lời Bùi Quang,dáng vẻ hờ hững nhưng hơi thở anh đã trở nên lạnh lẽo hơn.
- Anh yêu cô ấy mà, tại sao lại để cô ấy chịu đựng như thế ? Vy Anh đang chết đi từng ngày, anh không biết sao ?

Vy Anh đang chết đi từng ngày …

Dáng người cao lớn của Duy Phong khựng lại, đôi mắt âm u hằn lên những tia sắc bén .

- Nếu anh không mang lại được hạnh phúc cho Vy Anh thì hãy buông cô ấy ra.

Bùi Quang nói thật rõ ràng từng chữ, trong giọng điệu kèm theo sự phẫn nộ !

Hàng ngày , Duy Phong đều đưa đón Vy Anh tới trường,dù là quan tâm nhưng theo cách độc chiếm và trói buộc.

Vy Anh yêu anh ta thật nhưng không có nghĩa là để anh ta chiếm hữu như thế !

- Buông ? – Âm trầm bổng được thoát ra với chất giọng lạnh lùng, nét cười nửa miệng đầy ma quỉ thấp thoáng trên gương mặt không cảm xúc, Duy Phong bình thản đáp – Không đời nào !

- Tôi sẽ cướp lại cô ấy từ tay anh !

Bùi Quang hướng Duy Phong buông lời thách thức, chiếc khuyên tai nhỏ bên trái khẽ lấp lánh.


Ngày ấy, anh để Vy Anh đi dễ dàng như thế là vì khi bên Duy Phong , Vy Anh đã tựa như một thiên sứ nhỏ luôn cười, luôn vui vẻ.

Nhưng bây giờ thì sao ?

Anh sẽ không đứng im , sẽ không lặng lẽ theo dõi Vy Anh nữa …

Những tia sáng mạnh mẽ nơi đáy mắt Duy Phong vụt tắt, mùi vị lạnh lẽo từ anh lan toả và chiếm ngự lấy bầu không gian tĩnh lặng.

Duy Phong nhếch miệng cười, ngữ khí mang hơi hướm cảnh cáo :

- Cứ thử đi !

- Chắc chắn là như thế ! Anh không thể thì hãy để tôi ! Tôi sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy !

Đứng đối mặt với Duy Phong , Bùi Quang tỏ ra không chút nhún nhường và kém cạnh.

Có nhịp thở thoáng ngưng lại, sắc mặt Duy Phong tối hẳn đi …

Một cảm giác khó chịu đang dâng lên như khích thêm vào cơn điên của anh.

Cậu ta có thể đem lại hạnh phúc cho Vy Anh ?

Giọng nói lạnh đãm vang lên sặc mùi chết chóc :

- Từ bỏ ý định đó đi !

- Nếu không ?

Bùi Quang có phần khiêu khích Duy Phong, anh thật sự muốn chiếm lại Vy Anh và cũng một phần muốn biết …Duy Phong đáng sợ tới mức nào.

Duy Phong cười lạnh một tiếng …

Bốp !

Hai cú đạp mạnh giáng thẳng vào người Bùi Quang khiến anh loạng choạng thụt lùi, chưa kịp chống đỡ thì đã lại bị Duy Phong nhè mặt đấm một cách hung bạo.

Bùi Quang ngã nhào dưới đất, anh căn bản là không thể tránh né hay phản kháng.

Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 91


Bình Luận (0)
Comment