Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Chương 91



Khoảng vườn ba lá mang hương thơm nhè nhẹ lan toả khắp căn biệt thự.

Vy Anh ngồi trên chiếc xích đu gỗ, mắt đờ đẫn nhìn đăm đăm ra ngoài cửa, vẻ mặt bồn chồn không yên.

Đã thật lâu rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng cao ngạo ấy ở đâu cả, cô có cảm giác thật lạc lõng.

Vy Anh gục mặt xuống chân khóc, cô ích kỉ, ngang bướng !

Nếu để so bì thì cô không hề hơn bất kì ai cả nhưng cô lại may mắn hơn tất cả.

Trúc Vũ, Vũ mất bố từ nhỏ , còn cô, bỗng được Hoàng Duy Thức cưng nựng như công chúa nhỏ, cô còn đòi gì nữa đây !

Rồi những đứa trẻ ở cô nhi viện … Sao cô lại có thể ngu ngốc và điên rồ như thế !

Mắt Vy Anh nhoè đi …Cô nằm dài trên đám cỏ ươn ướt …

Đôi mắt gắn chặt vào bầu trời rải đầy sao lấp lánh .

“ God, con ước người mang anh ấy trở về . ”

***

Bốp ! Bốp …

Những tiếng động mạnh mẽ không ngừng phát ra.

Đám thanh niên bàng hoàng nhìn Bùi Quang đang bị người lạ kia đánh một cách thô bạo.

- Mau cứu cậu ta !

Cả đám hoảng hốt hét lên rồi nhanh chóng xông đến.

- Anh là ai ? Dừng tay lại ngay !

Duy Phong đạp mạnh vào chân Bùi Quang rồi bình thản lướt nhìn đám thanh niên một lượt , nhếch miệng đầy xem thường :

- Gọi thêm người đi !

- …

Không phải chứ ! Hơn mười người rồi, còn muốn kêu thêm để làm gì ?

Thật biết đùa, dám ngang nhiên khiêu khích bọn họ như thế !


Họ hung hãn lao tới người áo đen …

Giữa đêm khuya tĩnh mịch, hàng loạt tràng thanh âm bạo lực đến ghê sợ vang khắp con đường vắng vẻ.

Hai cô gái có mặt duy nhất lúc đó trốn một góc gọi cảnh sát.

Họ hoảng loạn tới mức đã quên mất rằng đây là cuộc đua xe trái phép .

Bùi Quang choáng váng ho ra máu, anh nằm dài dưới đất , xương cốt như vỡ vụn, da thịt bầm tím đầy những vết tích tàn bạo. Anh lờ mờ nhìn thấy Duy Phong đang lôi đầu một tên chập mạnh vào thành xe …

Bùi Quang thở yếu ớt không ra hơi. Chọc điên người máu lạnh này là muốn kết thúc đời mình rồi…

Chợt có ánh sáng trắng loá dõi thẵng vào mắt anh. Không hay rồi !

Bùi Quang cố gắng gượn thân tàn tạ dậy, dùng hết sức lực còn lại hô to :

- Cảnh sát tới ! Anh mau đi khỏi đây !

Rầm !

Chiếc xe bị Duy Phong đá đổ, đè lên một tên đang nằm sóng soài.

Anh phủi phủi tay một cách thờ ơ rồi ném thẳng vào người Bùi Quang một thứ.

Bùi Quang nheo mắt nhìn. Là chiếc khuy hiệu gồm hai kí tự B.C đầy huyền bí …

Có tiếng gió xé toạc không khí, khi Bùi Quang ngẩng đầu lên thì chiếc siêu xe đã biến mất giữa tiếng còi hú inh ỏi.

Cảnh sát đã đến …

Ngay cùng lúc đó, một đoàn người áo đen thình lình xuất hiện, họ đem đám thanh niên ấn vào xe trước khi cảnh sát tiến vào hiện trường vụ ẩu đả.

Bùi Quang cũng không ngoại lệ nhưng anh được ngồi xe riêng cùng với một người.

Người ấy mang trang phục màu đen, trên ngực áo là chiếc khuy hiệu bạc y hệt chiếc trong tay anh, miệng anh ta nhai cao su, lắc đầu thở dài nhìn cảnh bê bối đầy máu và xe dăng khắp đường.

Anh ta tháo kính đen, đôi mắt tinh ranh nhìn thẳng vào Bùi Quang, mỉm cười :

- Chào mừng cậu gia nhập Black Company !

***

Dần về khuya, sắc trời thêm tối mịt, bầu không khí thêm lạnh lẽo
.
Chiếc áo khoác mỏng tanh không che được Vy Anh khỏi lạnh, cô ngơ ngẩn nằm trên cỏ ướt đẫm sương, mỗi tích tắc dần trôi qua, tâm trí cô càng thêm tê dại .

Sương ngấm dần vào cơ thể khiến đầu óc Vy Anh dần mơ hồ …

Đúng lúc cô sắp ngất đi thì một chiếc xe đen lao vút qua.

Vy Anh choàng tỉnh, cô bám víu lấy xích đu để làm điểm tựa cho đôi chân mềm nhũn của mình.

Cô e dè bước tới đứng sau lưng anh,nhìn khắp người anh thật kĩ xem anh có bị hề hấn gì không rồi khe khẽ mở miệng :

- Anh …- cổ họng cô bị nhiễm lạnh nên đau rát, cô kìm cơn ho lại, tiếp lời – Anh về rồi à.
Duy Phong ném phăng chiếc găng tay , lạnh nhạt ừ một tiếng, không thèm nhìn cô mà bước thẳng lên tầng.

Vy Anh ngơ ngác …cảm giác tủi thân đè nặng lấy khiến cô mím chặt môi.

Cô hụt hẫng nhìn theo cho đến khi anh khuất khỏi tầm mắt rồi mới cúi người nhặt đôi găng tay da lên.

Mới thế này đã thấy khó thở rồi, vậy những lúc cô đánh mắng, dùng lời lẽ tổn thương với anh thì sao …

***

Căn phòng xám rộng lớn không một bóng người, yên tĩnh tuyệt đối chỉ phát ra tiếng nước chảy.

Vy Anh sững sờ nhìn nền nhà chất đầy những mảnh vỡ .

Chiếc laptop bị đập nát tươm, điện thoại từng mảnh từng mảnh rời nhau …

Vy Anh nhìn về phía cánh cửa phòng tắm đóng chặt rồi ngồi xuống, từ từ thu dọn .

Tốc độ của cô rất chậm bởi tay cô đang đau rát, mẹ vì giận nên cũng không đoái hoài đến cô, Vy Anh đành tự mình làm, nhưng chả biết cô băng thế nào mà miệng vết thương lại bị siết chặt hơn,máu tướt ra, Vy Anh loay hoay mãi mà vẫn không thể gỡ băng được nên để vậy.

Cửa phòng tắm mở ra, Duy Phong mang theo vẻ mặt không cảm xúc nhìn Vy Anh đang dọn đống đổ nát mà anh gây ra :

- Thôi ! Về phòng em đi ! Tôi muốn ngủ !

Vy Anh ngoan ngoãn đứng dậy, mặt cúi gằm nhìn mũi chân đầy căng thẳng .

- Em …- Vy Anh cắn cắn môi, nhẹ nhàng đặt đôi găng tay lên mặt bàn rồi lại cúi đầu – Vậy …anh ngủ ngon.

Duy Phong không đáp lời, anh ném mình xuống giường, nghiêng người về phía cô.

Vy Anh lúng túng …anh ghét cô thật rồi. Cô tắt bóng rồi đi ra khỏi phòng.

Vì không để ý nên chân dẫm phải nên chân dẫm phải mảnh vỡ nhọn, cô bịt miệng ngăn tiếng hét đang sắp phát ra một cách kịp thời.


Đi ra đến cửa , cô hít thở sâu một hơi, giọng nói thật nhỏ :

- Em xin lỗi ! Từ nay em sẽ không để anh mệt mỏi vì em nữa ! Em cũng sẽ không làm phiền tới anh nữa !

- Vy Anh !

Chưa kịp tiến thêm nửa bước, một giọng trầm đã cất lên …

- Em lại đây !

Vy Anh im lặng, trong bóng đêm , cô nín thở , nhón chật thật êm di chuyển về phía anh.

Qua ánh trăng được hắt vào từ cửa sổ, cô thấy anh đang ngồi trên giường, đôi mắt tĩnh lặng dõi theo từng chuyện động của cô.

- Em xin lỗi !

Vy Anh lặp lại khi cô đứng trước anh rồi bị anh kéo xuống.

- Sao lạnh thế ? – Duy Phong ôm Vy Anh, khẽ nhíu mày.

- Em… không biết – người Vy Anh cứng đờ, cô cứ tưởng anh sẽ lạnh nhạt với cô thêm một thời gian dài nữa. Nhưng anh bây giờ lại rất dịu dàng. Cô không thích ứng kịp.

Duy Phong chạm vào chiếc áo đậm sương của Vy Anh, anh khẽ thở ra :

- Có sao không ?

- Em …

- Dép đâu ? Sao không đi vào ?

- Em …quên .

Duy Phong kéo chân cô giấu vào chăn, anh im lặng lắng nghe nhịp tim hỗn loạn của ai đó.

Dù anh đang rất tức giận nhưng vẫn không thể phớt lờ được Vy Anh.

Dù Vy Anh đã ương bướng như thế nào !

Vy Anh đột nhiên khóc , giọng nghẹn lại :

- Anh không ghét em à ? Em …có lỗi với anh,em không nên vô lí như thế. Em sai rồi ! Anh, em sai rồi !

Anh bỏ qua thế này khiến cô càng thêm day dứt và đau lòng.

- Suỵt ! – Duy Phong ra dấu cho cô im lặng, anh lau sạch nước mắt vương quanh gương mặt xanh xao – Sao hay khóc thế ?

- Em …không rõ nữa. Em buồn. – Vy Anh nhìn vẻ mặt lạnh lẽo đầy nét suy tư của anh – Anh thật sự không giận em chút nào à ?

- Anh đã phát điên. – Duy Phong bình tĩnh đáp rồi nhìn sâu vào mắt cô ,tay anh giữ chặt vai cô, ánh mắt anh trầm lắng , từng chữ thoát ra thật nhẹ nhàng nhưng vô cùng sắc bén – Vy Anh ! Một là em ngoan ngoãn ở bên anh ! Hai là em vĩnh viễn rời xa anh ! Không được phép xuất hiện trước mặt anh !

Vy Anh cắn chặt môi, người run lên nhè nhẹ theo hơi thở của anh.

- Đáp án ? – Duy Phong vô thức ôm chặt cô hơn với vòng tay mạnh mẽ.

Vy Anh ho dữ dội, rồi nhân lúc anh nới lỏng tay liền nhướn người, hôn mạnh lên môi anh :

- Em cũng không muốn ly thân , nên em sẽ ở bên anh !

Duy Phong cười nhẹ rồi ấn Vy Anh xuống giường, anh chăm chú nhìn vào đôi mắt to tròn của cô.

Từ bao giờ, Vy Anh đã tinh quái thế này rồi !

- Anh Duy Phong, em thật sự rất nhớ anh !

Vy Anh trượt tay lên vai anh, chủ động hôn anh thật dịu dàng.

- Em sẽ bù lại tất cả những ngày tháng mà anh đã phải đơn độc. Em …

Vy Anh còn chưa dứt lời thì đã bị Duy Phong chặn lại bằng đôi môi lạnh lẽo của anh.

Nụ hôn của anh vô cùng quyết liệt và mang tính chất dạy bảo.

Vy Anh không thở kịp nên cuống quít đẩy anh ra để rồi tay cô bị anh nắm chặt.

Vy Anh đau đến phát khóc , cô nhắm nghiền mắt , chịu đựng cơn tê buốt đang truyền thẳng lên tận đỉnh đầu.

Phải rất lâu sau, tựa như cả thế kỉ đã trôi qua, Duy Phong mới chịu buông cô ra …

Thấy cô đang tái người hẳn đi, anh khẽ hỏi :

- Sao thế ?

Vy Anh khổ sở thều thào :

- Đau… Em chết mất .

Duy Phong bây giờ mới phát hiện ra tay mình bị dính một chất nhờn nhờn, anh sững người .

Vy Anh xây xẩm đầu óc rút tay về, cô ngần ngại lên tiếng :

- Em về phòng ngủ nhé. Khuya rồi !

- Vy Anh, sao em không cẩn thận như thế !

Duy Phong nạt nhẹ Vy Anh, anh đang cầm tay cô lên, quấn từng đường băng trắng lên đấy.

- Mẹ …đã mắng em đấy.

- Tại sao ?

- Do em hư . – Vy Anh đột nhiên bật cười .

Duy Phong khó hiểu nhìn cô ,cẩn thận kiểm tra lại tay cô :

- Nếu em không nghịch ngợm nữa thì ngay ngày mai, tay sẽ khỏi.

- Anh nói thật chứ ?

- Ừ.

Vy Anh ôm gối bông nhìn anh :

- Anh lúc nãy đi đua xe thế nào ? Em không muốn anh đua xe.

Duy Phong nhướn mày :

- Đua xe ?

Vy Anh chớp chớp mắt, kể tội :

- Vâng ! Bố nói anh đi đua xe đấy !

Duy Phong lắc đầu, thản nhiên đáp :

- Không ! Anh là khám phá đường phố thôi.

Vy Anh nhìn anh ngơ ngác rồi phá lên cười :

- Em biết mà. Duy Phong của em sẽ không tham gia mấy trò đó đâu.

Duy Phong đón nhận cái ôm từ Vy Anh, ừ hử một tiếng.

- Em ngủ đây với anh nhé.

Duy Phong không đáp lời, anh cùng cô nằm xuống nhưng anh cách cô một khoảng bởi sợ sẽ động vào tay đau của cô.

Thời gian không ngừng trôi đi.

Không gian tĩnh lặng chỉ phát ra hơi thở nhè nhẹ …

Vy Anh đột nhiên choàng tỉnh, cô lờ mờ nhìn lên đồng hồ : một giờ sáng !

Thật bực mình mà, ngày nào cũng dậy vào tầm này quen rồi nên dù không có báo thức, Vy Anh vẫn tỉnh vào đúng giờ này !

Cô thở dài, , bỗng có ánh sáng xanh phát ra từ một vật ngay gần kề giường.

Vy Anh nhìn kĩ thì phát hiện ra đây là chiếc điện thoại đen của anh !

Đang có cuộc gọi đến, vì để chế độ im lặng nên không có chuông phát ra.

Duy Phong vẫn đang ngủ say nên Vy Anh đành cầm lấy điện thoại nghe máy .

Cô chưa biết nên chào hỏi thế nào thì đã có một giọng nam vang lên một cách khô khốc :

- Thủ lĩnh, ngày mai sẽ tử hình Phạm Trường Doãn !

Vy Anh chết lặng , đầu cô truyền đến một cơn đau buốt, cô hoảng loạn hét lên :

- Không được !

Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 92


Bình Luận (0)
Comment