Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 133

“Mẹ,…” Vẻ mặt Đóa Đóa không vui.

Vân Liệt Diễm không để ý đến nàng, mà là nhìn về phía Kim Trầm Khê nói: “Trầm Khê, nhờ ngươi trông chừng hai đứa nó, đừng để tụi nó gây rắc rối gì cả” Vàng chắc chắn sẽ không gây rối, Đóa Đóa thì chưa chắc, một phút con bé cũng không thể ngồi yên được.

“Nàng yên tâm đi, ta sẽ trông chừng hai người họ” Kim Trầm Khê gật gật đầu.

Vinh Hình bên cạnh cũng phụ họa: “Liệt Diễm, không phải còn có ta ở đây sao? Nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ chăm sóc hai đứa nhỏ”

Đóa Đóa bĩu môi, nói: “Ai thèm thúc chăm sóc, thúc thúc thối tha” Chuyện năm đó nàng vẫn mang thù, một chút cũng chưa quên.

“Được rồi, nhất định phải nghe lời đó, mẹ sẽ trở lại sớm thôi!” Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu, sao nàng lại cảm thấy dẫn theo con cái làm chuyện lớn lại vất vả như vậy chứ, nhất là một đứa như Đóa Đóa. Vân Liệt Diễm âm thầm quyết định trong lòng, sau khi xong mọi chuyện sẽ tiễn Đóa Đóa đến chỗ Ngục Tu.

Vân Liệt Diễm cùng Tử Mộ đi đến biệt viện gia tộc Thủy thị.

Không giống nơi ở rực rỡ ánh vàng của Kim thị, biệt viện gia tộc Thủy thị lại có những tòa lầu các điển hình được bao quanh bởi một dòng suối. Không biết là do khí hậu hay vì bất kỳ nguyên nhân gì khác, những hồ nước nơi này đều nở đầy hoa sen đủ loại màu sắc. Dọc theo đường đi đều có thể ngửi thấy mùi hoa sen mùi thơm ngát.

Vân Liệt Diễm không khỏi híp mắt tận thưởng. Tử Mộ nhìn nàng đến xuất thần, luyến tiếc phải dời ánh mắt. Bây lúc này hắn có thể ở bên cạnh nàng mà không cần lo nghĩ, nhưng thời gian lại quá ngắn, ngắn đến nỗi chỉ trong một lần nháy mắt là có thể biến mất.

Hắn yêu tha thiết nữ tử này, nhưng cuối cùng nàng vẫn rời khỏi hắn. Đáy lòng khẽ vang lên một tiếng thở dài.

“Tử Mộ, nếu có một ngày huynh không thể bỏ rơi Hỏa thị mà đối đầu với ta, ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Cho nên, xin huynh cũng đừng lưu tình với ta” Đột nhiên, Vân Liệt Diễm mở to mắt nói.

Một ngày nào đó, hai người bọn họ cũng phải đối địch với nhau. Nàng biết Tử Mộ không thể bỏ rơi gia tộc Hỏa thị, mà đương nhiên nàng cũng không muốn phải đối đầu với hắn. Thế nhưng lại không có cách nào khác, Tử Mộ không thể rời khỏi nơi đó, mà nàng cũng không thể buông tay Hỏa Nguyên. Thế cho nên, cho dù nàng có cố kéo dài thời gian như thế nào đi nữa, ngày đó rồi cũng sẽ đến.

Nàng biết mình không có cách nào ra tay với hắn, dù chỉ mới gặp nam nhân này vài lần nhưng nàng lại nợ hắn quá nhiều. Cả đời này hay là đời trước nàng đều thiếu hắn, mà món nợ này nàng lại không có cách trả.

Nàng không thể vì tình cảm hay món nợ của mình mà từ bỏ việc cướp lấy Hỏa Nguyên. Cho nên, nếu có một ngày như vậy thì nàng không mong hắn sẽ hạ thủ lưu tình, như vậy sẽ khiến nàng càng đau lòng hơn. Nàng thà rằng hắn sẽ giống tám năm trước, thật sự nhẫn tâm đẩy nàng vào chỗ chết, như vậy thì nàng cũng không cần phải nặng lòng. Thế nhưng, nàng lại biết hắn sẽ không làm điều đó. Lúc trước đẩy nàng vào lốc xoáy cũng chỉ vì cứu mạng nàng, nàng đều biết. Thậm chí nàng còn không thể tha thứ vì sao hắn luôn hiểu nàng nghĩ cái gì, muốn làm cái gì, điều này khiến cho nàng muốn trốn cũng không có chỗ trốn. Một nam nhân như vậy, ngoại trừ áy náy ra thì nàng cũng chỉ còn lại tự trách. Nàng không những không thể cho hắn bất cứ thứ gì mà còn luôn thiếu nợ hắn.

“Được” Tử Một gật nhẹ đầu, nếu đây là điều nàng muốn thì cứ vậy đi. Nếu như vậy mà có thể khiến nàng sống dễ chịu hơn một chút thì cứ vậy đi.

Hắn đã yêu quá nhiều, quá sâu, cho nên không thể từ chối bất kỳ điều gì nàng muốn, không đành lòng nhìn nàng đau khổ dù chỉ là một chút. Muốn hắn buông tay chúc phúc cho nàng, hắn cũng không có cách nào nói là một chữ ‘không’. Có lẽ đây là vận mệnh của hắn, không quên được nàng, cũng không buông bỏ được nàng.

Một đường đi không ai nói câu nào.

Hai người đương nhiên không thể quang minh chính đại đi vào biệt viện gia tộc Thủy thị. Thủy thị dù đã mất đi Thủy Nguyên nhưng gia tộc vẫn còn đó, vẫn có thế mạnh riêng của mình. Vân Liệt Diễm đã nếm qua cảnh suýt mất mạng khi ở Kim thị, cho nên nàng cũng sẽ không đánh giá Thủy thị thấp như trước. Nếu Thủy thị thật sự yếu ớt, với thực lực của Hàn Lăng thì đã có thể tiêu diệt nơi này từ lâu rồi.

Tuy người ngoài nói Hàn Lăng không đến gây phiền phức cho Thủy thị cũng là vì mặt mũi của Thủy Linh Lung, nhưng Vân Liệt Diễm lại nghĩ rằng muốn tiêu diệt bát đại gia tộc cũng không phải là một chuyện đơn giản như vậy. Bọn họ có thể sừng sững tồn tại ở đại lục Thần Chi này cả vạn năm, tuyệt đối không đơn thuần là dựa vào tác dụng của những viên ngọc căn nguyên. Cho nên, mọi sự cứ cẩn thận thì hơn, huống hồ gì đến đây cũng không nằm trong dự liệu của nàng. Nàng định qua nơi này để đến nơi khác, nếu không phải nghe thấy tin tức của Phượng Tâm Nghiên thì nàng sẽ không dừng lại, cho nên tốt nhất là đừng tự gây phiền phức cho mình.

“Huynh có biết địa lao của bọn họ ở đâu không?” Vào được biệt viện, Vân Liệt Diễm mới hỏi.

Tử Mộ lắc lắc đầu, đây cũng mới là lần thứ hai hắn đến Thủy thị, sáng nay chính là lần đầu tiên.

“Để ta tìm người hỏi một chút” Ánh mắt của Vân Liệt Diễm rơi vào người một tên thị vệ, sau đó quay đầu nói khẽ với Tử Mộ.

Vân Liệt Diễm cùng Tử Mộ lắc mình xuất hiện phía sau hai tên thị về, ngón tay búng nhẹ một cái, hai tên thị vệ liền bất động. Đương nhiên, đây tuyệt đối không phải là chiêu điểm huyệt.

“Nói! Địa sao nằm ở đâu?” Vân Liệt Diễm đứng sau lưng một thị vệ, hỏi.

“Đi thẳng về phía trước, khi nhìn thấy một ngôi đình thì rẽ trái, địa lao nằm ở phía dưới một khu vườn hoa thủy tiên đỏ” Thị vệ kia bị Vân Liệt Diễm khống chế đương nhiên không biết mình đang nói cái gì, chỉ biết máy móc trả lời câu hỏi của nàng.

Vân Liệt Diễm cùng Tử Mộ liếc mắt nhìn nhau, sau đó ngón tay hắn búng nhẹ một cái, hai tên thị vệ trở lại trạng thái bình thường. Sau khi hai người họ rời khỏi đó, hai tên thị vệ kia vẫn không biết có chuyện gì, chỉ cảm thấy là lạ nhưng không nói rõ lạ ở chỗ nào. Chúng nhìn quanh một lần cũng không thấy gì, cho nên tiếp tục quay về nhiệm vụ của mình.

Dựa vào lời nói của tên thị vệ kia, Vân Liệt Diễm cùng Tử Mộ tìm được khu vườn hoa thủy tiên đỏ rất dễ dàng. Trên đường đến đây đều là hoa thủy tiên trắng, chỉ có nơi này đỏ rực một mảnh. Hoa thủy tiên nở đỏ cả một hồ nước, khiến cho người ta có một loại cảm giác bị mê hoặc.

“Phía dưới nơi này sao?” Vân Liệt Diễm nhíu mày, sao chẳng có ai bảo vệ nơi này cả?

“Xuống xem một chút rồi sẽ biết” Tử Mộ cũng cảm thấy xung quanh không có người, chỉ biết gật đầu với Vân Liệt Diễm.

Lúc hai người lặn xuống hồ mới biết lý do vì sao nơi này không có thị vệ. Nguyên nhân là khi lặn xuống, bọn họ liền nhìn thấy một bóng đen khổng lồ. Tử Mộ nhìn thấy cái bóng kia liền trợn mắt, một tay đẩy Vân Liệt Diễm ra xa.

Vân Liệt Diễm cũng nhìn thấy, nương theo động tác của Tử Mộ, nàng may mắn tránh được một kích của con quái vật. Sau đó nàng mới phát hiện, không ngờ lại là một con Giao Long.

Giao Long tuy thuộc họ Long nhưng lại là đời sau của Long và Thuồng Luồng, cho nên bản chất không phải là Long.

Bộ tộc Thần Long có rất nhiều nhánh, trong đó có Hỏa Long và Băng Long. Băng Long trời sinh lãnh đạm, muốn tìm được đối tượng xứng đôi với mình là chuyện không hề dễ dàng. Giao Long khác với loài Long bình thường ở chỗ một là siêu cấp Thần thú là không có trí tuệ và một là Thần thú thượng cổ. Giao Long kế thừa năng thực của con Thuồng Luồng và Long, thực lực ít nhất cũng ở Thần cấp bát giai. Thế nhưng chúng lại không có trí tuệ, thậm chí còn không thể hóa thành hình người nhưng những nhánh chính của bộ tộc Thần Long. Nguyên nhân vì sao lại như thế thì không có ai biết, có lẽ là vì loài Thuồng Luồng trời sinh đã mang tính tà ác, thế cho nên đời sau của chúng cũng không được di truyền ưu điểm của loài Long.

Chỉ có một điều, không thể xem nhẹ thực lực thật sự của chúng.

Có một loài hung tợn như vậy canh chừng dưới đáy hồ dùm, bất kỳ cao thủ nào dưới Thần cấp bát giai cũng đừng vọng tưởng có thể đến gần thủy lao. Chẳng thể trách bên ngoài không có ai canh gác, Giao Long này còn mạnh hơn vài ba chục thị vệ rất nhiều.

Mặc dù Giao Long không có trí tuệ nhưng lúc đánh nhau lại vô cùng cường hãn, nhất là trong nước. Vừa nhìn thấy hai người Vân Liệt Diễm và Tử Mộ né tránh, nó liền xông đến, trong miệng cũng bắn ra hàng loạt bọt nước.

Vân Liệt Diễm lắc mình tránh đi, rất không may công kích của nàng lại bị phong bế khi ở trong nước. Thế nhưng trời cao đã trao cho Thần thú thượng cổ đặc quyền cao quý thì đương nhiên sẽ có nguyên nhân của nó, đó chính là năng lực Phán Xét. Cho dù là đối thủ cùng cấp bậc, nếu năng lực không cường đại bằng nàng thì cũng phải gặp giới hạn.

Giống như nhân loại đối đầu với Thần thú thượng cổ, thực lực của nhân loại chỉ cần không cao hơn Thần thú thượng cổ một cấp thì đều phải chịu khống chế của Phán Xét. Cho nên, để đối phó với mãnh thú này thì Phán Xét tuyệt đối là phương pháp thích hợp nhất. Hơn nữa, hai Thần thú thượng cổ đồng thời sử dụng Phán Xét cùng một lúc, Giao Long đáng thương này còn chưa kịp phát huy năng lượng cường đại đã cảm thấy bản thân mình bị trói buộc. Nó bất an giãy dụa, không ngừng gào thét.

Đương nhiên Vân Liệt Diễm không thể nào cho nó cơ hội giãy thoát, một lưỡi dao sắc bén chém xuống cổ nó.

Tuy trong nước năng lực của nàng sẽ bị hạn chế nhưng dù sao cũng là thuộc tính tương khắc, đối với Vân Liệt Diễm mà nói thì muốn giết chết nó cũng khá dễ dàng.

Giao Long còn chưa kịp phản kháng thì đã đi đời nhà ma. Máu nhuộm đỏ nước trong hồ, Vân Liệt Diễm cùng Tử Mộ nhanh chóng bơi xuống đáy hồ.

Tới dưới đáy, quả nhiên bọn họ nhìn thấy một cánh cửa. Bên ngoài cánh cửa đó là một vòng kết giới phòng ngự, tác dụng hẳn là để ngăn nước tràn vào.

Sự thật chứng minh bên cạnh nhất định phải luôn có một người tỉ mỉ đi theo, nếu không thì Vân Liệt Diễm sẽ không biết nơi đây lại giấu một cơ quan. Tuy nhiên, có Tử Mộ bên cạnh lại là chuyện hoàn toàn khác, nàng chưa kịp làm gì thì hắn đã tìm được cơ quan, sau đó mở ra cho hai người đi vào.

Bên trong là một đoạn đường lát gạch thật dài, đi qua còn đường lát gạch này mới gặp được người canh gác, người yếu nhất cũng là cao thủ Thần cấp lục giai. Căn cứ vào phân tích của Vân Liệt Diễm, cao thủ Thần cấp thất giai ít nhất cũng hơn mười người. Xem ra nơi này thật sự là nơi quan trọng của Thủy thị, nếu không thì cũng không có nhiều cao thủ canh gác như vậy.

Thế nhưng đối với Vân Liệt Diễm cùng Tử Mộ mà nói, những cao thủ này ở trong mắt bọn họ cũng không tính là gì. Chưa cần hai người ra tay, bọn họ đã không thể cử động, Thần cấp bát giai hoàn toàn khác biệt so với Thần cấp lục giai và thất giai. Ngục giam nơi này cũng không khác nhiều so với những ngục giam mà Vân Liệt Diễm gặp trước kia, bên trong có rất nhiều xích sắt và ổ khóa.

“Nghiên?” Ngay lúc Vân Liệt Diễm cùng Tử Mộ đi vào thủy lao thì một thanh âm lạ lẫm vang lên.

Vân Liệt Diễm quay đầu lại nhìn bên trong phòng giam, một nam nhân đang bị xích chặt. Hắn có đôi con ngươi sắc bén, một khắc nhìn thấy nàng thì đôi mắt đen lại xuất hiện kinh ngạc, sau đó lập tức quay đầu đi, hờ hững nói: “Xin lỗi, ta nhận lầm người”

“Hắc Báo?” Tử Mộ nhìn nam nhân đó, nhẹ giọng hỏi.

Không thể tưởng được ở nơi này cũng có thể gặp Thần thú cao cấp, chẳng qua thực lực cũng chỉ mới có Thần cấp tứ giai, chẳng thể trách lại bị giam ở đây. Nam nhân này có lẽ là thú nuôi của gia tộc Thủy thị bị bắt để thuần phục. Lúc còn ở Hỏa thị, loại chuyện này Tử Mộ cũng thấy rất nhiều lần. Ban đầu thì Hỏa Thiên Tuyệt mang đến những cao thủ để bồi dưỡng, sau này mới thì thì ra bọn họ để là mài dũa tính tình của bọn chúng từ từ, khiến cho bọn chúng ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.

Người này, hẳn là người bị Thủy thị bắt giữ để mài dũa.

“Nghiên trong miệng ngươi chính là Phượng Tâm Nghiên sao?” Vân Liệt Diễm đã định bỏ đi, nhưng khi nghe Tử Mộ nhắc đến cái tên Hắc Báo liền khựng lại. Nàng nhớ lúc trước Thủy Thiên đã từng nói khi mẫu thân gặp nguy hiểm thì có một con Hắc Báo đến cứu. Người đó, có phải là nam nhân này hay không?

“Ngươi biết nàng?” Hắc Báo nhíu, rốt cuộc lại ngẩng đầu lên nhìn Vân Liệt Diễm.

“Phượng Tâm Nghiên là mẫu thân của ta” Vân Liệt Diễm đáp.

“Thì ra là thế…” Chẳng thể trách lại giống nhau như thế. Lúc đầu hắn có cảm giác là sai ở đâu đó, nhưng khi nữ nhân này quay đầu lại thì hắn liền nhận ra không phải nàng. Chân mày của Phượng Tâm Nghiên không có khí phách xinh đẹp như nữ nhân này. Phượng Tâm Nghiên dịu dàng lại mang theo một chút quật cường, khí chất hoàn toàn bất đồng với nữ nhân trước mắt này. Ngũ quan hai người cũng không hoàn toàn tương tự nhau, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra điểm khác biệt.

“Ta là Vân Liệt Diễm” Vân Liệt Diễm đã gần như đoán ra thân phận nam tử này, vì thế cũng không tiếp tục kiêng dè hỏi: “Ngươi bị giam ở đây từ khi nào? Mẫu thân của ta đâu? Vì sao bà ấy lại mất tích?”

“Ta không biết nàng đã đi đâu, có lẽ là đã… mất rồi. Có đôi khi chính mắt nhìn cũng không hẳn là sự thật. Thế nhưng ta thà tin rằng nàng vẫn còn sống, như vậy thì ta sẽ đi tìm nàng cho đến khi tìm ra mới thôi” Hắc Báo lắc lắc đầu, cũng không nói quá nhiều với Vân Liệt Diễm.

Vân Liệt Diễm bị lời nói của hắn ta khiến cho không hiểu ra sao. Cái gì gọi là có lẽ đã mất? Không phải mẫu thân từng bị giam ở thủy lao này sao? Hơn nữa, bà ấy cũng mới mất tích không lâu, tại sao hắn ta lại nói như vậy?

Vân Liệt Diễm phất tay mở cửa ngục, cũng chặt đứt xích sắt trên người hắn ta.

“Cám ơn” Hắc Báo chỉ nói một câu liền đi ra bên ngoài. Lúc này thủ vệ canh giữ đã bị Vân Liệt Diễm khống chế, cho nên hắn muốn rời khỏi đây cũng rất dễ dàng.

“Ngươi thật sự không có gặp mẫu thân sao?” Vân Liệt Diễm rất không hiểu ra sao.

“Ta đã nói rồi, chính ta cũng không biết nàng đang ở đâu” Hắc Báo khẽ dừng lại, nhưng cũng không quay đầu, nói: “Ta không biết, cho nên ta không thể nói cho ngươi biết”

Nói xong, hắn ta một mình rời đi.

Vân Liệt Diễm nhíu mày nhìn bóng lưng hắn ta, sau đó hỏi Tử Mộ đang đứng bên cạnh: “Huynh hiểu ý hắn ta không?”

“Chúng ta tìm xem có đầu mối gì hay không đã. Nếu hắn không chịu nói, hẳn là thật sự không biết gì cả” Tử Mộ trấn an nàng.

“Ừ” Vân Liệt Diễm gật gật đầu.

Hai người tìm khắp ngục giam nhưng hoàn toàn không phát hiện ra bất cứ dấu vết gì.

“Xem ra như lời hắn ta nói, quả thật không có bất kỳ manh mối nào” Vân Liệt Diễm bất đắc dĩ lắc đầu. đôi khi không có tin gì cũng có thể là tin tốt, mất tích cũng không nhất định là vĩnh viễn biến mất.

Tử Mộ không đáp, chỉ cẩn thận nhìn xung quanh một lần nữa. Đột nhiên hắn khẽ nhíu mày, sau đó đi qua một bên ấn vào một cơ quan. Hơi lạnh đột nhiên đập vào mặt cả hai.

Vân Liệt Diễm nhịn không được, rùng mình một cái. Thật ra lúc vừa tiến vào nàng cũng cảm thấy lạnh run người , chẳng qua là vì nghĩ rằng thủy lao sẽ như thế cho nên cũng không quá để ý. Cho đến tận khi Tử Mộ đẩy mặt tường kia ra thì nàng mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Tại sao lại lạnh như thế?

“Muốn vào trong xem một chút không?” Tử Một cất tiếng hỏi.

Vân Liệt Diễm gật gật đầu. Đương nhiên là nàng phải vào kiểm tra một chút chứ, đột nhiên nhảy ra một nơi vừa quỷ dị lại vừa lạnh như vậy, rốt cuộc là nó thông đến đâu.

Hai người đi dọc theo vách tường vào bên trong huyệt động, càng đi lại càng hướng xuống dưới, hơn nữa là lại càng lạnh. Chỉ một lúc sau, Vân Liệt Diễm đã lạnh đến run cầm cập. Theo lý thuyết, nàng trời sinh mang thể nhiệt cho nên không thể nào xuất hiện tình huống này, thậm chí ôm khối băng Hàn Chỉ kia cũng không có cảm giác lạnh như thế. Thế nhưng bây giờ nàng lại thấy như đang đi giữa Bắc Cực, lạnh đến tê tái, lạnh đến đông cứng.

Đột nhiên Tử Mộ vươn tay nắm lấy tay nàng. Tay hắn cũng có chút lạnh, nhưng vẫn ấm hơn không khí xung quanh khá nhiều, thế cho nên Vân Liệt Diễm cũng không cự tuyệt.

Đến lúc nhìn thấy một không gian rộng lớn màu trắng trước mắt, bọn họ hoàn toàn sợ đến ngây người.

Dưới chân của bọn họ giờ phút này là một chiếc cầu thang bằng băng thật dày, giữa trời còn có tuyết rơi la đà.
Bình Luận (0)
Comment