Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 134

"Đây là nơi nào?” Vân Liệt Diễm nhíu mày, rõ ràng là dưới lòng đất thì làm sao lại có tuyết rơi? Còn cầu thang bằng băng trước mắt này đã được hình thành dưới điều kiện nào?

Tử Mộ lắc đầu, đáp: “Nếu là Thủy Nguyên thì cũng không thành thế này”

“Đương nhiên không thể nào là Thủy Nguyên, nhưng nó cũng không thể tự nhiên mà có” Thủy Nguyên đang ở trong tay Vân Liệt Diễm, đương nhiên trận thế trước mắt này không phải do nó gây ra.

“Đi thôi, đi xem một vòng” Vân Liệt Diễm nhìn nhìn, nói. Nơi này ngoại trừ tuyết ra thì chắc cũng không có gì kỳ lạ.

Tử Mộ nhíu mày, không biết vì sao hắn lại có dự cảm không tốt. Nhìn khung cảnh trước mắt, có lẽ là hắn đã quá lo lắng!

Hai người bước xuống cầu thang, đúng lúc này, cánh cửa phía sau lưng bọn họ bất chợt khép lại.

“Nguy rồi!” Tử Mộ nhíu mày. Lúc nãy cảm thấy có gì đó không thích hợp, không ngờ lại là một cái bẫy. Bây giờ nó muốn mở cơ quan này ra một lần nữa cũng không phải là chuyện đơn giản.

“Chúng ta vẫn nên đi tiếp xem sao” Vân Liệt Diễm nhìn xung quanh một lượt, nói. Nếu ngay cả Tử Mộ cũng không biết phải làm sao thì đừng mong dựa vào nàng. Quan trọng nhất là nàng lại rất tò mò phía dưới đó rốt cuộc chứa cái gì mà có thể khiến cho hầm băng này xuất hiện tuyết rơi.

Tử Mộ vẫn kiên trì kiểm tra cửa động một lần nữa, xác định không tìm ra cách cũng chỉ đành phải theo lời Vân Liệt Diễm tiếp tục đi xuống phía dưới.

Dọc theo cầu thang đi xuống, đập vào tầm mắt hai người là một tòa cung điện bằng băng khổng lồ khiến cho người ta sợ hãi không thốt nên lời.

Không gian rộng vài trăm mét vuông, mỗi gốc đều có cột trụ băng, càng đi sâu vào trong thì càng rét lạnh. Đi tiếp, Vân Liệt Diễm đã nhịn không được vòng tay ôm chặt lấy bản thân. Nàng cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đã sắp không chịu nổi cái lạnh nơi đây. Vân Liệt Diễm không nghĩ ra lý do vì sao mỗi lần mình vận công sưởi ấm cơ thế thì lại nhận ra vẫn phí công.

Tử Mộ cũng không khá hơn chút nào. Vốn dĩ ở địa phận chứa nước và hơi lạnh thì năng lực của bọn họ sẽ bị hạn chết, huống chi là tình trạng hiện tại. Trong một hầm băng kỳ quái, nhiệt độ lại càng rét lạnh hơn trăm lần. Hơn nữa, mỗi lần vận công sưởi ấm dường như không chút tác dụng. Theo sự hiểu biết của Tử Mộ thì ngoại trừ nhiệt độ rét lạnh có cấp bậc cao hơn thực lực bọn họ rất nhiều, nếu không tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tình huống này.

“Hắt xì!” Vân Liệt Diễm hắt hơi một cái, cả người run run, hai hàm răng va vào nhau lập cập “Tử Mộ, chúng ta quay về thôi!”

Nàng thật sự không chống đỡ nổi nữa. Nàng cảm thấy như đã gặp khắc tinh, nếu không cũng không thể chịu đựng được như lúc này.

Tử Mộ gật gật đầu, ngay cả Vân Liệt Diễm có ngọc căn nguyên trên người mà vẫn không chịu được, huống gì là hắn.

Thế nhưng ngay lúc hai người định quay đầu thì lại phát hiện một vấn đề mới, đó chính là đã lạc đường. Lúc đầu cả hai chỉ nghĩ tòa cung điện này cũng chỉ để trang trí, đến tận bây giờ mới giật mình hiểu ra nó không chỉ là cung điện bằng băng, mà còn là một trận pháp. Người không am hiểu trận pháp nhất định sẽ lạc bên trong, chẳng hạn như bọn họ bây giờ, vòng vo nửa ngày cũng không tìm được đường ra.

“Làm sao bây giờ Tử Mộ? Huynh biết trận pháp này không?” Vân Liệt Diễm lại hắt hơi một cái. Trận pháp thì nàng lại ‘dốt đặc cán mai’, nếu có thúc thúc ở đây thì tốt rồi.

Tử Mộ lắc đầu, quả thật hắn cũng không hơn gì Vân Liệt Diễm ở thể loại trận pháp này.

Vân Liệt Diễm nhìn thấy Tử Mộ lắc đầu, trong đầu nàng chỉ còn một ý nghĩ duy nhất. Đó là… bọn họ xong đời rồi!

Không thể đi tiếp, cũng không thể ở đây quá lâu, thể lực của bọn họ đã dần suy yếu. Tệ nhất chính là nhìn thấy bốn về có một vách tường, nhưng đi thế nào cũng không đến được nơi đó.

Thân thể Vân Liệt Diễm vô lực xụi lơ, dựa lưng vào tảng băng phía sau. Ngoại trừ lần chật vật với đám kim loại ở gia tộc Kim thị ra thì nàng chưa từng cảm thấy bất lực như lúc này. Nếu bây giờ trong tay nàng có Hỏa Nguyên thì chắc sẽ ổn hơn một chút, nhưng cố tình bốn viên trong tay nàng lại không có viên nào có tác dụng sưởi ấm cả.

Vân Liệt Diễm nhìn hơi thở của mình đều kết thành băng, không khỏi không cảm khái không khí nơi đây quá quỷ dị.

“Liệt Diễm, có lẽ nơi đây chưa Hàn Ngọc” Một lúc lâu sau, Tử Mộ đang ngồi bên cạnh nàng mới mở miệng nói.

“Cái gì?” Vân Liệt Diễm run run, nhìn Tử Mộ bằng ánh mắt mê mang.

“Hàn Ngọc là một loại Thần ngọc, nói cách khác là Thần khí. Bản thân nó có chứa năng lượng Thiên Thần, người bình thường không thể nào chống đỡ được hàn khí của nó. Hàn Ngọc vốn dĩ là vật thuộc quyền sở hữu của gia tộc Thần Long, lúc đầu cũng được đặt trong Thần điện cùng với ngọc Khai Nguyên và các viên ngọc căn nguyên. Sau khi ngọc Khai Nguyên biến mất, nó cũng bị thất lạc, không ngờ là nó nằm ở nơi này” Tử Mộ có nghĩ thế nào cũng không ra nguồn năng lượng ở đây lại liên quan đến Hàn Ngọc.

Hàn Ngọc có chứa năng lượng Thiên Thần, đừng nói là hai người họ, cho dù là cao thủ Thần cấp cửu giai cũng không thể chống đỡ được hàn khí của nó quá lâu. Bây giờ họ còn bị vây trong trận, muốn rời khỏi đây thật sự là quá khó khăn.

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Vân Liệt Diễm nhíu mày, chẳng lẽ nàng phải ngồi đây chờ chết sao?

Tử Mộ cũng không biết phải trả lời nàng như thế nào, bởi vì chính hắn cũng không biết phải làm sao.

Thời gian từng chút trôi qua, không biết đã qua bao lâu, Vân Liệt Diễm thiếp đi. Tử Mộ mang bản thể Hỏa Kỳ Lân, lại là Thần cấp bát giai cấp ba đỉnh, cho nên có thể chống đỡ lâu hơn Vân Liệt Diễm một chút. Sau đó, Vân Liệt Diễm gần như lâm vào hôn mê.

Tử Mộ cũng không thể tiếp tục lo lắng cái gì gọi là ‘nam nữ thụ thụ bất thân’, vội vàng ôm nàng vào lòng, sau đó dùng hai bàn tay đã lạnh cóng của mình giúp nàng chà xát lòng bàn tay. Thế nhưng tay của hắn cũng đã xoa đến đông cứng mà Vân Liệt Diễm cũng không một chút phản ứng.

“Liệt Diễm! Liệt Diễm! Nàng mau tỉnh!” Tử Mộ nhẹ giọng gọi, nhưng thân thể Vân Liệt Diễm lại cứng dần từng chút một, dường như máu của nàng đã đông lại.

“Liệt Diễm! Liệt Diễm!” Cho dù Tử Mộ có kêu thế nào thì nàng cũng không một chút phản ứng.

Nguy rồi!

Tử Mộ hoàn toàn không biết nên làm gì. Hắn không thể trơ mắt nhìn nàng chết trước mặt mình, nhưng hắn lại không phát huy thực lực của mình dưới sự khống chế của năng lực Thiên Thần. Hơn nữa, chính hắn cũng không khá hơn so với Vân Liệt Diễm là bao.

“Liệt Diễm…” Tử Mộ gần như kêu không ra tiếng, cổ họng bị gì đó chặn lại.

Hắn nhìn khuôn mặt bị đông lạnh đến trắng bệch của Vân Liệt Diễm, phía trên đã có một lớp băng mỏng hình thành. Hắn do dự một chút, sau đó vươn tay cởi quần áo trên người nàng và chính mình. Hắn ôm nàng vào lòng, lại kéo quần áo bao trùm cả hai với ý định dùng thân thể mình sưởi ấm cho nàng.

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Tử Mộ kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng ý thức của hắn cũng đã gần như mơ hồ.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cho đến khi xuất hiện trước mặt hắn, thế nhưng hắn lại hoàn toàn chấn kinh.

Cả người áo bào tím, mái tóc bạc tung bay, đôi con ngươi màu tím lạnh lẽo. Người xuất hiện trước mắt hắn không ngờ lại là Hàn Chỉ.

Hàn Chỉ vẫn nhíu mày.

Hắn cảm giác bọn họ càng ngày càng gần. Tám năm, hắn vẫn luôn không tìm được nàng. Mấy hôm trước, hắn cảm thấy nàng xuất hiện ở gia tộc Kim thị, sau đó hắn không ngừng vó ngựa đến đó. Đến khi có mặt ở gia tộc Thủy thị, hắn lại cảm thấy nàng như gần trong gang tấc.

Dựa vào tinh thần thông qua khế ước của hai người, hắn tìm đến đây. Thế nhưng tình huống trước mắt lại khiến hắn sợ ngây người.

Hai người họ… cả người trần trụi, gắt gao ôm nhau.

Hắn không có ngu, cho nên hắn hiểu đây là chuyện gì. Thế nhưng…

“Buông ra!” Hàn Chỉ nhìn chằm chằm Tử Mộ, chất giọng vô cùng lạnh lẽo.

“Nếu ta không buông thì sao?” Tử Mộ ngẩng đầu nhìn trực diện Hàn Chỉ. Nếu như có thể, hắn cũng muốn đánh cược một phen. Cho dù có thất bại, hắn cũng không hối hận. Hắn chỉ muốn biết, nàng có thể ở lại bên cạnh hắn hay không.

Liệt Diễm, nàng có thể tha thứ có sự tuỳ hứng của ta lúc này hay không? Chỉ một lần thôi, ta chỉ muốn biết hắn có thật sự yêu nàng hay không. Ta chỉ muốn biết, có phải dù bất cứ chuyện gì xảy ra, hắn cũng đều yêu nàng trước sau như một hay không. Ta chỉ muốn biết, hắn có thật sự đáng giá với tình yêu của nàng hay không.

Liệt Diễm! Liệt Diễm! Xin lỗi nàng, chỉ lần này thôi!

“Ngươi đã làm gì nàng?” Hàn Chỉ nheo mắt, hai thân thể trần trụi dính chặt vào nhau khiến cho hắn run rẩy cả người. Hắn không lạnh, nhưng một khắc đó hắn lại cảm thấy rét run.

“Không phải ngươi đã thấy cả rồi sao? Tình cảnh này, đương nhiên cái gì nên làm thì cũng đã làm” Tử Mộ nhìn Hàn Chỉ, trong mắt không có một chút yếu thế, thậm chí còn mang theo khiêu khích.

“Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi sao?” Hàn Chỉ ngẩng đầu, một loại thạch nhũ nhọn hoắc xuất hiện trong lòng bàn tay, tùy thời đều có thể hóa thành kiếm đâm vào ngực Tử Mộ.

Tử Mộ cũng cong khóe môi, nói: “Giết ta, nàng sẽ hận ngươi cả đời”

Thật xin lỗi Liệt Diễm, ta đã lợi dụng nàng.

“Hỏa Tử Mộ! Ở nơi này, ngươi không phải là đối thủ của ta!” Hàn Chỉ vẫn nhìn Tử Mộ bằng đôi mắt tím lạnh lẽo. Qủa thật, nếu Tử Mộ không có ý buông nàng ra, hắn nhất định sẽ giết hắn ta.

“Gia tộc Hàn thị chắc có lẽ là bộ tộc Băng Long của gia tộc Thần Long. Hàn Ngọc vốn chính là vật sở hữu của các ngươi, cho nên nó mới khống chế người khác nhưng vẫn đem lại trợ lực cho các ngươi” Người khác không nhìn bản chất của gia tộc Hàn thị, nhưng Tử Mộ hắn là ai? Tuy bị phong ấn mấy vạn năm nhưng trí nhớ của hắn vẫn còn đó, chuyện năm đó chỉ sợ bây giờ cũng chỉ có mình hắn biết rõ nhất. Gia tộc Hàn thị nghĩ rằng không ai nhận ra bọn họ cũng vì tất cả Thần thú thượng cổ tồn tại năm đó đều đã chết, mà hắn cũng bởi vì bị phong ấn nên mới còn sống. Thế cho nên, chỉ cần hắn liếc một cái cũng có thể nhận ra bản thể vốn có của Hàn thị.

Băng Long là nhánh đặc biệt nhất của gia tộc Thần Long, đồng thời cũng là bộ tộc trung thành nhất. Khoan hãy nói đến chuyện bọn họ khó tìm được bạn đời, chỉ cần có thể tìm được thì họ nhất định sẽ trung trinh với một mình bạn đời. Nếu như so độ trung thành thì không một loài nào có thể đem ra so sánh với Băng Long. Cho nên lựa chọn của Vân Liệt Diễm, ít nhất cũng không tồn tại sự phản bội. Bây giờ Hàn Chỉ có thể lấy được Hàn Ngọc, thực lực có thể tăng thêm một tầng, đột phá Thần cấp cửu giai cũng không phải là vấn đề.

Cho nên, Hàn Chỉ muốn giết hắn quả thật quá dễ dàng.

Hàn Chỉ cũng không bất ngờ khi Tử Mộ biết được bí mật của gia tộc Hàn thị, mà bây giờ đây cũng không phải là chuyện hắn muốn lo lắng. Hắn chỉ muốn đoạt lại Vân Liệt Diễm, sau đó hung hăng đánh Tử Mộ một trận.

Hàn Chỉ híp mắt, lòng bàn tay khẽ xoay, sau đó đánh về phía Tử Mộ. Thế nhưng, hắn tự có chừng mực. Hỏa Tử Mộ nói không sai, nếu hắn giết chết hắn ta, Vân Liệt Diễm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn, cho nên hắn sẽ không tổn thương hắn ta, chỉ muốn tách hai người bọn họ ra mà thôi.

Thế nhưng đúng lúc này, Tử Mộ vẫn bất động lại đột nhiên xoay người hứng trọn một chưởng đi, một ngụm máu tươi phun ra.

Không biết là do hơi ấm của Tử Mộ hai vì âm thanh của chưởng lực kia mà Vân Liệt Diễm bị lay tỉnh.

Tóm lại, lúc nàng tỉnh dậy lại nhìn thấy cảnh Hàn Chỉ khiến cho Tử Mộ bị thương.

“Tử Mộ! Tử Mộ!” Vân Liệt Diễm ôm lấy Tử Mộ ngã trong lòng mình, lo lắng gọi.

Thế nhưng Tử Mộ lại như không có nửa phần sức sống.

Vân Liệt Diễm không hề biết cú xoay người vừa nãy của Tử Mộ đã đã tiêu hao hết sức lực của mình, Hàn Chỉ lại ra tay không nặng không nhẹ, quả thật hắn lành ít dữ nhiều.

Vân Liệt Diễm từ từ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Hàn Chỉ chỉ có khiếp sợ. Tại sao hắn lại làm như vậy?

Cả người lạnh đến cứng ngắc, trong đầu Vân Liệt Diễm lại hoàn toàn mờ mịt.

Hàn Chỉ ngơ ngác nhìn ánh mắt có chút xa lạ kia, không thể tin vươn tay muốn xoa mặt Vân Liệt Diễm, lại bị nàng né tránh.

Hai tay Hàn Chỉ cứng ngắc dừng giữa không trung, gian nan thốt lên: “Diễm nhi…”

Tám năm không gặp, mỗi một phút mỗi một giây, mỗi một ngày mỗi một năm hắn đều mong đợi ngày gặp lại, nhưng bất luận tìm ở đâu cũng không thấy nàng. Rốt cuộc tìm được, rốt cuộc gặp lại nhau, lại là cảnh tượng gì?

Lồng ngực Hàn Chỉ như bị hàng ngàn kim châm cắm vào, đau đến muốn nứt ra, đau đến không thể thở.

“Chàng đi đi!” Vân Liệt Diễm ôm Tử Mộ hồi lâu mới phun ra ba chữ.

Hàn Chỉ kinh ngạc lui về sau vài bước. Vân Liệt Diễm trước mắt hắn như một người xa lạ.

Không! Người này không phải là Diễm nhi của hắn. Không phải! Nhất định không phải! Hắn đã nhận lầm người, nhất định là như vậy!

Hàn Chỉ xoay người, trong chớp mắt liền biến mất khỏi tầm mắt của Vân Liệt Diễm.

Chỉ chốc lát sau, khí lạnh xung quanh lại chậm rãi biến mất. Không còn hơi lạnh đến tận tâm can nữa, trên người cũng dần dần ấm áp hơn.

Công trình bằng băng xung quanh cũng dần dần tan chảy.

Vân Liệt Diễm nhìn tình hình xung quanh bằng ánh mắt khó tin. Sức lực trên người đã khôi phục, năng lực của nàng cũng đã có thể sử dụng. Tất cả chuyện này lại chỉ xảy ra chỉ trong nháy mắt, không khỏi khiến cho nàng cảm thấy kỳ lạ.

Nàng cuống quít mặc lại quần áo, sau đó giúp Tự Mộ khoác lại rồi đứng lên tìm kiếm.

Nàng muốn nhìn thấy Hàn Chỉ.

Không biết vì sao, đột nhiên nàng muốn nhìn hắn. Vừa rồi nàng lạnh đến run rẫy, trước mắt mờ mịt, vốn dĩ không nhìn rõ được hắn.

Thế nhưng… không có, nơi nào cũng không có hắn.

Đột nhiên Vân Liệt Diễm nhìn thấy một chiếc hộp đặt cách chỗ nàng ngồi lúc nãy không xa. Đi đến, nàng run rẫy vươn tay mở hộp.

Không ngờ lại là Hỏa Nguyên!

Chẳng thể trách băng ở nơi này lại tan nhanh như vậy, không khí cũng ấm áp hơn một chút.

Ánh mắt Vân Liệt Diễm bỗng nhiên có chút chua xót. Nàng trách lầm hắn! Nàng lại trách lầm hắn! Nàng biết hắn sẽ không làm chuyện này, cho dù có tức giận đến trình độ nào hắn cũng sẽ không làm bậy. Thế nhưng nàng lại không tin tưởng hắn.

Nàng từng nói nhất định sẽ tin hắn, cho dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ tin hắn. Thế nhưng nàng lại không làm được.

Băng còn tại xung quanh cũng đã tan ra, Vân Liệt Diễm cõng Tử Mộ trên lưng, nàng biết cả hai không thể tiếp tục ở lại nơi này, nếu không đến khi toàn bộ băng nơi này tan ra thành nước thì càng khó thoát thân.

Khi đến cánh cửa kia, nàng bất ngờ thấy nó đã mở ra, nhưng xung quanh đầy đá vụn đã chứng minh nó bị đánh nát.

Vân Liệt Diễm không cần nghĩ cũng biết là Hàn Chỉ, trong lòng lại không biết có mùi vị gì. Nàng bây giờ thật muốn tìm được hắn, giải thích với hắn. Nàng thật sự không có tức giận hắn, thật sự không có. Chỉ là trong tiềm thức nàng vẫn luôn không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Chuyện tám năm trước là lỗi của nàng, do nàng nhất thời cậy mạnh mới hại chết đứa nhỏ chưa ra đời của họ, thậm chí hắn còn vì cứu nàng mà suýt mất mạng. Trong lòng của nàng đã tràn ngập áy náy với hắn, nàng tự trách không biết nên đối mặt với hắn bằng cách nào. Cho nên một khắc nhìn thấy hắn đả thương Tử Mộ, nàng mới phẫn nộ như vậy. Chẳng qua là nàng chỉ lấy cớ, nàng biết hắn sẽ không thật sự tổn thương Tử Mộ. Thế nhưng nàng lại cố ý đẩy tội lỗi cho hắn, đổ hết trách nhiệm lên người hắn, tiếp tục tổn thương hắn.

Nàng không xứng làm thê tử của hắn, nàng luôn tổn thương hắn…

Đáy lòng Vân Liệt Diễm xuất hiện tầng tầng chua sót.

A Chỉ, ta phải giải thích với chàng thế nào đây?

Vân Liệt Diễm thất hồn lạc phách trở về khách điếm, sau đó nhắm mắt ngủ.

Nàng thật sự rất mệt mỏi, mệt đến không thể thở một hơi.

Lúc nàng tỉnh lại thì đã là bảy ngày sau.

“Liệt Diễm! Liệt Diễm!” Tử Mộ nhìn thấy Vân Liệt Diễm giật giật ngón tay, vội vàng gọi tên nàng.

“Mẹ tỉnh rồi sao?” Đóa Đóa cùng Vàng nghe thấy thanh âm đều kích động chạy tới, lo lắng nhìn nàng.

Vân Liệt Diễm nhìn bọn họ bằng ánh mắt mờ mịt “Sao vậy?”

“Ô ô… Mẹ không biết mình đã ngủ bảy ngày rồi sao? Rõ ràng không có bị thương, tại sao lại ngủ lâu như thế chứ?” Đóa Đóa nghĩ mãi không rõ mẹ mình xảy ra chuyện gì, chỉ đi một chuyến đến gia tộc Thủy thị mà khi về lại ngủ lâu đến thế. Hại nàng còn tưởng mẹ đã xảy ra chuyện chứ!

“Cái gì? Ta đã ngủ bảy ngày rồi sao?” Vân Liệt Diễm nhìn bọn họ với ánh mắt không tin.

Vàng gật gật đầu, đáp: “Mẹ không sao là tốt rồi!”

Vân Liệt Diễm xoa xoa đầu, sao nàng lại ngủ lâu như vậy chứ?

“Liệt Diễm tỉnh lại nhất định là rất đói bụng, hai đứa có thể mang một chút thức ăn đến đây không?” Tử Mộ nói với Đóa Đóa và Vàng.

“Mẹ chờ chút, bọn con đi lấy ngay” Đóa Đóa vừa nghe lời Tử Mộ nói liền đứng lên chạy vội đi. Tử Mộ thúc thúc nói không sai, mẹ nhất định là đói bụng lắm rồi.

Vàng đương nhiên cũng đi theo ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn lại Vân Liệt Diễm cùng Tử Mộ.

“Tử Mộ, huynh có gì muốn nói với ta sao?” Vân Liệt Diễm cũng không phải dễ bị lừa như đứa nhỏ Đóa Đóa kia, nàng biết Tử Mộ bảo hai đứa nó ra ngoài chính là vì có lời muốn nói với nàng.

“Liệt Diễm, chuyện hôm đó… xin lỗi nàng” Hắn cố ý, hắn chỉ muốn thử Hàn Chỉ sẽ chỉ yêu Liệt Diễm trước sau như một hay không. Thế nhưng hắn không ngờ, Hàn Chỉ vẫn bỏ đi.

“Tử Mộ, huynh đang nói cái gì vậy?” Vân Liệt Diễm mờ mịt. Tại sao hắn xin lỗi nàng? Chẳng lẽ là chuyện giúp nàng sưởi ấm? Vân Liệt Diễm rất rõ hai người không có xảy ra chuyện gì cả, tuy lúc đó nàng không có ý thức nhưng đã thành thân vài năm với Hàn Chỉ, có chuyện gì chẳng lẽ nàng lại không biết.

Thế nhưng nếu đứng ở góc độ của Hàn Chỉ thì lại không như vậy. Dù sao khi đó thân thể của bọn họ đã bị quần áo quấn lại, mà cho dù không có cũng sẽ bị hắn hiểu lầm. Đổi lại là nàng thì nàng nhất định cũng sẽ hiểu lầm.

Mà cuối cùng, người khiến Hàn Chỉ rời đi cũng chính là nàng.

“Liệt Diễm, hôm đó hắn muốn đưa nàng đi, nhưng ta đã ngăn cản” Hồi lâu, Tử Mộ mới đen chuyện hôm đó kể cho Vân Liệt Diễm. Hắn có tư tâm, nhưng có thế nào hắn cũng không ngờ Vân Liệt Diễm lại dùng cách này tự trừng phạt chính mình. Bảy ngày, nàng ngủ cả bảy ngày, tim của hắn cũng theo bảy ngày này treo lơ lửng.

Hắn thật sự không biết nếu nàng không tỉnh lại thì hắn sẽ làm cái gì. Hắn rõ hơn ai hết là nàng đang trốn tránh, trốn tránh sự thật, nàng nghĩ rằng chỉ cần ngủ thì mọi chuyện sẽ không sao cả. Thế nhưng nàng như vậy lại khiến hắn càng thêm đau lòng. Hắn luôn muốn nàng, nhưng hắn không thể chịu đựng được nàng cứ tra tấn chính mình như vậy.

“Tử Mộ, không phải lỗi do huynh, là chính ta đã khiến hắn rời đi” Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu. Nàng biết cho dù Tử Mộ không ngăn cản Hàn Chỉ thì lúc ấy chỉ sợ nàng cũng né tránh hắn theo bản năng. Là nàng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, hoàn toàn không liên quan đến Tử Mộ.

“Liệt Diễm?” Tử Mộ nhìn Vân Liệt Diễm bằng ánh mắt kinh ngạc. Nàng đang nói cái gì? Chẳng lẽ Hàn Chỉ rời đi không phải vì tức giận?

“Thật sự không liên quan đến huynh, là do ta không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, cho nên mới bảo hắn rời đi” Vân Liệt Diễm khẽ cười với Tử Mộ, nhưng nụ cười lại rất khó coi.

Thật ra cho dù Tử Mộ có làm chuyện gì, cho dù nàng không vui nhưng cũng sẽ không trách cứ hắn. Nàng không có lập trường để trách cứ Tử Mộ, khi đó nếu như không có Tử Mộ thì nàng đã chết cóng. Hắn đã cứu nàng một lần nữa, nàng không biết đã thiếu hắn bao nhiêu cái mạng.

Mà hàn Chỉ, nếu như nàng mở miệng giải thích thì hắn sẽ không bỏ đi. Nàng rất rõ tính tình của Hàn Chỉ, cho dù có thật sự hiểu lầm thì cũng sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy. Hắn nhất định sẽ cướp nàng trước tiên, thứ thuộc về hắn, một chút hắn cũng không muốn để kẻ khác chạm vào.

Thế nhưng, là chính nàng mở miệng bảo hắn đi. Cho nên, nếu hắn còn ở lại thì hắn sẽ chết mất. Đến lúc Hàn Chỉ đi rồi, Vân Liệt Diễm mới giật mình nhận ra mình đã tổn thương hắn sâu đến cỡ nào.

Thậm chí nàng còn không biết mình có cơ hội bù lại hay không.

“Liệt Diễm…” Tử Mộ cầm tay Vân Liệt Diễm, không biết nên nói cái gì.

“Tử Mộ! Tử Mộ, không hay rồi!” Lúc này, Vinh Hình không kịp gõ cửa đã xông vào, phía sau hắn là Kim Trầm Khê cũng mang theo vẻ mặt âm trầm.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao hai người lại vội vàng như vậy?” Vân Liệt Diễm nhìn hai người họ, nhíu mày.

“Liệt Diễm, nàng đã tỉnh?” Vinh Hình nhìn thấy Vân Liệt Diễm tỉnh lại, hiển nhiên cũng bất ngờ.

“Diễm nhi, nàng có thấy khỏe hơn không?” Tương đối mà nói, Kim Trầm Khê vẫn dịu dàng hơn.

“Ta không sao. Còn các ngươi, chuyện gì xảy ra vậy?” Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu, ngồi dậy.

Tử Mộ cũng buông tay Vân Liệt Diễm ra, ngẩng đầu nhìn hai người họ.

“Là Đại trưởng lão lệnh cho huynh quay về, vô cùng khẩn cấp!” Vinh Hình nhìn Vân Liệt Diễm, chỉ nói có một nửa.

“Nói!” Đại trưởng lão sẽ không vô duyên vô cớ vội vã lệnh cho hắn trở về như vậy, cho nên nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.

“Ách…” Vinh Hình có chút do dự, không biết nên nói hay không.

“Là như vầy, Hỏa Nguyên của Hỏa thị đã mất rồi. Hơn nữa, Hàn Chỉ không ngừng chém giết ở Hỏa thành, trong vòng một đêm không biết đã giết chết bao nhiêu cao thủ Hỏa thị. Đại trưởng lão Hỏa thị giận đến không kềm được cho nên đã triệu tập Thất đại gia tộc, quyết tâm tiêu diệt gia tộc Hàn thị, bây giờ đã sắp hành động rồi. Cao thủ của thất đại gia tộc cũng đã hội tụ ở Hỏa thị, tùy thời đều có thể xuất phát đến lãnh địa Hàn thị” Kim Trầm Khê tiếp lời Vinh Hình.

Vân Liệt Diễm biến sắc. Tàn sát Hỏa thành? Rốt cuộc Hàn Chỉ đang nghĩ gì vậy? Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ có chuyện gì đó đã xảy ra?

“Tử Mộ, Đại trưởng lão đã phái người đến đây mời huynh trở về. Bây giờ Thất đại gia tộc đã tập hợp đông đủ, huynh thân là tộc trưởng gia tộc Hỏa thị cho nên không thể vắng mặt, không còn cách nào ta mới đến đây báo cho huynh biết. Nói cách khác, ta không biết Đại trưởng lão có thể đối với huynh bất lợi hay không” Vinh Hình lo lắng cho Tử Mộ, cho nên chỉ biết cố hết sức không nhắc đến Hàn Chỉ trước mặt Vân Liệt Diễm. Quan trọng nhất là bây giờ chiến tranh bùng nổ, Vân Liệt Diễm có khoanh tay đứng nhìn hay không. Còn nếu không, nàng nhất định sẽ đứng bên cạnh Hàn Chỉ. Vậy thì, nàng và Tử Mộ sẽ trở thành kẻ địch của nhau. Cho dù không làm tình nhân cũng không cần phải trở thành địch nhân chứ! Cho nên, tâm tư của Vinh Hinh không hề muốn Vân Liệt Diễm biết chuyện này. Thế nhưng nếu không nói thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

“Tử Mộ, huynh mau về đó đi” Vân Liệt Diễm cũng có chút lo lắng cho Tử Mộ. Đại trưởng lão hẳn là luôn khống chế hắn, cho nên nhất định phải khiến cho hắn trở về đó, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

“Liệt Diễm…” Tử Mộ do dự.

“Đi đi, không phải chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi sao?” Thế nhưng khi đó, là địch hay là bạn cũng không rõ ràng.

Tử Mộ gật gật đầu, theo Vinh Hình rời đi, cũng không nói gì nữa.

Cứ như vậy đi, nhất định sẽ có một ngày hắn gặp lại nàng. Không phải là hắn không muốn từ chối, nhưng mà có lẽ như vậy cũng tốt.

Đóa Đóa trở về cùng Vàng, nhìn thấy Vinh Hình cùng Tử Mộ rời khỏi thì có chút kinh ngạc “Hai thúc ấy cứ đi như vậy sao?”

“Đóa Đóa, Vàng, chúng ta đến Hàn thành được không?” Vân Liệt Diễm không trả lời, mà chỉ hỏi ngược lại.

“Thật sao? Có phải chúng ta có thể gặp cha rồi hay không? Tốt quá! Mẹ phải khỏe lên nhanh một chút đó, con thật sự nhớ cha lắm rồi!” Đóa Đóa đương nhiên là người vui vẻ nhất, nàng rất thích những ngày có cha lẫn mẹ ở bên nhau.

Vân Liệt Diễm cười cười, nhưng chính nàng lại không biết còn có ngày đó hay không.

Không phải nàng sợ chết, mà là nàng đã tổn thương Hàn Chỉ quá sâu. Nếu là trước kia thì có lẽ nàng cũng không lo lắng như vậy, bởi vì nàng biết tâm ý của Hàn Chỉ, hắn sẽ tha thứ cho nàng. Thế nhưng sự khiến tàn sát Hỏa thành lần này thật sự khiến cho nàng bất ngờ.

Tuy Hàn Chỉ tàn nhẫn nhưng sẽ không giết người vô tội. Trước kia có giết vài tên thành chủ nhưng cũng chỉ là gì gõ vào đầu Hỏa thị, hơn nữa hắn còn lấy được Hỏa Nguyên, cho nên Vân Liệt Diễm không thể tin chuyện hắn sẽ lạm sát người vô tội. Lời đồn dù không thể tin nhưng vẫn có phần đúng, điều này chỉ có thể nói lên hắn đã xảy ra chuyện.

Vân Liệt Diễm hận không thể ngay lập tức bay đến bên cạnh hắn để tìm hiểu thực hư. Thế nhưng lại chính nàng là người khiến cho hắn như thế.

Chuyện liên quan đến mẫu thân nàng cũng chưa tìm ra cớ sự, trước tiên vẫn nên đến Hàn thành thì hơn. Mẫu thân nếu không có ở thủy lao thì sẽ không có ở gia tộc Thủy thị, nàng tiếp tục ở đây cũng không có ý nghĩa gì.

Đến Hỏa thành, Vân Liệt Diễm quả thật không dám tin cảnh tượng trước mắt mình.

Hỏa thành ngày xưa chèn ép nàng đến thở không được, Hỏa thành đẩy nàng vào đường cùng, lúc này thế nhưng lại trở thành một quang cảnh như vậy. Nơi nơi đều tràn ngập mùi máu tanh, giống như vừa trải qua lễ rửa tội bằng máu. Hỏa thành hiện tại ngoại trừ người thủ thành ra thì không một bóng, những cao thủ còn lại hẳn là đều bị Hỏa Thiên Tuyệt dẫn đến Hàn thành.

“Mẹ, tất cả đều do cha làm sao?” Đóa Đóa nhìn cảnh máu chảy đầu rơi trước mắt, ánh mắt cũng khó tin.

Cha thật soái, Hỏa thị khiến cho gia đình nàng ly tán, ngay cả đệ đệ hay muội muội chưa ra đời cũng bị giết chết. Giết bọn họ thế này, thật sự còn rất nhẹ tay.

Vân Liệt Diễm đương nhiên không biết Đóa Đóa đang nghĩ gì, chỉ nhíu mày nói: “Đi nhanh thôi!”

Nếu chậm một bước, nói không chừng nàng không thể cản được.

Thất đại gia tộc khai chiến Hàn thị, cũng không chờ nàng đến nơi mới ra tay.

Gia tộc Hàn thị.

“Ông nội, chúng ta phải làm sao bây giờ? Phụ thân giống như… giống như phát điên rồi!” Trong đại sảnh, Vân Thiểm Thiểm nhíu mày nhìn người đang ngồi trên chủ vị – Hàn Lăng.

Hàn Lăng lúc này cũng nhíu chặt hai hàng chân mày.

Phía dưới còn có Tử Úc, Diệp Khuyết, Vân Phụng Khải và Phương Lăng Tiêu.

“Từ lúc Chỉ nhi trở về từ Thủy thành liền biến thành cái dạng này. Nó lấy được Hàn Ngọc, thực lực cũng đột phá Thần cấp cửu giai, nhưng cũng không thể nào phát điên làm ra chuyện này” Hàn Lăng cũng trằn trọc bất an, hoàn toàn không đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Tốc độ tu luyện của Hàn Chỉ vượt xa khỏi sự tưởng tượng của ông. Năng lực tu luyện của gia tộc Thần Long tuy rằng không có cấm chế của Thần cấp bát giai, nhưng muốn đột phá Thần cấp cửu giai lại là một chuyện dị thường khó khăn. Cho dù là nương nhờ Hàn Ngọc cũng không thể nhanh như vậy. Nếu ông đoán không sai thì sau khi đến đại lục Thần Chi, Hàn Chỉ chỉ mới ở có Thần cấp nhất giai, hơn một tháng sau đó thì nó đã đột phá Thần cấp tứ giai. Chỉ dùng bốn năm mà nó đã lên đến Thần cấp bát giai, bốn năm sau là Thần cấp bát giai cấp ba, hoàn toàn nắm đại lục này trong lòng bàn tay. Tốc độ như vậy quả thật khiến cho người khác rửa mắt nhìn.

Cho dù có ở thời kì cường thịnh nhất của gia tộc Thần Long cũng chưa bao giờ có người có thể dùng một khoảng thời gian ngắn như vậy để tu luyện đến trình độ này. Cho tới nay, tốc độ tu luyện của Hàn Chỉ khiến cho ông cảm thấy quỷ dị, nhưng chính ông cũng không biết nó quỷ dị như thế nào.

Còn có chuyện Hàn Ngọc. Ông nói vị trí của Hàn Ngọc cho Hàn Chỉ chẳng qua chỉ mong vật này giúp nó đột phá Thần cấp cửu giai. Thế nhưng trăm triệu không ngờ nó lấy được Hàn Ngọc, đột phá Thần cấp cửu giai, lại tẩu hỏa nhập ma tàn sát Hỏa thành.

Đương nhiên không phải ông thương tiếc đám lâu la ở Hỏa thành kia, vấn đề chính là rốt cuộc con trai ông bị cái gì. Theo lý thuyết, hiện tượng tẩu hỏa nhập ma linh tinh kia vốn dĩ không có khả năng xuất hiện.

“Tuy lão đại có chút tàn nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ giết người như vậy. Lúc trước khi còn ở trên chiến trường, hắn cũng không có tàn nhẫn như vậy đối với tù binh” Diệp Khuyết lắc đầu, hai người lớn lên cùng nhau, hắn tuyệt đối chưa từng nhìn thấy một Hàn Chỉ như bây giờ. Tình trạng này giống như tẩu hỏa nhập ma, không ngừng giết hại bất kỳ kẻ nào nhìn thấy. Tuy Hỏa thị chọc vào Hàn Chỉ trước tiên, nhưng dân chúng nơi đó cũng là người vô tội. Hơn nữa sau khi trở về đây, Hàn Chỉ tự giam mình trong phòng, bất kể ai nói cái gì cũng không quan tâm.

“Tộc trưởng, Hỏa Thiên Tuyệt mang theo cao thủ thất đại gia tộc đã đến bên ngoài Hàn thành. Bọn họ không ngừng lớn tiếng kêu thiếu chủ ra ngoài” Tử Úc thông báo.

“Chết tiệt! Đám lão bất tử đó dám tụ tập ức hiếp con trai lão tử sao?” Hàn Lăng vỗ bàn đứng lên. Chuyện xảy ra ở Hỏa thành là do bọn chúng đáng bị như thế, vậy mà còn dám đến Hàn thành gây rối, thật không xem Hàn thị này ra gì sao?

“Ông nội, con đi với ông!” Thiểm Thiểm cũng ngồi không yên.

Lúc này Thiểm Thiểm đã là một thiếu niên trưởng thành mười tám tuổi, một thân tóc bạc áo trắng hơi có ý vị phong lưu phóng khoáng, hoàn toàn khác biệt với một Hàn Chỉ trong trẻo lạnh lùng chán ghét nữ nhân. Đương nhiên, Thiểm Thiểm cũng là một người thu hút ong bướm đến gần. Tuy nhiên, cho dù trưởng thành cũng không quá giống Hàn Chỉ, có lẽ là do khí chất. Hắn nhiều hơn Hàn Chỉ vài phần dịu dàng cùng giảo hoạt, còn Hàn Chỉ quá mức cứng rắn lạnh lẽo. Nhất là mấy năm nay, Hàn Chỉ lại càng thêm lãnh đạm, luôn luôn giam mình tu luyện chứ rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người.

“A!” Đúng lúc này, trong viện truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

“Linh nhi?” Thiểm Thiểm nhíu mày.

Thiểm Thiểm đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Ngân Linh Nhi bị đánh va vào cột đá, phun một ngụm máu.

“Linh nhi? Có chuyện gì vậy?” Thiểm Thiểm đi qua, đỡ Ngân Linh Nhi ngồi dậy.

“Thiểm Thiểm, cha huynh… cha huynh điên rồi!” Trong mắt Ngân Linh Nhi xuất hiện sợ hãi. Thật là đáng sợ! Ông ta điên rồi! Thật sự là điên rồi!

“Ngươi mới điên! Ngươi còn dám nhiều lời, lão tử bóp chết ngươi!” Hàn Lăng lạnh mặt, người đó là con trai ông, cho dù có điên cũng không đến lượt kẻ khác chỉ trích, nhất là nữ nhân tên gọi Ngân Linh Nhi này. Tám năm nay, nàng ta như đuôi như mù quấn quít lấy cháu nội ông, thậm chí ánh mắt không chút hứng thú của Thiểm Thiểm cũng không nhìn thấy, làm ảnh hưởng chuyện tìm cháu dâu của ông.

Không những Chỉ nhi nhìn nàng ta không vừa mắt, ngay cả ông cũng không vừa mắt!

Ngân Linh Nhi ủy khuất trốn sau lưng Thiểm Thiểm. Người nhà này có chuyện gì vậy? Nàng có chỗ nào không tốt chứ, tại sao đều nhắm vào nàng như vậy? Cha của hắn không nói, ngay cả đám thúc thúc cùng ông nội hắn cũng thế. Ngoại trừ Thiểm Thiểm, không một ai nhìn vừa mắt nàng. Dần dần, ngay cả Thiểm Thiểm cũng đối với nàng xa cách. Nàng thật sự là không rõ nguyên nhân vì sao.

Nàng chỉ là yêu hắn, vì hắn mà cam nguyện bỏ qua thân phận công chúa cao quý để đi theo hắn. Ở bên hắn mười ba năm, nàng sống dễ dàng lắm sao? Tại sao hắn vẫn không chân chính nhìn nhận nàng? Trước đây nàng có thể đợi, nhưng bây giờ hai người đã trưởng thành, tại sao hắn vẫn không cưới nàng? Hắn tình nguyện ôm ấp nữ tử thanh lâu cũng không đối xử tốt một chút với nàng.

Ngân Linh Nhi cảm thấy rất tủi thân, tủi thân đến muốn chết!

“Bọn ta đi trước. Thiểm Thiểm, con cũng mau đi theo đi!” Diệp Khuyết từ lâu đã không muốn nói tới Ngân Linh Nhi này. Mấy năm nay nàng ta làm ra nhiều chuyện mờ ám, không phải là bọn họ không biết. Từ năm Thiểm Thiểm mười lăm tuổi, nàng ta đã bắt đầu bỏ thuốc nó, ý đồ muốn trèo lên giường nó. Loại chuyện này Diệp Khuyết cùng Phương Lăng Tiêu không chỉ phát hiện một hai lần. Nhất là Phượng Lăng Tiêu, hắn nghiên cứu y dược, cho nên mỗi lần Ngân Linh Nhi có hành động gì đều bị hắn phát hiện.

Lúc đầu hai người Diệp Khuyết cùng Phượng Lăng Tiêu còn tìm cách âm thầm ngăn cản. Thế nhưng sau này bọn họ cũng mặc kệ, thậm chí còn để cho Thiểm Thiểm tự phát hiện, vậy mà nó vẫn duy trì thái độ không sao cả. Thế mà nó còn nói cái gì là thuốc này không hại sức khỏe nó, cho nên không cần phải lo lắng.

Quả thực Thiểm Thiểm đã khiến cho Diệp Khuyết và Phượng Lăng Tiêu tức chết. Không biết đứa nhỏ này vì sao lại thế, từ lúc đến đại lục Thần Chi đều trương bộ dạng không để ý, trước kia nó cũng không phải như vậy.

Bọn họ cảm thấy Thiểm Thiểm quá khoan dung với nữ nhân Ngân Linh Nhi này. Thậm chí còn tưởng Thiểm Thiểm có ý với nàng ta, nhưng sau đó mới phát hiện một chút tâm tư Thiểm Thiểm cũng không có.

Cho nên bọn họ nghi ngờ đã có chuyện gì đó xảy ra, nếu không thích tại sao còn đặt bên cạnh mình. Không ngờ Thiểm Thiểm lại nói, vì lười tiễn đi. Bọn họ hoàn toàn giận sôi máu, từ đó về sau không bao giờ quan tâm đến chuyện của nó nữa.

Đến khi đám người Diệp Khuyết đi hết, Ngân Linh Nhi mới dựa vào đầu vai Thiểm Thiểm thấp giọng thút thít “Thiểm Thiểm, rốt cuộc huynh muốn ta làm gì đây? Ta theo huynh đã mười ba năm, tâm tư của ta chẳng lẽ huynh còn không rõ sao? Thiểm Thiểm, ta yêu huynh, thật sự rất yêu huynh. Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy huynh thì ta đã yêu rồi. Thiểm Thiểm, mười mấy năm qua huynh thật sự không có một chút cảm giác gì với ta sao? Ta không cần gì nhiều, chỉ hy vọng có thể trở thành thê tử của huynh, ta chỉ muốn được gả cho huynh. Ta cam đoan sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của huynh, cũng sẽ không gây phiền phức cho huynh. Thiểm Thiểm, cho dù là phải cầu xin huynh, ta cũng chỉ xin huynh đừng xem nhẹ ta nữa. Ta không tin huynh không rõ tình cảm của ta đối với huynh, đừng trốn tránh nữa có được không? Rốt cuộc huynh đang trốn tránh cái gì đây?”

Rõ ràng hắn đã quên chuyện năm đó, không phải Thần thú tên Vàng kia đã chết tám năm rồi sao? Tại sao nhiều năm trôi qua rồi mà tâm tư của hắn cũng không đặt lên người nàng? Hơn nữa, cho dù Vàng còn sống thì hắn cũng đã không còn nhớ gì đến nó nữa không phải sao? Phượng Lăng Tiêu kia cũng từng nói, thời gian chính là liều thuốc xóa trí nhớ, cho dù dù gặp lại cũng sẽ không nhớ được.

Loại cổ thuật mà nàng hạ cho hắn rất khó giải. Nó là dược bí truyền cấm sử dụng trong cung đình, nguyên nhân là vì nó khiến cho người bị hạ quên hết mọi chuyện về một người. Lúc đầu có lẽ còn có thể giải, nhưng nếu vượt qua một khoảng thời gian nhất định thì không còn cách nào khác. Cho nên, nàng vốn dĩ không lo hắn sẽ nhớ lại con thú tên Vàng kia. Thế nhưng, tại sao hắn không nhớ mà vẫn không có cách nào yêu nàng chứ?

Chỉ cần hắn nguyện ý cưới, muốn làm cái gì nàng cũng nguyện ý. Nàng ở bên cạnh hắn mười ba năm, chỉ chờ một ngày hắn nói lời cưới nàng. Nam tử đẹp nhất thế gian này chính là Thiểm Thiểm, cho nên ngay lúc nhìn thấy hắn thì nàng đã thề sẽ phải gả cho hắn. Ngân Linh Nhi nàng là thiên chi kiều nữ, cho nên chỉ có thiên chi kiêu tử mới xứng với nàng. Cho nên nàng sẽ không buông tay Thiểm Thiểm, có chết cũng không.

“Linh nhi, ta nghĩ rằng muội hiểu nhầm rồi” Thiểm Thiểm vỗ vỗ lưng Ngân Linh Nhi, nói tiếp: “Nếu muội muốn rời khỏi đây, ta cũng sẽ không ngăn cản”

“Thiểm Thiểm, ta không muốn rời khỏi đây, ta chỉ muốn ở bên cạnh huynh, huynh có hiểu không? Nếu huynh không thích ai khác, tại sao không thể thử tiếp nhận ta? Chỉ cần thử một chút mà thôi! Huynh nên biết, mọi chuyện ta làm cũng là vì muốn ở bên cạnh huynh, cũng đều là vì yêu huynh!” Ngân Linh Nhi chảy nước mắt nhìn chằm chằm Thiểm Thiểm. Nàng nghe lầm rồi sao? Hắn bảo nàng rời đi sao?

“Linh nhi, xin lỗi” Thiểm Thiểm than nhẹ một tiếng. Tình cảm của Ngân Linh Nhi sao hắn có thể không biết, cho nên mấy năm nay mới mở một con mắt nhắm một con mắt, cho dù nàng có làm chuyện gì khác người thì hắn cũng chưa từng trách cứ. Nếu chuyện đều do hắn mà ra, có trách cứ nàng cũng vô dụng.

Tình cảm của nàng, hắn vẫn luôn đặt trong lòng. Đôi khi hắn cũng không biết rốt cuộc bản thân mình đang chờ cái gì. Trong lòng luôn cảm thấy trống vắng, giống như thiếu một thứ gì đó. Mỗi một lần cố gắng suy nghĩ, hắn lại cảm thấy đau lòng, đau vô cùng. Ông cậu nói hắn mất trí nhớ, nhưng rõ ràng hắn nhớ rõ hết mọi chuyện trước kia. Một khi đã như vậy thì tại sao hắn lại mất trí nhớ? Rốt cuộc hắn đã quên cái gì? Còn người tên Vàng kia, nàng rốt cuộc là ai mà mỗi lần nghe nhắc đến cái tên này thì hắn lại đau lòng như thế? Mấy năm nay, hắn đều chưa từng ra ngoài mua bất kỳ thứ gì chính là sợ nghe đến cái chữ ‘vàng’.

“Thiểm Thiểm, huynh cho bản thân mình, cũng là cho ta một cơ hội thôi được không?” Ngân Linh Nhi dựa vào đầu vai Thiểm Thiểm, nhẹ giọng nói.

Thiểm Thiểm giơ tay lên, lại khẽ buông xuống, nói: “Cho ta chút thời gian suy nghĩ đi”

Thiểm Thiểm cũng không biết mình nên trả lời như thế nào, trong lòng của hắn dường như vẫn luôn chờ đợi một điều gì đó.

“Được, vậy bây giờ chúng ta mau đến quảng trường đi, mọi người đang chờ đợi đó!” Ngân Linh Nhi vui vẻ nói, dù sao cũng đã chờ mười mấy năm, chỉ chờ thêm một chút cũng không sao cả.

Thiểm Thiểm gật gật đầu, tạm thời cứ như vậy đi đã.

Lúc hai người đến quảng trường thì Hàn Lăng đã muốn đập chết Hỏa Thiên Tuyệt.

“Hỏa Thiên Tuyệt, rốt cuộc ngươi muốn gì? Ngươi tưởng rằng mượn sức đám lâu la này là có thể tiêu diệt được gia tộc Hàn thị ta sao?”
Bình Luận (0)
Comment