Nhớ Em

Chương 2

Editor + Beta: Tiểu Hy.

Khương Thủy Sinh ôm Khương Tuệ vội vàng về nhà, hắn nhanh chóng đóng cánh cửa sổ vì vừa rồi vội nên chưa kịp đóng.

Khương Tuệ ngồi trên ghế đẩu ngửi mùi thuốc thanh nhẹ trong không khí. Khu đại viện mà cô sống lúc nhỏ ở tại thành phố R, đại viện rất náo nhiệt, có rất nhiều hộ gia đình.

Khương Thủy Sinh mua bán thảo dược nên trong hậu viện chất không ít dược liệu. Năm 97, mỗi một cân dược liệu có thể kiếm được một hai mao tiền, tuổi thơ của Khương Tuệ chính là ngập trong mùi thảo dược thơm ngát. 

Cô sinh non, lúc mẹ sinh ra cô liền chết. Khương Thủy Sinh rất yêu thương cô, dù cho kiếm tiền rất vất vả, cũng vẫn kiên trì lấy tất cả tiền để trị liệu căn bệnh tứ chi không cân đối cho Khương Tuệ.

Cơn mưa to đập vào mái ngói đại viện, Khương Thủy Sinh nhìn khuôn mặt nhỏ xanh tím của con gái, trong lòng khó chịu cực kỳ. Khương Tuệ lúc nhỏ trắng mịn nõn nà vô cùng đáng yêu, nếu không phải vì bệnh, hẳn sẽ là cô bé xinh đẹp nhất, sao mỗi ngày đều bị thương cơ chứ?!

Khương Tuệ thấy được rõ ràng, nhẹ giọng nói: “Ba, sau này con sẽ hết bệnh thôi.”

Cô nói thật, nhưng Khương Thủy Sinh lại chỉ coi là con gái hiểu chuyện an ủi mình, liền vội vàng gật đầu: “Tuệ Tuệ nói rất đúng, nhất định sẽ hết bệnh.”

Hai cha con cơm nước xong, Khương Thủy Sinh đi xem xét lại dược liệu. Trời mưa, phản ứng đầu tiên chính là đi đón con gái về nhà trước, mà đống dược liệu mới mua còn đang chồng chất ở dưới mái hiên, hắn sợ nó sẽ nảy mầm.

Khương Tuệ ngủ trên chiếc giường nhỏ của mình.

Ban đêm tiếng gió hòa lẫn tiếng mưa rơi, tim cô đập kịch liệt, nhắm mắt lại làm thế nào cũng không ngủ được. Cô sợ đây là một giấc mộng, tỉnh mộng lại thấy ba suy yếu nằm trên giường bệnh, trên người cắm các loại ống.

Mưa rơi lất phất bên ngoài cửa sổ, vài giọt mưa bay vào chạm trúng khuôn mặt nhỏ của cô khiến miệng vết thương có chút đau nhức.

Khương Tuệ che khuôn mặt lại, rốt cuộc nhịn không được mà nghẹn ngào khóc lớn, trở về thật tốt, thật sự là quá tốt! Khi đó cô rất sợ vừa mở mắt, người ba vì cô hy sinh cả đời liền thống khổ mà chết đi.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn.

Trở về thật tốt, thật sự là quá tốt.

Hiện tại cô chín tuổi, vừa lúc là mùa hè tháng bảy năm 1997, Tiểu Khương Tuệ đang học tiểu học, hiện tại trường học còn đang nghỉ hè. Ba vẫn còn trẻ khỏe mạnh cường tráng, còn chưa bị bệnh viện thông báo bị xơ gan thời kì cuối, cái gì cũng còn kịp.

Mùa hạ thời tiết hay thay đổi, tối hôm trước vẫn còn mưa rền gió dữ, sáng hôm sau đã là trời quang mây tạnh.

Ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào người Khương Tuệ, cô đột nhiên ngồi dậy. Khương Tuệ vội vàng cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ cùng căn phòng nhỏ vừa quen thuộc vừa xa lạ, thật tốt, không phải nằm mơ.

Cô vẫn chưa yên tâm liền xuống giường soi gương.

Chiếc gương tròn với vài vết nứt phản ánh bộ dáng của cô năm ấy, một bên mặt bị rách da, khuôn mặt trái xoan thảm không nỡ nhìn, khắp nơi đều là vết thương di bị té, chỉ có đôi mắt đào hoa ngập nước là có thể nhìn ra bộ dáng xinh đẹp sau này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn này của cô bị giày vò nhiều như vậy, sau này cũng không bị hủy dung, thật là thần kỳ.

Khương Tuệ đẩy cửa sổ ra, sau cơn mưa không khí mang theo một chút mùi tanh của bùn đất.

Trong lòng cô chứa đầy những suy nghĩ về việc quay ngược thời gian, bởi vậy cô thức dậy đặc biệt sớm.

Khương Thủy Sinh đẩy xe đạp đang định ra ngoài, thấy con gái mở cửa phòng ra, vừa ngồi lên xe vừa nói: “Tuệ Tuệ, hôm nay ba phải ra ngoài có việc, ba đã nhờ dì Trần chăm sóc con, con ăn cháo với trứng gà trên bàn trước đi, một lát nữa dì ấy sẽ sang đón con.”

Khương Tuệ gật đầu: “Con biết rồi, gặp lại ba sau.”

Khương Thủy Sinh đạp xe rời đi.

Chiếc xe đạp cũ kĩ vang lên tiếng đinh linh, vòng qua hẻm nhỏ, những chiếc đèn lồng đỏ bị gió thổi đến lắc lư, Khương Thủy Sinh thoắt một cái liền biến mất.

Khương Tuệ bước cùng tay cùng chân trở về bàn, đây là khuyết tật mà cô sinh ra đã có, tư duy chậm chạp hơn một xíu so với bạn cùng tuổi, hành vi lâu lâu lại không theo kịp mệnh lệnh của đại não, cho nên đi trên đất bằng cũng có thể ngã.

Trên bàn quả nhiên có một chén cháo và trứng gà.

Khương Tuệ cầm chiếc muỗng nhỏ, từ từ ăn từng ngụm.

Cô nhìn trứng gà, thở dài, những năm nhà nghèo khổ nhất, Khương Thủy Sinh cũng không thiếu cô trứng gà cùng trái cây. Hắn ngóng trông cô có thể khỏe mạnh trưởng thành.

Động tác của cô rất chậm, thế nên khi Trần Thải Quỳnh tới, cô vẫn đang chậm rãi cắn trứng gà.

Ánh mắt Trần Thải Quỳnh lóe lên, chà, mỗi buổi sáng đều thấy đứa nhỏ này ăn trứng gà, bà ta cảm thấy gia cảnh Khương gia quả là không tồi.

Khương Tuệ ngẩng mặt, cô dừng một chút, sửng sốt nửa ngày mới hô một tiếng: “Dì Trần.” Lúc chín tuổi thanh âm tựa như chú mèo con mà mềm như bông.

Trần Thải Quỳnh cười tủm tỉm gật đầu, đôi mắt nhỏ híp lại.

“Tuệ Tuệ, con cứ ăn từ từ đi, ăn xong dì sẽ dẫn con đi chơi.”

Khương Tuệ lại cúi đầu.

Tối qua cô chỉ nghĩ đến bệnh của ba, hiện tại thấy Trần Thải Quỳnh mới cảm thấy rất nhiều chuyện đều có thể thay đổi. Ví dụ như Trần Thải Quỳnh, người phụ nữ đã từng là mẹ kế của cô.

Trần Thải Quỳnh năm nay 31 tuổi, cùng tuổi với Khương Thủy Sinh. Khuôn mặt tròn, dáng người mập mạp, bà ta vẫn luôn không gả ra ngoài được, sau đó lại thành mẹ kế của Khương Tuệ.

Khương Tuệ biết nguyên nhân, bản thân thường xuyên bị ngã đến mặt mũi bầm dập, Khương Thủy Sinh mặc kệ gió mưa đều phải ra ngoài bán thảo dược, trong nhà cần có một người phụ nữ chăm sóc cô.

Trần Thải Quỳnh thường xuyên giúp đỡ chăm sóc Khương Tuệ, cho nên cuối cùng Khương Thủy Sinh cưới Trần Thải Quỳnh.

Nhưng sau khi kết hôn, Trần Thải Quỳnh trở nên khắc nghiệt, năm ấy ba bị phát hiện là xơ gan, bà ta lập tức nháo lên đòi ly hôn, Khương Thủy Sinh thành thật phúc hậu tất nhiên lựa chọn để bà ta đi.

Tiểu Khương Tuệ lúc ban đầu cho rằng dì Trần nguyện ý chăm sóc mình là người tốt, cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, sợ làm phiền dì Trần.

Nhưng sau đó lại ngẫu nhiên nghe được, thì ra mỗi tháng Khương Thủy Sinh đều cho Trần Thải Quỳnh một số tiền không nhỏ.

Người phụ nữ này không mang đến hạnh phúc cho gia đình cô mà còn làm cho gánh nặng trên vai ba cô càng thêm vất vả trầm trọng.

Lần này Khương Tuệ sẽ không để bà ta trở thành mẹ kế của cô lần nữa.

Khương Tuệ ăn cháo xong, Trần Thải Quỳnh liền dẫn cô đến cửa hàng bán thức ăn sáng của bà ta. Ánh dương nhè nhẹ chiếu rọi, xuyên qua những thân cây cao lớn với những tán lá xanh um trong không khí lan tỏa mùi bánh bao thơm phức.

Trần Thải Quỳnh đã bán hết, bà ta ngồi trong tiệm đóng đế giày.

Trần Thải Quỳnh biết Tiểu Khương Tuệ ngoan ngoãn, căn bản không cần phải chăm sóc, cô thường hay ngoan ngoãn ngồi ở đó, còn vụng về giúp bà ta làm một vài thứ.

Khương Tuệ giương mắt nhìn về phía đại viện.

Một buổi hè sớm đầy ôn hòa, bác hàng xóm Trương đi tới.

Bác Trương lắc đầu: “Cái nhà mới tới thật quá ngược đãi trẻ con.”

Vợ của ông tiếp lời: “Còn không phải sao, không cho cháu trai đi học còn bắt đi làm thuê cho Trịnh Xuân. Trịnh Xuân là người thế nào trong đại viện này ai mà không biết chứ. Bây giờ bởi vì mấy cái chén, thằng bé kia chịu tội thê thảm luôn.”

Khương Tuệ giật mình.

Trần Thải Quỳnh ngửi thấy mùi bát quái, vội vàng hỏi: “Lão Trương, hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Trương Chí Cường chỉ chỉ về phía bắc, trả lời bà ta: “Đang nói đứa trẻ nhà Triệu gia kia kìa, hôm qua nó đẩy xe làm vỡ chén của Trịnh Xuân, hôm nay Trịnh Xuân đến đòi mợ nó bồi thường tiền. Cái bà ấy nào có chịu trả, bắt thằng bé quỳ xuống xin lỗi người ta.”

Khương Tuệ nhịn không được nhìn qua hướng đại viện phía bắc.

Quỳ xuống xin lỗi…

Anh ta chính là Trì Yếm, tương lai là người đàn ông mà không người nào dám khinh thường.

Trước kia Trì Yếm đối với cô mà nói chỉ là một cái tên, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.

Trần Thải Quỳnh tắc lưỡi: “Ai ôi, làm vỡ chén thì phải nhận sai chứ.”

Trương Chí Cường vừa nghe lời này liền bị chọc giận, ông lười nói tiếp với bà ta, thấy vợ mình còn muốn lý luận với Trần Thải Quỳnh, ông vội vàng kéo vợ rời đi: “Được rồi, bà tranh luận với cô ta làm gì.”

Trần Thải Quỳnh buông đế giày xuống, vốn còn muốn chửi một câu nhưng vừa thấy còn một cô bé với đôi mắt sáng ngời đang ngồi bên cạnh liền ngượng ngùng thu hồi động tác.

Bà ta còn phải làm mẹ kế của Khương Tuệ nên không thể sỗ sàng. Trần Thải Quỳnh muốn đi xem “náo nhiệt”, vì thế hỏi cô: “Tuệ Tuệ, con có muốn đi xem không?”

Trước kia Khương Tuệ chắc chắn sẽ lắc đầu, ba không muốn cô chạy lung tung, sợ cô bị ngã.

Nhưng hiện tại Khương Tuệ gật đầu: “Đi ạ.”

Trần Thải Quỳnh nắm tay cô, ngại cô đi chậm nên lại bế cô lên. Cô bé chín tuổi nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng thật ra toàn thân mềm như bông.

Khương Tuệ không quá thoải mái, nhưng với tình huống hiện tại cô chỉ có thể nhịn xuống.

Còn chưa tới gần cửa hàng tạp hóa của Trịnh Xuân, xa xa đã thấy một đám người vây quanh. Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, khe khẽ nói nhỏ.

Thanh âm bén nhọn của người phụ nữ truyền đến: “Trịnh Xuân, ông đừng có mà làm quá, dù sao Trì Yếm cũng quỳ xuống xin lỗi rồi. Ông đòi tiền tôi cũng không có, muốn người thì đem nó đi đi, một ngày tiền công của nó là tám đồng, để nó chuyển hàng cho ông đi. Còn tiền công mấy ngày trước thì đưa cho tôi!”

Trịnh Xuân cũng không phải loại lương thiện: “Ông đây khinh, mày còn muốn tiền, có tin tao đánh chết con đàn bà thối tha mày không!”

“Ông dám!”

Bọn họ ồn ào náo động, ngày càng có nhiều người tới xem náo nhiệt. Đám người ríu rít, bình phán chuyện thị phi này.

Khương Tuệ ở trong lòng Trần Thải Quỳnh nên hơi hơi cao một chút, bởi vậy liếc mắt một cái liền thấy cậu thiếu niên quỳ trước cửa tiệm.

Thời tiết cực kì nóng bức, mồ hôi ướt đẫm lưng anh.

Tâm Khương Tuệ đột nhiên co rúm lại.

Trì Nhất Minh từng nói, thời niên thiếu anh trai cậu thật sự rất khổ.

Nhưng đến tột cùng khổ nhiều thế nào, hiện giờ cô mới chân chính hiểu rõ.

Trên trán Trì Yếm đều là mồ hôi lạnh, những giọt mồ hôi đó chảy dọc theo khuôn mặt, chảy xuống chiếc áo xanh xám của anh. Hai người bên cạnh anh không ngừng cãi vã, mà xung quanh rất nhiều người đang nhìn trò khôi hài này.

Anh khuất nhục quỳ gối giữa đám người, tấm lưng thẳng hôm qua đã có chút hơi cong.

Người phụ nữ nhao nhao tranh cãi, còn thường xuyên đánh vào đầu anh.

Năm nay anh mười hai tuổi, vốn dĩ nên là độ tuổi vô pháp vô thiên nhất, nhưng lại có người không ngừng đánh đập thân thể còn chưa trưởng thành của anh.

Khương Tuệ nhìn khuôn mặt thon gầy của anh, môi khô nứt, có vết máu chảy ra, dấu vết mồ hôi trên má rất rõ rệt. Trên lông mày có một vết sẹo nhạt màu, không biết là bị thương khi nào.

Tối qua bị đánh đập cũng không khiến anh ngã xuống, hôm nay anh vẫn như cũ bị buộc quỳ xuống xin lỗi.

Ánh mắt Khương Tuệ run rẩy, cô nhìn vào đôi mắt anh. Tròng mắt tối đen, hẹp dài hơi rũ, bên trong ảm đạm không một tia sáng.

Thời điểm này, Khương Tuệ bỗng có chút hối hận, cô đã nói với chính mình không nên xen vào việc của người khác. Cô không nên có bất cứ liên hệ gì với Trì gia bọn họ nữa, mặc kệ là Trì Yếm lạnh nhạt ngạo mạn, hay là tiểu biến thái Trì Nhất Minh.

Nhưng vào buổi hè sớm này, cô không thể không động tâm với ánh mắt tĩnh mịch của Trì Yếm. 

Anh mới mười hai tuổi!

Trì Nhất Minh từng nói, anh cậu ta chán ghét cô, cho nên anh không nhìn cô, không cười với cô, cũng không muốn nói chuyện với cô.

Trì Yếm cũng đã lãnh đạm nói, bất luận khi nào, cách anh xa một chút chính là báo đáp tốt nhất rồi.

Rốt cuộc là chán ghét cô nhiều thế nào mới có thể nói ra những lời như vậy! Cô rõ ràng cái gì cũng chưa làm qua.

Lúc ấy cô tôn trọng ý Trì Yếm, chỉ xa xa lễ phép mà khom lưng cảm tạ bọn họ đã cứu giúp ba cô.

Nhớ tới lúc đó, Khương Tuệ cắn hàm răng sữa còn chưa thay hết.

Cô ở trong lòng Trần Thải Quỳnh nghiêng người quay đầu đi.

Đừng quan tâm đừng quan tâm! Đàn ông Trì gia đều không dễ chọc, mệnh anh cứng như vậy, sau này còn giúp đỡ ép cô gả cho Trì Nhất Minh mà.

Chim sẻ uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên đầu cành, nghiêng đầu nhìn cô.

Khương Tuệ bỗng nhiên quay đầu, giọng nói mềm mại của bé gái vang lên: “Đừng cãi nữa! Người làm vỡ chén không phải là anh ấy!”

Đám người an tĩnh lại, cậu thiếu niên quỳ trên mặt đất chậm rãi ngẩng đầu nhìn tới hướng cô.

Lúc đó gió hạ nhu hòa, ánh dương rực rỡ rơi xuống đầy đất.
Bình Luận (0)
Comment