Nhớ Em

Chương 3

Editor + Beta: Tiểu Hy.

Mùa hè không khí nóng bức, chim sẻ bay khỏi đầu cành. Trịnh Xuân tất nhiên biết cô con gái nhỏ của Khương gia, thanh âm mềm mại, chẳng qua khuôn mặt nhỏ lại toàn là vết thương do bị té.

Trịnh Xuân hỏi: "Không phải là nó, vậy nhóc nói xem là ai?"

Ngày hôm qua Khương Tuệ nghe thấy bọn Tôn Tiểu Uy nói chuyện.

"Là Tôn..." Khương Tuệ vừa mới mở miệng, Trần Thải Quỳnh đã lấy bàn tay che miệng cô lại.

Trần Thải Quỳnh nói: "Ôi cái đứa nhỏ này, nói bừa gì vậy." Bà ta hất cằm về hướng Trì Yếm đang quỳ trên mặt đất, quay đầu nói với Trịnh Xuân, "Con bé nói bậy thôi, không phải thằng nhóc đó thì là ai, ông xem nó đi, không phải cũng không phủ nhận sao?"

Khương Tuệ tức giận đến đỏ mắt, cô xoay tới xoay lui trong lòng Trần Thải Quỳnh, muốn thoát ra khỏi vòng tay của người đàn bà này.

Nhưng sức lực của chú mèo nhỏ như cô căn bản đấu không lại người phụ nữ trưởng thành đã nhào bột mì lâu ngày.

Tuy Khương Tuệ không thể nói ra, nhưng ánh mắt của Đặng Ngọc Liên đã sáng lên.

Bà ta chống nạnh nói: "Nghe thấy chưa, không phải là Trì Yếm nhà chúng tôi làm vỡ, Trịnh Xuân ông kiếm chuyện với tôi cũng vô ích thôi!" Đặng Ngọc Liên đá Trì Yếm một cước, "Tiểu tử thối, còn không mau nói ra là ai?!"

Khương Tuệ bị che miệng, tha thiết nhìn anh.

Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Trì Yếm, anh liếm liếm bờ môi khô khốc, lạnh lùng nhìn thoáng qua Khương Tuệ, một hồi lâu sau mới nói: "Là tôi."

Đặng Ngọc Liên mở to hai mắt, mặt đỏ tai hồng, mắng: "Tiểu súc sinh!"

Khương Tuệ sợ ngây người, trong đôi mắt cô phản chiếu bộ dạng của anh hiện giờ. Trì Yếm ánh mắt lạnh lùng điềm tĩnh, quay đầu đi, không nhìn cô.

Bên cạnh cũng có một vài đứa nhóc đang xem náo nhiệt, có đứa làm mặt quỷ với Khương Tuệ: "Đồ nói dối!"

Trần Thải Quỳnh tuy muốn xem náo nhiệt nhưng bà ta càng sợ Khương Tuệ gây ra chuyện phiền toái đến mình hơn, bà vội vàng một mặt tiếc nuối ôm Khương Tuệ rời đi.

Lần này Khương Tuệ không giãy giụa nữa.

Cô nhìn xuyên qua đám người, ảo não nghĩ, thì ra một người chán ghét một người, là từ nhỏ đã bắt đầu.

Trần Thải Quỳnh lải nhải bên tai cô: "Con quan tâm đến thằng nhóc đó làm gì, Tuệ Tuệ à, Trịnh Xuân với người đàn bà Triệu gia kia đều không dễ chọc, đừng lên tiếng biết không?" Bà ta lẩm bẩm nói, "Nhãi ranh kia xương cốt đúng là quá cứng."

Khương Tuệ mím môi không nói gì.

Trần Thải Quỳnh không nhìn ra cô đang không vui, nói rất nhiều câu khó nghe. Bà ta buông Khương Tuệ ra, còn lặng lẽ lấy một ít đồ ăn trong sân của nhà ai không biết.

Trong lòng Khương Tuệ rầu rĩ, miệng vết thương trên lòng bàn tay bị Trì Yếm cắt qua còn chưa lành. Trần Thải Quỳnh đưa cô về nhà, Khương Thủy Sinh vừa lúc cũng đã trở lại.

Thời điểm ăn cơm, Khương Thủy Sinh đột nhiên nói: "Đứa trẻ của Triệu gia thật quá đáng thương, ba đi ngang qua tiệm tạp hóa thấy thằng bé một mình quỳ gối ở đó. Tuệ Tuệ, tiệm tạp hóa cách nhà chúng ta không xa, buổi chiều con đưa chút nước ấm cho thằng bé đi."

Khương Tuệ Sinh mất vợ, bởi vậy cũng thương tiếc những đứa trẻ không có cha mẹ.

Khương Tuệ đang gặm cà rốt, cô không muốn đi lắm, không phải vì giận Trì Yếm nói dối, mà là cảm thấy Trì Yếm rất bài xích mình, dù cô có đưa nước, Trì Yếm cũng sẽ không uống.

Cô nhớ tới đôi môi khô nứt của Trì Yếm, gật đầu: "Ba, buổi chiều con sẽ tự đi, sau này ba không cần kêu dì Trần chăm sóc con đâu."

Khương Thủy Sinh vội vàng hỏi: "Có phải dì ấy không tốt với con không?"

Khương Tuệ cân nhắc một chút: "Đi học cũng là con tự đi mà, luyện tập nhiều thì bệnh mới có thể hết được."

"Nếu bị ngã thì làm sao."

Khương Tuệ cười, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết: "Con đi từ từ là được, ba, con nghĩ kĩ rồi."

Khương Thủy Sinh không cách nào cự tuyệt yêu cầu của cô đành phải đồng ý.

"Buổi chiều ba sẽ nói với dì Trần."

Khương Tuệ nhẹ nhàng thở ra.

Khương Thủy Sinh nói được làm được, trước khi ra ngoài liền đưa cho Khương Tuệ một bình nước nhỏ, lại đội lên đầu cô chiếc nón nhỏ che nắng màu vàng.

Khương Tuệ đứng ở cạnh cửa, nhìn Trần Thải Quỳnh cùng Khương Thủy Sinh nói chuyện ở cách vách.

Chỉ một lát sau sắc mặt Trần Thải Quỳnh liền thay đổi, chờ Khương Thủy Sinh đi rồi, bà ta nở nụ cười giả tạo, đi tới hỏi Khương Tuệ: "Tuệ Tuệ à, con không thích dì sao?"

Khương Tuệ lắc đầu, mở miệng nói: "Thầy giáo nói phải tự lập, dì ơi, ba kêu con đi đưa nước cho Trì Yếm, con đi đây."

Cô thật sự không thích Trần Thải Quỳnh, nhưng bà ta tâm địa độc ác cay nghiệt. Hiện tại cô chỉ là một đứa bé chín tuổi tư duy chậm chạp, cô sợ Trần Thải Quỳnh chơi xấu sau lưng, chỉ có thể tránh đi đề tài này.

Trần Thải Quỳnh đen mặt, nhìn Khương Tuệ ra ngoài.

Cô cầm bình nước nhỏ, chầm chậm đi về hướng tiệm tạp hóa.

Bác Trương đang hóng mát thấy cô, nhịn không được cười lên một tiếng: "Tuệ Tuệ đi chậm thôi nhé." Tiểu Khương Tuệ đi đường rất buồn cười, cùng tay cùng chân, ngốc manh đáng yêu.

Khương Tuệ cười khanh khách đáp: "Vâng."

Thanh âm của bé gái mềm mại, lúc cười lộ ra những chiếc răng nhỏ như gạo nếp.

Khương Tuệ từ nhỏ đến lớn đều rất có kiên nhẫn, khoảng cách từ nhà cô đến tiệm tạp hóa, những đứa trẻ khác chỉ cần bảy tám phút là tới, còn cô thì phải nửa giờ.

Khương Thủy Sinh ủng hộ cô rèn luyện đi lại, sợ cô không hòa hợp được với bạn bè nên mỗi ngày trước khi hoàng hôn đều để cô ra ngoài chơi với bạn một lát.

Khương Tuệ đi đến dưới tàng cây cổ thụ thì bị một cậu nhóc nhảy ra cản lại.

Cậu nhóc như pháo đốt nhỏ, giận dữ trừng cô: "Khương Tuệ! Mày muốn làm gì?!"

Khương Tuệ ngẩng đầu, ngây người một lúc lâu mới nhận ra đó là Tôn Tiểu Uy.

Nhưng cậu nhóc không mấy kiên nhẫn: "Đám con gái đúng là phiền toái, mày mà dám nói ra, có tin tao đánh mày không!"

Trong lòng Khương Tuệ cảm thấy vô cùng buồn cười, thời gian đã qua lâu nên cô đã quên mất cậu thiếu niên bá vương Tôn Tiểu Uy đỏ mặt tỏ tình với mình sau này lại là bộ dáng hùng hổ hiện tại.

Cô nhỏ nhẹ đáp: "Ừm, tin."

Tôn Tiểu Uy á khẩu không trả lời được, nắm chặt quyền: "Hừ, dù sao tao cũng cảnh cáo mày, không được phép nói, nếu không mày sẽ xong đời, mỗi ngày tao sẽ thả sâu vào cặp mày... Mày cười cái gì, xấu chết đi được, không cho cười!"

Đồ trứng thối, hùng hài tử[1].

[1] Hùng hài tử: ý nói đến đứa trẻ ồn ào hư hỏng, không biết lắng nghe, không biết cư xử.

Khương Tuệ không cười, ngoan ngoãn gật đầu. Hiện tại cô tựa như chú gà con yếu ớt, đánh không lại Tôn Tiểu Uy. Đối nghịch với hùng hài tử không có tác dụng, ngược lại sẽ gây phản hiệu quả.

Tôn Tiểu Uy như đánh vào bông, cô bé trước mặt đôi mắt trong trẻo ngập nước, giống như hồ nước mùa xuân ôn nhu, Tôn Tiểu Uy mờ mịt một lát, hất đầu rời đi.

Khương Tuệ thật vất vả mới đi đến trước tiệm tạp hóa, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng.

Đôi hàng mi dài đen nhánh giống như cánh bướm ướt nhẹp, bất lực mà rũ xuống.

Những chú chim đậu trên cành cây cao cao, ríu ra ríu rít ồn ào đến khó chịu. Hiện tại thân thể cô giống như tự làm chậm tốc độ truyền phát tin, cân nhắc một việc cũng phải tốn một hồi lâu.

Thế nên Khương Tuệ đã đi đến bên cạnh anh mà vẫn chưa nghĩ ra mình nên dùng thái độ gì mà đối đãi với Trì Yếm.

Trong lòng cô có một bí mật.

Khương Tuệ sợ người này, cực kì sợ. Không rõ là vì sao nhưng cô sợ ánh mắt của anh.

Mất mặt nhất chính là, năm ấy cô tốt nghiệp đại học còn nói lắp với anh! Cách xa cũng tốt, cách gần cả người cô đều không được tự nhiên.

Khương Tuệ an ủi chính mình, hiện tại anh mới mười hai tuổi, cũng không phải là lão đại, không có gì phải sợ.

Cô đã chuẩn bị xong tâm lý, quyết định cao ngạo lãnh đạm một chút, lơ đãng để lại bùnh nước rồi rời đi.

Tháng bảy ve kêu đến điếc tai, Trì Yếm nghe thấy tiếng bước chân kéo dài liền quay đầu lại.

Cô bé áo trắng hoảng sợ nhìn cậu.

Cô chân trái vấp chân phải, ngay sau đó mặt chạm đất ngã xấp xuống bên cạnh anh.

Chiếc nón màu vàng trên đầu lăn đến bên chân cậu thiếu niên, anh bình thản đưa mắt nhìn chiếc mũ của cô, những sợi tóc mềm mại rơi trên vai cô.

Khương Tuệ: "..."

Cô nắm chặt nắm tay, mặt chớp mắt đỏ bừng. Lần đầu tiên cô cảm thấy thân thể chín tuổi này thật khó khống chế, quá mất mặt.

Khương Tuệ cắn răng, cô chậm rãi bò dậy, sau đó cởi bình nước trên cổ xuống.

Thời điểm ngã xuống, bình nước đập vào bộ ngực nhỏ còn chưa dậy thì của cô, đau.

Cô nhịn xuống không xoa, còn nhớ rõ mình phải cao lãnh một chút, Khương Tuệ một giây tiến vào trạng thái lạnh mặt.

Sau đó Trì Yếm nghe thấy cô nhút nhát sợ sệt lắp bắp nói: "Anh, anh uống, uống nước không?"

Khương Tuệ thề, lần đầu tiên trên đời cô thiếu chút nữa đã bật khóc vì xấu hổ.

Cô hận không thể đấm cho cái thân thể vô dụng này một cái.

Trì Yếm yên lặng nhận lấy bình nước, vặn ra cách một khoảng dốc xuống miệng.

Môi anh khô nứt đến chảy máu, Trịnh Xuân không cho anh uống nước, Trì Yếm uống rất vội. Tháng bảy quá oi bức, đổi lại là người khác chắc sớm đã té xỉu rồi. Nhưng cổ thân thể này còn rắn chắc hơn sắt thép, anh muốn té xỉu để thoát tội cũng không được.

Không có gì gian nan hơn còn sống.

Anh một ngụm uống sạch, một giọt cũng không lãng phí.

Trì Yếm nếm chiếc bình lên người Khương Tuệ, một câu cảm ơn cũng không nói.

Anh rũ mắt, nhẹ nhàng thở phì phò.

Khương Tuệ duy trì biểu tình cao ngạo lãnh đạm, sau một lúc lâu mới ngồi xổm xuống bên cạnh anh mà nhặt nón. Trên người cậu thiếu niên toàn mùi mồ hôi, cách gần đến mức cô còn ngửi thấy mùi máu trên người anh.

Mạng thật lớn.

Cô cầm bình nước, dù sao cũng không cần câu cảm ơn của người nfạo mạn như anh, cô chầm chậm xoay người rời đi.

Chờ cô đi thật xa, Trì Yếm mới ngẩng đầu.

Một cô bé giống chú chim cánh cụt nhỏ.

Hết lần này đến lần khác cô tự tin lại nghiêm túc, là chú chim cánh cụt nhỏ với đôi mắt đào hoa nghiêm túc.

Con ngươi đen nhánh của anh nhìn cô một hồi lâu, khóe miệng câu lấy ý cười không thể thấy.

...

Tôn Tiểu Uy chơi chán, ngâm nga bài hát về nhà, mặt trời vừa mới xuống núi, cậu ta tập trung nhìn, sau cây đại thụ có một bóng người mảnh khảnh.

Tôn Tiểu Uy hoảng sợ, kinh nghi nói: "Trì, Trì Yếm!"

Cậu thiếu niên mái tóc ướt đẫm, lạnh lùng nhìn cậu ta. Tôn Tiểu Uy trong lòng có quỷ, chột dạ cực kỳ. Ngữ điệu ương ngạnh của Tôn Kỳ Kỳ nhịn không được cũng hạ thấp: "Mày đừng tới đây, mày muốn làm gì?"

Vóc dáng Trì Yếm cao tương đối sớm, anh mới mười ba tuổi mà đã cao gần 1m7, anh nhìn xuống Tôn Tiểu Uy, bờ môi khô nứt chảy ra một chút máu, thanh âm của cậu thiếu niên vẫn khàn khàn: "Ngày hôm qua thêm hôm nay, tôi ăn hai trận đánh, trên người tổng cộng bị đánh 143 đòn, quỳ sáu tiếng đồng hồ."

Tôn Tiểu Uy ôm quả bóng lùi về phía sau một bước, thân thể run lên.

Trì Yếm nói: "Ông nội và ba cậu đều làm quan, bà nội thì ở nhà chăm sóc cậu, bà ấy cưng chiều cậu, nhưng ba cậu sẽ không. Nếu chú ấy biết chuyện này là do cậu làm, ngoại trừ phải bồi thường tiền cho Trịnh Xuân, cậu cũng sẽ bị đánh như tôi."

Tôn Tiểu Uy hoảng hốt.

Thật ra nếu cậu ta lớn tuổi hơn một chút, những lời Trì Yếm cũng chả dọa được cậu ta. Cậu ta là quan nhị đại, mà Trì Yếm thì không. Anh không cha không mẹ, dẫn theo em trai ở nhờ nhà mợ. Nhưng khi còn nhỏ phạm sai lầm, đứa trẻ nào cũng rất sợ bị người lớn biết, dù chỉ là làm vỡ một cái chén trong nhà cũng hận không thể lén hủy thi diệt tích.

Hơn nữa Trì Yếm bị đánh đập, Tôn Tiểu Uy thấy rất rõ, vô hình tăng thêm áp lực trong lòng cậu ta, hiện tại cậu ta cực kì sợ cha mẹ cùng hàng xóm biết được mình không chỉ làm chuyện xấu mà còn nói dối.

Trì Yếm đánh giá không sai biệt lắm, lạnh lùng nói thêm một câu: "Bắt đầu từ học kỳ sau, mỗi ngày cậu mua cho Trì Nhất Minh ở ban ba một phần đồ ăn. Mua một học kỳ là đủ rồi."

Tôn Tiểu Uy nghe vậy cắn răng: "Tao mua đồ ăn cho nó, mày sẽ không nói ra ngoài chứ?"

Trì Yếm ánh mắt lãnh đạm, nhìn cậu ta.

Tôn Tiểu Uy ôm chặt quả bóng: "Tao, tao mua!"

Tôn Tiểu Uy ôm quả bóng đi được hai bước, nhớ tới điều gì đó liền quay đầu lại nói: "Mày không được phép nói, nếu mày nói ra, tao sẽ kể chuyện mấy ngày trước mày lục thùng rác tìm đồ ăn ra ngoài."

Trì Yếm xoa xoa vết máu trên miệng, ý vị không rõ mà thấp thấp cười nhạo một tiếng: "Cậu cứ việc nói."

Sống trên đời, chân trần sẽ không sợ mang giày.

Cốt khí là cái gì, kiêu ngạo là cái gì? Thứ vô dụng đó anh sớm đã không có, cũng lười có.

Tôn Tiểu Uy thấy anh quả thực không thèm để ý, đành phải nói: "Được rồi được rồi, tao sẽ mua đồ ăn cho Trì Nhất Minh."

Mặt trời chậm rãi xuống núi, mồ hôi suýt chút nữa chảy vào mắt Trì Yếm. Anh đến sức lực lau mồ hôi cũng không có, chỉ có thể dựa vào thân cây khép mắt lại.

Anh không ngửi thấy hương gió hè, cũng không ngửi thấy mùi thơm ngát của cỏ cây, chỉ có mùi mồ hôi trên người mình, vừa dơ vừa khó ngửi.

Mẹ nó, cuộc sống này thật thối nát!
Bình Luận (0)
Comment