Nhớ Em - Đông Ca

Chương 57

Sau khi nhóm dự án đi kiểm tra Núi Sùng trở về, nhóm đánh giá đã tiến hành ba đánh giá và thảo luận về việc liệu vùng núi này có thể được phát triển thành một điểm thu hút khách du lịch hay không và cuối cùng đã bỏ phiếu thông qua: [ Kế hoạch kinh doanh dự án du lịch Sùng Sơn]

Lúc Đằng Bình báo lại tin này, trên tay Hàng Cẩm đã xem tài liệu được duyệt kia:[Đề xuất dự án du lịch], cũng giao vào tay Đằng Bình: “Nói với bộ phận HR, tuyển một số nghiên cứu sinh, thạc sĩ và tiến sĩ chuyên ngành quản lý du lịch, lập thành một nhóm, sau khi được chính phủ thông qua, hãy để họ chuẩn bị [Báo cáo nghiên cứu tính khả thi dự án du lịch], tôi đã đọc qua báo cáo [ Đánh giá hạng mục đầu tư], quá đa dạng, không phù hợp với truyền thống của người dân ở đây, bảo họ viết lại một lần nữa. 

“Vâng.” Đằng Bình nhanh chóng ghi nhớ lại.

Hàng Cẩm xem tiếp tài liệu trên bàn, nhìn thời gian, đã sắp 6 giờ tối, cô cầm điện thoại lên nói: 

“Đi thôi.”

Đêm nay là cuộc họp thường niên, không thể đến muộn.

Đi vào cửa hàng tạo mẫu thời trang [Đêm Khuya], Kitty chọn cho cô một bộ váy dự tiệc, Hàng Cẩm trang điểm xong, lên xe đến khách sạn Hot Spring, có hai lễ tân một nam một nữ đang tiếp khách, công ty đều chọn những người đẹp như người mẫu, trong tay họ cầm Polaroid, mỉm cười nói về phía Hàng Cẩm: 

“Chụp nào!” ( má nó chỗ này là hai chữ Cà Tím “茄子!”, tôi chịu ko dịch được là gì nên thay bằng Chụp nào)

Hàng Cẩm nhìn về phía bọn họ, nghe tiếng ” tách tách”, bức ảnh từ từ được in ra từ Polaroid, sau đó hai người dán ảnh cô vào bức tường phía sau, Đằng Bình muốn đi lên lấy ảnh xuống, bị Hàng Cẩm ngăn lại: 

“Không sao, để đó đi, lúc nào kết thúc lấy xuống cũng được.”

“Sợ bị người khác lấy mất.” Đằng Bình thấp giọng nói.

Hàng Cẩm nghĩ ngợi, hất hất cằm, Đằng Bình hiểu rõ đi lên lấy ảnh xuống.

Các giám đốc trong công ty đã đến từ sớm, Hàng Đề Vân cũng  tới rồi, ông đang uống rượu với một số giám đốc, nói về vài dự án mà Hàng Cẩm đã đầu tư gần đây, cũng không ngần ngại khen ngợi cô: “Đứa trẻ này rốt cuộc cũng giống tôi, làm việc rất quyết đoán!”

“Thôi đi, lão Hàng, ông còn trẻ cũng không thể bằng Tiểu Hàng tổng được đâu.” Những người khác cười nói.

Lúc cô đi qua, mấy vị đại lão nâng chén: “Tiểu Hàng tổng tới rồi à, tôi với ba cháu đang nói chuyện về cháu đây, cháu còn mạnh mẽ hơn nhiều so với ông ấy lúc còn trẻ, nhờ phúc của cháu, năm nay chúng ta lại kiếm nhiều tiền lời hơn năm ngoái rồi, nào nào đến đây, uống với chúng tôi một chén.”

Hàng Cẩm mỉm cười nhận lấy ly vang đỏ trong tay Đằng Bình, giơ như chạm cốc về phía mấy người, sau đó chậm rãi nhấp một ngụm.

Giám đốc Lý cùng giám đốc Trương nói khách sạn họ chọn không tồi, vừa đến có cảm giác như mùa xuân đến rồi, không khí vừa đủ, không nóng không lạnh, Hàng Cẩm nói chuyện với họ một lát, sau đó mới đi đến chào hỏi mấy người sáng lập ra tập đoàn.

Khi cuộc họp thường niên chính thức bắt đầu, cô theo sau Hàng Đề Vân lên sân khấu phát biểu. Lúc bước xuống, cô thấy Đoạn Huy Dương đang ngồi cạnh Hàng Đề Vân – buổi hẹn hò được ông Hàng sắp sếp vào tối hôm mùng 5, cô ăn tối với anh một lần, hai người nói chuyện cũng hòa hợp, Đoạn Huy Dương là người không hề phô trương, khiêm tốn cùng tiết chế, cách nói năng cũng được giáo dục rất tốt.  

Sau này, khi anh lại mời ăn tối, Hàng Cẩm đã từ chối vì bận công việc, nhưng cô cũng không từ chối thẳng thừng, cuối cùng còn phải nể mặt ông nội cô, trưa hôm qua cô lại mời anh dùng bữa ăn thanh đạm, nói hôm nay có cuộc họp thường niên, Đoạn Huy Dương nói có thời gian sẽ đến xem sao. 

Lại không nghĩ rằng đó không phải lý do.

Có lẽ Hàng Đề Vân đã quen biết Đoạn Huy Dương từ trước, hai người đã trò chuyện vui vẻ. Hàng Đề Vân cũng giới thiệu anh với những người khác. Các giám đốc khen ngợi  ông có phúc, con gái năng lực xuất chúng thì không nói, lại tìm được một người con rể lợi hại như vậy.

Đoạn Huy Dương điều hành một tổ chức tài chính, đứng trong top 5 người đứng đầu thành phố Bắc Kinh. Ngoài tính cách trầm tĩnh và khí chất ổn trọng, anh còn được coi là Kim cương vương lão ngũ trong mắt người trong giới. Có một gia đình giàu có với khối tài sản hàng trăm triệu. Điều kiện ưu thế vượt trội như vậy, xứng với Hàng Cẩm, kết hợp hùng mạnh này được coi là một cặp môn đăng hộ đối.

Lúc Hàng Cẩm đến ngồi xuống, mọi người nhìn cô với biểu cảm vui mừng và chúc phúc: “Tiểu Hàng tổng quá lợi hại, sắp có chuyện tốt rồi, đừng quên phát thiệp mời nhé, lúc đó chúng tôi sẽ đi một hồng bao lớn.”

Hàng Cẩm mỉm cười nói: “Được.”

Hàng Đề Vân là ba cô, Đoạn Huy Dương là người do ông nội Hàng sắp xếp, dù có không vui vẻ, cũng không thể làm trò trước mặt mấy vị cổ đông lớn tuổi. Không thể để họ mất mặt. 

Khi nhìn thấy việc này, Đằng Bình vội vàng chạy đến bảo cô có điện thoại, Hàng Cẩm rất tự nhiên cầm lấy điện thoại trả lời vài tin nhắn, sau đó đi đến khu vực tiệc đứng.  

Đằng Bình hỏi có cần tìm lý do rời khỏi nơi này sớm hay không?

Hàng Cẩm lấy một phần bánh ngọt đưa vào miệng: “Không cần, họ sắp tan tiệc rồi.”

Cuộc họp thường niên đã được tổ chức thành công. Hàng Cẩm vẫn đang nói chuyện cùng những người sáng lập dự án trong công ty, thấy có đám đông chạy ra ngoài xem náo loạn, cô bảo Đằng Bình đi ra nhìn xem có chuyện gì không, rượu còn chưa đưa lên miệng, đã thấy Đằng Bình thở hổn hển chạy vào, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô nói: 

“Hàng tổng, chủ tịch xảy ra chuyện rồi.” 
Bình Luận (0)
Comment