Sắc mặt Hàng Cẩm khẽ biến, nói về phía mấy người: “Ngại quá, tôi đi xử lý chút việc.”
Cô buông ly rượu xuống, vừa đi vừa hỏi Đằng Bình: “Chuyện gì?”
Đằng Bình đang gọi điện cho Giám đốc Khách sạn đến đảm bảo trật tự, sau đó cúp điện thoại nói về phía Hàng Cẩm:
“Chủ tịch bị…đâm một dao.”
“Ai làm?” Cô nhíu mày, bước nhanh về phía cửa khách sạn.
Đằng Bình đuổi theo cô nói: “Vương Tề.”
Hàng Cẩm đang chạy bỗng dừng lại, vẻ không dám tin quay đầu nhìn về phía Đằng Bình:
“Cậu nói gì?”
“Là do Vương Tề làm, anh ta đã bị bảo an khống chế, hình như Đoạn thiếu gia cũng bị thương, cụ thể sự việc như nào em chưa rõ lắm.”
Đằng Bình vội vàng nói xong, lại nghe điện thoại, giám đốc nói đã điều toàn bộ phòng an ninh đến, sự việc nơi này sẽ được giữ bí mật.
Khi Hàng Cẩm chạy đến, xe cứu thương gần nhất cũng đã đến, Hàng Đề Vân được đưa lên cáng, tay ôm bụng đang chảy máu, cánh tay Đoạn Huy Dương cũng chảy máu và được cuốn bởi khăn tắm của khách sạn, máu đã thấm đỏ một mảnh khăn.
Khu vực xung quanh là nhân viên công ty và người phục vụ, hiện trường ồn ào náo loạn. Nhân viên bảo an cũng đang giữ trật tự, hét lên: “Không được chụp ảnh!”
“Kết thúc cuộc họp giao cho cậu, điều tra camera giám sát cho tôi.”
Hàng Cẩm nhìn vết máu trên mặt đất, ngực không biết đang tức giận hay đau khổ, trái tim xoắn chặt, cô mặc áo khoác Đằng Bình đưa đến, lại nói về phía cậu: “Tạm thời đừng báo cho mẹ tôi, chặn hết mọi tin tức ở đây.”
“Vâng ạ.”
Vương Tề đang bị mấy người bảo an đè trên mặt đất, gân cổ tru lên: “Mấy người bỏ tôi ra, buông ra.”
Một bảo an dùng dùi cui đánh vào lưng anh ta: “Im đi!”
Vương Tề đau đến gào to: “Buông tay!”
Hàng Cẩm liếc nhìn Vương Tề, rồi lao vào xe cấp cứu theo sau Đoạn Huy Dương. Trước tiên cô nhìn Hàng Đề Vân, thấy ông vẫn còn tỉnh táo, hỏi đã xảy ra chuyện gì, ông mở to mắt nhưng không nói được gì, y tá cắm ống thở oxy, hỏi Hàng Cẩm:
“Công cụ gây ra vết thương là gì?”
“Con dao.” Đoạn Huy Dương giữ cánh tay nói: “Dao gọt hoa quả, dài khoảng bây nhiêu.”
Anh đưa tay ra đo đo.
Các nhân viên y tế bắt đầu cúi đầu ghi chép, rồi hỏi về nhóm máu và ngày sinh, cũng như các bệnh truyền nhiễm và tiền sử bệnh tật. Sau đó, họ gọi điện đến bệnh viện để bố trí phòng cấp cứu, thông báo thời gian bao lâu nữa xe cứu thương sẽ về đến.
Cho đến lúc xe cứu thương dừng lại, cửa bệnh viện đã có các bác sĩ cùng y tá và giường bệnh tiếp ứng, Hàng Đề Vân được đẩy vào phòng cấp cứu, Hàng Cẩm vẫn luôn chạy theo sau, cho đến khi cửa phòng phẫu thuật đóng lại, y tá đi đến bảo cô đi điền đơn để nộp viện phí, bảo Đoạn Huy Dương đi xử lý miệng vết thương.
Sau khi Hàng Cẩm đi điền xong thông tin, cô đi đến cửa phòng phẫu thuật chờ đợi. Đoạn Huy Dương đi tới sau khi vết thương đã được băng bó, trấn an cô:
“Đừng lo lắng, điều kiện y tế bây giờ rất tốt, sẽ không có gì nghiêm trọng.”
Hàng Cẩm đưa mắt nhìn cánh tay anh, hỏi sao lại thế này.
Đoạn Huy Dương nói Hàng Đề Vân phải đi, anh đi ra tiễn ông, lúc đến cửa, một người phục vụ nam cầm áo khoác của Hàng Đề Vân đi đến, theo sau đó dí dao vào eo ông, hỏi vì sao ông không đưa tiền nữa.
Hàng Đề Vân đã uống quá nhiều rượu, vẫn nhận ra người đằng sau là Vương Tề, nên bảo sau này sẽ không đưa tiền, bảo anh ta nên chết tâm đi.
Đoạn Huy Dương cũng có men rượu, đưa tay muốn cướp lấy con dao kia, nhưng không nghĩ đến bị dao lướt qua làm cánh tay bị thương, che vết thương lùi về sau vài bước, Hàng Đề Vân cũng căng lên phản kháng, Vương Tề thật ra cũng không muốn làm ông bị thương, nhưng thấy ông cướp dao, hai người dằng co môt lúc, con dao đó cắm thẳng vào bụng Hàng Đề Vân, Vương Tề sợ tới mức ngã ngồi trên đất.
Điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn, Đằng Bình gửi đến đoạn video của camera giám sát, sau khi xem xong, diễn biến trong đoạn video kia cũng không khác so với lời Đoạn Huy Dương nói, chỉ là lúc Hàng Đề Vân bị bắt ép có nói: “Cả nhà mày hại con gái tao chưa đủ thảm hay sao, còn có mặt mũi đến đòi tiền.”
Hàng Cẩm khóa màn hình lại, dựa lưng vào vách tường, nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu rồi thở dài một hơi.
“Ba cô nói quan hệ giữa hai người không được tốt, rõ ràng cô rất quan tâm đến ông ấy.”
Đoạn Huy Dương nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật đang đóng, nói với cô: “Hai người đều là người đè nén cảm xúc, người như vậy sẽ dễ dàng gây hại.”
“Đúng thật là không tốt.” Hàng Cẩm mở mắt ra.
Có lẽ vì những gì đã xảy ra khi cô lên sáu tuổi, cô không còn tin tưởng ba mẹ mình nữa, trở nên thu mình. Sau khi vào tiểu học, cô hiếm khi kết bạn. Tuy nhiên cô đã làm quen với một người bạn tốt ở trường trung học, vì họ là bạn cùng bàn nên nhanh chóng thân quen, cùng nhau đi học, cùng nhau đến hiệu sách nghe nhạc và mua album. Thậm chí còn đến quán trà sữa uống trà sữa sau khi tan học.
Sau này, lúc chuẩn bị tốt nghiệp, các bạn cùng lớp nói người bạn tốt đó được ba cô, Hàng Đề Vân đã “Mua bằng tiền.” Ông lo lắng Hàng Cẩm sẽ không thể kết bạn nên đã tặng cô bé đó một khoản tiền vào lúc đó, bảo hãy làm bạn thân của Hàng Cẩm cho đến khi học xong.
Lúc Hàng Cẩm biết được chuyện này, cảm xúc của cô như hỏng mất, khóc lớn, cô không thể hiểu được cách làm của ba mình, càng không thể hiểu được người bạn tốt kia vì sao lại lừa dối mình, giống như quá khứ cô đã lớn lên trong sự dối trá, vì thế cô cùng Hàng Đề Vân đã cãi nhau một trận to.
Hàng Đề Vân chỉ vào cô nói: “Cô ăn đồ của tôi và tiêu tiền của tôi. Mỗi bộ quần áo cô mặc đều được mua bằng tiền tôi kiếm được. Cô có tư cách gì mà hô to gọi nhỏ ở đây?!”
Cũng là từ đó, Hàng Cẩm mới ý thức được, một người cần phải có tiền tài, địa vị, mới có tư cách đàm phán với người ta.
Năm mười lăm tuổi đó, Hàng Đề Vân đã dạy cho cô một bài học quan trọng nhất trong đời.
Vì thế, mới có Hàng Cẩm ngày hôm nay.