Tất nhiên, Lục Vận Phục đến đây không phải để khoe khoang anh ta sắp kết hôn mà để cười trước việc Hàng Cẩm chia tay, thậm chí còn nói nếu cô mà đồng ý với anh ta có khi con giờ cũng đã hai tuổi rồi.
Về vấn đề này, Hàng Cẩm trả lời: “Biến.”
“Nói thật, vì sao hai người chia tay?” Lục Vận Phục ngồi trên bàn làm việc của Hàng Cẩm, bỏ quạt xuống, đưa tay về phía Đan Hiểu Sương lấy một túi hạt dưa bắt đầu nhấm:
“Chắc không phải vì tôi chứ?”
Hàng Cẩm mặc kệ anh ta.
“Nói thật, tôi rất tò mò, vì sao hai người lại chia tay? ”
Lục Vận Phục nhấm xong hạt dưa, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, bị nóng đến hít vào một hơi, lại sai sử Đan Hiểu Sương: “Mắt không nhìn thấy nóng à? còn không đến thổi nó.”
Đan Hiểu Sương nắm chặt nắm tay, đi tới há to miệng thổi trà.
Hàng Cẩm nhìn chỉ muốn đấm cho Lục Vận Phục một cái.
“Không thích.” Cô đứng trước cửa sổ sát sàn, nhìn những tòa nhà cao tầng, nhớ đến lúc trước Đoạn Huy Dương nói sẽ giúp cô lừa ba cô một thời gian, cô xoay người, bảo Đằng Bình mang một tách cà phê đá vào.
“Tôi biết mà, nhất định là vì em không thích!” Lục Vận Phục vui vẻ vỗ tay, “Nhìn xem, tôi theo đuổi như thế, không phải cũng vì lý do này mà vẫn luôn bị từ chối sao?”
Anh ta hưng phấn đến không thể hiểu được.
Hàng Cẩm hoài nghi đầu anh ta đúng là có bệnh thật.
Đan Hiểu Sương nhìn anh ta mà không nói nên lời, thổi trà phì phì, lại dùng tay áo phe phẩy.
“Thế còn ba em thì sao, không thúc giục đi xem mắt à?”
Lục Vận Phục Biết Hàng Đề Vân tìm người xem mắt khắp nơi cho cô trong hai năm qua, nếu không phải Đoạn Huy Dương là do ông nội sắp xếp, có lẽ cô cũng chỉ ăn cùng một bữa cơm là kết thúc.
“Tạm thời không.”
Tháng trước, lúc Hàng Cẩm về nhà ngả bài cùng ba mẹ, Phùng Thục Quân nói đã sớm phát hiện, chỉ là bà vẫn ngăn đón Hàng Đề Vân để ông không hỏi gì.
Hàng Đề Vân không tức giận, nhưng ông nội thì tức giận đến nằm viện, lúc Hàng Cẩm đi thăm, bị dạy dỗ một hồi, lại bị bà nội nói một hồi, đi ra nhìn thấy Hàng Đề Vân, cũng không muốn nói thêm gì, chỉ “Ba” một tiếng rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Chưa đi được vài mét, cô lại bị Hàng Đề Vân chặn lại, hỏi cô đang nghĩ gì, có biết mức độ nghiêm trọng không, cô bao lớn rồi, đến giờ có tính chơi bời, sắp ba mươi rồi, không chừng xuống dưới kia vẫn còn tìm người yêu đương kết hôn, tính cả đời này không kết hôn sao.
Khi đó, trong đầu cô tràn ngập những lời chỉ trích và giảng dạy của họ, cô quá mệt mỏi để nói chuyện hay cãi vã với Hàng Đề Vân, đi vòng qua ông rời khỏi đó.
Phía sau Hàng Đề Vân tức giận gào lên: “Vẫn là cái dáng vẻ này, khi nào cô mới có thể sửa cái tính này đi.”
Sau đó, cô không về nhà ăn cơm, cũng không nhận được điện thoại của Hàng Đề Vân nữa, chỉ nhận được tin nhắn từ Phùng Thục Quân, bảo cô chú ý sức khỏe, nói năm ngoái kết quả báo cáo sức khỏe không tốt, cô cẩn phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
Hàng Cẩm nhắn lại: 【 Đã biết. 】
Cách đây một thời gian, chị họ của cô đã ly hôn vì người đàn ông kém chị họ ba tuổi. Khi kết hôn, cả gia đình không đồng ý. Tuy nhiên, lúc đó chị họ đang mang thai nên hai người đã bí mật lấy được giấy chứng nhận kết hôn. Gia đình chú cũng nhắm mắt làm ngơ, ai ngờ cưới nhau chưa đầy hai năm lại ly hôn, nói rằng người đàn ông chỉ muốn tiền của chị, nói nhà trai sẽ nhận được một nửa tài sản của chị sau khi ly hôn, và họ có được một lợi thế rất lớn mà không cần nỗ lực gì. Còn chẳng tốn sức ra tòa để tranh giành quyền nuôi con trai. Sau khi thương lượng với luật sư, chị đã phải đưa ra 60. % tài sản vào tay người đàn ông kia và còn mất cả căn nhà tân hôn.
Mỗi khi có người trong nhà tổ chức liên hoan gia đình, sẽ có người đem chuyện này ra giảng dạy, nói rằng chị họ cô kém cỏi. Lúc đầu, rất nhiều người khuyên chị họ đừng tìm người kém tuổi hơn, nhưng không chịu nghe, tên khốn đó chỉ nhìn tiền của chị họ mà thôi, anh ta còn trẻ, anh ta đã ly hôn, lấy tài sản của mình rồi lập tức tìm được người phụ nữ mới. Nhìn chị họ mà xem, chị đang một mình nuôi con, bị hủy hoại bởi cuộc hôn nhân đến mức mất đi nhân tính.
Phùng Thục Quân cũng nhắc nhở cô trong điện thoại, nói chị họ cô bị tình yêu não tàn chi phối, phụ nữ thông minh hiện đại sẽ không đi tìm một người đàn ông nhỏ tuổi hơn mình, mình thích tuổi trẻ của hắn, hắn thích tiền của mình, kết quả chính là chỉ có ly hôn.
Nhận được điện thoại của mẹ cô vào van đêm, không khí thật nóng, Hàng Cẩm ngồi trước điều hòa nhìn notebook, trên màn hình là topic của Trần Lâm trên diễn đàn trường.
Trong video, Trần Lâm đã học xong tiết thứ tư, sau đó đến lớp tiến sĩ, cậu ăn rất nhanh, ngấu nghiến chỉ hai phút là xong, Hoàng Hán Thanh ở bên cạnh hỏi sao phải gấp như vậy, không thể ăn chậm được sao? Cậu vội uống một ngụm nước, lau miệng, xách túi lên rồi lại chạy.
Cậu vẫn mặc chiếc áo phông cô mua cho mình trước khi bắt đầu năm thứ nhất. Dù bây giờ cậu đã kiếm được tiền, nhưng không vứt đi mỗi một thứ mà cô đã mua cho cậu, bao gồm cả chiếc điện thoại đã lỗi thời sắp hỏng kia.
Thế giới người trưởng thành chỉ cân nhắc ưu và nhược điểm.
Mà chàng trai này, ngoài sự bốc đồng và liều lĩnh, chỉ còn lại một tấm lòng chân thành.
Sau khi khép notebook lại, cô nằm trên giường vùi mặt vào gối đầu, một lát sau, lại mở Ipad ra xem video của Trần Lâm.
Hình như cô.
Có chút nhớ cậu.