Cuối tháng 6 là mùa tốt nghiệp của Đại học Bắc Dương.
Hàng Cẩm được mời đến dự lễ tốt nghiệp của trường Đại học Bắc Dương. Năm ngoái, cô đi công tác nên đã bỏ lỡ. Năm nay cô mới có thể rảnh rỗi để xem buổi lễ. Tính cả bài phát biểu của hiệu trưởng, cô chỉ có thể tham dự, tặng quà ở lễ tri ân, chụp ảnh rồi ra về.
Trên khán đài có rất nhiều giáo viên và sinh viên, nhìn thoáng qua, hầu hết học sinh đều mặc đồng phục tốt nghiệp và đội mũ cử nhân. Cô đứng trên sân khấu chụp ảnh cùng lãnh đạo trường, sau đó xuống sân khấu đi theo Đằng Bình ra ngoài.
Dự án công ty sắp tiến hành tài trợ Series A. Sắp tới sẽ có hai cuộc họp và một cuộc hội nghị qua video. Thời gian quá vội, đến mức phải hủy bỏ toàn bộ các cuộc xã giao vào tối nay.
Trước khi lên xe, cô nghe thấy có người chạy tới, Đằng Bình vừa kéo cửa xe ra, lại trở tay đóng vào.
Hàng Cẩm quay đầu lại. Những chiếc lá của rừng trúc tươi tốt đang xào xạc trong gió mùa hè. Ánh nắng nhỏ xíu chiếu qua những kẽ lá, chiếu lên mặt đất tạo thành những đốm sáng lấp lánh. Trần Lâm đang đứng dưới ánh mặt trời, mặc bộ đồng phục cử nhân rộng thùng thình, trên tay cầm chiếc mũ cử nhân, đang thở hồng hộc nhìn cô.
Cậu cao ráo, đuôi tóc đã cắt ngắn hơn một chút, chỉ còn ít tóc xoăn dính mồ hôi dán vào da, cậu tới gần hơn, gương mặt kia đã thành thục hơn nhiều, hình như hơi gầy, hình dáng khuôn mặt đã trở nên góc cạnh hơn, khí chất vẫn hoang dã như vậy, chỉ có cặp mắt kia vẫn sáng trong, lúc nhìn về phía cô vẫn là vẻ chăm chú cùng thâm tình.
Hầu kết cậu lên xuống, thở hổn hển hỏi: “Có thể chụp ảnh cùng tôi không?”
Vào ngày sinh nhật của Hàng Cẩm, 26 tháng 12 năm ngoái, cậu đã đắp hai người tuyết ở tầng dưới chung cư của Hàng Cẩm, nhưng tối hôm đó Hàng Cẩm không trở về, cậu đã đợi một đêm mà không chờ được cô, thậm chí vì chờ quá lâu nên bị ốm, việc học không thể tụt lại, mỗi một cuộc thi đều rất quan trọng với cậu, vừa ốm lại đọc sách cả ngày lẫn đêm, thành công đưa mình vào bệnh viện, Hoàng Hán Thanh còn phải chăm sóc cậu hai ngày.
May mắn thay, sự chăm chỉ đã được đền đáp, cậu đã làm rất tốt trong bài thi này, với 100% điểm trong nghiên cứu hoạt động, 100% trong cấu trúc dữ liệu, 100% trong cấu trúc liên kết, 100% trong hình học vi phân, 100% trong hàm phức tạp và 100% môn phương trình vi phân từng phần là 100 điểm, và một số môn học khác đều đạt 99 điểm. Cậu cũng được rất nhiều huy chương và giải thưởng Olympic Toán.
Cậu gửi bảng điểm cùng huy chương cho Hàng Cẩm, nhưng cũng không thấy cô nhắn trả lời.
Cô nói ‘ Chỉ đêm nay ‘, cũng thật sự chỉ có một đêm kia.
Từ cuối tháng 8 năm ngoái đến cuối tháng 6 bây giờ, đã mười tháng, cậu thật sự chưa bao giờ gặp lại cô.
Một lần cũng không.
Phía Sùng Sơn vẫn đang được phát triển và xây dựng. Tại trường, Trần Lâm đang chạy đua với các khóa học cuối cấp. Hàng ngày cậu rất bận rộn ngoài việc ăn và ngủ. Thời gian còn lại chỉ ngủ và học. Cậu là sinh viên thứ nhất đã vượt qua kỳ thi tiến sĩ nâng cao tại Đại Học Bắc Dương, là sinh viên đầu tiên bị quản lý nhốt ở thư viện, vì ngày đêm đọc sách không cẩn thận bị nhốt tại đó.
Hoàng Hán Thanh không hiểu tại sao thi tốt như vậy. Lại vẫn phải chăm chỉ chạy đua làm gì.
Lúc đó Trần Lâm bị đau mắt vì đọc sách. Cậu đắp khăn nóng lên mắt rồi tựa đầu vào ghế. Trong đầu nghĩ đến Hàng Cẩm, giọng nói vô cớ khổ sở, cậu nói: “Tôi muốn làm cho một người cảm thấy kiêu hãnh vì mình, muốn cho cô ấy cảm thấy, tôi tốt nhất so với những người khác.”
“Để cô ấy không muốn ai khác ngoài tôi.”
Ánh mặt trời nóng bỏng, Hàng Cẩm bị gió nóng thổi đến sợi tóc bay loạn, cô nghiêng đầu ra hiệu cho Đằng Bình, rồi bước đến đứng bên cạnh Trần Lâm. Hôm nay cô đi giày cao gót mặc đồ màu trắng, khi đứng cạnh Trần Lâm vừa vặn một người đen, một người màu trắng.
Đằng Bình nhanh lấy điện thoại ra chụp ảnh cho hai người.
Trong ống kính, chàng trai da ngăm đen đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cạnh, đôi mắt rực cháy đầy yêu thương và trìu mến. Cậu cao hơn Hàng Cẩm gần hai mươi cm, cơ thể cao lớn thẳng tắp, cậu dựa vào cô rất gần, mái tóc đen xoăn vẻ mặt hoang dã, mặt mày đẹp trai cùng nụ cười trong sáng, cùng với lúm đồng tiền trên má.
Sau khi chụp ảnh, Đằng Bình phát hiện tuy Hàng tổng không cười nhưng ánh mắt đã mềm mại hơn trước rất nhiều.
Có lẽ gió tháng sáu quá dịu dàng.
Sau khi chụp ảnh, Đằng Bình đã gửi ảnh cho Trần Lâm, đồng thời gửi một tấm cho Hàng Cẩm. Xem ảnh xong, Trần Lâm mỉm cười hài lòng và cảm ơn Đằng Bình, đồng thời bảo Hàng Cẩm chờ một chút, cậu chạy về ký túc xá lấy đồ cho cô.
Nói xong, không đợi Hàng Cẩm đồng ý, cậu chạy hết tốc lực về phía rừng trúc, động tác chạy rất đẹp mắt, tràn đầy năng lượng, xông vào tầm nhìn của cô và nhanh chóng nhảy ra khỏi ánh sáng chói lóa.
Gió nổi lên, tiếng xào xạc từ rừng trúc, tiếng hát ở khán phòng xa xa vang lên, không khí tốt nghiệp vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường, ngay cả tiếng chim bay qua trên đầu cũng vang lên những tiếng hót vui vẻ.
Hàng Cẩm nghiêng đầu nói về phía Đằng Bình: “Đi thôi.”
Đằng Bình kinh ngạc quay đầu lại: “Dạ? Chúng ta không đợi cậu ấy ạ?”
“Không có thời gian, còn phải họp.” Hàng Cẩm mở cửa xe ngồi vào ghế sau, trả lời cuộc gọi từ người sáng lập dự án của công ty, sau đó xác nhận thời gian gặp mặt.
“Được.” Trước khi Đằng Bình lái xe, nhắn tin cho Trần Lâm, bảo cậu đừng quay lại, Hàng tổng đã đi rồi.
Khi nhìn thấy tin nhắn, Trần Lâm đã chạy ra khỏi ký túc xá và mượn xe đạp của một người bạn cùng lớp trên đường. Tuy nhiên, cậu đã đến muộn, Hàng Cẩm đã lên xe rời đi, mở điện thoại ra nhận được tin nhắn của Đằng Bình, cũng thấy tấm ảnh vừa chụp chung kia.
Cậu thở phì phò dựa vào xe, còn nhìn chằm chằm bức ảnh đó, sau đó đặt ngón tay lên bức ảnh xoa xoa mặt Hàng Cẩm.
Tay trái cậu cầm chiếc huy chương vàng sáng lấp lánh.
Không thể đưa được nó cho cô.