Cô đang ngồi trên bàn, toàn thân bị đè xuống, được đôi bàn tay to lớn của cậu nâng đỡ để không bị ngã, môi đỏ bừng vì bị hôn. Cô đưa tay định đẩy người ra, nhưng vẫn không thể đẩy được.
“Trần Lâm.”
Cô cau mày, tỏ ra cố nén không vui. Dù sao nơi này cũng là văn phòng, ở đây chưa từng có người dám làm như vậy với cô, thấy cậu không buông ra, cô cắn môi dưới của cậu, cuối cùng cũng dãn ra một khoảng cách, cậu dùng bàn tay xoa chỗ mình bị cắn.
Môi dưới bên phải có một vết cắn nhỏ, có vài giọt máu rớm ra.
Hàng Cầm cúi đầu thấy giữa quần tây có thứ nhô lên, cậu cứng, vòng tròn đỉnh ra cách hai lớp vải thành một cái lều.
Trần Lâm lau máu ngoài miệng, thở hổn hển gắng lấy lại bình tĩnh trước dục vọng, khàn giọng nói về phía cô: “Chị chưa trả lời tôi.”
“Có mang theo tờ giấy viết lời đó không?”
Hàng Cẩm đẩy cậu ra rồi rời khỏi bàn, cô cau mày phát hiện quần lót của mình ướt dính, khiến cô không thoải mái.
Trần Lâm lấy trong túi ra “lá thư cam kết” mà cậu viết chữ như chó bò qua vào đêm qua, bên dưới là chữ ký và dấu tay của mình, Hàng Cẩm ngồi vào ghế làm việc, lấy con dấu ra đóng dấu, đưa tới trước mặt cậu: “Còn vấn đề gì khác không?”
Cuối cùng Trần Lâm cũng mỉm cười, cậu hưng phấn cầm lấy lá thư cam kết đọc đi đọc lại một lần, sau đó cẩn thận nhét vào túi, cất đi, cúi người lại gần hỏi cô:
“Tối nay tôi có thể cùng chị về nhà không?”
Trong công ty nhiều tai mắt, có người đi theo lại báo cáo với Hàng Đề Vân, đến lúc đó ngay cả thực tập sinh có khi Trần Lâm không đủ điều kiện để làm.
“Không thể.” Hàng Cẩm cầm bút trên bàn lên, dáng vẻ lạnh lùng như muốn tiễn khách: “Gần đây công việc rất bận, vài ngày nữa phải đi công tác.”
“Tôi sẽ không quấy rầy, chỉ ôm chị ngủ, thật sự không làm gì cả.”
Trần Lâm cúi người che khuất tầm nhìn của cô, đôi mắt nóng bỏng của mình dán chặt vào mặt cô:”Được không?”
Hàng Cẩm không nhìn cậu, mi mắt rũ xuống nhìn máy tính, giọng nói đè nặng:
“Đi ra ngoài.”
Trần Lâm xoay ghế văn phòng của cô lại, đặt cánh tay dài lên hai bên hai tay vịn, cúi đầu nhìn cô, giọng điệu van nài: “Tôi có thể ngủ trên sàn, được không?”
Đáy mắt cậu còn tơ máu màu hồng, như không ngủ đủ giấc, hoặc là do say rượu, lông mi dài chớp chớp, ánh mắt toàn là vẻ cầu xin.
Có chút đáng thương.
Cuối cùng Hàng Cẩm thả lỏng: “Tối nay còn có bữa tiệc, sẽ về muộn.”
Đáy mắt cậu vui vẻ ôm lấy má cô, hôn đi hôn lại vào môi cô: “Tôi sẽ đợi chị, mặc kệ muộn thế nào cũng sẽ đợi.”
Trước khi ra ngoài, cậu móc từ trong túi ra một chiếc huy chương vàng khác, nhét vào lòng bàn tay cô: “Trước khi đi thi, tôi đã nghĩ mình nhất định phải giành được huy chương vàng để tặng nó cho chị, vì…”
“Tất cả vinh quang mà tôi có được, là do chị trao tặng.”
Trái tim Hàng Cẩm khẽ động đậy, như thể có ai đó đã ném một hòn đá vào mặt hồ nơi trái tim mình, tạo ra những gợn sóng lăn tăn hình vòng tròn.
Hệ thống điện thoại nội bộ vang lên, thư ký ngoài văn phòng thư ký thông báo cho Hàng Cẩm là giám đốc LÝ gọi đến, có nghe được không, Hàng Cẩm ấn điện thoại nói: “Nối máy đi.”
Trong tay cô cầm chiếc huy chương kia, bên tai là giọng nói của giám đốc Lý, lại nhìn người đang cúi người trước mặt mình, một tay cậu nắm cằm cô, vẫn là nụ hôn nhẹ nhàng theo sau, dừng trước cửa phòng sửa lại quần tây, sau đó mới mở cửa đi ra ngoài.
Hàng Cẩm cúi đầu nhìn chiếc huy chương nặng trĩu trong lòng bàn tay.
Đây là tấm huy chương vàng trong cuộc thi Olympic Toán học.
Một huy chương vàng hoàn hảo mà cô chưa bao giờ có được.
Chiếc huy chương vàng mà cô hằng mong ước trước đó đã đến tay cô theo một cách khác. Hàng Cẩm không biết mình cảm thấy vui mừng, xúc động hay vinh dự. Sau khi kết thúc cuộc gọi với Giám đốc Lý, cô treo chiếc huy chương vàng vào tủ trưng bày phía sau.
Lúc 7:40 tối, vì đã quá muộn nên Đằng Bình đã nhờ Kitty từ cửa hàng trang điểm giao chiếc váy cho Hàng cẩm, cô thay đồ rồi đi thang máy thẳng xuống gara dưới tầng ngầm, thấy Trần Lâm đã ngồi trong xe đợi rất lâu, khi nhìn thấy cậu, cô nhướng mày, lên xe hỏi: “Cậu muốn đi?”
“Không, tôi ở trong xe chờ chị.”
Trần Lâm định chờ ngoài văn phòng của cô, nhưng sợ gây phiền phức cho Hàng Cẩm, nên đã sớm xuống dưới rồi ngồi chờ trong xe.
Tài xế cũng nhớ rõ cậu, hỏi sao từ lần đó không gặp lại nữa, Trần Lâm không biết Hàng Cẩm có cho mình nói hay không, chỉ nói: “Sau này sẽ gặp mỗi ngày.”
Tài xế huýt sáo một cái, cảm thấy tên này trâu bò hơn so với Đoạn Huy Dương, dựng ngón tay cái về phía cậu, nhớ lại hình ảnh xe chấn sáng hôm đó, lại khen: “Người anh em, trâu bò đấy.”
Trần Lâm: “……”
Cậu cũng không hiểu vì sao, chỉ gật đầu: “Cảm ơn.”