Bữa tiệc tối được tổ chức ở tầng một của khách sạn Starlight. Ở lối vào có một đài phun nước khổng lồ, nhiều người nổi tiếng và giàu sang đã bước vào bữa tiệc, tất cả đều mặc vest và lễ phục trang trọng đi qua đi lại, người phục vụ mặc bành tô đi xuyên qua họ, trên tay bưng khay có rượu champagne và rượu vang đỏ.
Tài xế dừng xe lại, Hàng Cẩm một mình bước vào bên trong. Trần Lâm nhìn cô qua cửa kính xe cho đến lúc cô bước vào đại sảnh lộng lẫy, nhìn cô bình tĩnh cầm ly rượu đỏ và chào một người đàn ông ở bên cạnh, từ lúc bước vào bữa tiệc, nhiều người đàn ông trẻ liếc nhìn cô với ánh mắt kinh diễm.
Trần Lâm ngồi trên xe một lúc rồi mở cửa bước xuống, tài xế hỏi cậu đi đâu, cậu nói chỉ đi dạo quanh đây.
Vì không có thiệp mời nên cậu không thể vào được bữa tiệc, cậu đứng bên cạnh hồ nước, cách cửa kính cửa sổ ở tầng một, nhìn thấy mấy chàng trai vây quanh Hàng Cẩm, nói chuyện với cô, Hàng Cẩm vô thức kéo dãn ra một khoảng cách, chạm ly rồi nhấp một ngụm nhỏ cho ướt môi, lúc nói chuyện, gương mặt điềm tĩnh tự tin, ánh mắt trong suốt sáng ngời.
Lễ phục màu đen tôn lên vóc dáng quyến rũ của cô, làn da trắng ngần tỏa sáng như men sứ dưới ánh đèn. Cô đi qua đám đông bằng những bước đi nhẹ nhàng, thỉnh thoảng dừng lại cụng ly chào hỏi cùng mọi người, tư thế thoải mái thanh lịch, chỉ nở nụ cười mỉm phù hợp trên khuôn mặt, nhất cử nhất động đều có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Trần Lâm nhìn cô qua cửa kính, như cách một tấm màn sân khấu, nhìn cuộc sống huy hoàng của cô.
Cậu nhận ra người đàn ông đã chào đón cô, cũng là một nhân vật trong ngành đầu tư mạo hiểm, người ta nói rằng gia đình anh ta ban đầu kinh doanh bất động sản, sau đó đã mở trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Bắc Kinh, người đứng bên phải Hàng Cẩm là người sáng lập robot thông minh, bảng quảng cáo của anh ta ở khắp mọi nơi trên phố lớn ngõ nhỏ, Đoạn Huy Dương cũng đến, đón cô và cùng chạm cốc,hai người đứng chung nói chuyện phiếm, nhìn từ xa đã thấy môn đăng hộ đối.
Lúc Trần Lâm quay người, cậu gần như đụng phải một người phục vụ đang bưng khay rượu, vội vàng xin lỗi, người phục vụ ôm rượu sợ hãi nói với cậu không sao, sau đó cậu đi dọc theo đài phun nước quay về ngồi vào xe.
Hàng Cẩm nhanh chóng kết thúc, nửa giờ sau đã trở về, cô uống một ít rượu, vừa bước vào thoang thoảng hương rượu tràn vào xe, tựa người vào ghế sau rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, phát hiện thấy Trần Lâm im ắng ngồi bên cạnh, mở mắt ra nhìn về phía cậu.
Cậu đang nhìn bên ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ gì.
Tài xế dừng xe ở gara, rất vui vẻ tìm Đằng Bình xin 500 tệ, sau đó gọi xe về nhà.
Hàng Cẩm muốn mở cửa xe nhưng cổ tay đã bị nắm lấy. Trần Lâm nhìn cô, lần đầu tiên cậu cảm thấy tự biết xấu hổ, cậu hỏi:
“Tại sao lại là tôi? Mọi người xung quanh chị đều tốt hơn tôi, xuất thân của họ đều tốt hơn gấp trăm ngàn lần, tôi có cố gắng cả đời cũng không đạt được tới đỉnh cao như họ.”
“Cho nên, vì sao lại là tôi?”
Bỗng nhiên cậu có thể hiểu được suy nghĩ của ba mẹ Hàng Cẩm, nếu sau này cậu có con gái, cậu cũng hi vọng cho con gái mình những gì tốt nhất, bao gồm cả một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.
Thay vì để con gái mình lựa chọn một người như cậu.
“Vì, cậu cũng không kém cỏi hơn so với họ.”
Hàng Cẩm cảm nhận được sự tự ti cùng khổ sở của cậu, cô quay lại nhìn nhìn cậu, nói từng câu chữ:
“Trong mắt tôi, cậu đã hoàn hảo rồi.”
Đôi mắt của Trần Lâm đột nhiên đỏ lên, cậu cong khóe môi, giọt nước mắt rơi xuống đúng lúc nở nụ cười.
Cậu cúi người ôm cô vào ngực, cảm xúc kích động khi nói, giọng như run rẩy:
“Chị thật sự nghĩ tôi như vậy sao?”
“Ừm.” Hàng Cẩm đưa tay vòng lấy eo cậu: “Không phải ai cũng có thể giành được huy chương vàng hoàn hảo.”
Cậu dụi mắt vào hõm cổ cô, nước mắt ấm trào ra.
“Trần Lâm.” Cô sờ lên mái tóc mềm mại của cậu, trong lòng mềm mại: “Tôi luôn tự hào về cậu.”