Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường

Chương 26

Edit by Kiera
Trình Niệm Niệm đã ngủ một đêm rất ngon, sáng sớm thức dậy đập vào mắt cô đó là khuôn mặt đang ngủ say của Lục Diễm, tối hôm qua hôn hôn rồi ngủ thiếp đi, hạ thân cũng không còn dính nhớp nữa, cô biết anh chắc chắn đã giúp cô rửa sạch, lén lút hôn xuống môi anh, giống như mèo con đang ăn trộm cá mà tay chân nhẹ nhàng xuống giường.
Mãi cho đến khi ý thức của Lục Diễm mông lung theo bản năng duỗi tay qua hướng bên cạnh thăm dò, sự lạnh lẽo trên giường làm thần trí anh tỉnh táo lại, đứng dậy đi ra phòng ngủ, thì nhìn thấy được cô gái nhỏ đang suy nghĩ trong đầu đang mặc một cái áo phông rộng rãi đứng trước bếp, anh đi tới phía sau ôm lấy cái eo thon đang đưa lưng về phía anh, tựa cằm lên bờ vai cô mà hít sâu một hơi, ngửi lấy mùi hương của cô đang tràn ngập trong không khí.
"Sao lại dậy sớm như vậy?"
Giọng nói sáng sớm mang theo chút khàn khàn cào qua lỗ tai của Trình Niệm Niệm, gợi cảm mê người.
"Ừm..." Cô hừ nhẹ một tiếng.
Lục Diễm chút có chút không hôn vài cái làm vài sợi râu hơi mọc gãi lên vai và cổ của cô, chọc cho người kia một trận ngứa ngáy, hai người kề sát nhau làm cô có thể cảm nhận giữa cái mông cong cong của mình cái gì đó cương cứng đỉnh vào.
Lục Diễm nắm lấy eo mềm mại mà vuốt ve, âm thầm xoa dịu đi tâm trí đang xao động, sau đó hôn xuống khuôn mặt nhỏ rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Sau khi rửa mặt sửa sang lại rồi anh đi vào bàn ăn, khom lưng bế lên cô gái nhỏ đang phát ngốc ngồi xuống, điều chỉnh tư thế sao cho cô thoải mái trong lòng ngực của mình:
"Nghĩ cái gì đấy?"
"Lục Diễm..." Cô lặng yên dựa vào trước ngực anh, nghe giọng nói thoải mái mang hơi thở kem đánh răng bạc hà của anh: "... Em sẽ dọn tới đây sống".
Động tác lấy bộ đồ ăn của Lục Diễm bất chợt cứng lại, anh cúi đầu nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm đôi mắt cô như muốn nhìn vào trong lòng của cô, thật lâu sâu anh mới nở nụ cười, giọng nói thanh lãnh không che giấu được ý cười: "Được."
Trình Niệm Niệm đón lấy nụ hôn của anh rơi xuống, hai cánh môi giày vò cọ xát, cô mơ hồ suy nghĩ, cứ như vậy đi, cô vừa khuất phục mà cũng tham lam lưu luyến muốn được ở bên anh, cho dù về sau có một ngày nhạt phai đi cô cũng chấp nhận.
Sự dịu dàng của Lục Diễm giống như heroin vậy, chỉ cần cô lây dính một lượng nhỏ thôi cũng sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi hay từ bỏ nó.
Trình Niệm Niệm chỉ thu dọn một số đồ đơn giản ở ký túc xá, bởi vì tới nhà Lục Diễm vài lần cô dường như cũng không cảm thấy thiếu cái gì, sau đó mới đỏ mặt cùng bạn cùng phòng làm mặt quỷ rồi đào tẩu.
Đi xuống lầu thì nhìn thấy được anh đang dựa ở cửa xe, đôi mắt hơi rũ đùa nghịch điện thoại, cô đứng ở xa cũng có thể nghe được mấy nữ sinh khác đi ngang qua thẹn thùng kêu lên bàn tán.
Từ xa nhìn thấy bóng dáng thon dài thanh tuấn của anh, nhướng mày lên nhìn về phía mình, khoé môi anh cong lên rồi nhẹ nhàng ưu nhã đi về phía cô.
Vào giờ khắc này, Trình Niệm Niệm rõ ràng nhìn mình rơi vào trong vòng tay của Lục Diễm, thành nghiện.
______
Gần tới cuối kỳ, Trình Niệm Niệm đi vào phòng học múa, cởi áo khoác dày nặng ra rồi thay trang phục vũ đạo vào, xong xuôi hết thì chào hỏi Nhan Tâm đã lâu không gặp, Nhan Tâm vừa nhìn thấy cô liền trêu chọc: "Người này dáng người càng ngày càng tốt nha, mỗi ngày bị hội trưởng lăn lộn cảm giác thế nào vậy ta?" Cô nàng làm mặt quỷ bát quái chuyện sống chung của cô cùng Lục Diễm.
Khuôn mặt nhỏ của Trình Niệm Niệm đỏ bừng lên, không khỏi nghĩ đến sau khi dọn ra đến sống cùng Lục Diễm, hai người bọn họ lại trở nên hợp nhau hơn, thói quen sinh hoạt cũng không có gì mâu thuẫn, hơn nữa Lục Diễm lại cưng chiều cô, ngoại trừ lúc trên giường thì dường như mọi thứ đều nghe theo cô...
Nhưng mà sau khi chuyện lần trước ở văn phòng Hội học sinh thì hình như anh đã bật một công tắc khác, luôn luôn dụ dỗ cô chủ động yêu thương, cũng không biết anh đã mua cho cô nội y ở đâu mà vải càng ngày càng ít, không có bộ nào mà không phải là kiểu dáng quần chữ Đinh (丁).
Ngày hôm qua ở trên giường cô còn bị anh xoa bóp nhũ hoa trước ngực, đã thế anh còn thấp giọng trêu đùa hỏi cô,có phải bị anh xoa lớn lên đúng không.
Cô vừa mới cao trào qua đi thì khuôn mặt nhỏ hồng hào lại tiếp tục đỏ ửng lên như nhỏ ra máu, hờn dỗi liếc nhìn anh một cái, rồi lại bị anh đè ở dưới thân.
Cơ thể thường xuyên bị yêu thương chỉ cần một chút âu yếm là có thể tiết ra dâm dịch cất chứa côn th*t thô cứng của anh.
Lục Diễm nhiều lần đều dùng ngón tay cắm ra cắm vào tiểu huyệt dưới thân, ở trên thì dùng môi và lưỡi cắn lấy đầu v* đầy đặn mềm mại của cô, điểm mẫn cảm trên người cô đều bị ai đó khiêu khích khắp nơi.
Mãi cho đến khi hai chân của cô không chịu nổi quấn quanh cơ bắp sắn chắc sau eo của anh, đem dâm dịch chảy đầy một mảnh trên cái miệng nhỏ cọ xát dính lên côn th*t đã sớm biến thành thô to, co rụt lại mút lấy từng chút dụ dỗ anh đâm vào làm cô.
Anh luôn có ý xấu mà lấy côn th*t đỉnh nhẹ lên âm đế cưng cứng của cô, côn th*t thô dài đến kỳ lạ thoáng cắm vào tiểu huyệt một chút lại rời khỏi, ép buộc cô gái của mình mặt đỏ tai hồng khóc lóc dâm loạn cầu xin mình thì ai kia mới bằng lòng hung hăng đâm toàn bộ nguyên cây côn th*t thô dài vào trong tiểu huyệt đói khát...
Trình Niệm Niệm vỗ vỗ gương mặt đầy ửng đỏ của mình, bị Nhan Tâm đang ở bên tai thì thầm truyền thụ cho cô kinh nghiệm nhiều năm xem phim A phiến[1] của cô nàng, khiến cho vết ửng đỏ vừa mới giảm xuống lại tiếp tục bò lên.
[1]: Phim người lớn.
Cô nàng không chịu nổi Trình Niệm Niệm nghi ngờ tìm hiểu, rụt cổ lại nói: "Chưa từng ăn qua thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy nha.[2]" Cô nàng lại thấp giọng nói: "Nam sinh đều thích như vậy, cậu nhìn xem Lục Diễm nổi tiếng như vậy, cậu đương nhiên phải giữ chặt anh ấy bằng mọi cách rồi, cậu chỉ cần......"
[2]:Ngụ ý chưa từng thử làm gì đó nhưng cũng từng nghe nói qua.
Trình Niệm Niệm về đến nhà, phát hiện trong nhà không có một bóng người, lúc này mới nhớ tới Lục Diễm nói hôm nay anh ấy đi tới thành phố B, hình như công ty có việc an bài.
Cô ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha, cảm thấy không giống như ngày thường thật vắng vẻ, cô nhíu mũi một cái, tại sao lúc anh không có ở đây thì nơi này lại lạnh lẽo như vậy.
Sau khi tắm xong rồi thì cô một mình nằm ở trên giường, gối trên cái gối của anh, hít lấy hương vị xạ hương nhàn nhạt của anh, đang nghĩ ngợi thì điện thoại liền vang lên, là Lục Diễm.
"...Alo"
"Niệm Niệm" Làn sóng điện từ khiến giọng anh có vẻ càng trầm thấp từ tính hơn: "Em đang ở nhà sao?"
"...Ừm"
"Làm sao vậy? Không vui sao?", Lục Diễm ở đầu điện thoại bên kia không khỏi cau mày lại.
"...Em... em có chút nhớ anh." Tay Trình Niệm Niệm âm thầm nắm lấy chăn.
Lục Diễm nghe giọng nói nhẹ nhàng của bạn gái mềm mại nói rằng cô ấy nhớ mình làm trái tim anh bị xoa thành một cái hồ xuân.
Anh tự nhiên thấp giọng dỗ cô: "Ngoan... Hai ngày nữa anh sẽ trở về được không."
Trình Niệm Niệm nghe lời gật đầu, lại ý thức được anh không nhìn thấy, cô vừa định mở miệng muốn nói gì đó thì đột nhiên nhớ tới những lời mà Nhan Tâm nói buổi sáng về sự đào hoa của Lục Diễm, lông mày cô nhăn lại, hiếm khi nghiêm nghị nói: "Anh không được nói chuyện với cô gái khác đấy! Chỉ có thể cùng em nói chuyện thôi!"
Lục Diễm sửng sốt, yết hầu phát ra ý cười nặng nề: "Được."
Anh nghĩ đến tiểu xấu xa mềm mại ở nhà, hận không thể lập tức ôm cô vào lòng ngực của mình mà hôn.
"Niệm Niệm... Anh cũng rất nhớ em, vẫn luôn nhớ em."

Bình Luận (0)
Comment