Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường

Chương 27

Edit by Kiera
Trong một tuần này, Lục Diễm đều cùng Trình Niệm Niệm trò chuyện mỗi đêm, mỗi ngày câu đầu tiên mà cô gái nhỏ này nói ra đều là hỏi anh khi nào về, còn nũng nịu nói với anh là không có anh ở bên cạnh ngủ không được ngon.
Làm sao Lục Diễm có thể, thói quen mỗi ngày đều ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ngực, nay lại xa cô nên càng thêm cô đơn mất ngủ, nhưng mọi chuyện lại khó giải quyết hơn so với dự kiến nên anh đành phải nhẹ nhàng nói chuyện mà dỗ dành cô.
Hôm nay, cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết xong. Lục Diễm ở bàn tiệc bị tập thể vây quanh rót thêm rượu, ngay sau đó thì lại bị kéo tới một quán bar để đổi mới, rượu trắng cùng rượu ngoại ở trong dạ dày hỗn hợp lên men làm anh hiếm thấy có chút hơi say.
Anh chào mọi người rồi đi ra ngoài châm lên một điếu thuốc, nicotin trong sương khói xuyên qua khoang mũi làm đầu óc anh có vài phần tỉnh táo, khẽ cắn đầu thuốc lá, một tay nới lỏng cà vạt ra rồi dựa vào tường.
Đột nhiên có một mùi nước hoa nồng nặc truyền tới, anh nhíu mày ngẩn đầu lên thì thấy được người phụ nữ đang mặc váy hai dây bó sát đến mức khó có thể bọc được hai luồng nhũ thịt trước ngực, môi đỏ thẫm đến gần rồi câu dẫn: "Một mình sao? Muốn cùng nhau uống một ly hay không?"
Cô ta vừa mới tới liền nhìn trúng đầu ngón tay cầm điếu thuốc gợi cảm của người đàn ông này, mặt đối mặt đến gần mà nhìn xem, đến nhướng mắt cũng càng thêm quyến rũ mê người.
Lục Diễm nhìn người phụ nữ không quen này như sắp dính lên người mình, lập tức hiểu rõ, ánh mắt đào hoa tà khí cười, dựa lưng vào tường rồi híp mắt hút điếu thuốc một ngụm, môi mỏng thở ra sương khói màu trắng.
Anh vươn cánh tay ra ngăn lại bàn tay đang duỗi ra, ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tôi đối với cô không có hứng thú."
Ném cánh tay kia ra, anh nghiền đầu thuốc lá rồi xoay người, sau đó đi tới bàn tiệc chào hỏi liền rời đi trước, đem cởi áo khoác ném vào một bên thùng rác, duỗi tay ngăn lại một chiếc xe cho thuê lái về khách sạn.
Mới vừa vào đến cửa phòng thì điện thoại liền vang lên, anh rũ mắt xuống đưa lên bên tai nghe.
"Lục Diễm, chừng nào anh mới trở về nha?"
Âm cuối cùng mềm mại như là kích thích dây thần kinh nhuốm màu rượu của Lục Diễm.
"Niệm Niệm..." Anh vô ý thức lẩm bẩm, đại não cũng không có lướt qua dục vọng thuần tuý: "Anh muốn nhìn em một chút."
Sự trầm mặc ở đầu điện thoại bên kia làm thần trí của Lục Diễm trở về, xoa xoa ấn đường, chửi nhỏ bản thân đang suy nghĩ cái gì vậy chứ, vừa muốn mở miệng giải thích với cô là mình uống nhiều quá thì cô gái nhỏ liền nhỏ giọng nói:
"... Được".
Trình Niệm Niệm khẩn trương nuốt nước miếng, chỉnh lại cái váy ngủ trên người rồi cầm thẳng điện thoại nhìn đến màn hình đã xuất hiện khuôn mặt của anh, chiếc sơ mi màu trắng cởi hờ, vài sợi tóc trên đầu rũ xuống, giữa chân mày cùng khuôn mặt đều lộ sự mệt mỏi rõ ràng, cô đau lòng dùng ngón tay cách qua lớp màn hình mà lướt qua khuôn mặt của anh.
"Rất mệt sao..."
"Em không có ở đây, có chút mệt."
Khoé miệng Lục Diễm nhếch lên an ủi cô, mang theo vài phần ích kỷ.
Ngón tay anh cong lên, cô gái nhỏ có lẽ là vừa mới tắm rửa xong, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đến có thể véo ra nước, chậc, cơn nghiện thuốc lá lại một lần nữa tới.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau qua màn hình nho nhỏ trên điện thoại, quên mất thời gian trôi đi.
Một lát sau, Lục Diễm nhìn thời gian đã không còn sớm nữa mới thấp giọng nói, "Không còn sớm nữa, em ngủ đi, nhé?"
Trình Niệm Niệm không muốn cúp máy nhanh như vậy: "Không được."
"Vậy anh muốn đi tắm rửa, em muốn xem sao?" Xiềng xích lý trí bị rượu cuốn đi, kiềm chế không được dục vọng đã không thể dập tắt.
Ánh mắt Lục Diễm sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang chầm chậm dâng lên tia đỏ ửng, "Lúc nãy anh ở quán bar bị một người phụ nữ chạm vào, có phải anh nên chạy nhanh đi rửa sạch sẽ không?
Trình Niệm Niệm chỉ nghe được một câu phía trước liền tức giận trừng mắt người trong điện thoại: "Anh gạt người! Anh đã nói anh không nói chuyện với những cô gái khác!"
"Anh không có, Niệm Niệm, lúc cô ta sắp đụng tới anh đã chặn lại rồi." Lục Diễm giả vờ bị ủy khuất, đem màn hình đưa ra xa, kéo ra cái áo sơmi còn chưa cởi hết: "Chỉ có em chạm qua, chỉ có em..."
"Anh anh anh... anh mặc quần áo đàng hoàng đi!"
"Ngày mai anh sẽ trở về."
Rốt cuộc Lục Diễm cũng không chịu nổi nữa châm một điếu thuốc nói:"Niệm Niệm, ngày mai anh về."
Đây là lần đầu tiên Trình Niệm Niệm nhìn thấy anh hút thuốc, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, cơ bắp rõ ràng sôi sục nửa lộ ra, đôi mắt bị tóc mái hỗn độn nửa che trông có vẻ mê ly mờ ảo.
Cách qua lớp màn hình, Trình Niệm Niệm cảm thấy có chút tê dại trong sâu thẳm cơ thể, đến nỗi nói chuyện còn nói lắp: "A... Ngày mai, được, được."
"Ngoan, hôm nay đi ngủ sớm một chút." Lục Diễm dừng một chút, ánh mắt đào hoa cuồng vọng tùy ý quyến rũ ám chỉ: "Niệm Niệm..."
Trình Niệm Niệm vội vã nói ngủ ngon, sau khi cúp điện thoại thì nửa người vẫn còn tê dại, a một tiếng vùi mặt vào trong gối, trong lòng trộm mắng anh, Lục Diễm xấu xa, tại sao lớn lên lại quyến rũ như vậy chứ!
Nghĩ đến điều ám chỉ lúc nãy của anh, cô đỏ mặt xoay người xuống giường, cắn môi lấy ra bộ quần áo mới mua trên mạng hai ngày trước, trong đầu cô bất giác nhớ lại những gì Nhan Tâm nói bên tai mình ngày hôm đó...
Không nghĩ không nghĩ nữa, cô lại bò lên trên giường, cưỡng bách bản thân đi vào giấc ngủ.
Cô nhắm mắt lại, tất cả đều là khoảng khắc Lục Diễm nhướng mi lên lúc nãy, nhìn chằm chằm mình, cô như là muốn khắc sâu vào trong lòng đôi mắt thâm thuý của anh cùng hormone trêu chọc người ấy.
"Em rất nhớ anh."
"Từ thân thể đến tâm trí."
_____
Lúc Lục Diễm về đến nhà đã là buổi chiều, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy phòng khách trống vắng, trong lòng nghi hoặc, cô gái nhỏ kia từ sáng đến giờ cũng không trả lời tin nhắn, theo lý không có tiết cô không phải nên ngốc ở trong nhà sao.
Anh để hành lý xuống, đang chuẩn bị đi phòng ngủ nhìn xem thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Lục Diễm quay đầu lại nhìn qua, yếu hầu như là bị người khác đột nhiên bóp lấy, không nói nên lời.
Bộ đồng phục học sinh gần như trong suốt, phần thân phía trên như là được hút chân không, lớp vải màu lam nhạt gắt gao căng lên ôm sát bầu vú đầy đặn, phát hoạ ra rõ ràng hai đầu v* đang nhô cao.
Từ sườn cổ đến eo, cúc áo muốn đứt đến nơi, tuy rằng đã gắt gao gài chặt lại rồi nhưng cũng có thể lộ ra da thịt tuyết trắng, eo lộ ra khe hở, mông vểnh trắng nõn lộ ra đường dây buộc của quần chữ Đinh (丁).
Bộ quần áo dâm đãng đến cực điểm rồi đã thế cô còn cố tình buộc lấy hai chùm tóc đuôi ngựa, trang bị cho khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại giống như là một học sinh cấp ba, e thẹn mở miệng với anh: "Ca ca..."
Lửa nóng từ hạ thân bốc cháy của Lục Diễm được kích nổ, yết hầu lăn lộn trên dưới, mở miệng ra thì giọng nói đã khàn: "Lại đây."
Tầm mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm người đang từng bước một đi tới, anh bước nhanh đến chỗ cô, nhịn không được duỗi tay bóp ep cô, làm thân hình lửa nóng kề sát cô, cúi đầu vươn đầu lưỡi ra liếm lên thịt non lộ ra giữa cúc áo.
"Kêu anh cái gì?"
"......"
Anh cắn xuống vành tai nhỏ phiếm hồng, thô giọng nói,
"Nói!"
"...Ca ca"
Dục vọng muốn phóng thích bùng cháy, cảm xúc bạo ngược sắp phá tan đi lý trí, anh trầm thấp cười nhẹ.
"Ngoan, ca ca đút em ăn ngon."

Bình Luận (0)
Comment