Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 150

Edit & Beta: Đòe

 

Khi chụp xong tấm ảnh gia đình, lúc này Hạ Tùng Khâu mới gọi điện cho Hạ Vân, bảo cô có thể đến đón anh rồi.

 

Hạ Vân đáp một tiếng, nói rằng bây giờ cô sẽ qua. Hạ Tùng Khâu vừa định cúp máy thì bỗng nghe thấy giọng của Louis.

 

Anh hỏi thêm một câu: "Mẹ ơi, chú Louis cũng đến ạ?"

 

Giọng của Hạ Vân hơi không tự nhiên, lại nhỏ giọng: "Anh ấy nói sẽ lái xe đưa mẹ qua đây, Khâu Khâu là không muốn anh ấy đến sao?"

 

Hạ Tùng Khâu nghĩ bụng, đến thì đến, coi như có tài xế miễn phí cũng được.

 

Nghe con nói là không có ý phản đối Louis đến, Hạ Vân mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tất nhiên, nếu Khâu Khâu thực sự ghét Louis, cô cũng sẽ không tiếp tục qua lại với y.

 

Nhìn vào tình hình hiện tại, để Louis và Khâu Khâu tiếp xúc nhiều một chút chắc cũng không có hại gì.

 

Nếu thật sự không thể hòa hợp được thì thôi, dù gì trước đây cô cũng một mình nuôi con mà chẳng có vấn đề gì.

 

Thấy Hạ Tùng Khâu đã cúp máy, Mục Mộc lập tức ghé lại hỏi: "Chú Louis cũng sẽ qua đây sao?"

 

Hạ Tùng Khâu gật đầu, nghĩ đến bộ dạng mình đang dính đầy kem mà để Louis nhìn thấy thì sẽ ảnh hưởng hình tượng, anh đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn Mục Mộc: "Anh có thể tắm ở đây trước được không?"

 

Mục Mộc cười nói: "Tất nhiên là được! Đi thôi, chúng ta cùng tắm!"

 

Cậu kéo tay Hạ Tùng Khâu chuẩn bị lên lầu, thấy quần áo của cậu đã bị mình làm hỏng đến mức không thể mặc được nữa, bỗng nhớ ra lại gọi với sang Mục Bội Chi: "Mẹ ơi, giúp con tìm cho anh Tùng Khâu một bộ đồ nhé. Con nhớ là mình có mang một bộ đồ thể thao rộng rãi qua đây, chắc anh Tùng Khâu mặc vừa."

 

Mục Bội Chi trả lời: "Được, mẹ sẽ tìm cho con ngay."

 

Thịnh Hạo Tồn nhìn hai đứa nhỏ tay trong tay lên lầu tắm, không nhịn được lẩm bẩm: "Hai đứa này cũng dính nhau quá rồi, tắm mà cũng phải cùng nhau."

 

Thịnh Minh Quyết cười nói: "Quan hệ của mấy em ấy tốt mà, hơn nữa trong nhà cũng không có đủ phòng tắm."

 

Nói rồi hắn quay đầu nhìn Thịnh Minh Tuyên: "Tuyên Tuyên, chúng ta cũng tắm chung nhé?"

 

Thịnh Minh Tuyên vội vàng lắc đầu: "Không, không cần đâu, em có thể đợi lát nữa."

 

Thịnh Minh Quyết mỉm cười hỏi: "Dì Hạ với Louis sắp qua rồi, em muốn để họ thấy bộ dạng bây giờ của em sao?"

 

Thịnh Hạo Tồn cũng nhận ra vấn đề, nói luôn: "Minh Quyết, Tuyên Tuyên không muốn tắm với con thì hai bố con mình tắm chung."

 

Lần này Thịnh Minh Tuyên không do dự nữa, lập tức chạy đến cạnh Thịnh Minh Quyết: "Anh cả, chúng ta cùng tắm!"

 

Thịnh Minh Quyết ngại ngùng cười với Thịnh Hạo Tồn: "Vậy bố đợi bọn con một lát nhé."

 

Mục Vấn Lai xem xong màn kịch, quệt lớp kem trên mặt rồi lẩm bẩm: "Vậy con đi tắm với mẹ vậy."

 

Thịnh Hạo Tồn nhìn đám nhỏ trong nháy mắt đã biến mất tăm, tức giận mắng thêm một câu "lũ nhóc ranh".

 

Mục Mộc thành thạo dẫn Hạ Tùng Khâu vào phòng tắm, hai người cùng nhau cởi bỏ bộ quần áo đầy kem, rồi rửa sạch tay dưới vòi sen.

 

Hạ Tùng Khâu đang định rửa mặt thì bỗng nghe Mục Mộc nói: "Anh Tùng Khâu, đừng nhúc nhích."

 

Hạ Tùng Khâu nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy Mục Mộc cười một cái rồi đưa hai tay ôm lấy mặt anh mà vò loạn, khiến cả gương mặt anh đầy kem trắng, trông chẳng khác nào đang đắp mặt nạ.

 

Mục Mộc tự thấy ý tưởng của mình buồn cười, trêu người xong còn không quên hỏi giọng trêu chọc: "Anh Tùng Khâu, mặt nạ kem có dễ chịu không?"

 

Hạ Tùng Khâu túm lấy tay cậu, ánh mắt hơi nguy hiểm.

 

Biết mình không phải đối thủ của anh, Mục Mộc lập tức xuống nước cầu xin: "Anh Tùng Khâu, em sai rồi, em biết lỗi rồi, tha cho em đi."

 

Hạ Tùng Khâu lặp lại lời của cậu ban nãy: "Đừng nhúc nhích."

 

Mục Mộc chớp mắt hỏi: "Anh định làm gì thế?"

 

Hạ Tùng Khâu buông tay cậu ra, dùng ngón tay lau sạch lớp kem dính trên lông mi của cậu, rồi mới trả đũa bằng cách vò mặt cậu một lúc.

 

Mục Mộc rầm rì: "Anh Tùng Khâu, đừng trêu nữa, mau tắm thôi."

 

Rõ ràng ban nãy là cậu khơi mào trước, vậy mà lúc nói câu này lại chẳng hề thấy áy náy.

 

Hạ Tùng Khâu vốn biết Mục Mộc không ngoan như vẻ ngoài, nhưng vẫn bị cái kiểu "ngang ngược mà hợp lý" của cậu làm bất ngờ.

 

Nhân cơ hội, Mục Mộc tránh khỏi tay anh, chui vào dưới vòi sen bắt đầu rửa mặt.

 

Mái tóc ướt dính sát vào đầu, trông như một chú cún con rơi xuống nước, ngoan ngoãn và đáng yêu vô cùng.

 

Hạ Tùng Khâu không nhịn được nghĩ, tất cả là tại vẻ ngoài quá đỗi đáng yêu của Mục Mộc đã đánh lừa anh, đến mức bị bắt nạt cũng chẳng nỡ giận.

 

Rửa mặt xong, Mục Mộc lại sai bảo: "Anh Tùng Khâu, gội đầu giúp em được không?"

 

Hạ Tùng Khâu thở dài, ngoan ngoãn bóp chút dầu gội ra tay, xoa tạo bọt rồi nhẹ nhàng thoa lên đầu cậu, động tác rất dịu dàng.

 

Mục Mộc nhắm mắt tận hưởng dịch vụ được Hạ Tùng Khâu phục vụ, hoàn toàn không cần tự mình động tay.

 

Đến khi gội xong, cậu còn giả bộ hỏi: "Anh Tùng Khâu, có cần em gội lại cho anh không?"

 

Hạ Tùng Khâu thực ra cũng hơi động lòng, nhưng lại sĩ diện, giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc từ chối: "Không cần."

 

Khi bọn họ tắm rửa, thay đồ xong đi ra ngoài, Thịnh Minh Quyết và Thịnh Minh Tuyên đã sấy khô tóc, ngồi chờ ở phòng khách.

 

Thấy hai cậu nhóc đầu tóc vẫn ướt, trên ngọn tóc còn vương mấy giọt nước li ti, Thịnh Minh Quyết mỉm cười vẫy tay gọi: "Qua đây, anh sấy tóc cho."

 

Mục Mộc kéo Hạ Tùng Khâu chạy lại: "Anh cả giúp anh Tùng Khâu sấy tóc đi, còn anh ba giúp em."

 

Anh ba sấy tóc dịu dàng hơn, cậu thích được anh ba phục vụ hơn.

 

Thịnh Minh Quyết vừa nhìn đã hiểu ngay cậu nhóc đang toan tính gì, véo má cậu: "Còn biết chọn nữa cơ đấy."

 

Mục Mộc gạt tay anh cả ra, chạy đến trước mặt Thịnh Minh Tuyên: "Anh ba, anh cả bắt nạt em."

 

Thịnh Minh Tuyên không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Thịnh Minh Quyết lại mang theo chút trách móc.

 

Thịnh Minh Quyết chua chát nói: "Được rồi, anh biết mà, hai đứa mới là anh em thân nhất, anh với hai đứa có khoảng cách thế hệ."

 

Vừa mới mách tội xong, nghe anh cả nói vậy, Mục Mộc vội vàng dỗ: "Không phải đâu, anh cả với bọn em cũng là anh em thân nhất thân nhất, không có khoảng cách gì hết."

 

Hạ Tùng Khâu bỗng ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt như đang hỏi: Thế còn anh thì sao?

 

Mục Mộc mỉm cười đáp: "Anh Tùng Khâu là bạn tốt nhất của em, còn anh cả và anh ba là những người anh tốt nhất."

 

Thịnh Minh Quyết bảo người hầu lấy hai chiếc khăn mới, túm lấy cậu nhóc mồm mép lanh lợi mà vò mạnh một trận, lau khô hết mớ tóc mềm mại rồi mới buông ra: "Rồi, đi để anh ba sấy tóc cho."

 

Mục Mộc cười híp mắt cảm ơn một tiếng "Cảm ơn anh cả", rồi lại chen ngay đến trước mặt anh ba, tựa vào lòng anh để được sấy tóc.

 

Xong việc cho em trai ruột, Thịnh Minh Quyết định quay sang lau tóc cho Hạ Tùng Khâu, nhưng phát hiện anh đã tự lau lại một lần rồi.

 

Thịnh Minh Quyết vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh: "Khâu Khâu, qua đây."

 

Hạ Tùng Khâu ngại làm phiền: "Cảm ơn anh cả, không cần sấy đâu, sẽ khô nhanh thôi."

 

Thịnh Minh Quyết: "Khách sáo gì chứ, mẹ em chưa đến mà, lại đây nhanh, ngoan."

 

Tai Hạ Tùng Khâu hơi nóng lên. Anh chưa từng có anh chị, từ nhỏ chỉ sống với mẹ, đây là lần đầu tiên ngoài mẹ ra, có người dùng giọng dỗ trẻ con mà nói "ngoan" với mình.

 

Không lạ gì khi Mục Mộc lại thích anh chị đến thế.

 

Anh không từ chối nữa, chậm rãi bước lại gần.

 

Khi Thịnh Minh Quyết vừa sấy khô tóc cho cậu xong, Hạ Vân và Louis cũng tới.

 

Hạ Vân nhìn thấy con trai mặc bộ đồ mới thay, ánh mắt hơi ngạc nhiên.

 

Mục Mộc giải thích: "Dì Hạ ơi, lúc nãy bọn cháu tổ chức sinh nhật cho anh cả, quần áo bị kem làm bẩn hết, anh Tùng Khâu đang mặc đồ của cháu đó."

 

Hạ Vân dĩ nhiên biết đây không phải quần áo của con mình, chỉ là không ngờ con trai lại chịu mặc đồ người khác từng mặc. Từ nhỏ Khâu Khâu đã rất kén, quần áo không phải do tự mình chọn thì sẽ không mặc, vậy mà giờ...

 

Nhưng nghĩ đến việc Khâu Khâu quý Mộc Mộc thế nào, Hạ Vân thấy cũng chẳng có gì lạ.

 

Cô mỉm cười: "Hôm nay cảm ơn mọi người đã tiếp đãi Khâu Khâu nhé."

 

Mục Mộc vội vàng nói: "Dì Hạ đừng khách sáo ạ, có anh Tùng Khâu ở đây, hôm nay bọn cháu chơi rất vui."

 

Hạ Vân nắm tay con trai, hai gia đình chào tạm biệt nhau.

 

Khi ra về, Hạ Tùng Khâu liếc Louis, rồi hạ giọng hỏi: "Hôm nay mẹ vui chứ?"

 

Hạ Vân biết con muốn hỏi điều gì, cân nhắc một lúc rồi vẫn thật lòng đáp: "Vui lắm."

 

Louis mỉm cười với Hạ Tùng Khâu, nhưng nụ cười đó không mang ý khiêu khích.

 

Y không phải đến để giành mẹ của Khâu Khâu, từ đầu đến giờ y chưa từng có ý đứng đối lập với thằng bé.

 

Hạ Tùng Khâu thấy nụ cười ấy thì quay mặt đi, hừ một tiếng.

 

Dù hôm nay mẹ ở bên Louis rất vui, anh cũng sẽ không nhanh chóng thay đổi lập trường.

 

Anh sẽ tiếp tục giúp mẹ "thẩm định" kỹ lưỡng, ai biết được bộ dạng bây giờ của Louis có phải giả vờ hay không.

 

Lửa thử vàng, thời gian thử lòng, anh không vội.

 

Mục Mộc tiễn Hạ Tùng Khâu về xong thì nhớ đến kế hoạch trượt tuyết trước đó, kéo tay Thịnh Minh Quyết hỏi: "Anh cả, bọn em muốn đi Thụy Sĩ trượt tuyết, anh có đi cùng không?"

 

"Đi mấy ngày?" Thịnh Minh Quyết hỏi.

 

Mục Mộc thấy có hy vọng, lập tức nói: "Bao nhiêu ngày cũng được, nửa ngày cũng được, anh có thời gian không?"

 

Thịnh Minh Quyết: "Em nói thế thì ít nhất anh cũng phải rảnh ra một ngày để chơi với em chứ, đúng không?"

 

Mục Mộc hào hứng hỏi: "Ngày nào ạ? Ngày mai nhé?"

 

Thịnh Minh Quyết bế cậu lên, vừa đi lên lầu vừa trả lời: "Ngày mai anh còn bận một chút, mấy đứa đi trước đi, anh xong việc sẽ sang, chắc chắn là ngày kia anh sẽ chơi với em, được không?"

 

Mục Mộc ôm cổ hắn, dụi đầu cười vui vẻ: "Tuyệt quá!"

 

Thế là sáng hôm sau ăn sáng xong, Mục Bội Chi đưa mấy đứa nhỏ bay sang Thụy Sĩ tới khu trượt tuyết.

 

Thịnh Hạo Tồn còn công việc, đã khó khăn lắm mới thu xếp được thời gian đến mừng sinh nhật con trai cả, trượt tuyết thì khỏi nghĩ.

 

Lần này Hạ Tùng Khâu cũng không đi, anh ở lại London cùng mẹ xem thêm một triển lãm mỹ thuật, rồi về nước.

 

Bốn ngày sau mới gặp lại Mục Mộc. Cậu đang chơi trượt tuyết vui đến quên trời đất, nếu không phải chị gái và anh ba sắp nhập học, cậu còn muốn ở lại chơi thêm mấy ngày.

 

Thứ Hai đầu tiên của tháng Chín, Mục Mộc ăn sáng xong, mặc đồng phục mẫu giáo, đeo chiếc ba lô nhỏ, chạy qua cổng vườn gọi: "Anh Tùng Khâu, đi học thôi!"

 

Hạ Tùng Khâu đã chuẩn bị xong từ trước, vừa nghe gọi là lập tức từ phòng khách chạy ra.

 

Thấy bộ dạng hôm nay của Mục Mộc, mắt anh sáng lên, khen: "Mộc Mộc mặc đồng phục đẹp lắm."

 

Đồng phục mùa này là sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt, quần yếm xanh đậm dài trên đầu gối, kết hợp tất cao quá gối và đôi giày da bóng loáng.

 

Nghe Hạ Tùng Khâu khen, Mục Mộc cũng không tiếc lời đáp lại: "Anh Tùng Khâu mặc đồng phục cũng đẹp lắm, đẹp trai cực kỳ luôn!"

 

Hạ Tùng Khâu không kìm được mà khẽ nhếch khóe môi, nắm tay Mục Mộc chuẩn bị đi học.

 

Hạ Vân tiễn hai đứa ra đến cổng, rồi nói với Mục Mộc: "Khâu Khâu chưa từng đi học mẫu giáo, hôm nay là lần đầu, phải làm phiền Mộc Mộc để ý đến anh Tùng Khâu một chút nhé."

 

Mục Mộc ưỡn ngực nhỏ lên, cam đoan: "Dì Hạ yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc anh Tùng Khâu thật tốt!"

 

Hạ Vân cảm ơn cậu, rồi quay sang hỏi Hạ Tùng Khâu: "Thật sự không cần mẹ đưa con đến trường sao?"

 

Hạ Tùng Khâu lắc đầu: "Không cần đâu, con đi cùng Mộc Mộc là được rồi."

 

Dạo này Hạ Vân bận sáng tác bộ tranh minh họa thiếu nhi mới, vừa hay hôm nay Mục Bội Chi có thời gian đưa con đến trường, nên cô cũng yên tâm giao con trai cho cô ấy.

 

Trước khi đi, Mục Mộc vẫy tay chào: "Dì Hạ tạm biệt."

 

Hạ Tùng Khâu cũng nói theo: "Tạm biệt mẹ."

 

Hạ Vân mỉm cười vẫy tay, nhìn hai đứa tay trong tay lên xe. Đợi xe chạy khuất, cô mới quay vào nhà.

 

Trên xe, Hạ Tùng Khâu hỏi Mục Mộc ở trường mẫu giáo bình thường làm gì, Mục Mộc cố gắng nhớ nhưng không ra, chỉ ú ớ đáp: "Mẫu giáo thì... mọi người chơi trò chơi cùng nhau thôi."

 

"Không học à?" Hạ Tùng Khâu lại hỏi.

 

Mục Mộc hơi không chắc: "Chắc là không? Cũng có thể học một chút? Em không nhớ rõ."

 

Thế là cậu quay lên hỏi mẹ mình: "Mẹ ơi, năm nay ở mẫu giáo bọn con có học không?"

 

Mục Bội Chi buồn cười: "Mới nghỉ hè có một chút mà con đã quên rồi sao?"

 

Vừa nói, cô chợt nhớ ra, lập tức giải thích: "Lớp mầm và lớp chồi thì hầu như không học gì, chủ yếu là chơi với các bạn, làm thủ công, hát hò. Lớp lớn thì sẽ học một chút pinyin, chữ Hán đơn giản, từ tiếng Anh, cộng trừ trong phạm vi mười mà tất cả đều học thông qua trò chơi. Con với Khâu Khâu biết hết rồi, cứ chơi là được."

 

Mục Mộc nhìn Hạ Tùng Khâu hỏi: "Anh Tùng Khâu, bài ở mẫu giáo dễ thế, anh có thấy chán không?"

 

"Bọn mình học cùng nhau thì sẽ không chán." Hạ Tùng Khâu nói.

 

Mục Mộc vui ra mặt: "Em cũng muốn học cùng lớp với anh Tùng Khâu! Vậy mình học lớp lớn nhé?"

 

Trẻ lớp lớn thường lớn hơn lớp chồi một tuổi, sẽ ít khi khóc nhè ở trường.

 

Dù sao, hai đứa đến đây là để chơi chứ không phải đi trông trẻ con.

 

Hạ Tùng Khâu cũng không phản đối: "Vậy chúng ta học lớp lớn."

 

Mục Bội Chi cười nói: "Được, lát nữa mẹ sẽ nói với cô giáo chuyển hai đứa lên lớp lớn."

 

Hôm qua Hạ Vân đã đưa Hạ Tùng Khâu đến trường làm thủ tục nhập học, học phí cũng đóng rồi, chỉ là lúc đó điền lớp là lớp chồi. Hôm nay điều chỉnh lại một chút, bảo Hạ Vân gọi điện xác nhận với trường là được, không cần phụ huynh đến tận nơi.

 

Trường mẫu giáo tư thục này cách nhà họ chưa đầy hai mươi phút đi ô tô.

 

Họ đến sớm, trường vẫn chưa đông.

 

Khi xe dừng, Mục Bội Chi nắm tay hai đứa dắt vào cổng, tìm người phụ trách để đổi lớp. Đợi cô giáo lớp lớn đến dẫn bọn trẻ vào phòng, Mục Bội Chi mới vẫy tay chào hai đứa.

 

Khi cô rời cổng trường, vừa khéo gặp lúc cao điểm đưa đón, phụ huynh xếp hàng dài, nhiều bé lần đầu đến trường òa khóc, không chịu rời bố mẹ.

 

Mục Bội Chi chỉnh lại kính râm, đứng từ xa nhìn mấy đứa bé ba, bốn tuổi khóc đến xé ruột xé gan, bố mẹ thì lúng túng không biết làm sao.

 

Các cô giáo chỉ có thể từng người đi dỗ dành. Năm nào khai giảng cũng vậy, nên những giáo viên mầm non giàu kinh nghiệm xử lý rất bình tĩnh.

 

Nhìn một lúc, Mục Bội Chi lại nhớ đến cảnh hai nhóc nhà mình vừa rồi ngoan ngoãn theo cô giáo vào lớp, không ngoái lại lấy một cái, cô bật cười.

 

Thực ra, ngày đầu mấy đứa nhỏ nhà cô đi mẫu giáo như thế nào, cô cũng không rõ. Lúc đó cô và Thịnh Hạo Tồn đều bận công việc, thủ tục nhập học giao cho quản gia lo, ngày đầu cũng do quản gia đưa đón.

 

Cô chỉ nhớ quản gia nói bọn trẻ rất ngoan, không giống những đứa khác khóc cả nửa ngày trời.

 

Trước đây cô tưởng là con mình thông minh, hiểu chuyện nên mới không khóc nhè, giờ nghĩ lại, có lẽ là vì bố mẹ ở bên chúng quá ít, chúng chẳng có nhiều sự gắn bó hay phụ thuộc vào gia đình, nên cũng chẳng thấy luyến tiếc.

 

Tiếc là cô hiểu ra thì đã muộn, hoàn toàn bỏ lỡ quãng thời gian con cần mình nhất.

 

Ngày đầu tiên của năm học mới, hoạt động "trọng đại" nhất chính là tự giới thiệu.

 

Tuy trong lớp có nhiều bé học cùng nhau từ lớp giữa lên, nhưng cũng có mấy bạn mới, nên cô giáo cho tất cả giới thiệu lại.

 

Mục Mộc được gọi đầu tiên vì cậu quá nổi bật, vừa bước vào lớp đã thu hút ánh mắt của tất cả, cả trai lẫn gái đều ngoái nhìn cậu và Hạ Tùng Khâu.

 

Theo yêu cầu của cô giáo, Mục Mộc bước lên trước, mười mấy đứa ngồi thành nửa vòng tròn, mắt tròn xoe nhìn cậu chằm chằm.

 

Cậu liếc về phía Hạ Tùng Khâu, hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Chào các bạn, mình tên là Mục Mộc, năm nay bốn tuổi rưỡi, thích ăn bánh ngọt nhỏ..."

 

Phần giới thiệu rất ngắn, vài câu là xong, nhưng các bạn nhỏ vẫn vỗ tay rào rào như thể cậu vừa đọc một bài diễn văn xúc động lắm.

 

Không chỉ các bạn, mà cô giáo cũng vừa cười vừa vỗ tay.

 

Con người vốn là sinh vật thị giác, dù nghề giáo yêu cầu phải đối xử công bằng với tất cả, nhưng cô cũng là người, đứng trước một bé con vừa xinh vừa đáng yêu như thế, thật khó mà không quý mến hơn một chút.

 

Mục Mộc không phải học sinh mới ở trường này. Vì ngoại hình quá nổi bật, cậu đã nổi tiếng khắp trường từ lâu, giáo viên nào cũng muốn có cậu trong lớp. Trước đây thậm chí còn có bạn nhỏ nằng nặc đòi bố mẹ chuyển từ lớp lớn hoặc lớp giữa xuống lớp bé chỉ để học cùng cậu.

 

Theo lý thì năm nay Mục Mộc phải vào lớp chồi, cô giáo Tiểu Trương dạy lớp lớn vốn hoàn toàn không hy vọng gì, ai ngờ ngay ngày khai giảng đầu tiên lại nhận được một bất ngờ to đùng Mục Mộc lại đến lớp của cô, hơn nữa còn dẫn theo một bạn nhỏ cũng rất đẹp trai.

 

Cô Tiểu Trương mỉm mắt cong môi vỗ tay khen ngợi Mục Mộc xong, chân thành khen một hồi rồi nói: "Tiếp theo xin mời bạn nhỏ Hạ Tùng Khâu lên giới thiệu bản thân với cả lớp nhé."

 

Mục Mộc vừa mới ngồi xuống cạnh Hạ Tùng Khâu, nghe cô gọi tên anh, cậu cười híp mắt vỗ vai Hạ Tùng Khâu: "Anh Tùng Khâu cố lên nha!"

 

Hạ Tùng Khâu gật nhẹ với cậu, ung dung bước lên phía trước, dùng luôn cấu trúc tự giới thiệu mà Mục Mộc vừa nói, rất nhanh đã xong.

 

Lũ trẻ trong lớp tự giác vỗ tay rào rào, chưa kịp để cô Tiểu Trương khen ngợi màn giới thiệu của Hạ Tùng Khâu thì bỗng có một bé gái thắt bím giơ tay: "Cô ơi, em có thể hỏi bạn mới một câu được không ạ?"

 

Cô Tiểu Trương mỉm cười: "Đương nhiên là được rồi."

 

Bé gái bím tóc rõ ràng có chút kích động, trước tiên liếc nhìn Mục Mộc, rồi mới quay sang Hạ Tùng Khâu hỏi: "Hạ Tùng Khâu, cậu với Mục Mộc có phải đã từng lên tivi không? Tớ hình như đã thấy hai cậu trên tivi."

 

Câu hỏi vừa dứt, cả lớp lập tức rộn ràng như ong vỡ tổ.

 

"Tớ cũng thấy hai cậu trên tivi!"

 

"Khâu Khâu! Là thiên tài nhỏ Khâu Khâu đó!"

 

"Tớ với chị gái tớ thích Mộc Mộc nhất! Tớ cũng muốn mẹ sinh cho tớ một em trai dễ thương như thế này!"

 

"Chúng ta là bạn học của ngôi sao nhỏ đó nha! Tớ phải về khoe với mẹ thôi!"

 

Cô Tiểu Trương cũng đã xem chương trình tạp kỹ đó, nghỉ hè rảnh rỗi nên bắt đầu từ tập hai là cô theo dõi livestream đầy đủ. Bởi vậy hôm nay khi thấy Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu cùng nhau đến lớp cô, cô mới đặc biệt phấn khích.

 

Giờ nghe bọn trẻ ríu rít bàn tán về chương trình kia, cô cố ý chờ một lát mới bắt đầu giữ trật tự: "Rồi rồi, các con yên lặng nào, để Khâu Khâu nói mấy câu nhé?"

 

Nhưng lũ trẻ vốn khá ngoan giờ lại không kiềm chế nổi, cô Tiểu Trương lặp lại mấy lần bảo im lặng mà lớp vẫn ồn ào.

 

Hạ Tùng Khâu thấy Mục Mộc đã bị một đám bạn vây kín, thậm chí có bạn còn muốn sờ, vội lên tiếng to hơn: "Mọi người yên lặng, quay về chỗ ngồi đi."

 

Bởi vì vừa kính nể "thiên tài nhỏ", vừa vì vẻ ngoài lạnh lùng của Hạ Tùng Khâu khiến người ta thấy khó gần và không dễ chọc vào, nên anh vừa nói xong, bất kể trai hay gái đều lập tức im phăng phắc, ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi, ngẩng mặt nhìn Hạ Tùng Khâu chờ anh tiếp tục nói.

 

Cô Tiểu Trương nhìn cảnh này mà vừa buồn cười vừa bất lực.

 

Cô là một giáo viên mầm non đã có vài năm kinh nghiệm, vậy mà còn không "ra lệnh" hiệu quả bằng một học sinh mới đến trong ngày đầu tiên.

 

Thôi vậy, từ nay Hạ Tùng Khâu chính là lớp trưởng nhí của lớp cô.

 

Hạ Tùng Khâu bị cả lớp nhìn chằm chằm mà vẫn không hề căng thẳng, rõ ràng nói: "Mọi người có gì muốn hỏi thì giơ tay trước, từng người hỏi một."

 

Cả lớp hơn chục bạn nhỏ đồng loạt giơ tay, chỉ còn mỗi Mục Mộc ngồi yên.

 

Mục Mộc ngập ngừng một chút, rồi cũng giơ tay theo.

 

Hạ Tùng Khâu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc đảo mắt chọn một vòng, cuối cùng lại nói: "Mộc Mộc, em hỏi đi."

 

Mục Mộc vốn chỉ định giơ tay cho vui: "......"

 

Cậu biết hỏi gì bây giờ?

 

Bình Luận (0)
Comment