Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 151

Edit & Beta: Đòe

 

Bị cả lớp nhìn chằm chằm, Mục Mộc chỉ đành từ trên tấm đệm bò dậy đứng nghiêm, nghĩ một lát rồi nói: "Khâu Khâu biết hát không?"

 

Mấy bạn khác lập tức thấy câu hỏi này hay, ngay tức thì như một bầy hướng dương đồng loạt quay đầu về phía Hạ Tùng Khâu, mắt sáng rực mong được nghe anh hát.

 

Sắc mặt Hạ Tùng Khâu không thay đổi, nhưng lại vô thức nhìn Mục Mộc thêm mấy lần.

 

Mục Mộc vừa rồi không gọi anh là "anh Tùng Khâu" mà là "Khâu Khâu".

 

Trong lòng anh có chút không vui, nhưng lại thấy cách gọi mới này cũng thú vị.

 

Anh biết ở trường gọi thẳng tên sẽ phù hợp hơn, nhưng vẫn muốn nghe Mộc Mộc gọi mình như trước kia.

 

Đám bạn nhỏ chờ một lúc không thấy Hạ Tùng Khâu mở miệng, lại bắt đầu ríu rít bàn tán.

 

Cô Tiểu Trương cũng không chắc Hạ Tùng Khâu có biết hát không, ít nhất trong mấy tập chương trình thì chưa từng thấy anh hát.

 

Cô sợ Hạ Tùng Khâu thật sự không biết, lại ngại nói thẳng, nên cất giọng: "Các con yên lặng, có thể Khâu Khâu chưa chuẩn bị, hay đổi câu hỏi khác nhé?"

 

Mục Mộc thật ra cũng rất muốn nghe Hạ Tùng Khâu hát, ngoài lần cùng hát bài chúc mừng sinh nhật cho anh cả, cậu chưa bao giờ nghe anh hát cả.

 

Nhất là Hạ Tùng Khâu lúc nhỏ dù có cố tỏ ra lạnh lùng nhưng giọng trẻ con kiểu gì cũng mềm mại, hoàn toàn khác khi lớn lên.

 

Muốn nghe quá.

 

Hạ Tùng Khâu nhận ra tín hiệu Mục Mộc gửi tới, lập tức hắng giọng: "Tớ chuẩn bị xong rồi."

 

Lập tức cả lớp reo lên mừng rỡ, Hạ Tùng Khâu giơ tay ra hiệu im lặng, mọi người ngoan ngoãn ngậm miệng, ngồi ngay ngắn, không ai cử động.

 

Hạ Tùng Khâu chậm rãi cất tiếng, hát chay một bài dân ca tiết tấu nhẹ nhàng, lời toàn bằng tiếng Anh, trừ Mục Mộc ra thì chẳng ai hiểu, ngay cả cô Tiểu Trương cũng chỉ nghe lõm bõm.

 

Cô học ngành sư phạm mầm non, không cần trình độ tiếng Anh cao, từ khi học xong phổ thông đến giờ cũng lâu không dùng, nên hầu như đã quên hết.

 

Mấy bạn nhỏ dù không hiểu lời nhưng đều cảm nhận được bài hát rất hay, nghe vào thấy dễ chịu, giọng và giai điệu Hạ Tùng Khâu khi hát cũng mềm mại, hoàn toàn khác với ấn tượng trước đó về anh.

 

Mục Mộc cũng nghe rất thỏa mãn, vì suốt lúc hát Hạ Tùng Khâu chỉ nhìn mỗi mình cậu, không liếc sang ai khác lấy một lần.

 

Ngay cả khi một bài hát kết thúc và mọi người đều điên cuồng vỗ tay cho anh, anh cũng chỉ khẽ nhìn Mục Mộc, khóe mắt hơi cong lên.

 

Ở độ tuổi này, đám trẻ con gần như chẳng thể nào thật sự ngồi yên. Tiếng vỗ tay vừa dứt, đã có người hỏi ngay: "Khâu Khâu vừa rồi hát bài gì thế?"

 

"Tớ chẳng hiểu gì cả."

 

"Là bài tiếng Anh à? Tớ nghe thấy hai từ tiếng Anh đấy!"

 

Cô giáo Tiểu Trương mỉm cười trả lời: "Khâu Khâu vừa hát một bài tiếng Anh. Lời bài hát hơi khó với các con, chờ đến khi các con lớn hơn, học được nhiều từ tiếng Anh rồi thì sẽ hiểu ý nghĩa thôi."

 

Bọn trẻ lại ríu rít bàn tán thêm một lúc, phần lớn đều khen Hạ Tùng Khâu thật giỏi.

 

Một bài tiếng Anh mà chúng nghe còn chẳng hiểu, vậy mà anh vừa thuộc vừa hát hay đến thế.

 

Không hổ danh là thiên tài nhí!

 

Hôm nay về nhà nhất định phải khoe với bố mẹ rằng lớp mình có một bạn thiên tài!

 

Cô bé tóc bím là người đầu tiên đặt câu hỏi lại giơ tay: "Khâu Khâu hát xong rồi, Mộc Mộc cũng hát một bài đi!"

 

Lời cô bé như hiệu lệnh, chỉ chớp mắt, cả nhóm nhóc hiếu động đã đồng loạt quay sang nhắm vào Mộc Mục.

 

Mục Mộc chẳng hứng thú gì với việc biểu diễn cho đám củ cải nhỏ này xem, bèn kiếm cớ: "Nhưng phần tự giới thiệu của tớ vừa kết thúc rồi mà."

 

Không ngờ lũ trẻ chẳng thèm nghe lý lẽ, cứ thúc giục cậu hát một bài.

 

Cô bé tóc bím nhìn Mục Mộc nói: "Khâu Khâu hát rồi, Mộc Mộc cũng phải hát một bài mới công bằng."

 

Mục Mộc liếc nhìn Hạ Tùng Khâu ở phía trước, thấy anh cũng muốn nghe mình hát, bèn gật đầu: "Được thôi, tớ cũng hát một bài."

 

Đám nhỏ vừa định reo hò, Mục Mộc lại bổ sung: "Nhưng này, tớ với Khâu Khâu đều hát rồi, để công bằng thì mọi người cũng phải biểu diễn một tài lẻ của mình, ai cũng phải tham gia. Nếu có người không đồng ý thì tớ không hát đâu."

 

"Ai đồng ý thì giơ tay."

 

Lũ trẻ đưa mắt nhìn nhau, có người tán thành, có người còn lưỡng lự. Nhưng sau một hồi bàn bạc, cuối cùng tất cả đều giơ tay đồng ý.

 

Lúc này Mục Mộc mới bước ra phía trước. Lần này đổi lại, Hạ Tùng Khâu ngồi xuống chỗ các bạn để nghe cậu hát.

 

Mục Mộc chọn bài từng hát cùng mẹ hôm trước. Cậu vừa cất giọng, đã có mấy bạn bắt nhịp theo giai điệu mà ngân nga.

 

Chương trình tạp kỹ kia quá nổi tiếng, hơn nữa Mục Bội Chi và Mục Mộc đều rất được yêu thích, nên sau khi tập phát sóng, bản song ca mẹ con họ nhanh chóng "gây bão" mạng. Trên các nền tảng video ngắn, bài hát này gần như luôn xuất hiện trong mục thịnh hành, trở thành nhạc nền quen thuộc, nên giờ ngay cả trẻ con cũng thuộc.

 

Vì vậy, tiết mục đơn ca của Mục Mộc nhanh chóng biến thành màn hợp xướng cả lớp. Ngay cả cô giáo Tiểu Trương cũng hát theo.

 

Mục Mộc  thấy cảnh tượng này thú vị đến mức không nhịn được, nở nụ cười với Hạ Tùng Khâu.

 

Khi cậu hát xong, quay lại ngồi cạnh Hạ Tùng Khâu, cô giáo lại khen hai người một lần nữa, rồi tiếp tục gọi tên các bạn khác để duy trì hoạt động tự giới thiệu.

 

Mục Mộc ghé sát tai Hạ Tùng Khâu, vai kề vai thì thầm: "Anh Tùng Khâu hát hay lắm."

 

Hạ Tùng Khâu cũng hạ giọng đáp: "Mộc Mộc hát cũng rất hay."

 

Mục Mộc cười liếc anh: "Anh Tùng Khâu nói dối. Nhiều người hát cùng thế, làm gì nghe ra em hát có hay hay không."

 

Hạ Tùng Khâu nghiêm túc: "Anh không nói dối. Anh nghe được. Mộc Mộc hát rất hay, là hay nhất."

 

Đứng ở phía trước, cô bé tóc bím đang tự giới thiệu, thấy Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu chẳng nghe mình nói, hơi tủi thân: "Mộc Mộc, Khâu Khâu, bây giờ là tớ đang tự giới thiệu đấy, các cậu phải nghe nghiêm túc chứ."

 

Mục Mộc lập tức ngồi thẳng lại, giữ khoảng cách với Hạ Tùng Khâu, lễ phép: "Xin lỗi, tớ sẽ chú ý nghe."

 

Cô bé lập tức tha thứ, mỉm cười bảo "Không sao", rồi quay sang nhìn Hạ Tùng Khâu.

 

Hạ Tùng Khâu đành bắt chước Mục Mộc, lặp lại câu vừa rồi.

 

Cô bé lúc này mới hài lòng, tiếp tục phần còn dang dở: "Mọi người có thể gọi tớ là Đoá Đoá, tớ thích nhảy múa, còn thích..."

 

Mục Mộc bề ngoài có vẻ chăm chú lắng nghe, nhưng thật ra ngay khi nghe Đoá Đoá nói mình thích nhảy, cậu đã bắt đầu nghĩ lung tung.

 

Không biết giờ La Chu Chu và mấy người kia thế nào rồi. Trước đây đã hẹn sẽ cùng nhau đến tìm cậu chơi, nhưng lịch hẹn mãi không khớp, lúc thì cậu với Hạ Tùng Khâu bận, lúc thì phụ huynh bên kia có việc nên cuộc gặp vẫn chưa diễn ra.

 

Chắc phải hỏi lại rồi hẹn một ngày cho chắc.

 

Đoá Đoá giới thiệu xong sở thích rồi biểu diễn một điệu nhảy.

 

Cô bé học múa dân tộc, và thực sự nhảy không tệ. Tuy còn nhỏ, nhưng đã lộ ra được thần thái riêng.

 

Mục Mộc cùng các bạn vỗ tay khen ngợi, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên từ nhỏ cậu đã bị bao quanh bởi một đám "con nhà người ta", ai nấy đều có điểm xuất sắc riêng.

 

Mà khách quan mà nói, trẻ con vào được ngôi trường mầm non này, nhà nào cũng dư giả. Phần lớn phụ huynh ở đây đều muốn con mình vượt trội hơn con người khác, ít nhất là không được kém, nên rất chịu chi cho việc học. Kết quả là lũ trẻ đương nhiên nổi bật hơn hẳn so với mức trung bình.

 

Nhưng Mục Mộc thì khác. Nhà cậu chưa từng "ép con thành tài", chỉ có bố mẹ là tự mình đi "cạnh tranh khốc liệt" với đồng nghiệp.

 

Bố mẹ vốn là cao thủ "cày cuốc", nhưng lại chẳng đặt yêu cầu gì lên con.

 

Thế nên hồi ở tuổi mầm non, cậu chẳng có tài lẻ gì đặc biệt, cũng không thích đứng trước đông người hát hò. Có lẽ việc không bị bạn bè ghét bỏ một phần là nhờ gương mặt trời cho mà mẹ ban tặng.

 

Mục Mộc cứ thế nghĩ lan man đủ chuyện, đến khi hoàn hồn mới nhận ra trước lớp giờ đã là một cậu bé mắt phượng giới thiệu.

 

Cậu càng nhìn càng thấy quen, và khi nghe tên Lâm Hoài Trạch, cậu chợt nhớ ra.

 

Người này, kiếp trước cậu từng quen. Nhưng không phải ở mầm non, mà đến tận cấp hai mới cùng học với Lâm Hoài Trạch.

 

Lâm Hoài Trạch lớn hơn cậu một tuổi, bằng tuổi với Từ Tử Kỳ. Chỉ nhìn bề ngoài, rất dễ lầm tưởng cậu ta là công tử quý tộc được nuôi dạy trong gia đình danh giá lâu đời. Thực ra, nhà cậu ta làm bất động sản, giống như Mục Mộc, đều là con nhà giàu đời thứ hai.

 

Vì anh trai và chị gái đều nhảy lớp từ tiểu học, nên Mục Mộc cũng theo đó mà nhảy một lớp. Lúc vào cấp hai, c** nh* tuổi hơn hầu hết các bạn cùng lớp, ngoài Hạ Tùng Khâu ra thì chẳng quen ai.

 

Lâm Hoài Trạch và Từ Tử Kỳ là hai người đầu tiên chủ động lại gần kết bạn với cậu, nhưng trớ trêu thay, hai người này lại như nước với lửa, gặp nhau là cãi.

 

Cậu vốn chẳng muốn xen vào, nhưng mỗi lần hai người họ ganh đua lại lôi cậu ra làm trọng tài. Lâu dần, mọi người cũng trở nên thân quen.

 

Sau này, cậu cùng Hạ Tùng Khâu tham dự kỳ thi tuyển sinh cấp ba sớm một năm, Lâm Hoài Trạch cũng nhảy lớp để lên học cùng. Chỉ có Từ Tử Kỳ vì thành tích không tốt nên học hết lớp 9 mới lên cấp ba.

 

Lên cấp ba, Lâm Hoài Trạch lại bắt đầu âm thầm so kè với Hạ Tùng Khâu.

 

Thời điểm đó, cậu ngày ngày vùi đầu vào học, không rõ giữa hai người kia rốt cuộc có chuyện gì, hỏi ai cũng không chịu nói thẳng.

 

Cậu chỉ biết rằng bất kể là thành tích thi cử hay các cuộc thi lớn nhỏ, Lâm Hoài Trạch đều phải tranh với Hạ Tùng Khâu một phen, nhưng chưa từng thắng được anh lần nào.

 

Khách quan mà nói, Lâm Hoài Trạch dù về ngoại hình, học vấn hay phẩm chất đều vượt trội hơn nhiều bạn cùng lứa. Nhưng vì có Hạ Tùng Khâu tỏa sáng phía trước, cậu ta mãi chẳng thể nổi bật.

 

Mục Mộc không hỏi ra được nguyên nhân, chỉ nghĩ hai người là kiểu "đã sinh Du sao còn sinh Lượng", rồi không bận tâm thêm.

 

Năm lớp 11, Lâm Hoài Trạch tổ chức sinh nhật, mời cả cậu và Hạ Tùng Khâu. Cậu vốn định từ chối để tranh thủ học thêm, nhưng Lâm Hoài Trạch bám riết không buông, thậm chí còn trẻ con dọa: nếu cậu không đi thì coi như nghỉ chơi. 

 

Cuối cùng, cậu đành miễn cưỡng đồng ý, dự định chỉ đến chúc mừng lấy lệ rồi về nhà làm bài.

 

Không ngờ, Lâm Hoài Trạch lại nhân dịp này tỏ tình với cậu.

 

Cậu biết trên đời có chuyện tình cảm đồng giới, nhưng chưa từng tiếp xúc ngoài đời.

 

Đó là lần đầu tiên có một nam sinh tỏ tình với mình. Cậu bị dọa sững, từ chối ngay tại chỗ. Từ đó, gặp lại Lâm Hoài Trạch cũng coi như không thấy, cậu ta nói gì cũng không trả lời.

 

Dù cậu luôn tránh né, nhưng tin đồn vẫn lan khắp lớp. Cậu không muốn tốn thời gian vào chuyện này, chọn cách mặc kệ, song Lâm Hoài Trạch vẫn mặt dày tìm tới.

 

Hôm thi xong cuối kỳ, cậu cảm thấy mình làm bài không tốt, tâm trạng vốn đã nặng nề.

 

Cậu vốn đã chịu áp lực lớn vì thành tích học tập không đủ xuất sắc, vậy mà Lâm Hoài Trạch còn tới rủ đi du lịch nước ngoài trong kỳ nghỉ hè. Cậu bực bội cực điểm, lỡ miệng nói ra những lời khó nghe.

 

Khi đó, Hạ Tùng Khâu cũng ở đó. Lâm Hoài Trạch có lẽ vì mất mặt trước Hạ Tùng Khâu nên sắc mặt khó coi, còn phảng phất buồn bã. Từ hôm đó không đến làm phiền cậu nữa.

 

Khai giảng lớp 12, Lâm Hoài Trạch cũng không còn ở trường. Nghe nói cậu ta ra nước ngoài du học. Tình bạn giữa họ, vì một lần tỏ tình thất bại, đã chấm dứt hoàn toàn.

 

Từ Tử Kỳ vào showbiz, bận đến mức chẳng mấy khi liên lạc. Bên cạnh cậu giờ chỉ còn mỗi Hạ Tùng Khâu.

 

Sau này nghĩ lại, cậu mới mơ hồ nhận ra mình đã hơi quá đáng. Nhưng lại chẳng tìm được cơ hội xin lỗi.

 

Thời gian trôi đi, Mục Mộc nhìn Lâm Hoài Trạch năm tuổi rưỡi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh lần cuối gặp nhau, gương mặt cậu ta khi ấy vừa buồn bã vừa cô đơn.

 

Lúc đó, cậu lẽ ra nên nói rõ ràng hơn. Dù là nhất thời bực bội, thì sau đó cũng nên xin lỗi đàng hoàng Lâm Hoài Trạch.

 

Tiếc rằng giờ đã không còn cơ hội.

 

Mục Mộc đang mải nghĩ, bỗng cảm giác có ai đó khẽ nắm tay mình.

 

Ngẩng đầu lên, quả nhiên là Hạ Tùng Khâu.

 

Thấy Mục Mộc cứ nhìn chằm chằm vào cậu bé tên Lâm Hoài Trạch phía trước mà không chớp mắt, Hạ Tùng Khâu có chút khó chịu. Anh bóp nhẹ lòng bàn tay Mục Mộc, nhỏ giọng hỏi: "Mộc Mộc, sao em cứ nhìn cậu ta mãi vậy?"

 

Mục Mộc không biết phải giải thích ra sao. Chuyện kiếp trước làm sao mà nói được. Cậu đành nói dối: "Em đâu có nhìn cậu ấy mãi, em đang nghĩ trưa nay ăn gì."

 

"Em đói rồi à?" Hạ Tùng Khâu hỏi.

 

Ban đầu Mục Mộc không thấy đói, nhưng nghe hỏi thì lại thấy bụng hơi cồn cào. Cậu gật đầu.

 

Hạ Tùng Khâu móc trong túi ra một viên kẹo sữa nhân, lén đưa cho cậu, rồi nói: "Anh che cho, em ăn đi."

 

Mục Mộc tròn mắt ngạc nhiên. Sáng nay, trước khi vào lớp, cô giáo Tiểu Trương đã kiểm tra xem học sinh có lén mang đồ ăn vặt không, vì nhà trường quy định không được tự mang đồ ăn, chỉ được ăn vào thời gian cố định: ngoài bữa trưa, buổi sáng và buổi chiều mỗi lần một bữa điểm tâm do trường chuẩn bị.

 

Cô Tiểu Trương kiểm tra rất kỹ, vậy mà Hạ Tùng Khâu lại lén giấu được một viên kẹo ngay dưới mắt cô.

 

Nghĩ tới việc Hạ Tùng Khâu chơi ảo thuật xuất thần nhập hóa, Mục Mộc lại thấy cũng bình thường thôi.

 

Cậu nắm viên kẹo trong tay, nhỏ giọng nói: "Anh Tùng Khâu, thế này là phạm quy đó. Em cũng không đói lắm, lát nữa cô sẽ phát điểm tâm mà."

 

Hạ Tùng Khâu chẳng để ý tới quy định của trường, vẫn muốn cậu ăn luôn. Mục Mộc nhìn là biết anh đang nghĩ gì, đành bất lực nói: "Nếu để bạn khác thấy thì không hay. Em thật sự không đói mà."

 

Hạ Tùng Khâu nhìn cậu chằm chằm, hỏi: "Vậy vừa nãy em đúng là nhìn Lâm Hoài Trạch chứ gì?"

 

Mục Mộc: "......"

 

Sao lại vòng về đây nữa?

 

Cậu hơi choáng, nhất thời không biết trả lời thế nào.

 

Hạ Tùng Khâu coi sự im lặng ấy là thừa nhận, mặt mày tối sầm lại, rầm rì nói nhỏ: "Em định làm bạn với cậu ta à?"

 

Mục Mộc lập tức lắc đầu: "Không! Em không hề muốn làm bạn với cậu ta! Anh Tùng Khâu, anh tin em đi."

 

Có ký ức kiếp trước, giờ cậu chỉ muốn tránh Lâm Hoài Trạch càng xa càng tốt. Thằng c* ấy nhất định đừng có thích cậu nữa là được.

 

Nghe xong lời của Mục Mộc, Hạ Tùng Khâu vẫn lựa chọn tin cậu.

 

Phía trước, Lâm Hoài Trạch vừa hát xong một bài đồng dao, liếc mắt nhìn về phía Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu.

 

Các bạn nhỏ bắt đầu vỗ tay, Mục Mộc cũng làm theo, còn khẽ huých khuỷu tay vào Hạ Tùng Khâu.

 

Với trẻ con, quan trọng nhất là phải hòa đồng. Mọi người đều vỗ tay, chỉ có mình Hạ Tùng Khâu bất động, nếu để Lâm Hoài Trạch thấy chắc chắn sẽ hiểu lầm là Hạ Tùng Khâu không thích mình.

 

Mà thực tế, trông Hạ Tùng Khâu đúng là chẳng mấy ưa Lâm Hoài Trạch thật.

 

Hạ Tùng Khâu không nhúc nhích, Mục Mộc ghé sát tai khẽ nói: "Anh Tùng Khâu, nể mặt chút đi, mọi người đang vỗ tay mà."

 

Lúc này Hạ Tùng Khâu mới chịu nâng tay, vỗ mấy cái lấy lệ. Không phải anh không cho Mục Mộc kết bạn, mà không hiểu vì sao, anh chỉ đơn giản là không muốn thấy Mục Mộc có liên quan gì tới Lâm Hoài Trạch.

 

Lâm Hoài Trạch thu lại ánh mắt, nói lời cảm ơn, rồi chậm rãi quay về chỗ ngồi.

 

Cô giáo Tiểu Trương chẳng nhận ra chút sóng ngầm giữa mấy đứa nhỏ, tiếp tục gọi tên từng bạn lên giới thiệu bản thân.

 

Mãi đến khoảng mười giờ sáng, buổi giới thiệu mới kết thúc.

 

Cô giáo Tiểu Trương cùng một cô giáo khác bắt đầu bận rộn phát đồ ăn vặt cho học sinh.

 

Hôm nay, phần ăn vặt gồm một chiếc bánh trứng nướng thơm phức, một miếng bánh quy sữa nhỏ và một chai sữa chua mini.

 

Mỗi bạn đều có, phần nào cũng giống nhau.

 

Mọi người nhận đồ xong, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ bắt đầu ăn.

 

Mục Mộc cắn thử một miếng bánh trứng nóng hổi, thấy mùi vị không tệ, quay sang nói với Hạ Tùng Khâu: "Anh Tùng Khâu, cái này ngon lắm, anh ăn thử đi."

 

Hạ Tùng Khâu không ăn, mà hỏi: "Em ăn có đủ không? Anh có thể cho em phần của anh."

 

Mục Mộc cười lắc đầu: "Không cần đâu, em đủ rồi. Trưa còn ăn cơm nữa mà, mình ăn cùng nhau nha."

 

Xác nhận Mục Mộc thật sự không cần, Hạ Tùng Khâu mới cắn một miếng bánh trứng.

 

Vị thì bình thường thôi, nhưng thấy Mục Mộc ăn ngon lành như vậy, anh cũng cảm thấy chiếc bánh này dường như ngon hơn hẳn.

 

-----

 

Coi Khâu Khâu kìa, ảnh ghen, ảnh đánh hơi được mùi tình địch hiện tại và tương lai của ảnh luôn mà =))))

Bình Luận (0)
Comment