Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 160

Edit & Beta: Đòe

 

Trước đó mấy hôm vừa có một trận tuyết lớn, băng tuyết còn chưa kịp tan, phản chiếu nền sắc đỏ rực rỡ của nhành mai ngoài cửa sổ, phảng phất hơi thở của buổi đầu xuân.

 

Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp rèm mỏng, rọi xuống khuôn mặt tuấn tú với hàng mày sâu của thiếu niên, khiến gương mặt lạnh lùng kia thêm phần ấm áp.

 

Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, linh hoạt gõ nhanh trên bàn phím, từng dòng code liên tiếp nhảy múa trên màn hình cho đến khi chủ nhân viết xong ký tự cuối cùng.

 

Chương trình bắt đầu chạy thử, thiếu niên chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình, tiện tay cầm lấy cốc cà phê trên bàn. Vừa đưa lên môi, anh chợt khẽ nhíu mày.

 

Không biết từ lúc nào, đã uống cạn mất rồi.

 

Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Hạ Tùng Khâu đặt cốc xuống, anh đứng dậy mở cửa phòng.

 

"Lại chưa ngủ à? Ra ăn chút gì đi." Louis lo lắng nói.

 

Hạ Tùng Khâu đáp "vâng", tiếng nói đã trầm hơn vì vỡ giọng vang lên: "Con đi thay cái áo."

 

Louis nhìn cánh cửa khép lại lần nữa, khẽ thở dài, quay lại bàn ăn rồi nói với Hạ Vân: "Cứ thế này thì không tốt cho sức khỏe chút nào. Đợi Tùng Khâu ra, em khuyên nó thêm nhé."

 

Hạ Vân hơi bất lực, gật đầu rồi lại hỏi: "Bao giờ gia đình chủ tịch Thịnh về?"

 

Louis lấy điện thoại ra: "Hôm trước bảo trong mấy ngày nay. Để tôi hỏi lại xem."

 

Con trai từ nhỏ đã rất có chủ kiến, cái gì đã quyết thì bố mẹ khó mà ngăn cản, huống chi Louis chỉ là người bố "nhậm chức nửa đường", đối với con trai luôn dè dặt cẩn trọng.

 

Cũng chỉ có Mục Mộc mở miệng mới có tác dụng.

 

Năm nay Tết Nguyên đán Mục Mộc đi du lịch nước ngoài cùng gia đình, trước lúc đi hình như còn cãi nhau với Tùng Khâu một chút. Bao ngày nay chẳng thấy gọi điện, mà Tùng Khâu vốn đã ít nói, nay lại càng khép mình trong phòng viết code, thường là viết suốt cả đêm.

 

Giờ cả nhà chỉ mong Mục Mộc sớm quay về để dỗ dành anh.

 

Không biết có phải vì nhớ nhung mà ứng nghiệm, vừa ăn xong bữa sáng, ngoài sân đã vang lên tiếng xe ô tô.

 

Hạ Tùng Khâu ngồi yên, chỉ vô thức ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

 

Louis đứng dậy: "Để bố ra xem nhé?"

 

Chưa kịp bước đến cửa, Hạ Tùng Khâu đã lặng lẽ lướt nhanh qua y, đi thẳng ra ngoài.

 

Một thiếu niên khoác áo phao trắng, trong ánh sáng sớm đầu xuân, giẫm lên tàn tuyết chạy vội đến, lao vào ôm chặt lấy Hạ Tùng Khâu. Đôi mắt sáng long lanh, tràn đầy niềm vui, giọng nói cũng rộn ràng: "Anh Tùng Khâu, em về rồi đây!"

 

Thấy Hạ Tùng Khâu không trả lời, Mục Mộc lại nghiêng đầu hỏi: "Không phải còn giận em đấy chứ?"

 

Cả người Hạ Tùng Khâu cứng đờ, muốn đẩy ra nhưng không nỡ, đành để mặc đối phương ôm chặt, cố gắng dời ánh mắt khỏi gương mặt ấy, giọng khàn khàn: "Không phải."

 

Mục Mộc thấy anh mặc ít, rõ ràng là chạy thẳng từ trong nhà ra, chẳng kịp khoác thêm áo, vội vàng kéo tay anh quay vào, vừa đi vừa lải nhải: "Bên ngoài lạnh thế này, sao không mặc thêm áo khoác? Có phải nhớ em rồi nên vội quá không?"

 

Hồi nghỉ đông, quả thực hai người đã giận dỗi nhau vì chuyện của Lâm Hoài Trạch.

 

Dù Mục Mộc đã cố tình giữ khoảng cách, nhưng Lâm Hoài Trạch vẫn không chịu từ bỏ ý định kết bạn. Từ sau khi tốt nghiệp mẫu giáo, cậu ta luôn theo sát, lên cùng tiểu học, còn cố chuyển lớp để học chung, rồi suốt mười năm liền vẫn là bạn cùng lớp. Ngay cả khi Hạ Tùng Khâu và Mục Mộc nhảy lớp, Lâm Hoài Trạch cũng nhảy theo.

 

Mười năm trôi qua, nay bọn họ đã là học sinh lớp 11. Lâm Hoài Trạch không những chưa nản, mà còn nhân kỳ nghỉ đông chạy đến tỏ tình.

 

Mục Mộc  không muốn như kiếp trước khiến mọi chuyện trở nên khó xử, nên từ chối rất khéo nói rằng giờ còn nhỏ, cần tập trung học tập, chuyện yêu đương hãy đợi khi trưởng thành rồi tính.

 

Kết quả, chẳng biết Lâm Hoài Trạch cố tình hay hiểu sai, lại cho rằng Mục Mộc đã ngầm đồng ý sau khi trưởng thành sẽ ở bên nhau.

 

Đúng lúc đó bị Hạ Tùng Khâu bắt gặp. Mục Mộc còn chưa kịp giải thích, anh đã sầm mặt bỏ đi.

 

Mục Mộc đành phải nói rõ ràng với Lâm Hoài Trạch, nhưng đến khi giải quyết xong thì Hạ Tùng Khâu đã chẳng thấy bóng dáng. Buổi chiều hôm ấy cậu cùng bố mẹ bay ra nước ngoài, Hạ Tùng Khâu cũng chẳng thèm đến tiễn.

 

Mục Mộc thật ra không hiểu vì sao Hạ Tùng Khâu lại giận, đến mức chẳng buồn nghe điện thoại, tin nhắn gửi đi cũng chỉ nhận được câu trả lời lạnh lùng: đang bận viết code. Những ngày này đều không chịu bắt máy.

 

Mục Mộc biết Hạ Tùng Khâu không đến mức vì thế mà xa cách mình, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an. Đúng lúc anh ba có việc gấp không thể tiếp tục đi chơi cùng, cậu đành nhờ bố mẹ đổi vé máy bay để sớm trở về.

 

Vốn dĩ bố mẹ định ở nước ngoài ăn xong Lễ Tình nhân rồi mới về.

 

Giờ thấy Hạ Tùng Khâu mặt lạnh không hé một lời, Mục Mộc đè xuống nỗi bất an mơ hồ trong lòng, tự mình lẩm bẩm tiếp: "Ban đầu vốn là định mốt mới về, ai ngờ anh ba đột nhiên bị thầy gọi về phòng thí nghiệm, nói dự án mới gặp trục trặc. Em nghĩ thôi thì sớm về cũng được, dù gì cũng gần đến lúc khai giảng. Em không nói với anh là muốn cho anh bất ngờ ấy chứ. À đúng rồi, em còn mua quà cho anh nữa, để trên xe, lát nữa đưa cho anh xem."

 

Nhìn thấy Hạ Vân và Louis, cậu lập tức tươi cười chào hỏi: "Chào dì Hạ, chào chú Louis, con về rồi đây, buổi sáng tốt lành ạ."

 

Hạ Vân vừa trông thấy cậu thì như thở phào nhẹ nhõm: "Mộc Mộc, chào buổi sáng, con ăn gì chưa?"

 

Mục Mộc thoải mái đáp: "Chưa ạ. Dì Hạ ăn sáng chưa ạ? Trong bếp còn chút đồ gì không, cho con lót dạ là được. Con không về nhà ăn đâu, nhà con giờ chỉ còn mình con. Hôm nay Valentine, bố mẹ con vừa xuống máy bay là đi hẹn hò ngay, con nào dám làm bóng đèn thừa chứ."

 

Hạ Vân vội sai người chuẩn bị thêm hai phần bữa sáng, cười nói: "Tùng Khâu lúc nãy chỉ ăn qua loa, để nó ngồi ăn cùng con. Dì với chú lát nữa cũng phải ra ngoài, hai đứa ở nhà chơi nhé. Tùng Khâu tối qua thức trắng, nhớ nhắc nó ngủ bù."

 

Mục Mộc gật đầu: "Cảm ơn dì Hạ, dì chú cứ đi đi, con sẽ nhắc anh Tùng Khâu ngủ bù."

 

Hạ Vân và Louis lúc này mới yên tâm, vào phòng thay đồ chuẩn bị ra ngoài.

 

Người hầu nhanh chóng bưng hai phần bữa sáng lên. Mục Mộc vừa cởi áo khoác vừa nói: "Tùng Khâu, chúng ta lên phòng anh ăn nhé?"

 

Bên trong cậu mặc một chiếc áo len màu kem, lông dệt dài mềm mại, trông vô cùng dễ chịu, khiến người khác khó kiềm lòng mà không muốn chạm vào.

 

Nhưng Hạ Tùng Khâu không đưa tay ra, anh chỉ mở cửa cho Mục Mộc vào, rồi từ tay người hầu nhận lấy khay đồ ăn, cúi người đặt xuống bàn trà trước chiếc sofa nhỏ.

 

Mục Mộc lập tức ngồi sát vào cạnh anh, rồi nghiêng đầu chăm chú nhìn: "Lúc nãy em đã thấy rồi, anh hình như lại gầy đi đấy. Hóa ra không phải em nhìn nhầm, dạo này anh ăn uống không đàng hoàng phải không?"

 

Khoảng cách quá gần khiến Hạ Tùng Khâu có chút bối rối. Nét lạnh lùng thường trực trên mặt cuối cùng cũng không giữ nổi, anh cúi mắt tránh đi ánh nhìn kia, yết hầu khẽ động một chút: "Không có gầy."

 

Mục Mộc vươn tay chạm vào mặt anh, làu bàu không chịu: "Còn nói không gầy, mặt gầy tóp cả lại rồi này."

 

Hạ Tùng Khâu chụp lấy bàn tay ấy, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc, môi mấp máy nhưng cuối cùng vẫn chẳng thốt ra câu nào.

 

Mục Mộc cảm nhận được lực tay anh nắm hơi chặt, không hiểu sao chỉ mới mấy hôm không gặp, Hạ Tùng Khâu lại có gì đó lạ lạ, như đang giấu một bí mật nhỏ không cho cậu biết.

 

Cậu nghịch ngợm động đậy ngón tay, rồi bỗng nói: "Em đói rồi."

 

Hạ Tùng Khâu giật mình bừng tỉnh, vội buông tay ra, dịch người sang bên cạnh: "Ăn cơm trước đi."

 

Mục Mộc rướn người sang, hỏi dồn: "Sao anh lại né tránh em thế? Vẫn còn giận em à?"

 

Hạ Tùng Khâu lại né sang một bên: "Không có."

 

Mục Mộc càng chắc chắn là anh đang tránh mình, trong lòng dấy lên khó chịu, càng cố ép sát lại.

 

Cái sofa nhỏ vốn không dư chỗ, cuối cùng Hạ Tùng Khâu bị ép đến góc, không thể lùi nữa, đành đứng phắt dậy: "Nếu không ăn thì nguội mất."

 

Mục Mộc giận dỗi làm nũng: "Em không ăn! Anh phải nói rõ tại sao lại tránh em. Chuyện lần trước đúng là lỗi của em, lẽ ra phải dứt khoát nói rõ với Lâm Hoài Trạch, không, phải là trực tiếp từ chối cậu ta mới đúng. Nhưng anh tin em đi, em thật sự không hề đồng ý với cậu ta đâu, chỉ là không muốn nói nặng lời làm cậu ta tổn thương thôi. Hơn nữa, chẳng phải chúng ta đã hứa rồi sao? Trước khi trưởng thành ai cũng không được yêu đương, phải tập trung học hành. Em vẫn luôn nhớ kỹ mà."

 

Đó là lời hứa từ rất sớm, chắc là khi cả hai vừa vào cấp hai. Bấy giờ do nhảy lớp, Mục Mộc mới mười mấy tuổi, vóc dáng không thấp hơn bạn bè, lại thêm gương mặt đẹp nổi bật, vừa bước vào tuổi dậy thì đã có không ít nữ sinh rung động, thi nhau nhét thư tình cho cậu.

 

Hạ Tùng Khâu cũng có, thế nên sáng nào cả hai vào lớp, việc đầu tiên chính là moi thư tình từ hộc bàn nhau ra. Mục Mộc thậm chí còn đếm xem ai nhiều hơn, nhưng chưa bao giờ mở đọc bên trong.

 

Hạ Tùng Khâu thì không buồn so đo, chỉ bày ra dáng vẻ đàn anh, nghiêm mặt dạy cậu không được yêu sớm, và rồi hai đứa đã có thỏa thuận đó.

 

Mục Mộc vốn dĩ cũng chẳng nghĩ đến chuyện yêu đương, bạn cùng lứa trong mắt cậu đều còn là trẻ con, cậu nào phải b**n th** mà có ý gì với mấy đứa nhóc. Thế nên cậu thuận theo mà hứa với Hạ Tùng Khâu tuyệt đối không yêu sớm.

 

Ai ngờ chuyện Lâm Hoài Trạch lại khiến Hạ Tùng Khâu hiểu lầm.

 

Mục Mộc tuy không rõ lần này tại sao Hạ Tùng Khâu lại tức đến vậy, nhưng trước mắt quan trọng là phải dỗ cho anh hết giận. Cậu nghiêm túc cam đoan: "Anh Tùng Khâu, em thật sự không thích Lâm Hoài Trạch. Em cũng đâu có đồng tính, mà cho dù có đi chăng nữa thì em cũng chẳng thích kiểu người như cậu ta. Em đảm bảo em sẽ không yêu sớm đâu. Anh đừng giận nữa có được không? Đừng né tránh em nữa."

 

Một người ngồi, một người đứng, Hạ Tùng Khâu cao lớn, từ trên nhìn xuống. Trong tầm mắt anh, gương mặt xinh đẹp của Mục Mộc thoáng chút ủ rũ, ánh mắt ngước lên còn lộ vẻ cầu xin.

 

Hạ Tùng Khâu do dự chốc lát, cuối cùng cũng ngồi lại bên cạnh, một lần nữa mở miệng: "Anh không có giận."

 

Chỉ là anh bỗng nhận ra, bản thân không biết từ khi nào đã nảy sinh một tình cảm khác dành cho Mục Mộc.

 

Điều này không đúng. Bọn họ nên mãi mãi là những người bạn thân nhất. Sao anh có thể có thứ tình cảm đó được? Như vậy thì khác gì Lâm Hoài Trạch.

 

Hơn nữa... hơn nữa Mục Mộc cũng không thích con trai.

 

Những ngày vừa qua, anh không phải vì giận, mà chỉ muốn xóa đi cái suy nghĩ không nên có kia.

 

Nhưng càng muốn dập tắt, lại càng không thể. Trong lòng rối bời, chỉ khi vùi đầu vào code anh mới thấy dễ chịu đôi chút. Nếu không đầu óc lại nghĩ ngợi lung tung, thậm chí còn... còn mơ thấy Mục Mộc.

 

Mặc dù chỉ là một giấc mơ, nhưng trong mơ anh lại làm những chuyện rất tồi tệ với Mục Mộc, còn khiến cậu khóc.

 

Điều đó khiến anh càng thêm chột dạ, còn cảm thấy áy náy nữa. Mục Mộc xem anh là bạn tốt, toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, vậy mà anh lại...

 

Thế nên bây giờ anh thậm chí không biết phải đối mặt với Mục Mộc thế nào nữa, những va chạm cơ thể vốn dĩ rất bình thường trước kia giờ lại khiến anh cực kỳ mất tự nhiên.

 

Anh cũng không hề muốn trốn tránh Mục Mộc.

 

Mục Mộc chẳng nhìn ra rốt cuộc Hạ Tùng Khâu đang nghĩ gì, sau khi xác nhận đi xác nhận lại rằng anh không giận, cậu mới yên tâm cúi đầu ăn.

 

Nhớ tới lời dì Hạ nói Tùng Khâu cũng chẳng ăn được bao nhiêu, Mục Mộc gắp một cái há cảo tôm đưa đến bên miệng anh, nói: "Anh Tùng Khâu cũng ăn đi."

 

Hạ Tùng Khâu không nhận lấy: "Em ăn đi, anh tự ăn được."

 

Thấy anh đã tự động tay động chân, Mục Mộc cũng không nghĩ nhiều, đưa cái há cảo đó vào miệng mình, sau đó lại húp thêm một bát cháo hải sản nóng hổi.

 

Ăn xong thì dễ buồn ngủ, Mục Mộc xoa xoa bụng, rồi nằm thẳng xuống giường, kéo chăn quấn lại, nói: "Giúp em lấy một bộ đồ ngủ đi, em cũng phải chợp mắt bù đây."

 

Hạ Tùng Khâu lấy từ trong tủ ra một bộ đồ ngủ mới tinh đưa cho cậu, rồi hỏi: "Trên máy bay không ngủ được à?"

 

Mục Mộc uể oải ngáp dài: "Có ngủ, mà vẫn buồn ngủ."

 

Từ nhỏ hai người đã hay cùng tắm chung, cùng ngủ chung, Mục Mộc chẳng hề có chút ý thức né tránh nào, bò dậy cởi áo len, bắt đầu thay đồ ngay tại chỗ.

 

Hạ Tùng Khâu lập tức quay người đi, không dám nhìn. Sau khi thay xong, Mục Mộc thấy anh vẫn quay lưng về phía mình thì lấy làm lạ hỏi: "Anh sao vậy? Không ngủ một lát à? Dì Hạ nói anh cũng không ngủ được mấy mà."

 

Vành tai Hạ Tùng Khâu hơi ửng đỏ, anh đi thẳng vào phòng tắm: "Anh đi tắm cái đã."

 

Mục Mộc lề mề xuống giường, cũng đi theo: "Em cũng muốn."

 

Hạ Tùng Khâu bỗng dừng sững lại, tai đỏ càng đỏ hơn, tránh ánh mắt của cậu: "Vậy em tắm trước đi, anh chợt nhớ ra code còn chút vấn đề."

 

Mục Mộc khó hiểu nhìn anh: "Gấp vậy sao? Em còn định nhờ anh kì lưng cho em mà."

 

Hạ Tùng Khâu gần như là chạy trốn, ném lại một câu "Em tắm trước đi" rồi ngồi xuống trước máy tính, giả vờ bận rộn, chạy lại đoạn code vốn dĩ đã ổn thêm một lần nữa.

 

Mục Mộc gãi gãi đầu, một mình vào phòng tắm.

 

Rõ ràng là Hạ Tùng Khâu đang giấu cậu chuyện gì đó.

 

Vẫn là anh Tùng Khâu hồi bé đáng yêu hơn, khi đó còn nói với cậu rằng giữa hai người sẽ không có bí mật. Mới có vài năm thôi mà đã đổi khác rồi, đàn ông quả nhiên chẳng đáng tin tí nào.

 

Mục Mộc bày ra bộ dạng thở dài ai oán, nhưng lại không thực sự muốn truy hỏi rốt cuộc bí mật của Hạ Tùng Khâu là gì, dù sao bản thân cậu cũng có chuyện giấu anh mà.

 

-----

 

Một đứa e thẹn, ngại ngùng và một đứa phổi bò =))))

Bình Luận (0)
Comment