Edit & Beta: Đòe
Hạ Tùng Khâu ngồi thất thần nhìn màn hình máy tính, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, anh theo phản xạ quay đầu lại.
Thiếu niên tuấn tú đang lau sơ qua mái tóc còn ướt, cả người toát ra một sự lười biếng thoải mái.
Bàn tay cầm khăn cực kỳ đẹp, xương cổ tay lộ rõ, da dẻ trắng mịn như ngọc, mạch máu xanh nhạt mờ mờ trên mu bàn tay, ngón tay thon dài, móng và khớp hơi ánh hồng.
Có lẽ vì vừa tắm nước nóng xong, gương mặt cũng phơn phớt hồng, trắng hồng như đóa anh đào đầu xuân.
Bộ đồ ngủ mới hơi rộng, chỉ cài qua loa hai ba chiếc cúc, cổ áo hé mở, để lộ xương quai xanh tinh xảo.
Khi cậu đưa tay lên, ống tay áo trượt xuống khỏi cổ tay, tà áo cài chưa kỹ tách ra, để lộ một đoạn eo bụng mảnh khảnh.
Mảng trắng bất ngờ đó khiến Hạ Tùng Khâu giật mình hoàn hồn, vội vàng thu ánh mắt lại, tim đập thình thịch như trống trận, như thể toàn thân máu đều bốc cháy.
Rõ ràng từ nhỏ đã hay cùng tắm với Mục Mộc, thân thể nhau quá quen thuộc rồi, trước nay chưa từng có cảm giác kỳ quái như vậy, vậy mà giờ lại...
Mà khổ nỗi đương sự lại chẳng hề để tâm, tự nhiên chui vào chăn anh, lắc đầu làm tóc tung ra, giọng mềm mại gọi: "Anh không tắm à? Giúp em sấy tóc đi."
Hạ Tùng Khâu vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, chưa nhúc nhích. Mục Mộc lại gọi một tiếng: "Hạ Tùng Khâu? Anh làm gì thế?"
Không đợi Hạ Tùng Khâu trả lời, cậu đã ngang nhiên ra lệnh: "Đừng viết code nữa, sấy tóc cho em đi. Ngồi máy bay mệt chết, giờ em chẳng muốn động đậy gì cả."
Hạ Tùng Khâu dồn sức ở chân, đẩy ghế ra đứng lên, cố kìm chế không nhìn về phía cậu, lấy máy sấy cắm điện, rồi im lặng bắt đầu sấy tóc cho Mục Mộc.
Việc này anh đã làm không biết bao nhiêu lần, dù có mất tập trung thì tay vẫn thành thạo đến mức mang lại dịch vụ tốt nhất cho đối phương.
Mục Mộc lười biếng gối đầu lên đùi anh, thoải mái nheo mắt, như một chú mèo được v**t v* đến thỏa mãn.
Hạ Tùng Khâu lén dịch ánh mắt trở lại, như kẻ trộm thỉnh thoảng liếc nhìn người đang nằm trên đùi mình.
Dù đã nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, lúc này anh vẫn thấy chói ngợp như lần đầu.
Mỗi chi tiết đều đúng gu thẩm mỹ của anh, nhìn mãi chẳng thấy chán.
Thấy Mục Mộc nhắm mắt mãi không mở, Hạ Tùng Khâu dần trở nên to gan hơn, để ánh mắt dọc theo gương mặt từng thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ mấy hôm nay, thậm chí còn muốn đưa tay chạm thử vào hàng mi cong dài kia.
Anh vẫn nhớ, lần đầu cùng Mục Mộc ghi hình, dì Mục đi mua đồ với mẹ anh, nhờ anh trông Mục Mộc đang ngủ. Anh ngồi bên giường, không kìm được mà đưa tay chạm vào hàng mi ấy.
Ngứa ngáy, từ đầu ngón tay ngứa lan vào tận tim.
Cảm giác trong ký ức khiến anh gần như không khống chế nổi, nhưng lại sợ làm Mục Mộc tỉnh giấc, tiến thoái lưỡng nan.
Máy sấy vẫn ù ù chạy, tiếng êm dịu có phần thôi miên, Mục Mộc đã lim dim buồn ngủ, mơ hồ cảm giác như có ai đang nhìn mình.
Ánh mắt ấy quá nóng, giống như nắng hè thiêu đốt.
Cậu mở mắt, vừa khéo chạm phải ánh nhìn của Hạ Tùng Khâu, cả hai đều khựng lại.
Nhịp tim Hạ Tùng Khâu lại loạn nhịp thêm lần nữa, theo bản năng muốn né tránh, tắt máy sấy nói: "Xong rồi."
Mục Mộc khó hiểu nhìn anh, bất ngờ ngồi dậy, đưa tay kẹp lấy tai anh, ghé sát quan sát, rồi nói: "Sao tai anh đỏ thế? Chạm vào còn nóng, không phải bị sốt chứ?"
Nói rồi cậu lại định đưa tay sờ trán của Hạ Tùng Khâu, muốn thử xem có nóng không, ai ngờ Hạ Tùng Khâu phản ứng rất mạnh, đột ngột lùi lại, quay lưng về phía cậu, nói: "Không sao, anh không bị bệnh."
Mục Mộc ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Hạ Tùng Khâu bị làm sao.
Hạ Tùng Khâu cất máy sấy tóc vào ngăn kéo, Mục Mộc đi chân trần từ trên giường bước xuống, giẫm lên tấm thảm mềm, đi đến trước mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu nói: "Hôm nay anh rất lạ, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Hạ Tùng Khâu cố gắng kìm nén đống cảm xúc rối ren, muốn cư xử với cậu như trước đây, nhưng thật sự không làm nổi, đành cứng nhắc trả lời: "Không có gì, đừng nghĩ lung tung, ngủ đi."
Nói xong anh cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Mục Mộc nhìn bóng lưng anh, bỗng nhiên nhận ra Hạ Tùng Khâu năm nay đã mười sáu tuổi, vậy đây chắc là hội chứng tuổi dậy thì rồi!
Càng nghĩ càng thấy đúng, Mục Mộc thở dài thườn thượt.
Trẻ con lớn rồi, không chỉ có bí mật riêng, mà hình như còn bước vào giai đoạn nổi loạn nữa?
Kiếp trước cũng từng có thời kỳ như vậy, Mục Mộc nhớ mang máng, khoảng tầm mười lăm, mười sáu tuổi, Hạ Tùng Khâu từng có một quãng thời gian hay tránh mặt cậu, dường như rất kháng cự việc tiếp xúc thân mật, thường dùng ánh mắt rất phức tạp để nhìn cậu, như thể có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi cậu hỏi lại chẳng moi ra được gì.
Hồi nhỏ rõ ràng cả hai chẳng có gì giấu nhau, thế mà giai đoạn đó Hạ Tùng Khâu bỗng nhiên trở thành cái hũ nút, nói chuyện cũng từng chữ từng chữ bật ra.
Cậu đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, thậm chí còn tính đến chuyện Lâm Hoài Trạch từng tỏ tình với mình, nghi ngờ Hạ Tùng Khâu có phải thấy cậu cũng là đồng tính nên mới xa cách, thế là cậu thẳng thắn nói rõ với Hạ Tùng Khâu rằng bản thân tuyệt đối không thể thích con trai, bảo anh yên tâm.
Nghe xong, Hạ Tùng Khâu chỉ im lặng. Cậu hoàn toàn hết cách, lại bận ôn thi, nên tạm gác chuyện này sang một bên.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người sang hai nước khác nhau để học đại học. Không biết là khoảng cách tạo nên sự thân thiết, hay là giai đoạn nổi loạn của Hạ Tùng Khâu đã qua, nhưng chẳng bao lâu anh lại chủ động liên lạc với Mục Mộc, còn thường tranh thủ cuối tuần hay kỳ nghỉ để bay sang gặp, cả hai cuối cùng trở lại như trước, vẫn là bạn thân nhất.
Giờ nghĩ lại, chắc quãng thời gian đó chính là hội chứng tuổi dậy thì, nên mới vô cớ nổi loạn, đến cả cậu người bạn thân nhất của Hạ Tùng Khâu cũng bị vạ lây.
Cho nên mới nói, vẫn là cậu trưởng thành hơn. Dù là kiếp trước hay kiếp này, tâm lý cậu lúc nào cũng vững vàng, sẽ không vô cớ rơi vào giai đoạn nổi loạn.
Không ngờ thông minh như Hạ Tùng Khâu cũng có lúc nổi loạn.
Cậu nhớ trong sách tâm lý có viết, khi đối mặt với trẻ đang tuổi dậy thì thì phải bao dung hơn, kiên nhẫn hơn, không thể đàn áp bằng bạo lực, cũng không nên chống đối.
Nếu thực sự không tìm ra nguyên nhân phản nghịch, thì cứ thuận theo tự nhiên, một thời gian sẽ ổn thôi.
Mục Mộc tự nhận tuổi tâm lý của mình lớn hơn Hạ Tùng Khâu, nên quyết định bao dung anh nhiều hơn trong giai đoạn này.
Vì vậy cậu không để bụng sự bất thường và lạnh nhạt của Hạ Tùng Khâu, đến khi anh tắm xong đi ra, Mục Mộc còn cười, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, mời mọc: "Lại đây ngủ chung đi, em buồn ngủ lắm rồi."
Hạ Tùng Khâu hơi do dự, cuối cùng vẫn từ chối: "Em ngủ đi, anh sang phòng khách."
Mục Mộc sững lại, nằm trong chăn, mắt long lanh nhìn anh hỏi: "Thật sự không muốn ngủ cùng em sao?"
Hạ Tùng Khâu suýt nữa không chống lại nổi sự cám dỗ này, khó khăn dời mắt đi, nói: "Dạo này anh thích ngủ một mình."
Mục Mộc không vui, bĩu môi: "Vậy thôi."
Trẻ đang tuổi dậy thì thường có ý thức lãnh thổ mạnh, cậu hiểu.
Nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, tức giận hất chăn: "Vậy em sang ngủ ở phòng khách."
Thấy cậu nổi giận, Hạ Tùng Khâu hoảng hốt đưa tay giữ lại.
Mục Mộc kìm nén khóe miệng muốn nhếch lên, giữ nguyên vẻ mặt bực bội, quay đầu lại hỏi: "Sao? Không phải anh không thích ngủ chung với em sao?"
Hạ Tùng Khâu lập tức thua trận: "Anh không phải không thích, đừng làm ầm nữa, ngủ đi."
Nói thì nói thế, nhưng khi nằm xuống, anh vẫn cố tình giữ khoảng cách với Mục Mộc, còn lấy thêm một cái chăn khác, không nằm chung chăn với cậu.
Mục Mộc thấy thế thì dừng lại, không tiếp tục thử giới hạn chịu đựng của "thanh niên nổi loạn" nữa, nhắm mắt ngủ.
Ngủ một giấc đến tận trưa, lúc tỉnh lại thì Hạ Tùng Khâu bên cạnh đã biến mất, ngay cả chăn cũng gấp gọn gàng cất vào tủ.
Trong phòng không có ai, Mục Mộc ngáp một cái, hất chăn xuống giường, xỏ dép lông rồi đi rửa mặt, mơ mơ màng màng ra cửa gọi: "Hạ Tùng Khâu, anh đâu rồi?"
"Bíp." Một con robot màu trắng tinh trượt đến trước mặt cậu, dùng giọng tổng hợp đơn điệu nói: "Chủ nhân, Hạ Tùng Khâu đang ở trên lầu."
Mục Mộc tò mò nhìn chằm chằm con robot, quan sát một lúc rồi cúi xuống hỏi: "Cậu hiểu được lời tôi nói à?"
"Vâng, thưa chủ nhân, ngài có thể gọi tôi là Abel." Robot Abel trả lời.
Mục Mộc cười: "Chào Abel, cậu dễ thương quá, tôi có thể sờ cậu một chút không?"
Abel xoay một vòng tại chỗ, trông như rất vui: "Rất hân hạnh được phục vụ ngài."
Mục Mộc không khách sáo, túm lấy cái đầu tròn của nó mà xoa loạn một hồi, xoa xong mới tiếp tục hỏi: "Abel, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Abel: "Chương trình lõi của tôi được phát triển từ ba năm trước, theo cách tính tuổi của con người, hiện tại tôi ba tuổi rưỡi."
Mục Mộc biết Hạ Tùng Khâu nghiên cứu AI, nhưng đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp nhìn thấy thành quả nghiên cứu của anh.
Hơn nữa, phong cách thiết kế của con robot nhỏ này rất giống tác phẩm của anh ba, không biết Hạ Tùng Khâu có phải đã lén hợp tác với anh ấy không.
Thế là Mục Mộc lập tức quên cả việc đi tìm Hạ Tùng Khâu, kéo con robot nhỏ hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
Sau khi đại khái hiểu được các chức năng Abel sở hữu, cậu còn đặc biệt đổi cho Abel một gói giọng nói mới. Gói này có chất giọng rất giống Hạ Tùng Khâu thật, ngay cả ngữ điệu cũng bắt chước y hệt, nghe như thể đang nói chuyện với chính Hạ Tùng Khâu vậy.
Khi từ phòng thí nghiệm nhỏ trên tầng đi xuống, nghe thấy Abel dùng chính giọng của mình nói "thích nhất là Mục Mộc", tim Hạ Tùng Khâu bỗng siết lại, suýt nữa trượt chân trên cầu thang.
Mục Mộc nghe thấy động tĩnh thì vội vàng nhìn sang: "Cẩn thận đó, có phải anh thức đêm nhiều quá rồi không? Sao không ngủ thêm một chút?"
Hạ Tùng Khâu nắm chặt tay vịn đứng vững, chậm rãi đi xuống: "Không sao."
Mục Mộc chọc ngón tay vào gương mặt cứng ngắc của robot nhỏ: "Abel, cậu xem, Hạ Tùng Khâu bây giờ có phải chẳng đáng yêu như trước nữa không?"
Abel: "Xin lỗi chủ nhân, câu hỏi này tôi không thể trả lời."
Mục Mộc tức giận vò mái đầu trọc bóng loáng của nó: "Vừa rồi còn gọi tôi là chủ nhân, thật ra Tùng Khâu mới là chủ nhân thật sự của cậu đúng không? Đồ nhóc lừa đảo!"
Nói xong cậu lại đổi cho Abel một gói giọng nói mới.
"Ngài là chủ nhân của tôi, trí tuệ nhân tạo không biết nói dối." Abel trả lời bằng chất giọng bé Hạ Tùng Khâu.
Mục Mộc lập tức lại bị đáng yêu làm cho mềm lòng, trong nháy mắt quyết định không giận nữa, nhưng miệng vẫn hung hăng đe dọa: "Nếu cậu dám lừa tôi, tôi sẽ nhờ anh ba tháo cậu ra thành đống linh kiện."
Abel: "Ngài có thể làm bất cứ điều gì với tôi, thưa chủ nhân."
Mục Mộc bất chợt hơi đỏ mặt, ngẩng lên trừng Hạ Tùng Khâu một cái: "Rốt cuộc anh viết cái lõi chương trình gì cho nó vậy? Sao còn nhỏ thế mà đã biết dẻo miệng rồi, thế này không được đâu, sẽ làm hư bọn trẻ mất."
Hạ Tùng Khâu mím môi, giơ tay chạm vào đồng hồ thông minh trên cổ tay, khiến Abel rơi vào trạng thái nghỉ, rồi mới giải thích: "Chương trình của nó còn chưa hoàn thiện. Đói chưa? Ăn cơm trước đi."
Mục Mộc vẫn chưa chơi đủ, ngồi xếp bằng trên thảm, ôm chặt cái đầu robot không buông, mắt dán chặt vào đồng hồ thông minh của Hạ Tùng Khâu.
Hạ Tùng Khâu có chút bất đắc dĩ, tháo đồng hồ đưa cho cậu: "Ăn xong rồi chơi tiếp."
Mục Mộc cười hì hì, chìa tay trái ra yêu cầu: "Đeo cho em đi!"
Hạ Tùng Khâu nửa ngồi xổm, giúp cậu đeo đồng hồ thông minh lên cổ tay, nhẹ nhàng gài chốt, toàn bộ quá trình đều tránh không chạm vào da cậu.
Mục Mộc không để ý, lập tức mở đồng hồ, thoát trạng thái nghỉ của Abel rồi tiếp tục kéo nó ra tán gẫu. Nói chuyện một lúc, cậu không nhịn được khen: "Abel thông minh thật đấy!"
Abel vẫn dùng giọng bé Hạ Tùng Khâu: "Cảm ơn chủ nhân, trí tuệ của tôi được phát triển dựa trên lõi chương trình, người viết lõi mới thật sự thông minh."
Mục Mộc chu môi, chọt vào đầu nó: "Đồ phản bội, lại đi khen Hạ Tùng Khâu, sao không biết khen tôi chứ?"
Abel: "Chủ nhân rất xinh đẹp."
Mục Mộc lập tức bị chọc cười, vui vẻ hỏi tiếp: "Còn gì nữa?"
Abel: "Chủ nhân rất đáng yêu."
Mục Mộc lâng lâng: "Tiếp đi, nói thêm vài câu dễ nghe nữa."
Ánh mắt Hạ Tùng Khâu chợt tối lại, đưa tay tắt công tắc robot, Abel lại rơi vào trạng thái nghỉ.
Mục Mộc bất mãn trừng anh: "Anh làm gì vậy? Em còn chưa nghe đủ mà!"
Hạ Tùng Khâu không trả lời. Mục Mộc lại nói: "Không cho Abel nói thì thôi, vậy anh nói đi, em muốn nghe khen."
Hạ Tùng Khâu nhìn cậu một lúc mới chậm rãi thốt ra: "...Mộc Mộc rất thông minh."
Mục Mộc cố ý trêu: "Vậy em vừa thông minh, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, anh có phải cũng rất thích em không?"
Dù sao Abel vừa mới nói thích nhất là cậu mà.
Hạ Tùng Khâu không nói nổi, chỉ thấy hơi hối hận vì đã viết thêm mấy dòng code kia cho Abel.