Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 162

Edit & Beta: Đòe

 

Thấy Hạ Tùng Khâu không nói gì, Mục Mộc lẩm bẩm một câu: "Anh Tùng Khâu không còn đáng yêu như hồi nhỏ nữa rồi."

 

Đúng là thiếu niên trong tuổi nổi loạn đều thật khó chiều.

 

Cậu không trêu chọc nữa, mà đưa tay về phía Hạ Tùng Khâu.

 

Hạ Tùng Khâu bước lên một bước, cúi người nắm lấy tay cậu kéo dậy. Mục Mộc lập tức cười nói: "Thôi được, tha lỗi cho anh đó."

 

Bố mẹ hai nhà đều ra ngoài hẹn hò Valentine chưa về, Mục Mộc không muốn ăn một mình nên bữa trưa cũng ăn ở nhà Hạ Tùng Khâu.

 

Trong lúc ăn, Hạ Tùng Khâu gần như chẳng nói gì. Vốn dĩ anh kiệm lời, nay lại đang trong "thời kỳ nổi loạn", nên nửa ngày cũng khó mà bật ra một câu.

 

Nhưng chỉ một mình Mục Mộc cũng đủ náo nhiệt: "Chị em sắp về rồi, chị ấy định làm trong mảng bảo vệ động vật có nguy cơ tuyệt chủng. Từ sau khi chị Thanh Thanh gia nhập tổ chức từ thiện Bác sĩ Không Biên Giới, chị em cứ đi khắp nơi theo chị ấy. Tuy không ảnh hưởng đến nghiên cứu của chị, nhưng bố mẹ em lúc nào cũng lo họ gặp nguy hiểm ở bên ngoài. Giờ cả hai đều chuẩn bị về, chắc bố mẹ em mới yên tâm được."

 

"Còn anh ba em cũng nói làm xong dự án lớn này sẽ trở về. Thầy hướng dẫn cũng đồng ý, chắc chắn bảo vệ luận án tiến sĩ không thành vấn đề. Anh ba chắc sẽ làm postdoc (1) ở Đại học Thanh Hoa, em chỉ cần cố gắng một chút thi đậu vào đó, là có thể học cùng trường với anh ba rồi."

 

(1) Postdoc, viết tắt của postdoctoral researcher, là một vị trí nghiên cứu tạm thời dành cho những người đã có bằng tiến sĩ (PhD)

 

Vì chị gái và anh ba đều chuẩn bị về nước, lần này cậu tạm thời không định đi du học nữa. Nếu có đi thì chắc cũng chỉ là sang châu Âu trao đổi, vì anh cả vẫn ở bên đó, đi châu Âu thì gần anh hơn.

 

"À đúng rồi, cái vỏ ngoài của Abel là anh ba em thiết kế phải không?" Mục Mộc chợt nhớ ra hỏi.

 

Hạ Tùng Khâu khẽ "ừ" một tiếng. 

 

Mục Mộc lại hỏi: "Anh lén liên lạc với anh ba từ khi nào vậy? Sao em không biết."

 

Hạ Tùng Khâu: "Năm ngoái."

 

Mục Mộc đang bóc con tôm Hạ Tùng Khâu vừa lột vỏ, thuận miệng đoán: "Hè năm ngoái lúc anh ba em về à?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Ừ."

 

Mục Mộc: "Vậy cái vỏ bây giờ là bản đầu tiên hả? Còn mẫu nào khác không?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Có."

 

Hai mắt sáng của Mục Mộc đảo nhanh, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.

 

Cậu chạm vào đồng hồ thông minh, quay lại nói với Abel vừa được khởi động: "Abel, nhảy cho tôi xem một điệu đi."

 

Abel dùng giọng bé Hạ Tùng Khâu trả lời: "Vâng thưa chủ nhân, ngài muốn xem loại vũ đạo nào?"

 

Mục Mộc chống cằm: "Cho tôi xem nhảy Street Dance trước đi."

 

Abel phát ra tiếng "tít tít", rồi cái thân hình tròn vo lập tức vươn cao, biến thành dáng vẻ trưởng thành với tứ chi dài thon, bánh xe dưới chân cũng thu lại.

 

Nó thậm chí còn biết tự mở nhạc nền, rồi theo giai điệu mà nhảy một đoạn street dance, khiến cho Mục Mộc nhìn mà há hốc mồm.

 

Đợi nó nhảy xong, lại biến về hình dạng tròn trịa nhỏ bé ban đầu, giọng nói thậm chí còn mô phỏng ra cảm xúc hưng phấn, ra vẻ đòi khen ngợi: "Chủ nhân, tôi nhảy thế nào?"

 

Mục Mộc đặt đũa xuống, "bốp bốp bốp" vỗ tay liên hồi, kích động nói: "Nhảy giỏi quá đi mất! Còn đẹp hơn cả mẹ cậu nhảy nữa ấy!"

 

Giọng Abel mang theo chút nghi hoặc: "Chủ nhân, mẹ của tôi là Hạ Tùng Khâu sao?"

 

Mục Mộc gật đầu, vô cùng nghiêm túc: "Tất nhiên rồi, code của cậu là do anh ấy viết, tên cũng là anh ấy đặt. Abel có nghĩa là sự sống, mà người ban cho cậu sự sống, dĩ nhiên chính là mẹ của cậu."

 

Abel: "Tôi hiểu rồi."

 

Mục Mộc gọi nó lại gần, xoa một cái lên cái đầu trọc bóng loáng, cười híp mắt: "Abel là đại danh, để tôi đặt thêm cho cậu một cái nickname nhé?"

 

Abel: "Vâng, thưa chủ nhân."

 

Mục Mộc nhẹ nhàng vỗ đầu nó: "Vì Hạ Tùng Khâu là mẹ cậu, vậy nickname của cậu sẽ là Hạ Tiểu Khâu. Cậu có thể gọi tôi là chủ nhân, cũng có thể gọi tôi là bố."

 

Robot vốn không có khái niệm bị chiếm lợi, nên Abel rất ngoan ngoãn đáp: "Vâng, bố."

 

Mục Mộc híp mắt cười đến vô cùng đắc ý, còn trêu Hạ Tùng Khâu: "Anh xem, Hạ Tiểu Khâu có phải trông giống em trai của Bé Ngoan không?"

 

Hạ Tùng Khâu: "......"

 

Anh nhớ rất rõ, Bé Ngoan là con chim cánh cụt nhồi bông mà Mục Vấn Lai từng làm cho Mục Mộc. Hồi Mục Mộc mới có được nó, còn lôi anh cùng chơi trò gia đình, bắt anh đóng vai mẹ của Bé Ngoan.

 

Không ngờ mười năm trôi qua, Mục Mộc vẫn còn thích chơi trò gia đình như thế.

 

Bé Ngoan chỉ là một con thú bông, không biết nói, mà hồi đó cả hai cũng còn nhỏ, ngây ngô đóng giả làm bố mẹ thì cũng không có gì.

 

Nhưng Abel lại là một AI có trí tuệ, có thể độc lập giao tiếp với người khác, còn biết học tập để hình thành tư duy riêng, thậm chí mô phỏng được cả cảm xúc con người.

 

Lúc phát triển Abel, anh chưa bao giờ nghĩ nó là "con" của mình. Nhưng bây giờ nghe Mục Mộc nói thế, anh lại có một loại ảo giác... giống như anh và Mục Mộc thật sự có một đứa con vậy.

 

Vành tai Hạ Tùng Khâu lại nóng bừng, đến nỗi chẳng dám nhìn Mục Mộc.

 

Mục Mộc dụ Abel gọi Hạ Tùng Khâu là mẹ, rồi lại xoa đầu nó khen ngợi: "Hạ Tiểu Khâu ngoan quá."

 

Abel phát ra một tràng cười vui vẻ, còn thân mật dụi dụi vào lòng bàn tay của Mục Mộc: "Cảm ơn bố."

 

Mặt Hạ Tùng Khâu đỏ bừng, anh vội vàng ho khan một tiếng, lén lấy điện thoại đổi gói giọng nói của Abel.

 

Chính bản thân anh hồi nhỏ còn chưa từng cười như thế!

 

Một người hình tượng nặng 800 cân như Hạ Tùng Khâu tất nhiên không cho phép Abel dùng giọng trẻ con của mình mà cười thành ra như vậy.

 

Mục Mộc phát hiện giọng Abel biến thành giọng hồi bé của mình, kinh ngạc tròn xoe mắt nhìn Hạ Tùng Khâu hỏi: "Từ bao giờ thì anh thu âm được giọng của em thế?"

 

Trước đó cậu đã hỏi Abel, biết rằng một trong những chức năng của Abel là mô phỏng giọng nói: chỉ cần có file ghi âm, Abel có thể tái tạo lại, tư liệu càng phong phú thì độ giống càng cao.

 

Thế nên ngay từ đầu giọng "phiên bản trưởng thành" của Abel đã gần như y hệt giọng thật của Hạ Tùng Khâu.

 

Không ngờ trong gói âm thanh của Abel còn có cả giọng của mình hồi nhỏ!

 

Hạ Tùng Khâu cố gắng kìm bớt sự nóng bừng trên mặt, chưa kịp trả lời, thì Mục Mộc tự mình chợt nhớ ra: "Không lẽ là mấy đoạn ghi âm hồi nhỏ chúng ta tham gia chương trình để lại? Hay thật đấy Hạ Tùng Khâu, anh đúng là thâm sâu khó lường!"

 

"Âm thầm lấy giọng của em làm giọng con trai mình thì thôi đi, bây giờ bị bắt tại trận rồi, mà anh còn biết đỏ mặt nữa hả?"

 

"Abel, con xem mẹ con có phải rất xấu không!"

 

Abel xoay cái đầu tròn vo, hết nhìn Mục Mộc lại nhìn Hạ Tùng Khâu, không hiểu tình huống này là gì, cả robot nhỏ đều rơi vào trạng thái mơ hồ.

 

Hạ Tùng Khâu lại để Abel tạm thời vào chế độ ngủ. Trước khi Mục Mộc nổi nóng, anh nhanh chóng giải thích: "Abel vẫn chưa phân tích được cảm xúc phức tạp của con người, chỉ có thể bắt được những biến động lớn. Nó sẽ nghĩ chúng ta đang cãi nhau."

 

Mục Mộc lập tức hiểu theo logic kỳ lạ của Hạ Tùng Khâu: bố mẹ cãi nhau trước mặt con thì không tốt.

 

Abel là AI có khả năng tự học, lại mới bắt đầu tiếp xúc với con người, đúng là có thể bị ảnh hưởng. Nghĩ vậy thì cũng hợp lý.

 

Mục Mộc bỗng thấy, mình với Hạ Tùng Khâu thế này, thật sự cứ như đang làm bố mẹ lo cho con. Ý nghĩ đó làm cậu tự cười thành tiếng.

 

Thế là Hạ Tùng Khâu nghe Mục Mộc cười khen anh: "Anh làm mẹ cũng giỏi lắm đấy! Người bố này phải học tập anh thôi!"

 

Nhiệt độ vừa hạ xuống trên mặt Hạ Tùng Khâu lại bùng lên, anh có chút lúng túng, đành đứng dậy: "Anh ăn xong rồi."

 

Mục Mộc vội gọi: "Em còn chưa ăn xong, anh không được đi!"

 

Hạ Tùng Khâu lại ngoan ngoãn ngồi xuống, im lặng cùng Mục Mộc tiếp tục ăn.

 

Mục Mộc thong thả ăn miếng bánh nhỏ của mình, thỉnh thoảng lén liếc anh, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Anh thật sự không bị ốm chứ? Sao mặt đỏ thế?"

 

Hạ Tùng Khâu lập tức đỏ cả cổ, thấy Mục Mộc chỉ còn miếng bánh cuối cùng, anh cố lấy lại bình tĩnh đứng lên: "Anh đi rửa tay."

 

Mục Mộc ăn nốt bánh, gọi Abel: "Đi đo nhiệt độ cho mẹ con đi, anh ấy đang trong nhà vệ sinh."

 

Abel vâng một tiếng, ngoan ngoãn đi.

 

Nghe giọng hồi nhỏ của mình gọi "bố" khiến Mục Mộc cứ thấy kỳ cục, bèn đổi lại gói giọng thành giọng bé Hạ Tùng Khâu.

 

Khi Hạ Tùng Khâu rửa mặt bằng nước lạnh xong đi ra, Abel đã chờ ở cửa, tiến đến đo nhiệt độ cho anh rồi nói: "Nhiệt độ bình thường."

 

Mục Mộc thở phào, gọi Abel quay lại định chơi tiếp.

 

Hạ Tùng Khâu lặng lẽ hít sâu một hơi, cố gắng tỏ ra tự nhiên mà hỏi: "Chiều nay có muốn đi chơi không?"

 

Mục Mộc lập tức hào hứng: "Chơi gì thế?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Đi xem phim không?"

 

Mục Mộc: "Ra rạp xem à?"

 

Hạ Tùng Khâu ừ một tiếng, trong lòng lo lắng sợ bị Mục Mộc nghi ngờ, dù sao hôm nay cũng là lễ Valentine.

 

Mục Mộc không nghĩ nhiều, hơn nữa cũng đã lâu rồi cậu chưa ra rạp, háo hức hỏi liền một tràng: "Anh mua vé chưa? Suất mấy giờ? Xem phim gì?"

 

Hạ Tùng Khâu nói ra tên một bộ phim khoa học viễn tưởng Hollywood nổi tiếng, anh đã mua sẵn hai vé, suất chiếu ba giờ, bây giờ ra ngoài còn kịp dạo trung tâm thương mại một vòng.

 

Mục Mộc vui vẻ đồng ý ngay, xoa đầu nhỏ của Abel, nói: "Hạ Tiểu Khâu, bố mẹ sắp ra ngoài đi xem phim đây, con có thể ở nhà tự chọn một bộ phim con thích để xem nhé. Sau này khi có bạn tốt, con cũng có thể cùng bạn đi xem phim!"

 

Abel nghi hoặc hỏi: "Trí tuệ nhân tạo cũng có thể có bạn tốt sao?"

 

Mục Mộc gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên rồi! Còn không nhìn xem con là trí tuệ nhân tạo do ai tạo ra chứ? Mẹ con lợi hại thế kia, sinh ra con vừa thông minh vừa đáng yêu, Hạ Tiểu Khâu nhà chúng ta nhất định sẽ có bạn tốt!"

 

Hạ Tùng Khâu bất lực nói: "Hiện tại nó vẫn chưa thể phân biệt được loại trò đùa phức tạp này là thật hay giả, cũng khó phân tích những vấn đề tình cảm rắc rối bằng tư duy của con người."

 

Mục Mộc nghiêm túc nói: "Bố đâu có đùa với con trai chúng ta. Hạ Tiểu Khâu đáng yêu thế này, dù là trí tuệ nhân tạo cũng sẽ có bạn bè thôi! Cùng lắm thì anh sinh thêm cho nó một em trai hoặc em gái, như vậy nó sẽ không thấy cô đơn nữa."

 

Hạ Tùng Khâu: "......"

 

Anh hoàn toàn không còn tâm trạng để tiếp tục bàn về tình cảm và đạo đức của trí tuệ nhân tạo nữa. Nếu không phải tâm lý đủ vững, e rằng đã làm ra chuyện gì khó cứu vãn rồi.

 

Mục Mộc chẳng có chút ý thức nguy hiểm nào, chào tạm biệt Abel rồi chạy về nhà mình thay quần áo, tiện thể ôm cả đống quà cậu chuẩn bị cho Hạ Tùng Khâu mang qua.

 

Hạ Tùng Khâu lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều, cũng đè nén thành công cái thôi thúc muốn "ăn h**p người ta", bây giờ đang bận rộn chọn quần áo cho mình.

 

Nghe người giúp việc nói anh ở trong phòng thay đồ, Mục Mộc ôm một đống quà tìm đến, gõ cửa hỏi: "Hạ Khâu Khâu, anh vẫn chưa xong à? Hôm nay sao lâu thế?"

 

Hạ Tùng Khâu vừa thay ra bộ thứ mười chín vẫn chưa ưng ý lắm, lập tức cất cao giọng: "Sắp xong rồi."

 

Cuối cùng anh vẫn chọn bộ đầu tiên, thay xong lại chỉnh lại tóc, đến khi Mục Mộc thúc giục thêm lần nữa, anh mới vội vã soi gương một cái rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

 

Khóe mắt lướt qua giá nước hoa, gần nửa số đó là nước hoa nam của Louis, bước chân anh hơi khựng lại, do dự một lúc lâu rồi mới ra.

 

Nhìn thấy dáng vẻ chỉnh tề mới mẻ của anh, mắt Mục Mộc sáng bừng lên, không tiếc lời khen: "Anh Tùng Khâu hôm nay đẹp trai quá trời luôn."

 

Hạ Tùng Khâu hơi ngượng ngùng, còn chưa kịp vui thì lại nghe Mục Mộc nói: "Không phải định ra ngoài lừa mấy cô gái nhỏ đấy chứ?"

 

Sắc mặt Hạ Tùng Khâu sầm xuống, hơi tức giận: "Không có."

 

Mục Mộc ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ, giống nốt hương đầu của một loại nước hoa nào đó, nghi ngờ liếc anh một cái, bỗng dí sát lại, hệt như một chú cún nhỏ ngửi ngửi gần cổ anh, rồi quả quyết: "Hạ Khâu Khâu, anh xịt nước hoa rồi đúng không! Còn nói là không đi lừa con gái à? Trước đây anh chưa bao giờ dùng nước hoa cả!"

 

Hạ Tùng Khâu không ngờ mũi Mục Mộc lại thính đến thế, rõ ràng anh đã chọn loại nhẹ nhất, hương đầu cũng rất dịu.

 

Giờ phút này, anh giống như học sinh tiểu học phạm lỗi bị bắt quả tang, cả người luống cuống, bị ánh mắt chăm chăm của Mục Mộc làm tim đập càng lúc càng nhanh, còn vô thức nuốt một ngụm.

 

Vốn dĩ Mục Mộc chỉ đùa, nhưng nhìn dáng vẻ căng thẳng như ra trận của anh, cậu bắt đầu thật sự nghi ngờ: "Hạ Khâu Khâu, khai thật đi, có phải anh đang yêu vụng sau lưng em không? Em đã nói rồi, dạo này anh lạ lắm, còn không thèm nghe điện thoại của em, có phải vì bận yêu đương với người khác không?"

 

Hạ Tùng Khâu vội vàng giải thích: "Anh không có!"

 

Mục Mộc nhìn chằm chằm anh: "Vậy sao mặt lại đỏ? Từ lúc em về đến giờ mới nửa ngày mà anh đã đỏ mặt mấy lần, không phải đang dậy thì thì là gì?"

 

Hạ Tùng Khâu suýt nữa nổ tung tại chỗ, suýt chút nữa không nhịn nổi mà thú nhận thẳng.

 

Nhưng nghĩ đến việc Mục Mộc từng nói không thích đồng tính, anh lại ép mình nuốt ngược lời vào, chỉ tiếp tục khẳng định: "Anh không có yêu đương."

 

Lần này giọng điệu và biểu cảm của anh thoải mái hơn nhiều, vì câu này chỉ đang nói sự thật.

 

Thích đơn phương thì sao có thể gọi là yêu đương được?

 

Mục Mộc quan sát thêm một lát mới chịu thu thế công: "Được rồi, em tin anh."

 

Nói xong lại tự cảm thán: "Con nít lớn rồi, biết chải chuốt rồi, đúng là tuổi dậy thì."

 

Hạ Tùng Khâu nhịn đi nhịn lại, cuối cùng không nhịn được, vươn tay xoa một cái sau gáy Mục Mộc, bực bội nói: "Đừng nói linh tinh."

 

Mục Mộc không hài lòng lườm lại, muốn xoa đầu trả đũa, nhưng nhìn kiểu tóc của anh đã tốn công sắp xếp, nếu cậu nghịch ngợm thì sẽ mất thời gian chỉnh lại, đến lúc đó lại muộn suất chiếu, nên đành thay bằng cách khác: cậu nhanh như chớp chọt một cái vào má Hạ Tùng Khâu.

 

Chính là chỗ lúm đồng tiền nhỏ.

 

Lâu lắm rồi mới được thấy lại cái lúm nhỏ mình thích nhất.

 

-----

 

Vì Abel đã được xếp vào hàng con yêu của gia đình Khâu Mộc nên trong 1 chương bảnh linh hoạt thay đổi xưng hô khi Abel được em Mộc nhận "nuôi" nhé O3O Em Mộc ẻm gọi họ tên chồng ẻm mà vẫn phải thiên biến theo cách của em nữa mới chịu.

 

Bình Luận (0)
Comment