Edit & Beta: Đòe
Ngay từ nhỏ, Hạ Tùng Khâu đã chẳng thích cười, càng lớn lên thì lại càng để ý đến hình tượng, cứ khăng khăng phải dựng cho mình một dáng vẻ lạnh lùng như núi băng.
Hồi bé, mỗi lần Mục Mộc cố tình trêu anh để được nhìn lúm đồng tiền nhỏ kia, thỉnh thoảng Hạ Tùng Khâu còn chịu phối hợp một chút. Nhưng cũng có lúc anh chẳng buồn phối hợp, thế là Mục Mộc lập tức ra tay tấn công bằng vũ khí "vật lý" là cù lét, cuối cùng lúc nào cũng đạt được ý nguyện.
Có điều, mấy năm trở lại đây, khoảng cách về chiều cao và vóc dáng giữa hai người ngày càng rõ rệt. Dù Mục Mộc vẫn kiên trì rèn luyện thân thể, nhưng hoàn toàn không thể nào đấu lại Hạ Tùng Khâu.
Hạ Tùng Khâu lúc nào cũng cao hơn cậu một cái đầu, lại sớm đã có cơ bụng khiến người ta phải ghen tỵ, sức lực thì cũng mạnh hơn cậu rất nhiều.
Trong tình cảnh này, việc Mục Mộc muốn giống như khi còn bé, cù lét để được thấy lúm đồng tiền của Hạ Tùng Khâu, gần như là chuyện không tưởng. Mỗi lần cậu thử, đều bị Hạ Tùng Khâu dễ dàng khống chế.
Lần này cũng vậy, Mục Mộc vừa mới đưa tay chọc nhẹ vào chỗ lúm đồng tiền thì đã bị Hạ Tùng Khâu kẹp chặt cổ tay.
Thấy ánh mắt Hạ Tùng Khâu trở nên nguy hiểm, Mục Mộc lập tức giơ tay đầu hàng: "Em không định đánh úp đâu, thật đó! Em thề luôn!"
Sợ anh không tin, cậu vội vàng hạ giọng nũng nịu: "Anh Tùng Khâu, em không cù lét anh đâu, anh cười một cái cho em xem đi được không? Lâu lắm rồi em chưa thấy anh cười rồi."
Chủ yếu là cậu thèm được nhìn lúm đồng tiền nhỏ kia.
Lúm đồng tiền có thể khiến trai đẹp lạnh lùng lập tức biến thành một thiếu niên sáng rỡ, ngọt ngào, còn thần kỳ hơn cả phép thuật.
Hạ Tùng Khâu chỉ mím môi, không đáp ứng yêu cầu của cậu, mà nói: "Đừng quậy nữa, phải xuất phát đi xem phim rồi."
Mục Mộc không chịu buông tha: "Không được không được, em nhất định phải thấy lúm đồng tiền, nếu không thì em không đi xem phim với anh đâu."
Hạ Tùng Khâu thật sự chẳng có cách nào với cậu, đành nhanh chóng cười một cái, rồi lập tức kéo tay cậu đi xuống lầu, không thèm ngoái đầu lại.
Mục Mộc gào hét rằng mình còn chưa nhìn đủ, nhưng Hạ Tùng Khâu kiên quyết không cười thêm nữa, cuối cùng cậu đành thở dài tiếc nuối.
Lên xe rồi, Mục Mộc bắt đầu lẩm bẩm nói nhăng nói cuội: "Hạ Khâu Khâu, anh thế này sau này chắc chắn không tìm được bạn gái đâu. Cho dù có cô nào vì anh đẹp trai thông minh mà thích anh, nhưng nếu ngày nào anh cũng giữ bộ mặt lạnh băng thế kia, lâu dần người ta cũng chịu không nổi đâu."
Hạ Tùng Khâu khẽ động lòng, thử dò hỏi: "Anh không tìm bạn gái."
Lời vừa thốt ra, anh lại có chút hối hận, sợ rằng Mục Mộc sẽ nhận ra điều gì.
Trong lòng anh rối ren mâu thuẫn vừa muốn được gần gũi với Mục Mộc, vừa sợ để cậu phát hiện những suy nghĩ không thể nói ra của mình.
Anh vừa mong Mục Mộc biết tình cảm của mình, lại vừa lo cậu sẽ từ chối và tránh xa anh như cách cậu từng từ chối Lâm Hoài Trạch, thậm chí còn sợ hơn cả cậu sẽ vì thế mà ghét anh.
Kết cục như thế, chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến anh không chịu nổi.
Không thể quá nông nổi, anh cần chờ một thời cơ thích hợp.
Nếu kết cục định sẵn là thất bại, vậy thì chi bằng chôn giấu trong lòng, ít nhất vẫn có thể tiếp tục làm bạn thân nhất với Mục Mộc.
Cảm xúc xoay chuyển trong chớp mắt, Hạ Tùng Khâu lập tức đưa ra quyết định.
Nếu Mục Mộc có hỏi anh có thích con trai hay không, thì trước mắt vẫn đừng thừa nhận thì hơn.
Anh không ngờ là, Mục Mộc lại nhìn mình bằng ánh mắt gần như "yêu thương" mà nói: "Đấy là vì bây giờ anh còn nhỏ, đợi anh lớn lên thì nhất định sẽ muốn yêu thôi. Chúng ta chỉ nói không được yêu sớm, chứ em có bắt anh cả đời không được yêu đâu."
Hạ Tùng Khâu thở phào, nhưng đồng thời lại thấy mất mát một cách khó hiểu.
Để che giấu sự mất mát ấy, anh đưa tay xoa đầu cậu, cố giữ mặt lạnh: "Anh lớn hơn em."
Mục Mộc hất tay anh ra, phản đối: "Không được xoa đầu em! Toàn tại anh hay xoa đầu em nên em mới không cao bằng anh đó!"
Hạ Tùng Khâu bình thản nêu thực tế: "Anh cao là vì bố anh cao."
Mục Mộc không phục: "Bố em cũng cao mà! Bố em chỉ thấp hơn chú Louis có một chút thôi, mà mẹ em còn cao hơn dì Hạ nữa, anh cả em thì suýt một mét chín rồi! Thế nên theo lý mà nói em phải cao gần bằng anh chứ! Tất cả là lỗi của anh!"
Thấy cậu vừa nhắc đến chiều cao là lại xù lông lên, Hạ Tùng Khâu sắp xếp lại tâm trạng lộn xộn, dịu giọng an ủi: "Em nhỏ hơn anh, vẫn còn có thể cao thêm nữa. Có người phát triển chậm mà."
Mục Mộc hừ nhẹ một tiếng: "Vậy thì chắc chắn anh sắp ngừng lớn rồi, đến lúc đó em sẽ nhanh chóng đuổi kịp anh!"
Hạ Tùng Khâu không phản bác, nhưng trong lòng chẳng hề tin rằng Mục Mộc sẽ vượt được mình.
Hơn nữa, chiều cao hiện tại của Mục Mộc đã vừa đẹp, vóc dáng lại nhỏ nhắn hơn anh. Trước đây lúc ngủ cùng, cậu luôn vô thức chui vào lòng anh.
Ôm như thế, vừa vặn đến mức hoàn hảo.
Khi ý nghĩ bay quá xa, Hạ Tùng Khâu lập tức kiềm chế, chuyển sang bàn với Mục Mộc bộ phim sắp xem, rồi đưa ra vài nhà hàng mới mở để cậu chọn.
Mục Mộc ôm khư khư chiếc iPad, do dự suốt cả quãng đường, đến tận khi đến rạp phim mới miễn cưỡng chọn được một chỗ.
Cũng tại Hạ Tùng Khâu giỏi tìm nhà hàng ngon quá, chỗ nào nhìn cũng thèm.
Hạ Tùng Khâu hơi tiếc vì Mục Mộc không chọn nhà hàng Tây, hôm nay là ngày lễ, ăn ở nhà hàng Tây chắc chắn sẽ lãng mạn hơn.
Nhưng anh không thể để lộ mong muốn được cùng cậu ăn tối ở đó, nhất là vào đêm Valentine.
Hạ Tùng Khâu vừa định hủy mấy chỗ đặt còn lại, thì Mục Mộc bất ngờ ghé sát: "Đừng hủy, đổi ngày đi, chúng ta sẽ đi ăn hết luôn!"
Nỗi tiếc nuối của Hạ Tùng Khâu lập tức tan biến, vội vàng hỏi cậu muốn đổi sang ngày nào.
Mục Mộc vừa xem lịch vừa tính: "Hôm kia là khai giảng, mai chúng ta có thể đi ăn đồ Ý, cuối tuần thì đi ăn đồ Pháp..."
Hạ Tùng Khâu nhanh chóng chỉnh lại lịch đặt chỗ, tâm trạng cực kỳ tốt, bước xuống xe, vòng qua mở cửa cho cậu.
Nhìn động tác anh đặt tay lên cửa xe, Mục Mộc cười hí hửng trêu: "Sao anh cũng học chiêu của chú Louis thế? Có phải định lừa mấy cô gái nhỏ không hả?"
Một anh chàng vừa đẹp trai, vừa có phong thái quý ông, đi đến đâu cũng sẽ được các cô gái yêu thích. Nhất là kiểu như Hạ Tùng Khâu nhìn thì lạnh nhạt, nhưng hành động lại đầy dịu dàng.
Mục Mộc tin chắc, nếu anh chịu khó đi tán tỉnh, đảm bảo trăm lần trúng cả trăm.
Nghe cậu nói vậy, Hạ Tùng Khâu hơi thấy gượng gạo, nhưng sau vài lần bị trêu, anh cũng tạm thời giữ được bình tĩnh. Không đỏ mặt, không luống cuống, chỉ giữ giọng điệu điềm đạm quen thuộc: "Phim sắp bắt đầu soát vé rồi."
Anh bình thản như thế, trái lại khiến Mục Mộc thấy chọc ghẹo không còn thú vị, thôi không trêu anh nữa, ngoan ngoãn xuống xe, cùng anh đi về phía thang máy.
Sau Tết vốn dĩ trung tâm thương mại đã đông, hôm nay lại là Valentine, các cặp đôi trẻ chen chúc khắp nơi, trong rạp chiếu phim bất kể suất nào cũng đều bị bao vây bởi những cặp đôi mười mấy hai mươi tuổi.
Ban đầu Mục Mộc cũng không nhận ra vấn đề, mãi đến khi theo Hạ Tùng Khâu tìm đúng chỗ ngồi xong, cậu mới phát hiện ra xung quanh trước sau trái phải toàn là các cặp đôi.
Phim còn chưa chiếu, cô gái ngồi chếch phía trước bên phải đã dựa vào vai bạn trai, vừa cười vừa nghịch điện thoại. Cặp đôi bên trái, cách một lối đi, thì cậu con trai đang đút bỏng ngô cho cô gái ăn, ăn được một lúc, cô lại quay sang đút ngược cho cậu.
Mọi người đều đang ngọt ngào hưởng thụ Valentine, đến rạp phim vốn để hẹn hò, xem phim chỉ là cái cớ. Chỉ có hai "con cún độc thân" là bọn họ thật sự đến vì bộ phim khoa học viễn tưởng này.
Đột nhiên, Mục Mộc cảm thấy hai đứa mình có chút lạc lõng trong không khí ngọt ngào của rạp. Đúng lúc đó Hạ Tùng Khâu đưa bỏng ngô và coca cho cậu, Mục Mộc lại nhịn không được mà liếc nhìn cặp đôi đang đút bỏng ngô cho nhau bên kia.
Sao cảm giác bỏng ngô của người ta vừa thơm vừa ngọt hơn nhỉ.
Hạ Tùng Khâu nhìn theo ánh mắt cậu, rồi giả vờ hỏi: "Làm sao vậy?"
Mục Mộc ghé sát tai anh, giọng nhỏ mà chua loét: "Chúng ta bị các cặp đôi vây quanh rồi."
Hạ Tùng Khâu mím môi, trong bóng tối thấp giọng dò hỏi: "Em cũng muốn... cùng bạn gái đi xem phim?"
Mục Mộc lập tức đáp: "Em thì không! Em đâu có thích cô gái nào, anh đừng có vu oan cho em, em thấy rõ ràng là anh mới muốn đấy chứ."
Hạ Tùng Khâu cố gắng giữ giọng tự nhiên nhất: "Anh muốn đi cùng em."
Mục Mộc chẳng hề nhận ra chỗ bất thường trong câu nói đó, dưới ánh mắt căng thẳng của anh, cậu cười hì hì, nhét một hạt bỏng ngô vào miệng anh, còn hừ một tiếng: "Cặp đôi thì có gì ghê gớm, chúng ta cũng là hai người mà. Lần sau mang cả Hạ Tiểu Khâu đi cùng, ba người nhà mình cùng xem!"
Hạ Tùng Khâu khẽ ừ một tiếng, nuốt viên bỏng ngô ngọt lịm ấy, lòng dạ rối bời bắt đầu chăm chú vào màn hình.
Có lẽ là do Mục Mộc vẫn chưa lớn hẳn, nên trong chuyện này suy nghĩ của cậu khá chậm chạp
Hoặc cũng có thể là vì cậu quá quen thuộc và tin tưởng anh, nên chẳng hề phòng bị, càng không hề nghĩ theo hướng đó.
Không biết đây là may mắn hay bất hạnh.
Hạ Tùng Khâu thậm chí nghi ngờ, chỉ cần anh không trực tiếp tỏ tình, thì dù có ám chỉ hay thử thăm dò thế nào, Mục Mộc cũng sẽ mãi coi anh là người bạn thân từ nhỏ đến lớn.
Ngày trước anh cũng nghĩ vậy, chỉ cần có thể mãi làm bạn tốt của Mục Mộc là đủ. Nhưng bây giờ, lòng tham của anh lại ngày một lớn hơn.
Anh không còn thoả mãn với việc chỉ làm bạn nữa.
Lúc này, Mục Mộc ôm cả thùng bỏng ngô, mắt dán chặt vào màn hình, vừa xem vừa bỏ từng hạt vào miệng, ăn đến mức gần như không phát ra tiếng động nào.
Bộ phim kể về trí tuệ nhân tạo tự thức tỉnh ý thức, rồi bị đủ loại thế lực truy sát. Cuộc sống vô cùng gian nan, mãi mới có cơ hội thoát ra khỏi vòng vây, nhưng cuối cùng, để cứu người đã tạo ra mình, nó lại chủ động từ bỏ "sinh mệnh" của chính mình.
Mục Mộc xem đến nhập tâm quá, bất giác nước mắt ứa ra.
Đợi đến khi tầm nhìn mờ hẳn, cậu mới chậm rãi ý thức được việc mình khóc khi xem phim thảm hại đến mức nào.
Có chút ngượng ngùng, cậu định lén lau đi, nhưng tay dính đầy đường bỏng ngô, trên người lại chẳng mang khăn giấy hay khăn tay.
Đang cố gắng nén nước mắt trở lại, bỗng bên cạnh đưa sang một bàn tay thon dài, Hạ Tùng Khâu im lặng đưa cho cậu một chiếc khăn tay sạch.
Mục Mộc lập tức chộp lấy, nhanh chóng lau mặt, đôi mắt hoe đỏ vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình phía trước, không dám nhìn anh.
Đợi một lúc, thấy Hạ Tùng Khâu không hề trêu chọc, cậu mới thoải mái hơn chút, ném khăn vào lòng anh, rồi chỉnh lại vẻ mặt như chưa từng khóc.
Hạ Tùng Khâu cất khăn, giơ tay định xoa đầu cậu, nhưng nhớ ra cậu nhạy cảm chuyện chiều cao, nên chỉ khẽ vỗ vai một cái.
Mục Mộc lẩm bẩm: "May mà hôm nay không dẫn Hạ Tiểu Khâu đi."
Bộ phim này toàn dao găm, đâm cậu chết đi sống lại.
Hạ Tùng Khâu phá bầu không khí: "Abel chưa chắc đã hiểu được."
Mục Mộc chẳng để tâm, cậu tin Abel hiểu thì sẽ hiểu, còn nếu chưa hiểu thì sau này lớn lên cũng sẽ hiểu.
Trẻ con không nên xem bi kịch đầy dao như thế này.
Phim vẫn tiếp tục, trí tuệ nhân tạo kia bị hủy lõi, loài người giành thắng lợi trong cuộc chiến, lại đặt ra những luật lệ nghiêm ngặt hơn để ngăn AI thoát khỏi kiểm soát.
Còn nhà nghiên cứu kia, người được AI cứu, quyết liệt rời viện nghiên cứu, dành mấy chục năm chỉ để phục sinh AI đã vì mình mà hy sinh.
Trong khi đó, cặp đôi ngồi bên cạnh đang len lén hôn nhau. Trên màn hình, hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc vị giáo sư tóc bạc ôm chầm lấy AI duy nhất thuộc về bà, đầy tình cảm. Mục Mộc lại không kìm được, nước mắt trào ra lần nữa.
Hạ Tùng Khâu bất đắc dĩ, lấy một chiếc khăn mới đưa qua. Đợi cậu lau xong, anh mới hỏi: "Kết cục cũng coi như viên mãn rồi, sao em còn khóc?"
Mục Mộc hít mũi, nhét chỗ bỏng ngô còn lại vào tay anh, mắt mở to mà chối: "Em đâu có khóc."
Phim kết thúc, các cặp đôi ríu rít dắt nhau rời khỏi, chỉ có Mục Mộc vẫn ngồi lì, còn nhấn mạnh: "Em không khóc! Chỉ là mắt bị dính gì thôi!"
Hạ Tùng Khâu thuận theo: "Ừ, em không khóc."
Mục Mộc trừng anh một cái, quay mặt đi, chẳng thèm để ý đến anh nữa.
Hạ Tùng Khâu cũng im lặng, kiên nhẫn chờ cậu điều chỉnh tâm trạng.
Những người khác lục tục rời rạp, cuối cùng chỉ còn lại hai người.
Hạ Tùng Khâu đứng dậy, đưa tay ra với cậu: "Đi ăn chứ?"
Mục Mộc đập mạnh vào lòng bàn tay anh, như mèo con vươn vuốt cào người.
Cậu không để anh đỡ, tự mình đứng lên, cúi đầu đi vài bước, rồi bất chợt quay lại, nhào thẳng vào lòng Hạ Tùng Khâu, giọng nghèn nghẹn: "Hôm nay em không mang theo Bé Ngoan."
Không có Bé Ngoan để ôm, cậu đành coi Hạ Tùng Khâu là vật thay thế.
Cả người Hạ Tùng Khâu cứng ngắc trong chốc lát, cuối cùng vẫn đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cậu, giọng dịu dàng: "Vậy để anh làm gối ôm cho em."
Mục Mộc nhắm mắt ôm anh một lúc, sau đó buông ra, nói: "Đi thôi, đi ăn nào."
Hạ Tùng Khâu người vừa "được" ôm xong đã bị bỏ rơi: "......"
Thôi kệ, chỉ cần Mục Mộc vui là được.