Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 164

Edit & Beta: Đòe

 

Ngày khai giảng đầu tiên của học kỳ mới, Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu cùng ngồi một xe đến trường.

 

Chuyện này đã thành thói quen nhiều năm, bởi từ mẫu giáo đến giờ, cả hai lúc nào cũng học cùng trường, cùng lớp, thậm chí còn luôn là bạn cùng bàn.

 

Mỗi lần đi học, hoặc là Mục Mộc đi nhờ xe nhà Hạ Tùng Khâu, hoặc ngược lại. Trên đường còn có thể ngồi chung nói chuyện phiếm.

 

Hôm nay thì khác, Mục Mộc chẳng thèm nói gì với Hạ Tùng Khâu. Do hai ngày cuối kỳ nghỉ chơi quá độ, lịch sinh hoạt chưa điều chỉnh lại, cậu buồn ngủ rũ rượi, vừa ngáp vừa gối đầu lên vai Hạ Tùng Khâu định tranh thủ chợp mắt thêm.

 

Hạ Tùng Khâu ngồi thẳng lưng như cây gỗ, cả người căng cứng làm gối dựa cho cậu, vẻ mặt thoạt nhìn rất nghiêm túc, như thể đang suy nghĩ một vấn đề học thuật quan trọng lắm.

 

Nhưng thực tế thì mắt anh chẳng hề tập trung, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người Mục Mộc, lại không dám công khai quay sang nhìn.

 

Ngồi ghế phụ, Louis xem xong email, qua gương chiếu hậu thấy dáng vẻ hai đứa nhỏ thì bất giác mỉm cười.

 

Giờ làm việc của công ty y đặt là chín giờ sáng, không phải vì thương nhân viên mà chủ yếu để có thời gian đưa con đến trường.

 

Lúc con trai chào đời y không có mặt bên cạnh, Hạ Vân một mình nuôi con đến năm tuổi ông mới biết Hạ Tùng Khâu tồn tại. Điều này khiến y luôn cảm thấy mình nợ cả mẹ lẫn con, nên lúc nào cũng muốn tìm cơ hội bù đắp.

 

Vì vậy, chỉ cần có mặt ở nhà, việc đưa con đi học buổi sáng đều do y tự mình đảm nhận.

 

Nhìn hai đứa trẻ lớn lên từng ngày, Louis nhanh chóng nhận ra dạo gần đây Hạ Tùng Khâu có chút khác thường.

 

Trước kia y còn tưởng Tùng Khâu chỉ vì giận dỗi Mộc Mộc chút chuyện nhỏ nên mới vậy. Nhưng mấy hôm nay Mộc Mộc đã về, hai đứa sớm làm lành, thế mà Tùng Khâu vẫn cứ lúng túng và ngượng ngùng, chuyện này có gì đó lạ.

 

Đặc biệt là khi ở cạnh Mộc Mộc, hoàn toàn không giống mối quan hệ bạn bè lớn lên cùng nhau từ bé.

 

Mộc Mộc thì vẫn dính lấy Tùng Khâu như trước, còn Tùng Khâu lại cố ý giữ khoảng cách, nhất là trong chuyện tiếp xúc thân thể.

 

Ngày xưa Mộc Mộc gối đầu lên vai Tùng Khâu ngủ, Tùng Khâu chưa từng căng thẳng thế này, càng không đến mức né tránh không dám nhìn.

 

Trước kia, thằng bé có thể dán mắt nhìn Mộc Mộc suốt cả chặng đường không chớp lấy một cái.

 

Càng nghĩ Louis càng thấy kỳ lạ, trong lòng mơ hồ đã có suy đoán.

 

Y âm thầm quan sát thêm một lúc, định tối nay sẽ tìm cơ hội nói chuyện riêng với con trai.

 

Xe dừng trước cổng trường, Hạ Tùng Khâu vẫn còn thất thần, Louis đành quay lại nhắc: "Tùng Khâu, Mộc Mộc, đến nơi rồi."

 

Hạ Tùng Khâu giật mình hoàn hồn, cúi người khẽ gọi Mục Mộc tỉnh dậy, gọi mấy lần mới được.

 

Louis thấy con trai vẫn không hề chủ động chạm vào Mục Mộc, càng chắc rằng thằng bé đang cố tránh tiếp xúc.

 

Mục Mộc ngái ngủ mở mắt, hoàn toàn không nhận ra sự khác lạ của Hạ Tùng Khâu.

 

Cậu che miệng ngáp một cái, đôi mắt đẹp ngấn nước, vành mắt hơi đỏ, trông chẳng khác gì vừa bị ai bắt nạt.

 

Hạ Tùng Khâu chỉ liếc một cái rồi lập tức dời ánh nhìn, mở cửa bước xuống, vòng qua kéo cửa bên Mục Mộc.

 

Mục Mộc uể oải ôm balo xuống xe, mắt còn rưng rưng, vẫy tay với Louis: "Tạm biệt chú."

 

Louis mỉm cười đáp lại, chờ hai đứa xuống rồi mới bảo tài xế quay đầu xe.

 

Qua gương chiếu hậu, y thấy Mộc Mộc dụi đầu vào ngực Tùng Khâu, chắc đang làm nũng vì không muốn dậy sớm đi học.

 

Hạ Tùng Khâu theo phản xạ nhìn quanh, trông có vẻ hơi hoảng, nhưng vẫn không đẩy Mục Mộc ra.

 

Louis thở dài, nếu quả đúng như y đoán, con trai y e là sẽ phải chịu nhiều khổ sở.

 

Đừng nói gì khác, chỉ riêng chuyện nhà họ Thịnh coi Mộc Mộc như vàng như bạc mà bảo vệ, đặc biệt là mấy anh chị của cậu bé, một khi họ biết được tâm tư của Tùng Khâu, hậu quả thật sự khó lường.

 

Y chỉ hy vọng lần này mình đoán sai.

 

Lúc này, Hạ Tùng Khâu vẫn chưa nghĩ xa đến thế. Anh chỉ thấy hoang mang vì Mục Mộc làm hành động thân mật ngay giữa cổng trường đông người qua lại.

 

Trước kia thì chẳng thấy gì, nhưng giờ trong lòng có điều giấu giếm, anh sợ bị bạn bè phát hiện ra.

 

Thế nhưng Hạ Tùng Khâu cũng không nỡ đẩy Mục Mộc ra, chỉ đành cất giọng căng thẳng: "Mộc Mộc, chúng ta... vào trong đi."

 

Mục Mộc vẫn nhắm mắt, dụi đầu vào ngực anh, ỉ ôi: "Em buồn ngủ quá, không muốn học đâu. Sao không để mai hẵng khai giảng."

 

Hạ Tùng Khâu thấy các bạn đi ngang đều dừng lại nhìn họ, tim càng loạn, vội vã lắc tay Mục Mộc: "Nhiều người đang nhìn đấy. Chúng ta vào lớp rồi hãy ngủ tiếp."

 

Mục Mộc mở mắt nhìn quanh, quả nhiên mấy bạn đang xem lập tức quay đi, tự giác tản ra.

 

Hạ Tùng Khâu thở phào, lại nghe Mục Mộc bĩu môi: "Chắc họ cũng không muốn khai giảng, không thì việc gì rảnh rỗi đi hóng chuyện tụi mình."

 

"Hai cậu đang làm gì thế?"

 

Từ đâu Từ Tử Kỳ nhảy ra, vừa mở miệng đã làm tim Hạ Tùng Khâu nhảy dựng: "Giữa ban ngày ban mặt mà sến súa thế này, Hạ Tùng Khâu, cậu không phải đang lừa Mộc Mộc hẹn hò đấy chứ?"

 

Mục Mộc trợn mắt, thụi cho hắn ta một cú: "Nói nhăng nói cuội gì thế? Ngôi sao lớn mà còn có rảnh đến lớp à?"

 

Từ Tử Kỳ kêu la thảm thiết, lập tức yếu thế, kéo khẩu trang với mũ xuống che mặt, đưa ngón trỏ ra trước môi: "Suỵt—! Cậu muốn tớ bị fan chặn ngoài cổng không cho vào hả?"

 

Mục Mộc hừ lạnh, kéo Hạ Tùng Khâu đi thẳng, hậm hực nói: "Tại cậu ăn nói bậy bạ."

 

Từ Tử Kỳ vốn nghe được chuyện Lâm Hoài Trạch tỏ tình với Mục Mộc nên mới tiện miệng đùa một câu. Thấy Mục Mộc phản ứng thản nhiên như vậy, hắn ta cũng không nghi ngờ Hạ Tùng Khâu có tâm tư gì khác nữa.

 

Trái tim đang treo lơ lửng của Hạ Tùng Khâu dần buông xuống, nhưng thấy Mục Mộc hoàn toàn không nghĩ nhiều, anh lại có chút hụt hẫng.

 

Từ Tử Kỳ nhanh chóng đuổi kịp, chen sang bên kia khoác vai Mục Mộc, hóng hớt hỏi: "Cái thằng Lâm Hoài Trạch kia là sao thế? Tớ đã bảo nó chẳng có ý tốt mà, đúng không?"

 

Mục Mộc lười chẳng buồn đáp. Dù là kiếp trước hay kiếp này, Từ Tử Kỳ với Lâm Hoài Trạch cứ gặp nhau là khắc khẩu, chẳng ai ưa ai. Hễ một đứa gặp xui, đứa còn lại chắc chắn sẽ hả hê.

 

Từ Tử Kỳ quả thực đang rất khoái chí khi thấy Lâm Hoài Trạch bị hố, không nhịn được lại hỏi tiếp: "Mộc Mộc, cậu kể bọn tớ nghe đi, rốt cuộc thằng nhóc đó tỏ tình với cậu kiểu gì, mà cậu từ chối nó thế nào?"

 

Mục Mộc lườm hắn ta một cái: "Fan của cậu có biết ngoài đời cậu lắm chuyện thế này không?"

 

Từ Tử Kỳ ho khan, gượng cười: "Tất nhiên không thể để họ biết rồi. Nói đi mà, giữa chúng ta còn phải khách sáo thế à?"

 

Mục Mộc gạt tay hắn ta khỏi vai mình, vẻ mặt đầy ghét bỏ: "Cậu đừng có dựa sát vào tớ. Biết đâu mai mốt paparazzi lại tung tin cậu thích con trai, tớ không muốn bị fan nữ của cậu vây đánh đâu."

 

Dù không ở trong showbiz, cậu cũng biết fan cuồng kinh khủng đến mức nào, đặc biệt là fan bạn gái của Từ Tử Kỳ, một idol debut đã thành top ngay từ ngày đầu.

 

Nếu thực sự có tin đồn như vậy lan ra, đời cậu coi như chẳng còn yên ổn.

 

Nãy giờ Hạ Tùng Khâu vẫn nhìn chằm chằm bàn tay đang đặt trên vai Mục Mộc, suýt nữa thì đá Từ Tử Kỳ ra ngoài. Giờ thấy Mục Mộc tự mình kéo giãn khoảng cách, anh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

 

Nghe thêm câu "không muốn bị fan nữ vây đánh" kia, anh lập tức dấy lên cảm giác nguy cơ, ánh mắt sắc lại, giọng điệu mang theo cảnh cáo: "Cậu tránh xa bọn tôi ra."

 

Từ Tử Kỳ bị ánh mắt của anh dọa cho nghẹn họng, vẫn cứng đầu đáp: "Ba chúng ta từ nhỏ đã là bạn thân mà, các cậu lại đối xử với tớ như thế à?"

 

Mục Mộc lạnh lùng không chút nể tình: "Tớ và anh Tùng Khâu mới là bạn thân từ nhỏ, cậu thì lo mà sống hạnh phúc với fan nữ của mình đi."

 

Từ Tử Kỳ tức đến phát run: "Được rồi, được rồi! Các cậu chảnh thì chảnh, ghét tớ thì ghét! Tớ sẽ đăng weibo ngay bây giờ, tuyên bố có bạn gái cho fan nữ hết hy vọng, thế là được chứ gì?"

 

Mục Mộc nhìn hắn ta với vẻ hết chỗ nói: "Cậu giỏi thì cứ đăng đi, xem quản lý có xé xác cậu không."

 

Từ Tử Kỳ nóng máu, lý trí bay sạch, thật sự móc điện thoại ra chuẩn bị đăng.

 

Mục Mộc bực mình chửi: "Cậu bị mất não à, Từ Tử Kỳ?"

 

Hạ Tùng Khâu lạnh giọng châm thêm một câu: "Đâu phải mới biết cậu ngày đầu. Bao giờ cậu có não chưa?"

 

Từ Tử Kỳ cầm điện thoại, tiến thoái lưỡng nan, ấm ức: "Không phải cậu bảo tớ đăng sao?"

 

Mục Mộc suýt phun châu nhả ngọc, nhưng đến miệng thì đổi thành: "Nếu tớ bảo cậu ăn rác thì cậu cũng ăn chắc?"

 

Từ Tử Kỳ: "Rác không thể ăn, sao tớ phải ăn?"

 

Mục Mộc trợn mắt, vỗ mạnh vai hắn ta: "Cậu nổi tiếng được đúng là do số mệnh."

 

Thật sự cậu chưa từng gặp idol nào ngu ngơ đến mức chẳng có tí tâm cơ nào mà vẫn hot rần rần.

 

"À mà cũng không hẳn, còn nhờ có bố cậu và chị Tinh Vũ chống lưng. Nếu không, cậu sớm bị đám yêu ma quỷ quái trong giới nuốt sạch chẳng còn mẩu xương rồi." Mục Mộc lắc đầu thở dài.

 

Kiếp này, dù Từ Tử Kỳ vẫn bướng bỉnh đi thi show, kiên quyết debut, nhưng quan hệ với bố không gay gắt như trước. Bố hắn ta khuyên không được thì đành để mặc, thậm chí thỉnh thoảng còn giúp kết nối tài nguyên, đứng sau che chắn.

 

Chị Tinh Vũ tuy đã ly hôn với bố hắn ta, nhưng vẫn duy trì quan hệ tốt với Từ Tử Kỳ.

 

Hơn nữa, chị ấy đến giờ vẫn chưa tái hôn, dồn toàn bộ tâm huyết vào sự nghiệp, công ty do chị sáng lập cũng phát triển rất tốt, còn trở thành hình mẫu lý tưởng cho vô số phụ nữ. Năm ngoái, chị ấy còn lọt top đầu bảng xếp hạng nữ doanh nhân giàu nhất.

 

Sau khi Từ Tử Kỳ bước chân vào showbiz, chị Tinh Vũ cũng không ít lần âm thầm chống đỡ.

 

Cho nên thằng này mới có thể "nằm không cũng thắng".

 

Dù vậy, Từ Tử Kỳ nổi tiếng cũng là dựa vào năng lực bản thân, không hoàn toàn do người khác.

 

Nghe Mục Mộc nói, Từ Tử Kỳ phản bác ngay: "Tớ cũng đâu có ngốc đến mức ấy. Đám yêu ma quỷ quái trong giới còn lâu mới chạm được vào tớ. Chỉ vì coi hai cậu là bạn thân mới không đề phòng, thế mà các cậu lại đối xử với tấm chân tình của tớ như vậy."

 

Hạ Tùng Khâu tỏ rõ vẻ ghét bỏ, chịu hết nổi thì đá cho một cú, lạnh lùng: "Giữ chân tình đó cho fan của cậu đi."

 

Từ Tử Kỳ bắt chước giọng điệu Lâm Hoài Trạch, chạy tới chỗ Mục Mộc làm bộ đáng thương: "Mộc Mộc, cậu xem này, Hạ Khâu Khâu bắt nạt tớ!"

 

Mục Mộc bị màn diễn khoa trương ấy làm buồn nôn, né ra sau lưng Hạ Tùng Khâu, hét vào mặt hắn ta: "Đáng đời!"

 

Từ Tử Kỳ tức điên: "Còn bảo không có gian tình à? Nói thật đi, hai người lén lút yêu đương sau lưng tớ đúng không?"

 

Lần đầu nghe câu này, Hạ Tùng Khâu còn hoảng loạn vì có suy nghĩ xấu xa nữa. Giờ thì đã có thể bình thản đáp lại: "Đúng vậy, bọn tôi đang yêu nhau."

 

Từ Tử Kỳ ngớ người một lúc, sau đó lại cười khì: "Tôi không tin đâu. Ai mà chẳng biết chỉ có đàn ông thẳng mới dính lấy nhau kiểu này."

 

Mục Mộc lại lườm: "Biết thế mà còn nói linh tinh?"

 

Ba người vừa ầm ĩ vừa cãi vã đi vào tòa giảng đường. Từ Tử Kỳ khác lớp, trước khi tách ra còn lải nhải: "Giờ ra chơi dài tớ sẽ qua tìm hai cậu, chờ tớ nha."

 

Mục Mộc kéo Hạ Tùng Khâu đi thẳng: "Không chờ!"

 

Từ Tử Kỳ hét theo sau: "Trường bé xíu như cái lỗ mũi, chẳng lẽ tớ không tìm được hai cậu?"

 

Mục Mộc chẳng buồn để ý. Tìm được thì tìm, cần gì phải chờ.

 

"Hạ Tùng Khâu này, anh nói xem, có phải Từ Tử Kỳ lấy hết IQ đổi lấy độ được yêu thích không?" Mục Mộc nghiêm túc hỏi.

 

Hạ Tùng Khâu: "Cậu ấy chẳng phải từ bé đã ngốc như thế rồi à?"

 

Hồi nhỏ cùng tham gia show thực tế, độ được lòng khán giả của Từ Tử Kỳ còn chẳng bằng Mục Mộc, thậm chí còn thua cả anh.

 

Mục Mộc bật cười: "Vậy anh nói xem, nếu em debut thì có phải cũng hot không?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Em chưa debut đã đủ hot rồi."

 

Chương trình ấy đã phát sóng cách đây mười năm, vậy mà đến bây giờ trên mạng vẫn thường xuyên có người nhắn nhủ, mong Mục Mộc bước chân vào giới giải trí.

 

Nhất là sau khi Từ Tử Kỳ nổi tiếng, show thực tế năm xưa bị đào lại, một đống fan mò tới lục lọi "lịch sử đen" của Từ Tử Kỳ, kết quả lại đổ rạp trước Mục Mộc. Ai nấy đều nói Mục Mộc bây giờ chắc chắn đã lớn thành một đại mỹ nhân khiến người ta thèm thuồng.

 

Hạ Tùng Khâu liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, lần này dân mạng quả thật không đoán sai Mục Mộc càng lớn càng đẹp.

 

Nhưng chỉ có anh mới được nhìn thấy Mục Mộc mỗi ngày, còn đám dân mạng thì đừng mơ.

 

Mục Mộc cũng biết không ít netizen lâu lâu lại kêu gọi cậu vào giới, nhưng cậu thật sự chẳng có hứng thú.

 

Nổi tiếng thì lắm thị phi, bây giờ Từ Tử Kỳ chỉ muốn cùng họ đi ăn một bữa cũng phải chuẩn bị lằng nhằng, vậy mà vẫn khó tránh bị chụp trộm.

 

Mà hễ có người thích thì cũng sẽ có người ghét, anti-fan trên mạng chẳng chừa thứ gì không chửi, thậm chí còn có thể làm mấy chuyện quá khích ngoài đời.

 

Cậu chẳng đời nào muốn đối diện với đống phiền toái sau khi nổi đình nổi đám. Dù sao cậu cũng không thiếu người thích, cũng chẳng ham cái cảm giác được cả thế giới nhìn vào. Cuộc sống bình lặng mới khiến cậu thấy thoải mái.

 

"Thôi cứ để Từ Tử Kỳ một mình nổi khắp châu Á đi." Mục Mộc vui vẻ nói.

 

Hai mắt Hạ Tùng Khâu lạnh lùng thoáng ý cười: "Anh cũng thấy vậy."

Bình Luận (0)
Comment