Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 165

Edit & Beta: Đòe

 

Dù miệng than mệt chẳng muốn đi học, nhưng vào lớp rồi, Mục Mộc vẫn cố gắng tỉnh táo, không gục xuống bàn ngủ trước mặt bạn bè. Cậu dựng sách lên bàn, gắng mở to mắt đọc bài buổi sáng cùng cả lớp.

 

Thấy cậu cứ thỉnh thoảng lại nấp sau sách ngáp dài, Hạ Tùng Khâu chịu không nổi, ghé lại khẽ khuyên giữa tiếng đọc vang khắp lớp: "Ngủ một lát đi."

 

Mục Mộc kiên quyết lắc đầu: "Không cần."

 

Cậu tuy không nặng gánh hình tượng như Hạ Tùng Khâu, nhưng cũng phải giữ chút mặt mũi. Ngủ gật trong lớp, trong mắt cậu, thật quá mất thể diện. Cậu không muốn bị người ta lén nhìn khi đang ngủ, càng không muốn bị chụp trộm hình ảnh xấu hổ ấy.

 

Hạ Tùng Khâu bất đắc dĩ: "Vậy cố chịu, trưa ngủ bù, tối về không được thức khuya nữa."

 

Mục Mộc gật đầu như gà mổ thóc, lại ngáp một cái, bực bội liếc người bên cạnh tràn đầy sinh lực: "Anh cũng thức khuya mà, sao trông chẳng hề buồn ngủ?"

 

Hạ Tùng Khâu ánh mắt mang chút ý cười: "Anh cần ngủ ít hơn em."

 

Mục Mộc khó chịu hừ một tiếng, quay mặt đi không thèm nói với Hạ Tùng Khâu nữa.

 

Có lẽ vì kiếp trước thiếu ngủ quá nhiều, kiếp này cậu lúc nào cũng thấy ngủ không đủ. Lúc nhỏ mỗi ngày phải ngủ ít nhất mười tiếng, lớn lên cũng phải tám tiếng trở lên.

 

Nói là thức khuya, nhưng thật ra hôm qua chưa tới mười hai giờ cậu đã lên giường.

 

Hạ Tùng Khâu còn cài sẵn chương trình Abel trong máy tính, điện thoại và đồng hồ thông minh của cậu. Abel sẽ nhắc giờ đi ngủ, và đúng mười một giờ thì tự động vào "chế độ trẻ em", giống như cơ chế chống nghiện game.

 

Hôm qua là do cậu hưng phấn quá, nằm mãi mới ngủ được, nên hôm nay mới mệt rã rời.

 

Trong tiếng đọc vang dội khắp lớp, Mục Mộc cố thẳng lưng, tỉnh táo lại, kín đáo liếc nhìn quanh.

 

Dù bây giờ Sở Giáo dục không cho lập lớp chọn, lớp thi gì đó, nhưng có chính sách thì có đối sách. Lớp họ, ngoài mấy bạn thể thao nghệ thuật làm màu, đa số đều là học sinh học văn hóa cực giỏi, ai nấy đều chăm chỉ.

 

Cậu với Hạ Tùng Khâu chen trong đám ấy, quả thật như hai kẻ lạc loài

 

Mỗi lần nhìn bạn bè miệt mài, thậm chí làm đề tới một hai giờ sáng mới ngủ, cậu lại nhớ tới kiếp trước.

 

Nhờ tích lũy từ kiếp trước, lại thêm mục tiêu kiếp này không còn là phải đuổi kịp anh chị và Hạ Tùng Khâu, nên việc học với cậu nhẹ nhàng hơn nhiều, hiếm khi phải thức khuya vì bài vở.

 

Ngoại lệ duy nhất là lúc thi Olympic Hóa. Ban đầu chỉ muốn lấy giải tỉnh để giảm bớt khó khăn khi vào Thanh Hoa, ai ngờ lại lọt vào vòng chung kết toàn quốc, cuối cùng còn được vào đội tuyển quốc gia đi thi quốc tế.

 

Khi ấy hiếm hoi cậu mới thấy áp lực, không kìm được mà thức đêm ôn tập, kết quả hôm sau bị Hạ Tùng Khâu phát hiện.

 

Hạ Tùng Khâu bản thân thì hay thức khuya code, nhưng lại không cho phép cậu thức khuya học, còn ngang ngược kiểm tra đồng hồ thông minh để xem giờ ngủ. Thành ra cậu muốn lén lút cũng không nổi, đành ngoan ngoãn đi ngủ đúng giờ.

 

Có lẽ là may mắn, hoặc do đầu óc kiếp này dùng tốt hơn, hay do tâm lý vững vàng, cậu lại thật sự giành được giải quốc tế.

 

Giải này đủ để cậu được tuyển thẳng vào trường mơ ước, miễn chỉ cần thi đại học không điền nhầm đáp án hay trống bài.

 

Nói cách khác, cậu chẳng cần phải vắt sức như bạn bè để nâng điểm.

 

Nhưng ở giữa bầu không khí học tập căng thẳng như thế này, Mục Mộc vẫn thấy nếu bản thân sáng sớm đã nằm ngủ gục trên bàn thì quá tệ, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng trong mắt bạn học.

 

Giá mà có thể chuyển bớt nhu cầu ngủ sang cho Hạ Tùng Khâu thì tốt biết mấy.

 

Không trách được kiếp trước cậu lại có lúc mất cân bằng tâm lý, Hạ Tùng Khâu IQ vốn vượt trội, đã thế còn tràn đầy năng lượng. Dù bản thân kém xa, nhưng thỉnh thoảng cậu cũng không nhịn được mà ghen tỵ một chút.

 

Đúng lúc Hạ Tùng Khâu đang chăm chú đọc sách chuyên ngành, bắp đùi dưới bàn bỗng bị Mục Mộc véo một cái.

 

Lực không mạnh, chỉ hơi đau chút, nhưng anh lại ngơ ngác, không hiểu sao Mục Mộc tự dưng giận cá chém thớt.

 

Mục Mộc thì chẳng thèm giải thích, véo xong lại ôm sách giả vờ đọc nghiêm túc, khóe mắt lại lén quan sát phản ứng của Hạ Tùng Khâu, giống như một con mèo vừa nghịch dại đang âm thầm dò xem "con sen" sẽ phản ứng ra sao.

 

Thấy Hạ Tùng Khâu không có ý định phản công lại, Mục Mộc mới đặt sách giáo khoa xuống, mỉm cười với anh một cái.

 

Hôm nay Lâm Hoài Trạch đi học muộn, vừa bước vào lớp đã thấy Mục Mộc đang cười với Hạ Tùng Khâu. Nụ cười ấy vẫn đẹp như mọi khi, nhưng lại chói mắt đến khó chịu.

 

Trong lòng cảm xúc dâng trào, nhưng ngoài mặt cậu ta lại gần như không để lộ ra chút gì, chỉ thản nhiên đi tới ngồi xuống hàng sau Mục Mộc, còn mỉm cười chào cậu ta một tiếng.

 

Cậu ta trông như hoàn toàn không thấy lúng túng, nhưng Mục Mộc lại có chút khó xử. Cậu chỉ còn biết hy vọng giáo viên chủ nhiệm sớm đổi chỗ ngồi. Lần này mặc kệ Lâm Hoài Trạch nói gì, cậu cũng không muốn ngồi trước sau với cậu ta nữa, tốt nhất là xa nhau một chút.

 

Ánh mắt Hạ Tùng Khâu lạnh lùng lia qua Lâm Hoài Trạch. Thấy Mục Mộc không để ý tới cậu ta, anh mới hơi thu lại phần nào sự khó chịu.

 

Vừa hết giờ đọc buổi sáng, Lâm Hoài Trạch đã tươi cười bắt chuyện: "Mộc Mộc, kỳ nghỉ đông của cậu thế nào?"

 

"Cũng ổn." Giọng Mục Mộc thản nhiên, không buồn che giấu sự qua loa.

 

Lâm Hoài Trạch dường như không bận tâm, bất chấp ánh nhìn lạnh băng đầy áp lực của Hạ Tùng Khâu, lấy từ trong cặp ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Mục Mộc: "Đây là quà năm mới tặng cậu, không có gì quý giá đâu, cậu xem có thích không?"

 

Mục Mộc thẳng thừng từ chối: "Cảm ơn, không cần đâu."

 

Xung quanh, các bạn học im lặng hóng chuyện. Cho dù thành tích học tập có tốt đến đâu, bản tính tò mò thích xem náo nhiệt vẫn không thay đổi.

 

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Lâm Hoài Trạch rút tay lại, tự giễu cười: "Tôi cứ nghĩ chúng ta vẫn có thể làm bạn."

 

Ban đầu Mục Mộc không muốn nhắc lại chuyện này trước mặt nhiều bạn như vậy. Nhưng đã thấy Lâm Hoài Trạch cố tình diễn vai đáng thương trước đám đông, cậu cũng chẳng ngại nữa, nói thẳng: "Lần trước tôi chẳng phải đã nói rõ rồi sao?"

 

Quả thực, Lâm Hoài Trạch muốn tỏ ra đáng thương để lấy chút đồng cảm. Không ngờ Mục Mộc vốn nhìn qua hiền lành, lại không hề bị lay động, điều đó khiến cậu ta hoảng. Thấy Mục Mộc kéo Hạ Tùng Khâu rời khỏi lớp, cậu ta cũng vội vàng đuổi theo.

 

Hành lang đông nghẹt học sinh đang nghỉ giải lao. Không muốn bị vây xem thêm nữa, Mục Mộc đi thẳng tới cuối hành lang, dừng lại ở cửa thoát hiểm rồi hỏi: "Lâm Hoài Trạch, tôi đã nói rồi, tôi không thích con trai, càng không thể hẹn hò với cậu. Bây giờ tôi cũng không muốn tiếp tục làm bạn với cậu nữa. Cậu còn muốn gì nữa?"

 

Ánh mắt Lâm Hoài Trạch dừng lại nơi bàn tay đang nắm chặt của Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu, lần hiếm hoi mất đi sự bình tĩnh, bật thốt: "Là cậu không thích con trai, hay là không thích tôi?"

 

Mục Mộc cau mày: "Cả hai. Tôi đã nói rất rõ rồi, cậu còn chưa hiểu sao?"

 

Ánh mắt Lâm Hoài Trạch đảo qua đảo lại giữa hai người, cố tìm kiếm xem Mục Mộc có nói dối hay không.

 

Mục Mộc thật sự không muốn dây dưa nữa, hơn nữa Hạ Tùng Khâu còn đang ở bên cạnh. Cậu không thể để Hạ Tùng Khâu hiểu lầm rằng mình có ý định yêu sớm. Vì thế lời nói càng thêm dứt khoát: "Lâm Hoài Trạch, nếu cậu còn thế này, tôi chỉ có thể xin giáo viên cho đổi lớp. Như vậy cũng tốt cho cả hai chúng ta, lại không ảnh hưởng đến các bạn khác."

 

Lâm Hoài Trạch vội nói: "Đừng! Hôm nay là lần cuối cùng, sau này tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, cậu không cần đổi lớp."

 

Mục Mộc vẫn nghi ngờ: "Tốt nhất là cậu giữ lời."

 

Lâm Hoài Trạch: "Tôi hứa. Nếu không làm được, tôi sẽ tự xin chuyển lớp."

 

Lúc này Mục Mộc mới thở phào: "Thế thì coi như xong."

 

Cậu buổi sáng đã uống một cốc sữa to, giờ hơi mắc vệ sinh, lập tức kéo Hạ Tùng Khâu chuẩn bị đi.

 

"Chờ một chút!" Lâm Hoài Trạch gọi theo sau lưng.

 

Mục Mộc cau mày quay đầu: "Lại gì nữa?"

 

Nhìn thiếu niên trước mặt càng lớn càng đẹp, dù những lời cậu nói đều làm tổn thương cậu ta, Lâm Hoài Trạch vẫn không thể thu lại tình cảm của mình, thậm chí không hề sinh oán hận.

 

Từ lần đầu tiên gặp Mục Mộc ở nhà trẻ, cậu ta đã luôn muốn trở thành bạn của cậu. Nhưng Mục Mộc chẳng bao giờ chịu chấp nhận cậu ta. Ngay cả Từ Tử Kỳ còn được coi là bạn từ nhỏ của Mục Mộc, cậu ta thì chỉ có thể tính là người quen biết lâu năm.

 

Cậu ta từng ghen tỵ với Từ Tử Kỳ, cũng từng ngưỡng mộ Hạ Tùng Khâu nhất là từ khi nhận ra mình thích Mục Mộc theo cái cách đó.

 

Cậu ta cũng biết Mục Mộc có thể không phải đồng tính, nhưng mỗi khi thấy Mục Mộc thân thiết bên Hạ Tùng Khâu, cậu lại không thể kìm nén sự nghi ngờ.

 

Cậu ta thậm chí đã nhiều lần hoài nghi rằng liệu Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu đã ở bên nhau chưa. Nhưng quan sát thế nào cũng thấy không có. 

 

Ở tuổi này, nếu thích thì hẳn đã sớm thành đôi, việc chưa ở bên nhau chỉ chứng tỏ họ thật sự chỉ là bạn.

 

Nhưng chính vì thế cậu ta lại càng lo sợ, lỡ như một ngày nào đó họ nhận ra tình cảm thì sao? Thế nên cậu ta mới muốn tranh thủ nói trước.

 

Cậu ta vốn nghĩ, dù Mục Mộc không nhận lời, ít ra vẫn còn có thể làm bạn. Dù sao họ còn trẻ, còn nhiều cơ hội. Nào ngờ Mục Mộc lại dứt khoát đến vậy, quyết định cắt đứt quan hệ.

 

Lần nữa nhìn vào đôi tay đang nắm chặt của họ, viền mắt Lâm Hoài Trạch ửng đỏ, hỏi nhỏ: "Mộc Mộc, cậu thật sự không thích con trai sao?"

 

Mục Mộc sốt ruột muốn đi vệ sinh, giọng không kiên nhẫn: "Cậu vừa mới hỏi rồi, tôi cũng trả lời rồi. Tôi không thích. Tôi không phải đồng tính, cũng không phải song tính. Tôi sẽ không bao giờ ở bên con trai. Lần này nghe rõ chưa?"

 

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Lâm Hoài Trạch hơi ướt, nhưng cậu ta không khóc, chỉ cười quay sang Hạ Tùng Khâu: "Vậy à, tôi hiểu rồi. Chúc cậu và bạn gái sau này hạnh phúc."

 

Đã nói thế, Mục Mộc cũng không tiện làm khó thêm, chỉ thuận miệng chúc lại một câu, rồi vội vàng kéo Hạ Tùng Khâu rời đi.

 

Suốt cả quá trình Hạ Tùng Khâu không nói gì. Đây là chuyện riêng của Mục Mộc, anh không nên xen vào, cũng chẳng có tư cách xen vào.

 

Thấy Mục Mộc kiên quyết từ chối Lâm Hoài Trạch, lẽ ra anh nên vui. Nhưng những câu hỏi lặp đi lặp lại của Lâm Hoài Trạch lại khiến niềm vui ấy nghẹn lại.

 

Nếu Mục Mộc thật sự không thể nào thích con trai, thì có lẽ anh sẽ phải mãi mãi giấu kín bí mật này.

 

Cho dù anh không ưa gì Lâm Hoài, nhưng anh buộc phải thừa nhận rằng mình không có được sự dũng cảm như cậu ta, cũng chẳng đủ can đảm để gánh lấy hậu quả nếu tỏ tình với Mục Mộc thất bại, ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa.

 

Trong lòng Hạ Tùng Khâu dâng lên một vị chua xót, đến tận gốc lưỡi cũng thấy hơi đắng.

Bình Luận (0)
Comment