Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 166

Edit & Beta: Đòe

 

Khi quay lại lớp học, Mục Mộc thấy Hạ Tùng Khâu dường như có chút không vui, lập tức kéo kéo tay áo anh, khẽ lắc lắc rồi hỏi: "Anh sao thế?"

 

Hạ Tùng Khâu nhìn cậu một lúc mới đáp: "Không có gì."

 

Mục Mộc cảm thấy ánh mắt này của Hạ Tùng Khâu có chút quen thuộc, như chồng khớp với khung cảnh kiếp trước, nhưng vẫn không hiểu nổi, đành tiếp tục hỏi: "Không vui à? Chẳng lẽ là vì Lâm Hoài Trạch?"

 

Hạ Tùng Khâu mím môi thật nhẹ, không trả lời.

 

Mục Mộc chỉ coi như Hạ Tùng Khâu đã ngầm thừa nhận, giải thích một lần nữa: "Em thật sự không thích Lâm Hoài Trạch chút nào, cũng sẽ không phá vỡ lời hứa của chúng ta để yêu sớm đâu. Anh đừng buồn nữa, nếu không thì chúng ta cùng chuyển sang lớp khác nhé?"

 

"Không cần." Hạ Tùng Khâu gần như không cần nghĩ ngợi mà nói ngay: "Em đang học rất tốt ở lớp này, nếu có chuyển thì cũng là Lâm Hoài Trạch phải chuyển."

 

Mục Mộc bật cười: "Vậy tức là anh đang giận vì Lâm Hoài Trạch đúng không?"

 

Hạ Tùng Khâu không phủ nhận.

 

Anh đúng là không vui, nhưng không hoàn toàn vì Lâm Hoài Trạch. Thứ thật sự ảnh hưởng đến cảm xúc của anh chỉ có thể là Mục Mộc. Thế nhưng, điều này anh không thể nói ra.

 

Mục Mộc chợt cảm thấy dáng vẻ của anh như thế này lại đáng yêu kỳ lạ, cố ý trêu chọc: "Hạ Khâu Khâu, hồi đó anh hứa với em không được yêu sớm, thật ra chẳng phải lo ảnh hưởng học tập đúng không?"

 

Trong lòng Hạ Tùng Khâu chợt căng thẳng, lần đầu tiên anh cảm nhận rõ thế nào gọi là "tim nhảy lên tận cổ họng".

 

Mộc Mộc...... Chẳng lẽ đã nhận ra rồi?

 

Anh chưa từng căng thẳng như thế, cả người như bị đóng đinh tại chỗ, ngoài trái tim đang đập loạn cuồng trong lồng ngực, những chỗ khác dường như đều không thể cử động.

 

Thấy Mục Mộc đang cười nhìn mình, trong mắt toàn là ý trêu ghẹo, nhưng lại không có chút chán ghét nào, anh mới khẽ thở phào, cố gắng ép mình bình tĩnh lại, gượng gạo hỏi: "Sao em lại nói thế?"

 

Mục Mộc nhận ra anh đang có chút căng thẳng, tự cho rằng mình đã đoán đúng sự thật, đắc ý tuyên bố: "Bởi vì từ nhỏ anh đã rất hay để ghim thù. Em mà nói chuyện với Thất Thất nhiều hơn một chút, anh lập tức lén lút chơi xỏ Thất Thất, còn với Lâm Hoài Trạch, trước kia cậu ta chỉ muốn kết bạn với em thôi mà bạn cũng đã tỏ thái độ, vừa công khai vừa ngấm ngầm gây khó dễ cho cậu ta."

 

Trong đầu Hạ Tùng Khâu ù ù vang động, chỉ còn lại một chút tỉnh táo cuối cùng để nhớ lại những chuyện trong quá khứ theo lời Mục Mộc.

 

Anh quả thật rất nhỏ nhen, lại còn có tính chiếm hữu mạnh mẽ, nhất là với Mục Mộc.

 

Mặc dù Mục Mộc đã sớm nhận anh là người bạn thân nhất và hứa sẽ làm bạn thân nhất với anh cả đời, nhưng anh vẫn luôn muốn gạt bỏ những người quanh quẩn bên cạnh, có ý định trở thành bạn thân của Mục Mộc.

 

Cũng chính vì từ nhỏ đã như vậy, anh luôn mặc định thứ tình cảm này chỉ là sự chiếm hữu giữa bạn bè với nhau.

 

Giờ nghĩ lại, có lẽ trước cả khi ý thức được mình thích Mục Mộc, anh đã sớm động lòng với đối phương rồi.

 

Việc Mục Mộc đột nhiên nói ra những lời này... là vì đã nhận ra tình cảm của anh rồi sao?

 

Hạ Tùng Khâu do dự, không biết nên thoải mái thừa nhận một lần, cược xem Mục Mộc có chán ghét một người bạn mang tâm tư không trong sáng như mình hay không, hay nên tiếp tục giấu diếm, để cả hai cứ làm bạn thân suốt đời.

 

Anh còn đang lưỡng lự, lại nghe Mục Mộc hỏi: "Hạ Khâu Khâu, nếu anh đã hay để ghim thù như thế, lỡ một ngày nào đó không muốn làm bạn với em nữa, có phải cũng sẽ lén lút hại em không?"

 

Hạ Tùng Khâu không chút nghĩ ngợi: "Tất nhiên là không!"

 

Mục Mộc nhận ra anh thật sự đang căng thẳng thì vui sướng vô cùng, dựa cả người lên vai anh cười đến run rẩy.

 

Hạ Tùng Khâu sững người trong một lúc, rồi mới chậm rãi hiểu hóa ra Mục Mộc chỉ đang lấy anh ra để trêu đùa, chứ không phải nghi ngờ anh.

 

Là chính anh vì chột dạ nên mới nghĩ nhiều như vậy.

 

Trái tim treo lơ lửng của Hạ Tùng Khâu rốt cuộc cũng rơi xuống, nhưng ngay sau đó lại dấy lên một nỗi mất mát khó diễn tả.

 

Anh giấu kỹ cảm xúc của mình, giả vờ tức giận, đưa tay xoa loạn mái tóc của Mục Mộc.

 

Mục Mộc lập tức nhảy dựng lên, lườm nguýt bất mãn: "Hạ Khâu Khâu, anh lại xoa đầu em! Đã nói không được xoa đầu rồi mà! Như thế sẽ không cao nổi! Anh đúng là đồ thâm sâu!"

 

Hạ Tùng Khâu thản nhiên thừa nhận: "Đúng, anh chính là đồ thâm sâu đấy."

 

Mục Mộc càng tức, nhảy lên định xoa đầu anh để trả thù, nhưng bị Hạ Tùng Khâu dễ dàng tránh được.

 

Hạ Tùng Khâu có lợi thế chiều cao, lại học võ đối kháng tốt hơn cậu, nên Mục Mộc từ bỏ tấn công trực diện, chuyển sang bất ngờ đánh úp vào chỗ sợ nhột của anh.

 

Nhưng dường như Hạ Tùng Khâu đã sớm đoán trước, tay của Mục Mộc vừa đưa ra đã bị anh giữ chặt cổ tay.

 

Mục Mộc tức đến suýt nữa cắn người, nhưng nghĩ đến việc đang ở trong trường, nếu bị bắt gặp thì mất mặt lắm, cậu mới cố nén giận, kìm lại cơn muốn cắn.

 

Hai người vừa đùa vừa cãi, lục tục quay về lớp học. Mục Mộc vẫn chưa chịu phục, trước khi vào tiết học còn viết hẳn một tờ "chiến thư", hùng hổ đặt thẳng lên bàn Hạ Tùng Khâu, hẹn anh sau giờ học quyết chiến một trận.

 

Hạ Tùng Khâu nhìn hàng chữ đầy khí thế trên "chiến thư", khóe môi khẽ cong lên, nhưng rất nhanh đã thu lại vẻ mặt, nghiêm túc hỏi: "Đánh ở đâu?"

 

Mục Mộc hừ lạnh một tiếng: "Tất nhiên là ở phòng tập quyền anh rồi!"

 

Đánh nhau ngoài đường sẽ bị cảnh sát tóm vào đồn! Cậu chắc chắn không thể để người nhà phải đến đồn cảnh sát bảo lãnh mình, mất mặt chết đi được!

 

Hạ Tùng Khâu cố nhịn cười, đồng ý, còn cẩn thận cất "chiến thư" đi.

 

Thấy anh làm thế, gân xanh trên trán Mục Mộc giật giật, lập tức lao tới giật lại: "Không chơi nữa! Trả cho em!"

 

Thứ xí hổ như vậy mà rơi vào tay Hạ Tùng Khâu, chẳng phải sẽ thành cái cớ để anh uy h**p mình sau này sao? Cậu chỉ định cho ảnh xem một cái thôi mò!

 

Hạ Tùng Khâu thẳng thừng nhét lá "chiến thư" viết tay của Mục Mộc vào túi áo trong, còn đường hoàng nói: "Chiến thư chứ không phải tình thư, sao có chuyện đòi lại chứ?"

 

Trong đầu Mục Mộc chỉ toàn là ý nghĩ: tuyệt đối không thể để Hạ Tùng Khâu nắm được điểm yếu của mình! Thế là cậu chẳng chút khách sáo, thò hẳn tay muốn moi lại trong áo anh.

 

Đúng lúc ấy, chuông vào tiết vang lên. Mục Mộc ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, mới phát hiện không biết từ khi nào thầy giáo đã đứng đó, đang cau mày nhìn chằm chằm vào cậu và Hạ Tùng Khâu.

 

Cậu đỏ bừng mặt, vội vàng rụt tay lại, ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình.

 

"Vào lớp!"

 

"Đứng dậy!"

 

"Chào thầy ạ!"

 

Mục Mộc cùng các bạn đứng lên rồi ngồi xuống, nhưng hơi nóng trên mặt vẫn chưa tan đi.

 

Thật sự là quá mất mặt rồi!

 

Tất cả đều tại Hạ Tùng Khâu!

 

Vừa xấu hổ vừa tức giận, Mục Mộc cầm bút vẽ một con lợn nhỏ trên tờ giấy nhớ, nhân lúc thầy giáo không để ý, "bốp" một cái dán thẳng lên lưng của Hạ Tùng Khâu.

 

Mấy bạn ngồi phía sau lập tức vươn cổ hóng xem vẽ cái gì, nhưng động tác của Hạ Tùng Khâu còn nhanh hơn, đã nhanh chóng gỡ tờ giấy sau lưng xuống.

 

Lưng của Mục Mộc thẳng tắp, giả vờ như đang chăm chú nghe giảng, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ "chuyện này không liên quan gì đến tôi cả".

 

Hạ Tùng Khâu nhìn vẻ mặt đó của cậu thì thấy buồn cười, cầm bút viết mấy chữ bên cạnh con lợn con tròn trịa kia.

 

Dù ngồi ngay ngắn, nhưng khóe mắt Mục Mộc vẫn luôn để ý động tĩnh của Hạ Tùng Khâu.

 

Thấy Hạ Tùng Khâu đang viết vẽ gì đó trên giấy nhớ của mình, tò mò khiến cậu nhịn không được mà lén liếc sang, rồi lập tức phát hiện thế mà Hạ Tùng Khâu dám viết tên cậu bên cạnh con lợn nhỏ.

 

Mục Mộc tức điên, trợn mắt lườm anh một cái, sau đó xé thêm một tờ giấy nhớ, viết nguệch ngoạc: "Hạ Khâu Khâu, anh chết chắc rồi!"

 

Lần này cậu rút kinh nghiệm, chỉ cho Hạ Tùng Khâu nhìn thoáng qua rồi lập tức tự tay hủy chứng cứ.

 

Thầy giáo trên bục giảng thấy hai học sinh ưu tú bên dưới vẫn không ngừng làm trò nhỏ, gõ bảng nhắc nhở: "Tập trung nghe giảng! Bài này rất quan trọng!"

 

Mục Mộc lại một lần nữa ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, mặt đỏ bừng, bắt đầu lắng nghe thầy giảng, mặc dù loại bài này ở kiếp trước cậu đã biết giải rồi, nhưng vẫn nghiêm túc nghe thêm một lần.

 

Hạ Tùng Khâu cũng không còn phá rối nữa, chỉ là khi Mục Mộc đang tập trung nghe giảng thì anh quay đầu liếc nhìn về phía sau, chỗ của Lâm Hoài Trạch.

 

Đúng lúc này, tâm trạng của Lâm Hoài Trạch đang cực kỳ u ám. Bị ép chứng kiến suốt buổi cảnh Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu trêu chọc nhau ngây ngô như vậy, trong lòng cậu ta chua chát chẳng khác gì nuốt cả cân chanh sống.

 

Ánh mắt của Hạ Tùng Khâu rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng Lâm Hoài Trạch lại nhìn ra được vài phần cảnh cáo, thậm chí còn xen lẫn chút khoe khoang.

 

Điều này khiến Lâm Hoài Trạch càng thêm khó chịu, cậu ta thật sự nghĩ mãi không thông giữa Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu rốt cuộc là quan hệ gì.

 

Nếu chỉ là bạn bè, thì quá mức thân thiết, đến mức ngay cả những cặp tình nhân mới yêu nhau cũng chẳng hơn.

 

Nhưng nếu nói là có gì đó, thì hình như lại không giống... ít nhất Mục Mộc vẫn chưa có dấu hiệu "khai thông".

 

Thế nhưng, sự đặc biệt của Mục Mộc dành cho Hạ Tùng Khâu, cậu ta đều nhìn thấy hết. Nếu Mục Mộc thật sự thích con trai, người có khả năng "lên ngôi" nhất định là Hạ Tùng Khâu, trừ khi "thanh mai trúc mã" cũng thua trước "sét đánh".

 

Nghĩ đông nghĩ tây, Lâm Hoài Trạch càng nghĩ càng thấy khó chịu.

 

Dù thế nào đi nữa, cậu ta gần như chẳng còn chút hy vọng nào.

 

Hạ Tùng Khâu ngắm đủ gương mặt buồn bực đến cực điểm của Lâm Hoài Trạch, tâm trạng lập tức thoải mái, vui vẻ quay đầu lại tiếp tục đọc sách.

 

Mục Mộc nói không sai, anh đúng là hay ghim thù, đúng là ghét Lâm Hoài Trạch, nhìn thấy cậu ta khó chịu thì bản thân mới thấy vui.

 

Giờ ra chơi dài, cả lớp phải ra sân làm bài thể dục phát thanh. Hàng ngũ xếp theo chiều cao, Hạ Tùng Khâu đứng ở hàng cuối, còn Mục Mộc đứng giữa.

 

Vừa kết thúc bài thể dục, Mục Mộc đã quay lại phía sau, nói với Hạ Tùng Khâu: "Nếu không phải tại anh cứ hay xoa đầu em, thì giờ em cũng đã được đứng hàng cuối rồi!"

 

Hạ Tùng Khâu hơi nhướn mày: "Vậy chúng ta đổi chỗ nhé?"

 

Mục Mộc hừ lạnh một tiếng: "Ai thèm đổi với anh!"

 

"Muốn uống nước không?" Hạ Tùng Khâu hỏi.

 

Giờ ra chơi dài tận nửa tiếng, tập xong bài thể dục thì vẫn có hơn mười phút nghỉ, có thể đi mua đồ ăn vặt và nước uống.

 

Nghe đến đồ uống, Mục Mộc lập tức quên sạch chuyện đang giận: "Muốn trà sữa nướng!"

 

Hạ Tùng Khâu gật đầu, chuẩn bị chen đến quầy trà sữa để xếp hàng mua cho cậu, thì đã thấy Từ Tử Kỳ xách một túi đầy đồ uống, lén lén lút lút chen qua phía này.

 

Mi mắt Hạ Tùng Khâu giật giật, trong lòng chỉ muốn đá Từ Tử Kỳ một cú cho quay về ngay lập tức.

 

Nhưng đã muộn. Từ Tử Kỳ gọi Mục Mộc một tiếng, rồi như dâng bảo vật, đưa đúng vị trà sữa nướng mà cậu thích: "Tớ vừa mới mua, còn nóng hổi đây."

 

Mục Mộc chẳng hề khách sáo, nhận lấy, cắm ống hút, hớp một ngụm lớn, thoải mái uống xong mới vỗ vai Từ Tử Kỳ cười khen: "Không tệ, không uổng công tớ thương cậu."

 

Từ Tử Kỳ như con chó con vẫy đuôi đắc ý: "Đương nhiên rồi!"

 

Hạ Tùng Khâu thẳng thừng giật lấy một cốc nước chanh trong tay hắn ta, Từ Tử Kỳ "áu" một tiếng mới hoàn hồn, tức giận gào lên: "Hạ Khâu Khâu! Đấy là của tôi mà!"

 

Hạ Tùng Khâu nhanh chóng uống một ngụm, rồi đưa lại, hỏi dửng dưng: "Đổi không?"

 

Từ Tử Kỳ ra vẻ ghê tởm cực độ, "xì" một tiếng chửi: "Hạ Tùng Khâu, sao trước giờ tôi không phát hiện cậu lại không biết xấu hổ như thế!"

 

Hạ Tùng Khâu ung dung đáp: "Thì giờ cậu biết rồi đấy."

 

Từ Tử Kỳ hớp một ngụm trà ô long đắng mà hắn ta cố tình mua cho Hạ Tùng Khâu, đắng đến mức nhăn chặt mày, trợn mắt cảnh cáo: "Lần sau không mua cho cậu nữa đâu!"

 

Mục Mộc đứng bên cười đến run cả người: "Cậu thì lúc ẩn lúc hiện, một năm uống trà sữa với bọn này được mấy lần chứ. Thôi thôi, đừng ầm ĩ nữa."

 

Từ Tử Kỳ bất mãn kêu ca: "Mộc Mộc! Cậu lại bênh cậu ta! Chẳng lẽ tớ không phải bạn thân cùng lớn lên với cậu sao?"

 

Mục Mộc qua loa dỗ dành: "Phải phải phải, đúng đúng đúng, cậu nói gì cũng đúng."

 

Từ Tử Kỳ tức điên: "Các cậu đúng là cá mè một lứa! Mau trả trà sữa lại cho tớ!"

Bình Luận (0)
Comment