Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 167

Edit & Beta: Đòe

 

Thứ đã vào tay rồi, Mục Mộc tất nhiên không có ý định trả lại.

 

Không những không trả, cậu còn cố tình hút thêm một ngụm lớn trước mặt Từ Tử Kỳ, vừa cười híp mắt nhìn hắn ta, trên mặt viết rõ ràng: "Xem cậu làm gì được tớ nào".

 

Mà quả thực, Từ Tử Kỳ chẳng làm gì được cậu, thế là quay sang giương nanh múa vuốt, đuổi theo Hạ Tùng Khâu để đòi lại cốc nước chanh.

 

Hạ Tùng Khâu thì bình thản né tránh, để mặc Từ Tử Kỳ vồ hụt một cái suýt ngã sấp mặt.

 

Từ Tử Kỳ tức muốn phát điên, định lao vào đánh nhau với Hạ Tùng Khâu, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

 

Từ nhỏ, Hạ Tùng Khâu đã luôn cùng Mục Mộc tập luyện võ tự do, không ít lần làm bạn tập cho cậu. Còn sở thích lớn nhất của Từ Tử Kỳ lại là nhảy street dance, thân thủ hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, ngay cả Mục Mộc cũng có thể dễ dàng ấn gục Từ Tử Kỳ đang sắp bùng nổ.

 

Hạ Tùng Khâu ung dung cầm chắc ly nước chanh cướp được từ tay Từ Tử Kỳ, vừa đi vừa trêu hắn ta như dắt chó đi dạo.

 

Cuối cùng, Từ Tử Kỳ phát hiện cho dù mình có xông xáo thế nào cũng không chạm nổi vào người Hạ Tùng Khâu, tức đến phát khùng.

 

Mục Mộc thì đứng bên vừa hút trà sữa vừa xem kịch, nhìn bộ dạng "bất lực và phẫn nộ" của Từ Tử Kỳ mà cười đến không dừng nổi.

 

Dù Từ Tử Kỳ đội mũ kéo thấp và đeo khẩu trang, không dễ bị nhận ra, nhưng ở đâu có Mục Mộc với Hạ Tùng Khâu thì ở đó chẳng bao giờ thiếu ánh mắt vây quanh.

 

Mục Mộc thấy có không ít bạn học đã tụ lại xem, lo Từ Tử Kỳ bị nhận ra sẽ gây hỗn loạn. Dù nhà trường từng làm diễn tập an toàn, nhưng lứa tuổi thiếu niên này vốn cực kỳ nhạy cảm với minh tinh, khó tránh khỏi việc phấn khích quá độ mà mất kiểm soát. Nhỡ đâu xảy ra giẫm đạp thì thảm rồi.

 

Vậy nên cậu lập tức nhét cái ly rỗng vào tay Từ Tử Kỳ, ghé sát tai hắn ta thì thầm: "Trả lại cho cậu này, nhiều người đang nhìn lắm. Cậu không sợ có anti chụp lén đăng lên mạng à?"

 

Lúc này Từ Tử Kỳ mới nhận ra mình bị cả đám xem trò cười. Hắn ta thôi không dây dưa với Hạ Tùng Khâu nữa, kéo thấp vành mũ, mang theo một bụng bực tức chen khỏi đám đông chạy đi.

 

Mục Mộc sững người, chọc chọc cánh tay Hạ Tùng Khâu: "Thất Thất giận rồi à?"

 

Hạ Tùng Khâu nhấp một ngụm "chiến lợi phẩm" mới nói: "Có lẽ vậy."

 

Mục Mộc cố nhịn cười, kéo Hạ Tùng Khâu đi tìm Từ Tử Kỳ.

 

Dù Từ Tử Kỳ lớn tuổi hơn hai người, nhưng Mục Mộc luôn coi hắn ta như em trai. Dẫu sao cái tính "chó Husky" của Từ Tử Kỳ cũng quá đúng kiểu đàn em.

 

Thấy Mục Mộc đến dỗ mình, Từ Tử Kỳ nhanh chóng nguôi hơn nửa cơn giận, nhưng miệng vẫn ấm ức: "Hạ Khâu Khâu bắt nạt người ta! Mộc Mộc, cậu cũng chẳng chịu giúp tớ!"

 

Mục Mộc vỗ vai hắn ta, giọng nghĩa khí: "Thôi thì nể tình Thất Thất mời tớ trà sữa, tối tan học tớ sẽ giúp cậu xử lý anh ấy."

 

Từ Tử Kỳ ngẩn ra, không tin nổi: "Thật hả?"

 

Mục Mộc hơi hất cằm, bày ra bộ dạng hống hách, phán một câu cứng rắn: "Đương nhiên rồi! Xem tớ dạy dỗ anh ấy thế nào nhé!"

 

Hạ Tùng Khâu im lặng nhìn Mục Mộc, ánh mắt đầy trêu chọc.

 

Mục Mộc lườm anh một cái, ra hiệu không được vạch trần.

 

Từ Tử Kỳ không để ý đến màn "mắt đi mày lại" của hai người, nghe Mục Mộc hứa giúp mình thì lập tức đắc ý, háo hức muốn xem cảnh Mục Mộc gỡ gạc thể diện cho mình.

 

Trước Tết, lịch trình của hắn ta kín mít, đến thời gian ngủ cũng chẳng đủ, mới đổi được kỳ nghỉ một tháng này. Giờ ngày thường có thể về trường học, cuối tuần mới chạy lịch trình.

 

Đột nhiên rảnh rỗi làm hắn ta khó thích ứng, học hành cũng không vào, cắn răng chịu đựng cả buổi, cuối cùng cũng chờ được tan học.

 

Cả ba người đều không có tiết tự học buổi tối, chuông vừa reo, Từ Tử Kỳ lại phóng thẳng đến lớp của Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu.

 

Mục Mộc đang thong thả thu dọn sách vở, còn muốn Hạ Tùng Khâu trả lại "chiến thư" của mình, nhưng anh không chịu, cả hai đang giằng co thì bỗng nghe tiếng Từ Tử Kỳ gọi ở cửa lớp.

 

Mục Mộc ngẩng lên thấy cậu ta, vẫy tay: "Đợi một chút."

 

Trong lớp lúc này không còn nhiều người, Từ Tử Kỳ đi thẳng vào.

 

Đúng lúc Lâm Hoài Trạch cũng chưa rời đi, vừa thấy cậu ta Từ Tử Kỳ mặt nhăn như đít khỉ

 

Lâm Hoài Trạch mỉm cười hỏi: "Ngôi sao lớn về học rồi à."

 

Từ Tử Kỳ cau mày, cảm thấy cậu ta đang mỉa mai, lập tức phản pháo: "Trường đâu phải nhà cậu mở, tôi muốn về lúc nào thì về, liên quan gì tới cậu?"

 

Lâm Hoài Trạch lại cười hiền như không có chuyện gì: "Sao còn cáu vậy? Tôi chỉ chào cậu một tiếng thôi mà."

 

Từ Tử Kỳ hừ lạnh, không thèm để ý, vòng qua hắn đi về phía Mục Mộc.

 

Bình thường mỗi lần hắn ta tới tìm Mục Mộc, Lâm Hoài Trạch bám như keo dính chó, hất mãi chẳng ra. Hôm nay cậu ta lại chẳng đi theo, thật kỳ lạ.

 

Xuống tầng rồi, Từ Tử Kỳ nhịn không được hỏi: "Mộc Mộc, hôm nay sao Lâm Hoài Trạch không dính lấy cậu vậy?"

 

Mục Mộc khẽ đảo mắt, thản nhiên đáp: "Vì tớ cắt đứt quan hệ với cậu ta rồi."

 

Từ Tử Kỳ gãi đầu, vô tư nói trúng chỗ nhạy cảm: "Là vì cậu ta tỏ tình với cậu à?"

 

Nói xong lập tức cảm thấy sau lưng lành lạnh. Quay đầu lại, vừa khéo chạm phải ánh mắt Hạ Tùng Khâu, hắn ta theo bản năng rụt cổ, trốn sau lưng Mục Mộc rồi trừng anh: "Cậu nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ không phải cậu ta tỏ tình thất bại nên mới bị Mục Mộc cắt đứt quan hệ à? Cho cậu ta mặt mũi rồi, cậu ta có tư cách gì mà cắt?"

 

Mục Mộc vỗ một cái vào sau gáy hắn ta, bực bội: "Là tớ cắt! Cậu có phải ngủ thiếu nhiều quá nên não hỏng rồi không? Đã bảo rồi, mỗi ngày phải ngủ đủ năm tiếng, thiếu ngủ lâu dài sẽ gây tổn thương não đó."

 

Từ Tử Kỳ chẳng buồn so đo ánh mắt lạnh băng vừa rồi của Hạ Tùng Khâu, ôm đầu r*n r*: "Tớ vốn dĩ đã chẳng thông minh bằng hai cậu rồi mà..."

 

Mục Mộc lại vỗ mạnh lưng hắn ta: "Nên mới bảo cậu ngủ nhiều vào, không thì ngày càng đần đi!"

 

Từ Tử Kỳ hét lên: "Nói thì nói, đừng động tay chứ! Không được, tớ cũng phải học võ tự do!"

 

Rõ ràng hắn ta cao to, cơ bắp cũng đẹp, còn Mục Mộc thì chẳng có nổi cơ bụng, tay chân lại mảnh khảnh, trông như cậu ấm yếu ớt không rút nổi con gà. Ấy vậy mà động tay thật thì Mục Mộc có thể hạ hắn ta chỉ bằng một chiêu. Thật sự quá mất mặt!

 

Nghe Mục Mộc líu lo dặn dò Từ Tử Kỳ đủ điều, Hạ Tùng Khâu càng nhìn càng thấy chướng mắt. Anh hẹp hòi chen vào một câu: "Cậu muốn học võ tự do? Tôi dạy cho."

 

Từ Tử Kỳ theo phản xạ suýt gật đầu, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu lại lóe lên một tia cảnh giác, sinh ra cảm giác nguy hiểm mơ hồ.

 

Hắn ta cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hạ Tùng Khâu, hỏi: "Cậu sẽ không nhân cơ hội đánh tôi đấy chứ?"

 

Hạ Tùng Khâu nghiêm túc cam đoan: "Đương nhiên là không."

 

Từ Tử Kỳ lập tức buông lỏng cảnh giác, cười hì hì đồng ý: "Được thôi, cậu dạy tôi, tôi trả lương cho cậu."

 

Bây giờ hắn ta tuyệt đối là người giàu nhất trong đám bạn!

 

Mục Mộc nhìn một cái là biết Hạ Tùng Khâu không có ý tốt, nhưng với bản tính thích xem trò vui, cậu không vạch trần, chỉ cười hí hửng nói: "Bắt đầu từ hôm nay luôn đi, đợi tớ đánh xong anh ấy thì để anh ấy dạy (đánh) cậu."

 

Từ Tử Kỳ gật đầu: "Được!"

 

Mục Mộc huých cánh tay Hạ Tùng Khâu, nói đùa: "Khâu Khâu, mau cảm ơn ông chủ Từ đi, không thì em sẽ tranh việc với anh đấy."

 

Hạ Tùng Khâu còn chưa kịp nói, Từ Tử Kỳ đã sốt ruột chen vào: "Hai người cùng dạy đi! Tớ trả hai suất lương!"

 

Mục Mộc nhìn dáng vẻ hào phóng của Từ Tử Kỳ, cố nhịn cười mà nói: "Cảm ơn ông chủ Từ."

 

Từ Tử Kỳ lập tức lâng lâng: "Làm tốt đi, tớ tăng lương cho hai người."

 

Ba người vừa cười vừa nói đi đến cổng trường, Mục Mộc thấy ngay chiếc xe nhà Hạ Tùng Khâu đã đậu sẵn.

 

Người trong xe cũng nhìn thấy bọn họ, kính xe tối màu từ từ hạ xuống, Louis cười cười vẫy tay chào.

 

Mục Mộc hí hửng chạy tới hỏi: "Chú hôm nay tan làm sớm thế ạ?"

 

Cả ngày bị phiền lòng vì chuyện tình cảm có thể xảy ra của con trai, Louis tất nhiên chẳng thể nào tan sở sớm thế này, y viện cớ: "Hôm nay công ty không có việc quan trọng."

 

Xe nhà Từ Tử Kỳ cũng đã đến, là chiếc Mercedes mới nhất, trông cực ngầu.

 

Hắn ta chào Louis một câu, thấy Mục Mộc định đi chung xe với Hạ Tùng Khâu thì vội nói: "Mộc Mộc, ngồi xe tớ đi, đây là xe tớ tự bỏ tiền mua đó, hôm nay lần đầu đem ra chạy, cậu cũng thử xem nào?"

 

Mục Mộc nghe xong thì hứng thú ngay, vẫy tay chào Hạ Tùng Khâu với Louis, rồi vui vẻ theo Từ Tử Kỳ đi thử xe mới.

 

Dù không có bằng lái không thể tự cầm lái, nhưng được ngồi trải nghiệm cũng thấy đã.

 

Hạ Tùng Khâu không ngăn cản, lặng lẽ tháo cặp ném vào trong xe, rồi một mình ngồi xuống ghế sau.

 

Louis mở cửa ghế phụ, vòng qua bên kia ngồi cạnh con trai, hỏi: "Sao thế? Không vui à?"

 

Hạ Tùng Khâu nhìn Mục Mộc bước lên xe của Từ Tử Kỳ, không trả lời câu hỏi của Louis mà nói: "Con cũng muốn mua xe."

 

Louis bật cười: "Được thôi, con thích kiểu nào, bố giúp con liên hệ."

 

Hạ Tùng Khâu thu hồi ánh mắt, quay đầu liếc Louis một cái, không nói gì thêm.

 

Đây là lần đầu tiên Louis thấy con trai lộ ra vẻ thất bại như vậy, càng khiến y tin rằng phỏng đoán của mình có lẽ đúng.

 

Ở công ty y đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều, trong đầu tập dượt không biết bao nhiêu lần, vậy mà đến trước mặt Hạ Tùng Khâu lại đột nhiên chẳng biết mở lời thế nào.

 

Hai bố con không ai nói gì, bầu không khí im lặng trong xe đối lập hẳn với sự náo nhiệt trong chiếc xe mới phía trước.

 

Thấy sắc mặt con ngày càng khó coi, Louis chỉ biết thở dài trong lòng, rồi nói: "Tùng Khâu, cái gì mình thích thì phải tự cố gắng giành lấy mới được."

 

Hạ Tùng Khâu bất chợt ngẩng đầu, Louis thấy trong mắt con thoáng hiện lên chút hoang mang, rất nhanh lại biến thành cảnh giác, y vội vàng giải thích: "Bố chỉ tiện miệng nói thôi, con đừng ghen tị với Tử Kỳ, với năng lực của con, sau này muốn gì cũng đều có thể mua được."

 

Điều này không phải y bênh con, mà ngay cả nhìn từ góc độ khách quan, sau này Khâu Khâu có làm gì thì ít nhất cũng chẳng lo thiếu tiền.

 

Hạ Tùng Khâu cúi mắt trầm ngâm, khi Louis nghĩ cuộc trò chuyện này lại thất bại thì bất ngờ nghe con hỏi: "Bố, hồi xưa khi bố về nước theo đuổi mẹ, có từng nghĩ nếu mẹ không chịu chấp nhận bố thì bố sẽ làm gì không?"

 

Louis nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên có nghĩ đến, con cũng biết, năm đó bố với mẹ con quen nhau chưa bao lâu bố đã vội cầu hôn, kết quả lại đẩy mẹ con càng xa. Chính vì vậy, đến khi gặp lại mẹ, bố càng sợ lặp lại sai lầm."

 

"Nhưng nếu không chủ động, mẹ con sẽ chẳng bao giờ tự bước về phía bố. Thế nên, cho dù khả năng bị từ chối rất lớn, bố vẫn phải cố gắng tiến về phía hai người, nếu không thì bố sẽ mãi mãi chỉ có thể đứng từ xa nhìn, chẳng bao giờ đến gần được."

 

Hạ Tùng Khâu ngẫm nghĩ một lát, lại dò xét hỏi: "Nếu như... giả sử thôi, giả sử bố với mẹ là bạn bè..."

 

Không đúng, nói vậy nghe lộ liễu quá.

 

Louis thấy con nói nửa chừng thì dừng lại, kiên nhẫn chờ một lúc rồi mới hỏi: "Tùng Khâu? Còn gì nữa không?"

 

Hạ Tùng Khâu lắc đầu, chợt đổi chủ đề: "Trong lớp con có một bạn, dạo trước tỏ tình với Mộc Mộc."

 

Louis khẽ "ừ" một tiếng: "Bố biết, Mục Mộc có kể rồi."

 

Hạ Tùng Khâu: "Mục Mộc từ chối cậu ta, cũng không muốn tiếp tục làm bạn nữa."

 

Louis hiểu ra phần nào nỗi băn khoăn của con trai, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Thế trước chuyện này, quan hệ giữa cậu bạn đó và Mục Mộc có tốt không?"

 

Hạ Tùng Khâu thản nhiên: "Bình thường thôi, cậu ta luôn muốn chơi với Mộc Mộc, nhưng Mộc Mộc không mấy khi muốn chơi cùng."

 

Louis cười: "Đúng rồi, Mục Mộc thích chơi với con nhất."

 

Sắc mặt Hạ Tùng Khâu dịu đi ít nhiều, dù sao thì đúng là Mục Mộc thích chơi với anh nhất, đừng nói Lâm Hoài Trạch, ngay cả Từ Tử Kỳ cũng phải xếp sau.

 

Hôm nay chẳng qua là vì Mục Mộc đã lâu không chơi với Từ Tử Kỳ, chị Mục cũng từng nói, Mục Mộc từ nhỏ đã có thói quen này, hễ lâu ngày không gặp ai thì sẽ đặc biệt nhiệt tình với người đó.

 

Mấy hôm trước khi Mục Mộc vừa từ nước ngoài về, còn nhiệt tình với anh hơn bây giờ với Từ Tử Kỳ nhiều.

 

Louis âm thầm quan sát nét mặt con, lại thêm một câu: "Bố nghĩ nếu Mục Mộc và bạn kia vốn thân thiết lắm, mà đối phương cũng biết giữ chừng mực, thì có lẽ hai người họ sẽ không đến mức vì chuyện này mà không làm bạn nữa."

 

Hạ Tùng Khâu bỗng có cảm giác như được khai sáng, ngơ ngác nhìn về phía Louis.

 

Louis lại mỉm cười: "Chuyện của cậu con, chắc con biết rồi chứ?"

 

Hạ Tùng Khâu hoàn hồn: "Con biết."

 

Dù lúc nhỏ không rõ, sau này ít nhiều cũng đã nhận ra.

 

Cậu và mẹ vốn không có quan hệ huyết thống, tuy ông bà ngoại từng giúp đỡ cậu, nhưng cũng chưa từng chính thức nhận nuôi. Vì vậy việc cậu thích mẹ cũng là điều bình thường.

 

Anh còn nhớ trước khi anh gặp Mục Mộc, mối quan hệ giữa cậu và mẹ có phần gượng gạo, mẹ rất ít khi chủ động liên lạc.

 

Nhưng từ khi anh cùng mẹ định cư ở trong nước, cậu thỉnh thoảng lại đến thăm, thái độ của mẹ với cậu cũng dần trở nên thân thiết hơn.

 

Quay lại chuyện của Lâm Hoài Trạch, việc Mục Mộc dứt khoát cắt đứt với cậu ta, một phần là bởi vốn dĩ Mục Mộc không coi Lâm Hoài Trạch là bạn bè, mặt khác là vì cậu ta đã khiến Mục Mộc thấy phiền.

 

Nếu, nếu người tỏ tình với Mục Mộc là anh... Cho dù bị từ chối, chỉ cần anh rút lui về vị trí ban đầu, không dây dưa thêm nữa, thì có lẽ, có lẽ vẫn không đến mức ngay cả bạn bè cũng không làm được?

 

Chỉ là sẽ không còn thân thiết như trước nữa.

 

Nhưng đúng như bố vừa nói, nếu anh không chủ động bước qua ranh giới kia, thì Mục Mộc sẽ chẳng bao giờ tự mình tiến về phía anh.

 

Hiện giờ anh có thể là bạn thân nhất của Mục Mộc, vậy sau này thì sao?

 

Sau này Mục Mộc rồi cũng sẽ yêu đương, đến lúc đó người bạn thân là anh sẽ phải làm sao?

 

Chỉ cần nghĩ đến cảnh Mục Mộc ở bên người khác, anh đã không thể nào chấp nhận nổi.

 

Vậy thì tại sao anh không đánh cược một lần?

 

Hạ Tùng Khâu nhìn chiếc Mercedes đời mới phía trước, thầm hạ quyết tâm.

Bình Luận (0)
Comment