Edit & Beta: Đòe
Louis nói chuyện xong với con trai, rồi dẫn ba đứa nhỏ đi ăn một bữa, đưa bọn họ tới câu lạc bộ võ tự do, sau đó mới về nhà.
Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu đi thay quần áo, khởi động đơn giản rồi cả hai bắt đầu giao đấu dưới ánh mắt háo hức đặc biệt của Từ Tử Kỳ.
Từ Tử Kỳ chưa từng tập võ tự do, chỉ cảm thấy động tác của bọn họ nhanh đến mức kinh ngạc, chớp mắt thôi mà đã ra vào được mấy chiêu rồi.
Thế nhưng Hạ Tùng Khâu gần như không hề phản công, chỉ phòng thủ liên tục, bị thế công của Mục Mộc ép phải lùi về sau, nhưng thực chất Mục Mộc lại chẳng thể nào phá vỡ phòng tuyến của anh.
Từ Tử Kỳ nhìn không ra trong lối thủ của Hạ Tùng Khâu có bí quyết gì, thấy anh cứ bị Mục Mộc dồn đánh thì bắt đầu nghi ngờ Hạ Tùng Khâu thật sự không đánh lại Mục Mộc, hưng phấn đến mức đứng bên ngoài vừa nhảy vừa hò hét cổ vũ: "Mộc Mộc hạ gục cậu ta đi! Mạnh lên! Cố lên Mộc Mộc! Đá vào mông cậu ta ấy!"
Hạ Tùng Khâu vừa đỡ chiêu vừa quay đầu nhìn Từ Tử Kỳ.
Khuôn mặt vốn đã mang sẵn vẻ sắc bén, khi Hạ Tùng Khâu lạnh lùng liếc qua thì ngay lập tức khiến Từ Tử Kỳ nhớ tới con sư tử đực trên thảo nguyên.
Từ Tử Kỳ rùng mình một cái, cảm giác như chính mình bị sư tử nhắm thành con mồi vậy.
Hắn ta lắc mạnh đầu xua đi cái ảo giác hoang đường đó, giả vờ hùng hổ tiếp tục la hét: "Hạ Khâu Khâu cậu nhìn cái gì mà nhìn! Mộc Mộc, cậu ta không tập trung đâu, đấy là coi thường cậu đó! Mau đánh cậu ta đi!"
Nghe Từ Tử Kỳ gào mồm, Mục Mộc cũng hơi khó chịu, thế công càng lúc càng dồn dập, hoàn toàn không giữ sức, bởi vì cậu biết chỉ cần Hạ Tùng Khâu nghiêm túc thì mình tuyệt đối không đánh lại, nên chẳng sợ sẽ làm anh bị thương.
Nắm đấm siết chặt lao thẳng tới sống mũi Hạ Tùng Khâu, tốc độ nhanh đến mức cuốn theo cả luồng gió.
Hạ Tùng Khâu dễ dàng giơ tay đỡ được, chân dài quét ngang, Mục Mộc lập tức cảm thấy trọng tâm mất thăng bằng. Trước khi ngã xuống, cậu theo phản xạ túm lấy cánh tay Hạ Tùng Khâu, tay chân cùng lúc quấn chặt, cả hai lăn lộn trên sàn.
Hạ Tùng Khâu cảm nhận rõ đôi chân Mục Mộc siết chặt lấy eo mình, hình như muốn giam anh lại không cho phản kháng. Mặt anh bỗng đỏ bừng, đến mức quên cả việc ngăn Mục Mộc đang dùng cánh tay quấn lấy cổ mình, thoáng chốc giống như toàn thân đều bị ghìm chặt tại chỗ.
Mục Mộc không ngờ bản thân lại có thể chiếm thế thượng phong trước Hạ Tùng Khâu. Tay cậu vẫn duy trì tư thế khóa cổ, một cánh tay vòng trước chặn ngang cổ Hạ Tùng Khâu, cánh còn lại cố định phía sau, chỉ là lực siết chẳng đáng bao nhiêu.
Thấy gương mặt Hạ Tùng Khâu đỏ bừng, cậu tưởng mình vô ý dùng sức quá mạnh khiến anh khó thở, đành thả lỏng thêm chút rồi đắc ý hỏi: "Thế nào? Chịu thua chưa? Lần này là em thắng rồi đúng không?"
Hạ Tùng Khâu chỉ thấy trái tim trong lồng ngực đập điên cuồng, máu nóng như bùng cháy khắp người, đến mức chẳng nói nên lời.
Mục Mộc nhận ra hôm nay Hạ Tùng Khâu có gì đó không ổn, buông anh ra hỏi: "Anh sao thế? Em có dùng sức đâu, chẳng lẽ dễ thiếu oxy vậy à?"
Vừa nói xong, Hạ Tùng Khâu bất ngờ thoát ra khỏi thế kìm, hai người lập tức đảo ngược tình thế, Mục Mộc bị Hạ Tùng Khâu đè chặt dưới sàn.
Biến cố bất ngờ khiến Mục Mộc trợn to mắt, tức giận trừng lại người đang đè trên mình: "Hạ Khâu Khâu anh chơi ăn gian! Anh dám lừa em!"
Hạ Tùng Khâu vẫn không buông tay, Mục Mộc giận đến muốn vùng dậy phản kích nhưng sức lực cách biệt quá lớn, hoàn toàn không chống cự nổi.
"Thả em ra! Em không chơi nữa!" Mục Mộc bắt đầu giở trò mè nheo.
Nhưng Hạ Tùng Khâu chẳng hề dao động, chỉ ghì chặt hai tay cậu, từ từ cúi xuống gần hơn, ánh mắt nhìn Mục Mộc như mang theo vài phần xâm chiếm.
Mục Mộc bỗng thấy bất an khó hiểu, nhân lúc Hạ Tùng Khâu sơ hở thì cúi đầu cắn lấy cánh tay anh. Giống như chú chó con, răng khẽ cọ trên cơ bắp rắn chắc của cánh tay ấy, đôi mắt trong trẻo xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm, miệng còn ậm ừ đe dọa: "Thả em ra! Không thì em cắn thật đó!"
Cơn đau nhè nhẹ truyền tới, Hạ Tùng Khâu mới hoàn hồn, vừa định thả cậu thì đột nhiên nghe Từ Tử Kỳ ở bên cạnh la toáng lên: "Hai cậu bị làm sao vậy? Sao đánh nhau mà trông cứ như... lên giường thế? Chậc, tớ không dám nhìn nữa đâu."
Hạ Tùng Khâu quay đầu nhìn sang, thấy Từ Tử Kỳ đang lấy hai tay che mắt, nhưng ngón tay lại mở toang hoác.
Thấy Mục Mộc cũng quay đầu nhìn mình theo Hạ Tùng Khâu, hắn ta mặt dày tiếp tục trêu: "Sao dừng rồi? Mộc Mộc, đánh cậu ta đi, cắn mạnh vào, chẳng lẽ cậu không nỡ xuống tay à? Còn bảo là hai người không lén lút yêu nhau sau lưng tớ cơ đấy......"
"Câm miệng!"
Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu đồng thanh quát.
Từ Tử Kỳ lại "chậc" một tiếng: "Gọi là gì nhỉ? Vợ hát chồng họa? Tâm ý tương thông?"
Hạ Tùng Khâu mặt lạnh lùng đứng dậy khỏi người Mục Mộc, Mục Mộc cũng vặn vẹo tay chân rồi chống người bò dậy.
Hai người ngầm đạt được thỏa thuận đình chiến, một trước một sau đi đến trước mặt Từ Tử Kỳ. Mục Mộc mở miệng trước: "Thất Thất, chẳng phải cậu muốn học võ tự do sao?"
Từ Tử Kỳ nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của Mục Mộc, trong lòng hơi run, nhưng vẫn cứng miệng: "Đúng vậy."
Mục Mộc vẫy tay gọi hắn ta, cười híp mắt: "Vậy qua đây, bọn tớ dạy cậu cùng một lượt."
Từ Tử Kỳ nhìn nụ cười không mấy thiện ý của Mục Mộc, lại liếc khuôn mặt lạnh như nước của Hạ Tùng Khâu, vội lắc đầu: "Thôi khỏi, để hôm khác."
Mục Mộc bước lên một bước, nhìn chằm chằm hắn ta hỏi: "Sao? Cậu sợ rồi à?"
Chiêu khích tướng đối với Từ Tử Kỳ chưa từng thất bại, thế là hắn ta lập tức rơi vào cảnh bị Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu đánh hội đồng. Chưa bao lâu đã ôm đầu chạy loạn khắp nơi, vừa tức vừa kêu to: "Tớ không chơi nữa! Hai người bắt nạt người ta!"
Mục Mộc chống nạnh cười: "Nhớ trả tiền đó, ông chủ Từ."
Từ Tử Kỳ hừ lạnh, đang định cò kè mặc cả, thì nghe Mục Mộc bổ sung: "Cả phần của Khâu Khâu nữa nhé, chuyển hết cho tớ là được."
Từ Tử Kỳ quay sang nhìn Hạ Tùng Khâu, anh gật đầu: "Đưa hết cho em ấy."
Mục Mộc lập tức cười càng rạng rỡ, giục: "Nhanh lên nhanh lên, chẳng lẽ ông chủ Từ lại nuốt lời?"
Bị đánh một trận, Từ Tử Kỳ vẫn cố giữ sĩ diện, rút điện thoại ra chuyển tiền cho Mục Mộc, sau đó tức tối tuyên bố: "Tớ thông báo hai người chính thức bị sa thải!"
Mục Mộc cười hì hì: "Cảm ơn ông chủ, lần sau lại tìm bọn tớ nhé."
Từ Tử Kỳ hét lớn: "Không có lần sau! Hai người bị sa thải rồi!"
Mục Mộc: "Lần sau có thể tính cậu giá hữu nghị."
Vừa rồi còn hùng hồn đòi "đuổi việc", Từ Tử Kỳ lập tức dao động, ghé lại hỏi nhỏ: "Giảm bao nhiêu phần trăm?"
Mục Mộc giơ ba ngón tay trước mặt hắn ta, Từ Tử Kỳ ngập ngừng: "Ba phần trăm à? Để tớ cân nhắc lại."
Mục Mộc: "Dĩ nhiên là gấp ba lần rồi! Ông chủ Từ giàu có như thế, chẳng lẽ không thưởng thêm chút tiền thưởng hay tiền tip cho bạn bè sao?"
Từ Tử Kỳ chửi ầm lên: "Đồ gian thương! Các cậu đối xử với tớ như vậy à? Tớ không chơi với các cậu nữa!"
Hạ Tùng Khâu lạnh lùng nhìn hắn ta: "Vậy sao cậu còn chưa đi?"
Từ Tử Kỳ suýt thì tức phát khóc, Mục Mộc bên cạnh thì cười đến gập cả người.
Lúc quay về, Mục Mộc kéo Hạ Tùng Khâu cùng ngồi ghế sau xe mới của Từ Tử Kỳ, chỉ còn mỗi hắn ta ngồi ghế phụ lái.
Mục Mộc vẫn chưa từ bỏ ý định lấy lại lá thư khiêu chiến từ Hạ Tùng Khâu, nhưng anh nhất quyết không chịu, hai người còn đang giằng co thì bỗng nhận ra Từ Tử Kỳ ở ghế phụ đang ngoái đầu nhìn bọn họ, ánh mắt thâm trầm, cau mày hỏi: "Hai cậu thật sự không hẹn hò à?"
Mục Mộc lại trợn mắt: "Tớ thấy chắc là chính cậu muốn yêu đương rồi chứ gì?"
Từ Tử Kỳ: "Tớ đâu có nói thế."
Mục Mộc nghi hoặc nhìn hắn ta: "Thất Thất, chẳng lẽ cậu có người thích rồi? Mau khai thật đi!"
Từ Tử Kỳ: "Sao có thể chứ? Đừng vu oan cho tớ! Tin không, nếu chuyện này mà truyền ra, tối nay Weibo chắc sập server luôn đấy!"
Mục Mộc cười đến không ngậm miệng lại được: "Tớ tin, tất nhiên là tin. Ông chủ Từ là ai chứ? Vừa debut đã là đỉnh lưu, tớ nào dám tùy tiện tung tin đồn của ông chủ Từ."
Từ Tử Kỳ giả vờ nghiêm túc, ho khan một tiếng, chỉnh lại dáng vẻ đạo mạo, đẩy gọng kính râm trên sống mũi: "Biết thế là được rồi."
Rồi hắn ta đổi chủ đề: "À đúng rồi, sắp tới có cuộc thi trượt băng nghệ thuật của La Chu Chu, hai cậu có đi xem không?"
Hạ Tùng Khâu: "Giải vô địch thế giới tháng sau à?"
Từ Tử Kỳ gật đầu, Mục Mộc cười: "Tất nhiên rồi! Bọn tớ mua vé từ lâu rồi."
Giải vô địch thế giới có giới hạn độ tuổi, đây là lần đầu tiên La Chu Chu được tham dự. Là bạn bè, họ dĩ nhiên phải đi cổ vũ.
Điều đáng nói là, ở kiếp này La Chu Chu không chọn đôi nam nữ, mà từ nhỏ đã theo đuổi đơn trượt.
Mục Mộc không can thiệp vào chuyện này, cũng không rõ vì sao cô ấy lại không chọn đôi nam nữ.
Nhưng dù là đơn hay đôi, La Chu Chu vẫn rất xuất sắc, Mục Mộc tin rằng cô ấy có thể giành được vinh quang cho riêng mình ở hạng mục nữ đơn.
Nghe hai người đã sớm mua vé, Từ Tử Kỳ sốt ruột: "Mua từ bao giờ? Sao không rủ tớ mua cùng?"
Mục Mộc cười khẩy: "Lịch trình bận rộn như cậu, bọn tớ rủ thì cậu có thời gian mà để ý à?"
Từ Tử Kỳ vẫn không cam lòng: "Cũng chưa chắc! Mua vé thì tốn bao nhiêu thời gian đâu. Rõ ràng là hai cậu đang cô lập tớ! Trong khi tớ còn mua giúp cả hai cậu nữa đấy."
Mục Mộc cố tình trêu: "Ừ thì bọn tớ cô lập cậu đấy, thì sao nào? Cậu đi mách chị Chu Chu của cậu đi."
Sắc mặt Từ Tử Kỳ hơi ngượng: "Chị Chu Chu gì chứ? La Chu Chu chỉ hơn tớ có mấy tháng, chưa tới một tuổi. Tớ chỉ có một chị gái thôi!"
Mục Mộc cười "thân thiện": "Thế thì đi mách La Chu Chu đi."
Từ Tử Kỳ bực mình: "Mộc Mộc cậu đừng nói bậy!"
Hạ Tùng Khâu liếc nhìn hắn ta, thẳng thừng hỏi: "Cậu thích cô ấy à?"
Từ Tử Kỳ: "......"
Thấy hắn ta vội vàng quay mặt đi, Mục Mộc nhanh nhảu hóng hớt: "Thất Thất, cậu đỏ mặt gì thế? Chẳng lẽ bị Khâu Khâu nói trúng rồi?"
Từ Tử Kỳ thẹn quá thành giận: "Đừng nói linh tinh!"
Mục Mộc vươn cổ ra nhìn kỹ, cười: "Thất Thất, cậu đỏ mặt thật này. Chắc chắn bị bọn tớ đoán đúng rồi."
Từ Tử Kỳ vẫn cứng miệng: "Không có! La Chu Chu hung dữ thế, sao tớ có thể thích cô ấy được?"
Mục Mộc bắt chước điệu bộ hắn ta trước đó, "chậc" một tiếng, kéo dài giọng: "Nhưng tớ nghe nói, chị Chu Chu có không ít người theo đuổi đấy. Biết đâu một ngày nào đó cô ấy thấy ai vừa mắt rồi yêu luôn, đến lúc đó có người đừng có đến khóc lóc với tớ nhé."
Từ Tử Kỳ bất ngờ giật kính râm xuống, quay phắt lại hỏi: "Ai nói?"
Mục Mộc cố nín cười: "Là Nam Nam nói đó. Hai người họ là bạn thân nhất, Nam Nam nói thì chắc chắn không sai đâu."
Thấy Từ Tử Kỳ nóng nảy chẳng khác gì kiến bò chảo nóng, Hạ Tùng Khâu cũng bớt cảnh giác, còn tốt bụng nhắc nhở: "Cuối tuần này có buổi ký tặng sách mới của Đào Thi Nam, La Chu Chu chắc chắn sẽ đến."
Từ Tử Kỳ vỗ trán: "Đúng rồi, sao tớ lại quên mất chuyện này chứ!"
Vì sắp đến giải thế giới, hắn ta sợ làm phiền La Chu Chu tập luyện nên dù gần đây rảnh cũng không dám hẹn cô ấy ra ngoài. Nhưng buổi ký tặng sách của Đào Thi Nam thì La Chu Chu chắc chắn sẽ có thời gian tham dự.
Từ Tử Kỳ chẳng còn quan tâm đến việc bị bạn trêu, sốt ruột hỏi ngay: "Ký tặng ở đâu thế? Tớ cũng muốn đi!"
Mục Mộc cười đầy ẩn ý: "Còn bảo là cậu không thích chị Chu Chu."
Từ Tử Kỳ đỏ mặt: "Tớ chỉ là lâu rồi không gặp La Chu Chu với Đào Thi Nam thôi. Hơn nữa, ký tặng sách lớn như vậy, tớ chẳng phải nên đến cổ vũ chút sao?"
Nói xong hắn ta lại lái chủ đề, bắn ngược một mũi tên: "Hạ Khâu Khâu, có phải cậu đang có ý đồ với Mộc Mộc không?"
Hạ Tùng Khâu bật cười, thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy."
Nhưng Từ Tử Kỳ lại nghi ngờ anh nói dối, ngay cả Mục Mộc cũng nghĩ Hạ Tùng Khâu đang cố tình trêu Từ Tử Kỳ.
Cả hai đều không coi là thật, Hạ Tùng Khâu cũng chẳng giải thích thêm.
Không thể nóng vội, càng không thể làm Mục Mộc sợ, anh phải từ từ từng bước một.
Không ngờ Mục Mộc lại bất ngờ khoác tay anh, nói: "Bọn tớ sớm đã ở bên nhau rồi, Thất Thất, cậu không biết à?"
Từ Tử Kỳ há hốc mồm, không dám tin: "Thật hay giả vậy?"
Hắn ta vốn chỉ đùa để đổi chủ đề, nào ngờ hai người này lại thật sự là một đôi sao!
Mục Mộc nổi hứng diễn sâu, nắm lấy tay Hạ Tùng Khâu, mười ngón đan chặt, còn tựa vào vai anh cười hạnh phúc, rồi nói với Từ Tử Kỳ: "Bọn tớ còn có con rồi nữa, lần sau dẫn đi gặp, nhớ chuẩn bị lì xì nha, ông chủ Tử."
Hạ Tùng Khâu cúi mắt nhìn những ngón tay đan xen vào nhau, không biết đang nghĩ gì.
Từ Tử Kỳ nhận ra mình lại bị trêu, khó chịu nói: "Con đâu? Có gan thì dẫn ra đây cho tớ xem!"
Mục Mộc nhướng mày: "Cậu không tin à? Được thôi, giờ về nhà với bọn tớ, tớ dẫn cậu gặp cháu lớn, nhớ chuẩn bị lì xì cho to vào!"
Vừa bị chơi xỏ, Từ Tử Kỳ nóng nảy muốn gỡ gạc: "Được! Nếu cậu thật sự cho tớ thấy đứa con, tớ lập tức lì xì!"
Mục Mộc vui vẻ đồng ý: "Ông chủ Tử, lúc đó đừng có nuốt lời nhé."
Từ Tử Kỳ hừ lạnh: "Có bao giờ tớ quỵt tiền chưa?"
Hạ Tùng Khâu nhìn dáng vẻ hớn hở của Mục Mộc, ngoan ngoãn đóng vai "người mang con".
Đến khi Từ Tử Kỳ đưa hai người về nhà, Hạ Tùng Khâu lập tức triệu hồi Abel và nhập sẵn chỉ lệnh.
Từ Tử Kỳ trố mắt nhìn cỗ robot nhỏ đầy hơi thở công nghệ chạy tới ôm chân Mục Mộc như một đứa trẻ thực thụ, còn ngọt ngào gọi Mục Mộc là "bố", gọi Hạ Tùng Khâu là "mẹ", thậm chí quay sang gọi hắn ta là "chú Thất Thất". Thế giới trong mắt hắn ta bỗng chốc trở nên... huyền ảo.
À không, phải nói là khoa học viễn tưởng.
Mục Mộc cực kỳ hài lòng với màn trình diễn, xoa đầu trọc của nó, khen ngợi: "Hôm nay Tiểu Khâu ngoan lắm."
Abel dụi đầu vào lòng bàn tay cậu, động tác giống hệt trẻ con.
Hạ Tùng Khâu chìa tay về phía Từ Tử Kỳ: "Lì xì đâu?"
Từ Tử Kỳ hoàn hồn, lập tức hất tay anh ra: "Đây là robot, không phải cháu tôi. Tôi không điên, đừng mơ lừa được tôi."
Mục Mộc giận dỗi đấm hắn ta một cái: "Tiểu Khâu nghe hiểu đấy, cậu nói vậy nó sẽ buồn. Trí tuệ nhân tạo cũng có tình cảm chứ bộ!"
Hạ Tùng Khâu âm thầm chạm điện thoại, Abel lập tức òa khóc, ôm lấy chân Từ Tử Kỳ, ngẩng đầu tội nghiệp hỏi: "Chú Thất Thất không thích con sao?"
Từ Tử Kỳ cúi đầu nhìn cái cục máy móc thấp bé kia. Nó là robot, không thể rơi nước mắt, cơ thể lạnh băng bằng kim loại, chẳng giống trẻ con mềm mại.
Nhưng bị nó ôm như vậy, hắn ta lại chẳng thể thốt ra lời nào khó nghe nữa.
Cuối cùng đành thở dài, lấy điện thoại ra, vừa tức vừa bất lực: "Được rồi được rồi, tớ gửi lì xì cho cháu lớn là được chứ gì. Chờ hai người kết hôn tớ sẽ mừng thêm. Tớ đã nói rồi, tớ không quỵt!"
Mục Mộc cười tít mắt, vui vẻ thay con nhận lì xì: "Cảm ơn ông chủ Tử! Tiểu Khâu, mau cảm ơn chú Thất Thất đi nào."
Abel ngoan ngoãn: "Cảm ơn chú Thất Thất."
Hạ Tùng Khâu nhìn cảnh trước mắt, khóe miệng cũng khẽ cong.