Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 169

Edit & Beta: Đòe

 

Cuối tuần, bảy giờ sáng Abel đúng giờ bật chế độ gọi dậy.

 

Mục Mộc còn ngái ngủ, theo thói quen vươn tay mò điện thoại để tắt báo thức, mò mãi không thấy mới nhớ Abel có thể điều khiển bằng giọng nói.

 

Cậu lại rụt vào chăn, úp đầu lầu bầu: "Cho tôi ngủ thêm mười phút."

 

Abel quả nhiên im lặng, mười phút sau lại vang lên: "Bố ơi, đến giờ dậy rồi."

 

Mục Mộc uể oải lôi chăn xuống, bực bội đổi gói giọng cho Abel, rồi ra lệnh: "Gọi là 'chủ nhân'."

 

Ngay lập tức, bên tai vang lên giọng Hạ Tùng Khâu: "Chủ nhân, nên dậy rồi. Hôm nay ngài còn phải đến ký tặng sách mới của Đào Thi Nam."

 

Mục Mộc lập tức tỉnh táo, vui sướng lăn một vòng trên giường, cười hì hì, còn tranh thủ chiếm tiện nghi: "Gọi thêm tiếng 'bố ơi' nữa đi."

 

Abel bỗng kêu "tích" một tiếng, sau đó vang lên giọng trẻ con phiên bản nhí của Mục Mộc: "Bố ơi."

 

Mục Mộc bật dậy, trừng mắt nhìn Abel tức giận nói: "Hạ Khâu Khâu! Anh lại lén nghe em nói chuyện với con trai à!"

 

Hạ Tùng Khâu giả chết không nghe thấy, Abel thì nghiêng cái đầu nhỏ, ngơ ngác hỏi: "Bố ơi, sao vậy ạ?"

 

Mục Mộc tức xì khói, nhảy xuống giường, túm lấy cái đầu trọc của Abel vò loạn một trận, rồi mang theo cơn giận chạy đi rửa mặt thay đồ.

 

Hôm nay Mục Bội Chi và Thịnh Hạo Tồn đều ở nhà, chuẩn bị ăn sáng cùng con trai út.

 

Thấy Mục Mộc trưng ra bộ dạng hậm hực, Mục Bội Chi ngạc nhiên hỏi: "Sao thế này? Ai lại chọc giận cục cưng của mẹ rồi?"

 

Mục Mộc ngồi xuống bàn ăn, không phục mà kêu ca: "Mẹ ơi! Con mười sáu tuổi rồi!"

 

Đừng có gọi con bằng cái cách như hồi nhỏ nữa, xấu hổ chết đi được!

 

Mục Bội Chi bật cười, xoa đầu con trai: "Con mới mười lăm tuổi thôi."

 

Mục Mộc chu môi phồng má cãi: "Qua Tết rồi mà, con tính là mười sáu tuổi rồi!"

 

Mục Bội Chi: "Được rồi được rồi, con nói mười sáu thì mười sáu. Nhưng sáng sớm ra đã giận dỗi với ai thế?"

 

Mục Mộc hung hăng cắn một miếng sandwich to tướng, rồi mới lầu bầu: "Ngoài Hạ Khâu Khâu còn ai nữa!"

 

Thịnh Hạo Tồn tò mò hỏi: "Lại là Tùng Khâu khiến con tức giận à? Nào, nói với bố nghe, bố sẽ thay con dạy dỗ nó."

 

Mục Mộc nuốt uất ức vào bụng, hóa bi thương thành sức ăn, uống thêm một ngụm sữa lớn rồi bắt đầu cáo trạng: "Anh ấy rõ ràng nói sẽ tặng Abel cho con, vậy mà con vừa nói chuyện với Abel thì anh ấy lại lén nghe! Sáng sớm đã nghe trộm bọn con nói chuyện! Quá đáng thật!"

 

Mục Bội Chi Chi cố nhịn cười, còn phụ họa: "Đúng đúng, Khâu Khâu quá đáng thật!"

 

Cô còn đá chân Thịnh Hạo Tồn dưới bàn, liếc mắt trách móc: "Không phải anh vừa bảo sẽ thay con trai xả giận sao? Ngồi đực ra đó làm gì?"

 

Thịnh Hạo Tồn thì mù tịt về trí tuệ nhân tạo, muốn xen vào cũng không biết chỗ nào, đành ho khan lấy lệ: "Ờ... vậy thì, lát nữa anh sẽ nói chuyện với bố của Khâu Khâu, sao có thể để nó bắt nạt con trai chúng ta được."

 

Mục Bội Chi liếc xéo chồng một cái, lười để ý đến người đàn ông vô dụng này, quay sang dỗ Mục Mộc: "Đợi anh ba con về, nhờ nó sửa lại Abel, thế thì Khâu Khâu chẳng thể nghe lén được nữa."

 

Mục Mộc thấy cách này rất ổn, phấn khởi nói: "Vậy con đi hỏi anh ba ngay!"

 

Cậu vội vội vàng vàng ăn hết bữa sáng, gửi một tin nhắn thoại cho Thịnh Minh Tuyên, rồi chạy ào sang tìm Hạ Tùng Khâu tính sổ.

 

Lúc này Hạ Tùng Khâu cũng vừa ăn sáng xong, đang cầm iPad vừa xem tài liệu vừa chờ

 

Nghe Mục Mộc tra khảo, anh bình thản giả ngu: "Em với Abel nói gì? Anh không có nghe trộm."

 

Mục Mộc không tin: "Anh không nghe trộm thì sao Abel lại tự dưng đổi giọng nói?"

 

Hạ Tùng Khâu lý lẽ đàng hoàng: "Abel vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, chắc là lỗi thôi. Tối nay anh sẽ kiểm tra lại."

 

Mục Mộc cau mày: "Thật hả?"

 

Hạ Tùng Khâu gật đầu, mặt không hề có dấu hiệu nói dối.

 

Mục Mộc nhìn chằm chằm anh, cẩn thận quan sát một hồi, không thấy sơ hở nào, bắt đầu nghi ngờ có phải mình nghĩ nhiều.

 

Nhưng nhớ đến lần trước Abel cũng tự đổi giọng gọi mình là "đồ ngốc" bằng đúng giọng của Hạ Tùng Khâu.

 

Không đúng, chắc chắn là Hạ Tùng Khâu đang lừa mình!

 

Tốt lắm, tên mặt rậm mắt to Hạ Khâu Khâu này, giờ còn học được cả nói dối nữa!

 

Mục Mộc híp híp mắt, trong lòng đã có chủ ý, miệng thì nói: "Thôi được, lần này em tạm tin anh. Nhưng nếu anh dám lừa em... xem em xử lý anh thế nào!"

 

Hạ Tùng Khâu vốn không sợ bị đe dọa, nhưng bị Mục Mộc nhìn gần như thế, anh lại chột dạ, vội né ánh mắt rồi đánh trống lảng: "Không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi."

 

Mục Mộc kiếm cớ: "Em phải về nhà lấy đồ."

 

Hạ Tùng Khâu đứng dậy nói: "Anh đi cùng em."

 

Mục Mộc cũng bật dậy: "Không được! Em tự về, anh chờ ngoài cổng cho em!"

 

Hạ Tùng Khâu gật đầu, ngoan ngoãn đi ra cổng.

 

Mục Mộc chạy một mạch về nhà, vỗ đầu Abel, đổi giọng nó về lại giọng của Hạ Tùng Khâu, rồi ra lệnh: "Gọi 'bố ơi' đi."

 

Kết quả Abel vừa mở miệng, lại biến thành giọng của chính Mục Mộc hồi nhỏ.

 

Mục Mộc không rành về trí tuệ nhân tạo, nhưng cũng hiểu đại khái bug là thế nào.

 

Cậu thử lệnh khác, đổi Abel thành giọng trẻ con của Hạ Tùng Khâu, rồi hỏi: "Tiểu Khâu, tôi là ai?"

 

"Bố, chủ nhân, Mục Mộc." Abel trả lời rất trọn vẹn.

 

Nhưng ngay sau đó giọng nó lại biến thành Mục Mộc hồi nhỏ.

 

Mục Mộc nhịn giận không nỡ nổi nóng trước mặt con trai, bèn chạy đi lôi cổ Hạ Tùng Khâu, túm lấy cổ áo gào: "Hạ Khâu Khâu! Quả nhiên anh lừa em!"

 

Hạ Tùng Khâu cố nhịn cười, biện giải: "Rõ ràng là em chơi xấu trước."

 

Mục Mộc càng tức: "Cái gì mà em chơi xấu trước? Em không được quyền để con trai gọi mình là bố chắc?!"

 

Hạ Tùng Khâu mặt nghiêm nghị: "Được, nhưng không được dùng giọng của anh."

 

Mục Mộc lườm anh: "Tại sao lại không được? Anh nhỏ nhen quá! Có bản lĩnh thì thu Abel về, xóa hết dữ liệu, đừng để nó nhận em làm bố nữa!"

 

Hạ Tùng Khâu bất đắc dĩ thở dài: "Đừng quậy nữa Mộc Mộc, đi thôi."

 

Mục Mộc hừ mạnh một tiếng, lên xe rồi còn giận dỗi: "Anh ngồi ghế trước đi! Em không muốn ngồi cạnh anh!"

 

Hạ Tùng Khâu chẳng đi ghế phụ, mặt dày chen vào cạnh cậu, dỗ dành: "Mộc Mộc, đừng giận mà. Tối nay về anh sẽ để Abel dùng giọng của Từ Tử Kỳ hát cho em nghe nhé?"

 

Mục Mộc có chút động lòng, cậu chưa từng nghe Abel dùng giọng Thất Thất nói chuyện hay hát bao giờ.

 

Nhưng dù động lòng, ngoài mặt vẫn cố tình bày ra vẻ lạnh nhạt không thèm để ý.

 

Xe từ từ lăn bánh, Hạ Tùng Khâu trầm ngâm một lát, bỗng nâng tấm chắn trong xe lên, nghiêng người lại gần, hạ giọng gọi một tiếng: "Chủ nhân."

 

Mục Mộc lập tức như bị sét đánh, tròn mắt ngây người nhìn anh, nghi ngờ chính tai mình vừa nghe nhầm.

 

Hạ Tùng Khâu nhìn Mục Mộc với ánh mắt mang theo ý cười trêu chọc, cố tình bắt chước giọng điệu vô cảm của trí tuệ nhân tạo, hỏi: "Chủ nhân muốn thế nào mới chịu tha cho anh?"

 

Mục Mộc đỏ bừng cả mặt, vội vàng đẩy anh ra, cả người gần như dán chặt vào cửa xe, tim đập liên hồi, lắp bắp: "Anh... em... anh sao, sao tự nhiên lại..."

 

Không đúng! Rõ ràng rất không đúng!

 

Hạ Tùng Khâu sao có thể... sao có thể mất liêm sỉ đến mức này chứ!

 

Cậu vốn không hề nghĩ theo hướng đó, chỉ muốn mượn Abel để tiện miệng chiếm chút lợi thôi. Thế mà Hạ Tùng Khâu lại trực tiếp gọi như vậy trước mặt cậu, khiến đầu óc cậu lập tức bay đi xa.

 

Dù hai đời đều chưa từng yêu đương, nhưng Mục Mộc cũng không phải không biết chút lý thuyết nào. Dù sao con người đều bị hormone ảnh hưởng, hơn nữa cậu cũng từng xem qua "cái đó" rồi.

 

Mục Mộc nhắm chặt mắt, ra sức lắc đầu, muốn vứt mấy ý nghĩ không trong sáng ra khỏi não.

 

Nhưng càng muốn bỏ thì đầu óc lại càng mất kiểm soát.

 

Hạ Tùng Khâu nhất thời chưa hiểu ra, nghi hoặc gọi: "Mộc Mộc? Em..."

 

Ánh mắt chạm nhau, Mục Mộc chợt nhận ra thật ra Hạ Tùng Khâu vốn không có ý đó, chỉ là cậu tự mình nghĩ lệch đi thôi.

 

Cậu lập tức xấu hổ đến mức không biết giấu mặt đi đâu, cảm giác ấy chẳng khác nào đang xem phim sếch mà bị bạn thân bắt gặp, xấu hổ đến độ cả người sắp bốc cháy.

 

Aaaaaa cậu chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ!

 

Thấy hai gò má trắng nõn của Mục Mộc đỏ rần lên, Hạ Tùng Khâu mới chậm rãi hiểu ra vì sao cậu lại phản ứng dữ dội như thế. Anh không nhịn được, bật cười thành tiếng.

 

Mục Mộc lập tức nghe thấy tiếng cười ấy, lập tức bỏ tay khỏi mặt, tức tối quát: "Cười cái gì mà cười! Có gì đáng cười chứ!"

 

Hạ Tùng Khâu vẫn cười, khóe môi hiện ra lúm đồng tiền nhàn nhạt. Lần đầu tiên Mục Mộc không còn tâm trạng ngắm cái lúm đồng tiền mình yêu thích nữa, mà đưa tay che mắt anh, ra lệnh: "Không cho cười! Nghe rõ chưa? Không được cười nữa!"

 

Hạ Tùng Khâu thật sự không cười nổi nữa. Ban đầu anh vốn không hề nghĩ theo hướng đó, chỉ vì biết Mục Mộc cố ý chiếm chút tiện nghi nên mới không để Abel dùng giọng của mình. Vừa rồi chỉ muốn trêu một chút để dỗ Mục Mộc thôi, không ngờ cậu lại nghĩ sai lệch, còn phản ứng mạnh đến thế.

 

Trước đây anh còn tưởng Mục Mộc là một tờ giấy trắng cơ.

 

Thì ra không phải vậy.

 

Hơn nữa, ngay cả khi cậu đã nghĩ lệch đi, cũng chỉ là xấu hổ, chứ không hề tỏ ra phản cảm.

 

Nghĩ vậy, Hạ Tùng Khâu càng cười vui vẻ hơn.

 

Mục Mộc chỉ thấy anh đang chế giễu mình. Nếu không phải đang ngồi trong xe, cậu chắc chắn đã tức đến mức nhảy dựng lên.

 

Trong cơn thẹn quá hóa giận, Mục Mộc tóm lấy tay anh, hung hăng cắn một cái, vừa dùng răng nghiến lên mu bàn tay anh vừa uy h**p: "Không được cười nữa!"

 

Hạ Tùng Khâu cố gắng kìm nén, khóe môi còn run run: "Được được được, anh không cười nữa."

 

Lúc này Mục Mộc mới chịu buông tay, nhưng thấy trên mu bàn tay anh hằn rõ vết răng đỏ lòm, còn dính cả nước miếng của mình, cậu lại thấy cực kỳ xấu hổ.

 

Cậu định lấy khăn giấy lau, nhưng Hạ Tùng Khâu đã tự rụt tay về, miệng cười nói: "Vừa rồi coi như chưa từng xảy ra, anh chẳng nhớ gì hết."

 

Mục Mộc lại lần nữa thẹn quá hóa giận: "Hạ Khâu Khâu! Anh im miệng ngay cho em!"

 

-----

 

Cái chương nì nó ngắn đến phát hoảng =))))

Bình Luận (0)
Comment