Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 170

Edit & Beta: Đòe

 

Buổi ký tặng sách mới của Đào Thi Nam được tổ chức ở một nhà sách lớn trong thành phố. Khi Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu đến nơi, sự kiện vẫn chưa chính thức bắt đầu, nhân viên còn đang bận rộn trang trí hội trường.

 

Dù còn khá lâu nữa mới đến giờ, bên ngoài nhà sách đã có không ít độc giả trẻ đứng chờ.

 

Mục Mộc đeo khẩu trang, đi sát sau lưng Hạ Tùng Khâu để vượt qua đám đông, rồi được nhân viên dẫn vào phòng nghỉ bên trong.

 

Đào Thi Nam mặc một chiếc váy liền thân màu trắng ngà, tà váy dài đến mắt cá chân, đi cùng đôi giày vải bình thường. Mái tóc đen được tết gọn phía sau, vài sợi mái mỏng phủ trước trán, cả người trông rất thanh thoát, mang theo vẻ điềm đạm, dịu dàng của một thiếu nữ mọt sách.

 

Cộng thêm gương mặt vốn đã thanh tú mềm mại, lại còn trẻ tuổi, thoạt nhìn hệt như một tác giả chuyên viết tiểu thuyết thanh xuân lãng mạn.

 

Nhưng thực tế, sở trường của cô lại là truyện trinh thám hình sự. Ngay từ cuốn tiểu thuyết dài đầu tiên đã nổi tiếng nhờ cốt truyện hack não, tác phẩm trước còn lọt top 3 sách bán chạy nhất năm, nên lần ký tặng này được tổ chức khá long trọng.

 

Thấy Mục Mục và Hạ Tùng Khâu cùng bước tới, Đào Thi Nam mỉm cười chào: "Sao đến sớm vậy? Còn chưa bắt đầu mà."

 

Mục Mộc lập tức đẩy Hạ Tùng Khâu chen lên trước, rút quyển sách mới mua ra, cười hí hửng: "Không đến sớm thì sao giành được chữ ký đầu tiên! Mau mau, ký cho em đi!"

 

Dù trước đó đã có bản tặng kèm chữ ký, nhưng chữ ký đầu tiên trong ngày ký sách, cậu vẫn rất muốn có.

 

Đào Thi Nam nhận lấy sách, cẩn thận viết một lời đề tặng riêng, rồi ngại ngùng giải thích với Mục Mộc: "Xin lỗi Mộc Mộc nhé, chữ ký đầu tiên hôm nay chị đã ký mất rồi. Chị bù cho em cái đề tặng này, được không?"

 

Mục Mộc ngạc nhiên: "Là ai thế? Sao còn đến sớm hơn cả bọn em!"

 

Hạ Tùng Khâu giơ tay chỉ về phía một người đang phụ nhân viên sắp xếp hiện trường - Tiết Hoài Viễn: "Nhìn bên kia kìa."

 

Đúng lúc đó, Tiết Hoài Viễn ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt hai người, lập tức buông đồ trên tay rồi chạy lại chào hỏi: "Tùng Khâu, Mộc Mộc, hai đứa đến rồi à?"

 

Mục Mộc nhìn anh trai mồ hôi nhễ nhại chỉ mặc mỗi cái áo thun, rồi lại liếc sang Đào Thi Nam đang hơi ngại ngùng, bỗng nghĩ ngợi cảm thán: "Hóa ra chữ ký đầu tiên là của anh Hoài Viễn, vậy thì em quả thật không tranh được rồi."

 

Đúng là tuổi mới lớn, ai nấy đều bắt đầu có dấu hiệu muốn yêu đương.

 

Khoan đã!

 

Tiết Hoài Viễn lớn tuổi hơn bọn họ, năm ngoái thi đại học, giờ đang học năm nhất trường cảnh sát.

 

Mà kiếp trước, người Đào Thi Nam thích lại chính là một cảnh sát, tính cách còn khá giống với Tiết Hoài Viễn nữa.

 

Mục Mộc bỗng thấy nghi hoặc nếu thật sự là như vậy... thì chẳng lẽ kiếp trước Tiết Hoài Viễn chính là người đó?

 

Mấy người bọn họ, đúng là ai nấy đều không thoát khỏi số khổ mà.

 

May mà bây giờ mọi chuyện đã khác, tương lai là có thể thay đổi, điều này cậu đã có thể chắc chắn.

 

Đừng nói là chị gái hay anh ba, ngay cả bà ngoại cũng không còn giống kiếp trước mắc bệnh rồi sớm qua đời, vì cứ vài tháng một lần cậu lại nhắc bà đi kiểm tra sức khỏe.

 

Dì Lan cũng không gặp tai nạn xe. Cậu nhớ rõ ngày dì Lan gặp chuyện trong kiếp trước, nên hôm đó cả ngày cứ bám riết lấy dì, không cho dì ra ngoài.

 

La Chu Chu thì chọn trượt băng đơn nữ, cho dù có gặp lại gã cặn bã kia, cũng sẽ không bị thương trong trận đấu vì đối phương nữa.

 

Từ Tử Kỳ có chú Từ và chị Tinh Vũ che chở, chỉ cần nhà họ Từ không sụp, sẽ chẳng ai dám gây bất lợi cho Từ Tử Kỳ.

 

Đào Thi Nam đã cắt đứt quan hệ với ông bố luôn chèn ép mình, lại hòa hợp với dì Trịnh, sẽ không còn bị bóng ma gia đình ruột thịt gieo xuống mầm bệnh tâm lý nữa.

 

Vậy nên, cho dù Tiết Hoài Viễn thực sự chính là cảnh sát hy sinh trong câu chuyện của Đào Thi Nam thì cũng không phải không thể tránh khỏi bi kịch cuối cùng.

 

Mục Mộc bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn sang Hạ Tùng Khâu bên cạnh.

 

Chỉ cần cậu biết tự chăm sóc bản thân, thì sẽ không còn cảnh Hạ Tùng Khâu phải đau lòng vì sự ra đi đột ngột của mình nữa.

 

Kiếp này, mọi người đều sẽ sống thật tốt.

 

Tiết Hoài Viễn không nghe ra được ẩn ý trêu chọc trong lời của Mục Mộc, nghiêm túc nói: "Mộc Mộc, em muốn chữ ký đầu tiên à? Vậy anh đưa cái của anh cho em nhé."

 

Mục Mộc giật mình hoàn hồn, bị cú "thẳng thắn" này đánh cho trở tay không kịp, vội vàng xua tay: "Không không, cái này là Nam Nam ký cho anh, anh phải giữ kỹ mới đúng. Vừa rồi Nam Nam đã ký cho em rồi, em rất thích cái to-sign này."

 

Tiết Hoài Viễn không nhận ra vẻ lúng túng xen chút ngượng ngùng và bực bội của Đào Thi Nam, vẫn ngốc nghếch hỏi: "Thật sự không cần à?"

 

Mục Mộc điên cuồng lắc đầu: "Không cần! Anh Hoài Viễn nhất định phải giữ cho thật cẩn thận."

 

Đây là tấm lòng của Nam Nam mà.

 

Mục Mộc hơi nghi ngờ Tiết Hoài Viễn hình như hoàn toàn không có cái dây thần kinh tình yêu kia. Nam Nam đã biểu hiện rõ rành rành như thế rồi, mà anh ta chẳng hề hay biết, vẫn coi Nam Nam như em gái để chăm sóc.

 

Đúng là cái đồ đầu gỗ!

 

Mục Mộc gạt bỏ chuyện kiếp trước sang một bên, lén lút hóng chuyện, rồi tạm thời cũng quên luôn những ân oán với Hạ Tùng Khâu, ghé sát tai anh nhỏ giọng thì thầm.

 

Hạ Tùng Khâu có chút bất đắc dĩ, thiếu dây thần kinh kia đâu chỉ một mình Tiết Hoài Viễn, ngay cả Mục Mộc cũng thế...

 

Nghĩ tới cảnh trên đường đến đây, chỉ vì một cách gọi mà Mục Mộc hiểu lầm đỏ mặt mãi không thôi, tâm tình Hạ Tùng Khâu lập tức sáng rỡ hẳn lên.

 

Cái khúc gỗ này cũng không phải hoàn toàn đơ, vẫn còn hy vọng nảy nở thành hoa.

 

Đào Thi Nam thấy Tiết Hoài Viễn đã cất lại cuốn sách, cuối cùng mới thầm thở phào một hơi, rồi dời mắt sang Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu, hỏi: "Hai người muốn uống gì không?"

 

"Nước khoáng là được." Mục Mộc nói.

 

Tiết Hoài Viễn vội vàng chạy đi lấy hai chai nước khoáng, đưa cho Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu mỗi người một chai.

 

Mục Mộc cười tươi nói cảm ơn, thấy Từ Tử Kỳ và La Chu Chu còn chưa tới nên gọi điện cho Từ Tử Kỳ giục: "Cậu tới đâu rồi? Mau nhanh lên."

 

Trong điện thoại, Từ Tử Kỳ bực bội nói: "Lại kẹt xe rồi, cũng chẳng biết đến bao giờ mới hết. Cái chỗ chết tiệt này ngày nào cũng kẹt, hết đợt lại tới!"

 

Còn chưa nói xong, Mục Mộc đã nghe bên cạnh vọng tới giọng La Chu Chu: "Đã bảo đi sớm đi sớm! Nếu không phải tại cậu lề mề cả buổi, thì giờ tôi đã tới từ lâu rồi!"

 

Từ Tử Kỳ oan ức phản bác: "Thì chẳng phải tôi không tiện ra ngoài sao? Nếu không che chắn kỹ, bị nhận ra giữa đường thì hôm nay coi như tiêu, chẳng ai thoát nổi."

 

Nghe như La Chu Chu lại tặng cho hắn ta một cái tát, giọng bất mãn: "Còn không phải tại cậu nhất định phải đi thi tuyển idol debut hả? Nếu không làm ngôi sao thì có chuyện gì đâu!"

 

Từ Tử Kỳ: "Thế chẳng phải cậu cũng là người của công chúng à? Fan của cậu cũng đâu ít!"

 

La Chu Chu: "Tôi chỉ là vận động viên, fan có bao nhiêu chứ? So sao được với cậu ngôi sao top đầu hẳn hoi?"

 

Từ Tử Kỳ: "Tôi debut trước thì cậu cũng đã có khối fan nam rồi còn gì!"

 

Hai người càng cãi càng hăng, Mục Mộc nhăn mặt, đưa điện thoại ra xa một chút, tai được yên tĩnh hẳn, rồi cậu bật cười khoái chí, nói vào máy: "Thôi hai người từ từ cãi đi, bọn tớ chờ ở đây, cúp máy nhé."

 

La Chu Chu bên cạnh vẫn còn đang "bắn pháo liên thanh", Từ Tử Kỳ thì gào to: "Các cậu đến hết rồi hả?"

 

Mục Mộc bị cái giọng oang oang ấy làm cho ù cả tai, phải xoa xoa và giả vờ tức giận: "Từ Tử Kỳ! Cậu không thể nói nhỏ một chút sao? Tai tớ sắp điếc rồi này!"

 

"Bốp!" La Chu Chu lại cho hắn ta thêm một cái, quát: "Nghe chưa, nói nhỏ chút! Cẩn thận Khâu Khâu đánh cậu bây giờ! Nhìn xem có còn dáng vẻ ngôi sao gì không hả?"

 

Lên sân khấu thì ra dáng thế thôi, chứ xuống dưới lại như thằng ngốc, bảo sao fan cứ đòi "thuốc độc" cho câm luôn đi.

 

Từ Tử Kỳ lập tức phản công: "Cậu thì khác chắc?"

 

Lên sân băng thì như tiên nữ không dính bụi trần, xuống sân lập tức biến thành sư tử hà đông.

 

Hai ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai chê ai được!

 

Mục Mộc nghe bọn họ vẫn còn đấu võ mồm, lắc đầu cúp máy, rồi quay sang Hạ Tùng Khâu cười đùa: "Có phải chúng ta nên bắt đầu chuẩn bị phong bì mừng cưới cho hai người kia không?"

 

Hạ Tùng Khâu chậm rãi nói: "Bát tự còn chưa viết xong nét đầu tiên đấy."

 

Anh còn chưa theo đuổi được Mục Mộc, mắc gì đám Từ Tử Kỳ lại được yêu trước chứ?

 

Mục Mộc cười nghiêng ngả: "Cũng đúng, chị Chu Chu chưa chắc đã để mắt tới Thất Thất đâu."

 

Đào Thi Nam tò mò ghé qua hỏi: "Thất Thất chẳng lẽ là thật lòng sao?"

 

Trước đây cô từng hoài nghi, nhưng mỗi lần gặp chị Chu Chu là Thất Thất cãi nhau ầm ĩ, khiến cô cũng không chắc liệu hắn ta có ý đó hay không.

 

Dù gì Từ Tử Kỳ bây giờ là minh tinh top đầu với hàng chục triệu fan, trong giới giải trí có thiếu gì gái xinh.

 

Mục Mộc nghe vậy thì chống cằm nghĩ một chút, rồi nói: "Chắc là thật lòng đó. Khâu Khâu, anh thấy sao?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Chuyện này phải hỏi chính người trong cuộc."

 

Nghe họ úp úp mở mở nãy giờ, Tiết Hoài Viễn mù tịt chẳng hiểu gì, bèn hỏi: "Mấy người đang nói gì thế?"

 

Mục Mộc liếc nhìn Hạ Tùng Khâu, hai người khẽ cười, rồi Mục Mộc nói: "Nam Nam, chị giải thích cho anh Hoài Viễn đi?"

 

Tiết Hoài Viễn hoang mang nhìn sang Đào Thi Nam. Cô lại bắt đầu đỏ mặt, lúng túng ấp úng: "Cũng... cũng chẳng có gì, thôi đừng bàn mấy chuyện này sau lưng nữa, không hay đâu."

 

"Vậy thì đợi bọn họ tới rồi hẵng nói tiếp." Mục Mộc cười cười.

 

Cuối tuần, giờ cao điểm buổi sáng không đến mức khủng khiếp như ngày thường, nhưng một khi đã kẹt xe thì cũng khó mà nhúc nhích được.

 

Từ Tử Kỳ và La Chu Chu cãi nhau nửa ngày, đến lúc để ý thì phát hiện xe vẫn ì ra đó, chẳng nhích được bao nhiêu, chậm chạp như rùa bò.

 

Từ Tử Kỳ mất hết kiên nhẫn, soi gương chắc chắn mặt mũi mình đã che kín mít, liều kéo La Chu Chu xuống xe, chạy ra ngoài, thuê một chiếc xe đạp công cộng đạp đến chỗ khác bắt xe mới, cuối cùng cũng thoát khỏi đoạn đường kẹt.

 

Nhưng khi hai người vội vã chạy tới nơi, buổi ký tặng đã bắt đầu rồi.

 

Trước ống kính truyền thông, Đào Thi Nam đang trả lời phỏng vấn, hơn nữa buổi hỏi đáp này còn được phát trực tiếp.

 

Những độc giả không thể đến hiện trường nườm nượp đổ vào phòng livestream, còn những người có mặt thì cũng háo hức muốn đặt câu hỏi cho cô.

 

Tiết Hoài Viễn nhiệt tình giúp nhân viên duy trì trật tự, trong khi Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu thì đeo khẩu trang ngồi một bên nhàn nhã.

 

Ống kính livestream lia qua, khán giả tinh mắt đã nhanh chóng nhận ra bọn họ.

 

【 A a a cục cưng Mộc kìa! Là cục cưng Mộc thật kìa! 】

 

【Ở đâu thế ở đâu thế?】

 

【Cậu mặc hoodie trắng kia! Thấy đôi mắt rồi, chắc chắn là bé Mộc không sai!】

 

【Tôi tua lại xem rồi, mặc áo hoodie đen là Khâu Khâu à?】

 

【Chắc chắn rồi! Nam Nam ký tặng, bé Mộc với Khâu Khâu đến ủng hộ là quá bình thường!】

 

【Còn anh chàng cơ bắp mặc mỗi cái áo thun giữa mùa đông kia, chẳng lẽ là Tiết Hoài Viễn?】

 

【Đẹp trai quá!!! Tui chịu không nổi!!!】

 

【Đúng là Hoài Viễn đó, cậu ấy chẳng đeo khẩu trang luôn! Nhìn vẫn còn giống hồi nhỏ lắm.】

 

【Bé Mộc, Khâu Khâu, Hoài Viễn đều có mặt, vậy Chu Chu với Thất Thất thì sao? Họ cũng đến hả?】

 

【Aaaa Angel Baby của tui! Hợp thể đi nào!! Mau hợp thể cho mẹ xem!!!】

 

Trong khi khán giả livestream đang điên cuồng tìm bóng dáng La Chu Chu và Từ Tử Kỳ, La Chu Chu đã thấy Đào Thi Nam bị đám đông vây chặt, sốt ruột muốn chen vào.

 

Nhưng người ở đây đông nghịt, chen thế nào cũng chẳng lọt, cô ấy lập tức lấy Tử Kỳ ra làm "lá chắn mở đường", còn mình thì ở phía sau không ngừng thúc giục: "Nhanh lên đi, phần hỏi đáp sắp kết thúc rồi đó!"

 

Từ Tử Kỳ kéo chặt mũ và khẩu trang, lo lắng lỡ bị nhận ra thì toi, nên vừa cẩn thận chen vào vừa bực bội lầu bầu: "Giỏi thì tự chen đi!"

 

La Chu Chu quay phắt lại trừng mắt: "Không phải tại cậu thì sao tôi lại đến muộn vì kẹt xe hả?!"

 

Rõ ràng cô ấy đã chuẩn bị từ sáng sớm để đi cho kịp, vậy mà Từ Tử Kỳ cứ đòi đi chung, bảo là thuận đường, ngồi chung xe cho tiện. Đến lúc hẹn thì lại sợ bị nhận ra, thay đồ mất bao nhiêu thời gian mới chịu đi.

 

Chuyện này Từ Tử Kỳ đúng là sai, mà chỗ đông người cũng chẳng tiện cãi vã, nên hắn ta đành im lặng.

 

Thấy bóng dáng hai người, Mục Mộc kéo tay áo Hạ Tùng Khâu, nhỏ giọng reo lên: "Khâu Khâu, nhìn kìa! Thất Thất với chị Chu Chu cuối cùng cũng đến rồi!"

 

Hạ Tùng Khâu liếc qua đám đông, rồi kéo Mục Mộc đi tìm Tiết Hoài Viễn: "Người đông thế này, họ chen không qua được, bảo nhân viên dẫn họ vào đi."

 

Tiết Hoài Viễn vội vàng đi nói với nhân viên, rồi chẳng mấy chốc, Từ Tử Kỳ và La Chu Chu được dẫn vào trong, lập tức trở thành tiêu điểm dưới ống kính truyền thông.

 

【Là Thất Thất! Đúng là Thất Thất!!】

 

【Cục cưng Chu Chu cũng tới!! Trời ơi, đời này còn được thấy dàn Angel Baby mùa 1 tụ họp!!!】

 

【Đã đến thì bỏ hết mũ, kính, khẩu trang ra đi nào, đừng keo kiệt thế chứ!】

 

Nhiều độc giả đến đây vốn vì thích Đào Thi Nam, trước đó từng "cày" lại chương trình cô tham gia hồi bé, nên tự nhiên cũng nhận ra những người còn lại.

 

Đám đông lập tức náo loạn, liên tục gọi tên bọn họ, khiến nhân viên phải nhanh chóng ra giữ trật tự để tránh xảy ra sự cố.

 

Mục Mộc liếc Từ Tử Kỳ, trách móc nhỏ: "Sớm biết vậy đã chẳng cho Thất Thất đến, tất cả tại Thất Thất hết."

 

La Chu Chu phụ họa ngay: "Đúng đó, hay giờ tụi mình ném cậu ta ra ngoài đi?"

 

Hạ Tùng Khâu gật đầu: "Ném đi."

 

Từ Tử Kỳ: "......"

 

Chuyện này chỉ là lỗi của mình hắn ta sao?

 

Dù hắn ta không đến, chỉ cần một mình Mục Mộc bị nhận ra thì đám khán giả này cũng đã phát cuồng rồi!

 

Năm đó thích Mục Mộc còn đông gấp mấy lần thích hắn ta ấy! Thằng nhóc này đúng là chẳng có chút tự giác nào!

Bình Luận (0)
Comment