Edit & Beta: Đòe
Mục Mộc thật sự không hề có chút tự giác nào về mức độ được yêu thích của mình. Trước mặt đã có một siêu sao top đầu và một vận động viên trượt băng nghệ thuật đình đám chống lưng, cho dù có phải "diễn" thì cũng chẳng bao giờ đến lượt cậu.
Vậy nên cậu dứt khoát đẩy Từ Tử Kỳ ra trước, để hắn ta biểu diễn ngay tại chỗ, coi như giúp Đào Thi Nam khuấy động bầu không khí, tạo thế cho cuốn sách mới.
Từ Tử Kỳ bất đắc dĩ, chỉ đành bước đến cạnh Đào Thi Nam, đưa tay tháo khẩu trang và kính râm. Riêng chiếc mũ thì hắn ta không tháo, vì tóc đã bị ép bẹp dưới vành mũ, mà hắn ta rốt cuộc vẫn là một idol sống nhờ gương mặt và tài năng, ít nhiều cũng phải giữ chút hình tượng.
Hiện trường lại nổ tung tiếng hò reo. Tiếng ồn ào khiến đầu óc Mục Mộc ong ong, cậu không nhịn được giơ tay lên xoa xoa vành tai.
Hạ Tùng Khâu nghiêng mặt sang liếc nhìn cậu, thấy khẩu trang trên mặt cậu đang trễ xuống thì theo bản năng đưa tay kéo nó lên giúp cậu. Ngón tay vô tình lướt qua làn da mặt cậu, xúc cảm trơn mịn mềm mại khiến động tác của Hạ Tùng Khâu khựng lại trong thoáng chốc.
Trước kia cũng không phải chưa từng chạm vào mặt Mục Mộc. Những lúc cả hai trêu chọc nhau, hai bàn tay ôm lấy mặt đối phương mà vò loạn một trận cũng là chuyện thường.
Lúc trước, anh chưa từng nảy sinh ý nghĩ khác với Mục Mộc, chỉ cảm thấy khuôn mặt cậu mềm mịn, bóp nắn rất dễ chịu. Thế mà giờ đây, vô tình chạm phải một chút da thịt, lại khiến anh dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Mục Mộc cũng bị động tác đột ngột của Hạ Tùng Khâu làm cho khẽ ngẩn người, đôi mắt xinh đẹp theo bản năng mở to, ánh nhìn mang theo chút bối rối, hàng mi đen dày khẽ run run, như một con thú nhỏ ngây ngô, vô hại trong rừng sâu.
Mức độ tiếp xúc này giữa cậu và Hạ Tùng Khâu vốn dĩ chẳng đáng kể, trước kia còn có những động tác thân mật hơn nhiều. Nhưng không hiểu sao, có lẽ bởi câu nói nửa đùa nửa thật của Hạ Tùng Khâu lúc trên đường đã khiến cậu nghĩ lệch đi, mà giờ đây cậu chỉ thấy có chút khó xử.
Nhất là khi dưới ánh nhìn của biết bao người mà lại có một hành động mang chút mập mờ như thế với Hạ Tùng Khâu, mặt Mục Mộc bất giác nóng lên.
Ánh mắt Hạ Tùng Khâu khẽ lay động, phát hiện tai cậu đang từ từ đỏ ửng, anh không kìm được lại liếc nhìn Mục Mộc mấy lần mới thu tay về. Ngón tay còn vương chút luyến tiếc, anh khẽ day day, trong tiếng ồn náo động mà hồi tưởng lại cảm giác mềm mại nơi đầu ngón khắc sâu khi nãy.
Mà cảnh ấy vừa khéo bị ống kính livestream ghi lại. Khán giả vừa nghe tin ùa vào phòng phát sóng, lập tức bùng nổ.
【Aaaaa mắt của cục cưng Mộc đẹp quá! Trong mắt như có sao!】
【Bé Mộc có phải đang xấu hổ không thế? Tai đỏ hết rồi kìa! Lớn rồi mà vẫn đáng yêu vậy!】
【Dù chỉ thấy nửa mặt thôi, nhưng Khâu Khâu vẫn đẹp trai quá! Quả nhiên là alpha đỉnh cao!】
【Mấy người có nhận ra không, lúc Khâu Khâu nhìn bé Mộc, ánh mắt ấy cứ như băng tan tuyết chảy, xuân về hoa nở chim hót vậy đó!】
【Chị gái nói hay quá, nói thêm nữa đi!】
【Ai bị cuốn vào CP này thì tự hiểu nhé, tôi không nói đâu!】
Không chỉ trong phòng livestream, ngoài hiện trường cũng vang lên một tràng thét chói tai.
Hạ Tùng Khâu cảm giác có vô số ánh mắt dồn về phía họ, anh lập tức bước lên nửa bước, lạnh mặt đứng chắn trước Mục Mộc, giúp cậu che đi ống kính và phần lớn ánh nhìn cuồng nhiệt kia.
Nghe thấy nhiều cô gái trong đám đông đang điên cuồng hét tên Từ Tử Kỳ, thậm chí còn gọi "anh ơi" với "chồng ơi", Hạ Tùng Khâu vô thức cau mày.
Trong lòng anh có chút may mắn, may mà Mục Mộc chẳng hề hứng thú với giới giải trí. Nếu không, nghĩ đến cảnh có quá nhiều người điên cuồng muốn làm bạn gái, thậm chí bạn trai của Mục Mộc, anh e rằng bản thân sẽ nhịn không nổi mà muốn giấu cậu đi.
Mục Mộc cũng phát hiện có vô số ánh mắt hướng về mình, cậu bỗng thấy căng thẳng, trong lòng cũng hơi chột dạ. Cậu vô thức kéo khẩu trang lên cao hơn, sợ bị người ta nhìn rõ cả gương mặt.
Cậu vốn chẳng có ý định gia nhập giới giải trí, xuất hiện với gương mặt thật trong những dịp thế này chỉ khiến cuộc sống thêm phiền phức.
Đến giờ, cậu vẫn nhớ rõ cái thời còn nhỏ tham gia xong chương trình truyền hình thực tế, mỗi lần ra ngoài đều phiền toái biết chừng nào, đến nơi công cộng thì lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ bị nhận ra.
Nếu không có người nhà và Hạ Tùng Khâu luôn ở bên, nhiều lần bị vây chặn như thế e rằng cậu đã sớm để lại bóng ma tâm lý.
Giờ thì bọn họ đều đã lớn, nếu không nhìn kỹ, khó mà nhận ra cậu từ những bức ảnh, đoạn video khi bé. Cậu càng không muốn một lần nữa bước vào tầm mắt công chúng.
Mục Mộc vừa cảm khái trong lòng làm minh tinh thật chẳng dễ dàng, vừa rụt vào phía sau Hạ Tùng Khâu, đàng hoàng biến anh thành "lá chắn" cho mình.
Chỉ có những lúc này cậu mới thấy, việc Hạ Tùng Khâu cao hơn mình thật sự là một điều tốt.
Trong khi đó, Từ Tử Kỳ bị đám bạn xấu đẩy ra, đành nhận lấy micro từ tay Đào Thi Nam. Hắn ta giữ gương mặt lạnh lùng, chào hỏi các độc giả trẻ đến tham dự buổi ký tặng, rồi bắt đầu nghiêm trang nói những lời khách sáo, chỉnh chu.
Hắn ta trước tiên nhắc lại quãng thời gian mấy người họ từng cùng tham gia ghi hình chương trình khi còn nhỏ, sau đó nâng tầm tình bạn, nhấn mạnh rằng họ đến đây đều là vì Đào Thi Nam, đều là bạn thân của cô. Lời nói khéo léo lặp đi lặp lại, chỉ sợ lỡ truyền ra điều tiếng bất lợi cho Đào Thi Nam.
Mục Mộc tuy không tự nhận thức rõ về bản thân, nhưng lại nhìn thấu fan của hắn ta. Những cô gái theo đuổi thần tượng quả thật có lúc vô cùng điên cuồng.
Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần dính dáng một chút đến anh ta đều sẽ bị fan bới móc soi xét. Một khi phát hiện có dấu hiệu liên quan đến tình cảm, hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Dù hắn ta đã rất cố gắng ràng buộc fan, nhưng làm sao kiểm soát được hết.
Hắn ta không muốn Đào Thi Nam vô duyên vô cớ bị kéo vào rắc rối.
La Chu Chu nhìn Từ Tử Kỳ trong ống kính ra vẻ chững chạc, không nhịn được nhỏ giọng than: "Tên này ở ngoài thì như con Husky, mà đứng trước máy quay thì lại diễn được ra trò, bảo sao bao nhiêu fan nữ gọi cậu ta là chó sói nhỏ."
Mục Mộc cười nói: "Thất Thất là ngôi sao lưu lượng top đầu, trường hợp lớn nào mà chưa trải qua. Giúp Nam Nam chống đỡ chút khí thế thì chắc chắn không thành vấn đề, chỉ mong sách của Nam Nam bán được nhiều hơn."
Đào Thi Nam cũng cười: "Có mọi người ở đây, chắc chắn doanh số sẽ tốt hơn trước, chờ ký tặng xong mời mọi người ăn một bữa."
Mục Mộc vui vẻ nhận lời: "Thế thì cảm ơn trước nhé!"
Một mình Từ Tử Kỳ bận rộn nửa ngày, cuối cùng mới ổn định được độc giả tại chỗ lẫn khán giả trong phòng phát sóng.
Mục Mộc với Hạ Tùng Khâu cũng bước lên nói đôi câu, nhưng mặc cho mọi người kích động thế nào, từ đầu đến cuối hai người vẫn không tháo khẩu trang.
Sau đó, đến lượt sân khấu chính của Đào Thi Nam, buổi ký tặng chính thức bắt đầu. Nhân viên vừa duy trì trật tự vừa cho độc giả xếp hàng theo thứ tự để ký.
Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu đứng xem một lúc, rồi lặng lẽ lui vào phòng nghỉ phía trong.
Khó khăn lắm chờ buổi ký tặng kết thúc, Mục Mộc vội vã nói: "Đi thôi đi thôi, đi ăn nào! Nam Nam hôm nay vất vả rồi!"
Đào Thi Nam thở phào, vung vẩy cánh tay mỏi nhừ: "Đi thôi, xem mọi người muốn ăn gì."
La Chu Chu nắm lấy tay Đào Thi Nam xoa bóp. Ký bao nhiêu chữ ký tay như thế, cả bàn tay Đào Thi Nam run lên, La Chu Chu vừa xót vừa trách: "Lần sau ký ít thôi nhé."
Đào Thi Nam mỉm cười: "Không sao, cảm ơn chị Chu Chu."
Mục Mộc thò đầu lại gần, lo lắng nói: "Nếu mà đau quá thì nên tìm thợ massage chuyên nghiệp xoa bóp đi, cẩn thận kẻo bị viêm gân bao đấy."
Từ Tử Kỳ ghen lồng lộn: "Tớ ký tên cho fan khối lượng còn nhiều hơn cái này, sao chẳng thấy ai thương xót tớ hết vậy?"
La Chu Chu hừ lạnh một tiếng: "Bao nhiêu chị chị em em thương cậu còn chưa đủ à?"
Từ Tử Kỳ bĩu môi, ngậm miệng không cãi nữa.
Mục Mộc cười trêu: "Chị Chu Chu, Thất Thất là muốn chị cũng thương cậu ấy đó."
Mặt Từ Tử Kỳ đỏ bừng, nhảy dựng lên quát loạn: "Mộc Mộc cậu nói bậy bạ gì thế! Tớ là muốn cậu thương tớ cơ! Mau thương tớ một cái đi!"
Hạ Tùng Khâu lạnh lùng liếc qua một cái, Từ Tử Kỳ lập tức im re. Nhưng chỉ một lát sau, hắn ta lại nhịn không nổi, nhỏ giọng lầm bầm: "Hạ Khâu Khâu, cậu nhìn tôi kiểu gì thế, Mộc Mộc đâu phải người yêu cậu, cậu ghen cái quái gì?"
Hạ Tùng Khâu còn chưa kịp mở miệng, Mục Mộc đã không khách khí vỗ bốp vào sau gáy Từ Tử Kỳ: "Cậu không nói thì không ai bảo cậu câm đâu!"
Từ Tử Kỳ ấm ức: "Cho phép các cậu trêu tớ, mà tớ trêu lại tí thì không được à?"
Mục Mộc lười để ý, Từ Tử Kỳ lại lải nhải: "Hai cậu chẳng lẽ thật sự yêu đương trong bóng tối hả? Mập mờ thế này, thật giả lẫn lộn, đúng là biết chơi nha."
Lần trước Từ Tử Kỳ đùa như thế, Mục Mộc còn thẳng thắn nói mình với Hạ Tùng Khâu đúng là đang yêu nhau. Nhưng bây giờ, cậu lại thấy khó chịu vô cùng, chỉ mong cái tên lắm chuyện này ngậm miệng ngay cho rồi.
La Chu Chu nhìn hai người cãi nhau ầm ĩ, ghé sát Đào Thi Nam thì thầm: "Nam Nam, với kinh nghiệm viết lách nhiều năm của em, em thấy Mộc Mộc với Khâu Khâu... ừm?"
Đào Thi Nam dở khóc dở cười: "Chị Chu Chu, em viết là trinh thám suy luận, đâu phải thanh x**n t*nh yêu."
La Chu Chu ho khan một tiếng: "Chị biết chứ, sách của em chị đều đọc hết rồi, viết cực hay!"
Tiết Hoài Viễn bỗng phụ họa: "Anh cũng đọc rồi, Nam Nam viết thật sự rất hay!"
Mặt Đào Thi Nam thoáng ửng đỏ, khiêm tốn nói: "Không đâu, em còn kém xa lắm."
La Chu Chu quay đầu liếc Tiết Hoài Viễn, rồi cười tinh quái nháy mắt với Đào Thi Nam: "Nam Nam, anh Hoài Viễn còn khen thế, em không được tự hạ thấp bản thân nhé."
Đào Thi Nam càng thêm xấu hổ, trách nhẹ: "Chị Chu Chu, chị nói gì thế!"
Mấy người vừa cười vừa đùa, đi suốt một đường đến nhà hàng đã đặt trước. Mục Mộc đói đến mức suýt ch** n**c miếng khi nhìn thực đơn đầy ảnh minh họa.
Hạ Tùng Khâu liếc cậu một cái, gọi cho cậu một ly đồ uống nóng, rồi nhanh chóng bắt đầu chọn món.
La Chu Chu với Từ Tử Kỳ lại vì một món ăn mà cãi nhau ỏm tỏi, còn chưa phân thắng bại thì đồ ăn Hạ Tùng Khâu gọi cho Mục Mộc đã được bưng ra.
Hạ Tùng Khâu không coi ai ra gì đưa cho Mục Mộc bộ dụng cụ ăn, dặn: "Ăn chút đi, lót dạ trước đã."
La Chu Chu vừa ngửi thấy mùi thơm, tạm đình chiến với Từ Tử Kỳ, đang định gắp một miếng thì bất ngờ nhìn thấy vết răng trên tay Hạ Tùng Khâu vẫn chưa mờ hẳn.
Cô ấy nheo mắt, cười gian: "Khâu Khâu, tay cậu bị gì thế?"
Động tác Hạ Tùng Khâu hơi khựng lại, cúi mắt nhìn vết răng, rồi kéo tay áo xuống che đi, thuận miệng nói: "Bị cún con cắn thôi."
Từ Tử Kỳ lập tức chen vào: "Vết chó cắn mà như này á? Mộc Mộc, Hạ Khâu Khâu bảo cậu là chó kìa."
Mục Mộc vốn chẳng phải lần đầu làm vậy, nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng khi ấy, mặt lại nóng bừng, giả vờ hung hăng: "Nói bậy gì thế? Cậu mới là chó đấy!"
Từ Tử Kỳ trừng mắt: "Cậu dám nói không phải cậu cắn à?"
Mục Mộc không hé nửa lời, chỉ cúi đầu ăn cơm, mặt càng lúc càng đỏ.
Từ Tử Kỳ đắc ý: "Ô hổ, biết xấu hổ rồi cơ à? Còn chối không phải cậu, ngoài cậu ra thì là ai? Chẳng lẽ Hạ Khâu Khâu vụng trộm có bạn gái hoặc bạn trai sao?"
Mục Mộc tức quá hóa giận, dưới gầm bàn mạnh chân dẫm một phát lên Từ Tử Kỳ.
Từ Tử Kỳ đau kêu oai oái, nhưng vẫn cợt nhả: "Bị tớ nói trúng rồi đúng không! Nhìn kìa, cậu ấy cuống lên rồi!"
Mục Mộc hận đến nghiến răng, bèn đá cả vào bắp chân Hạ Tùng Khâu để trút giận.
Tất cả đều tại Hạ Tùng Khâu chọc giận cậu, nếu không cậu đâu có cắn người!
Hạ Tùng Khâu bị đá mà vẫn không nổi nóng, còn cố nhịn cười: "Đúng là bị cún cắn, chẳng liên quan gì đến Mộc Mộc cả."
Từ Tử Kỳ bĩu môi: "Được rồi được rồi, mấy cậu nói gì chẳng đúng. Cậu nói không phải thì không phải vậy."
Mục Mộc chịu hết nổi, chộp miếng gà rán nhét vào miệng Từ Tử Kỳ, hung hăng: "Im ngay cho tớ!"
Từ Tử Kỳ bị nhét đồ ăn cũng không chịu yên, chỉ phát ra mấy tiếng ư ử như chó con.
La Chu Chu nhanh tay rút điện thoại ra quay lại, vừa quay vừa cười ngặt nghẽo bảo Đào Thi Nam: "Nam Nam, nhìn đi, cậu ta y như một con chó con thật kìa hahahaha..."
Từ Tử Kỳ trừng mắt giận dữ nhìn La Chu Chu, rõ ràng muốn cãi nhau, nhưng miệng còn ngậm gà rán, đành vừa ăn vừa dùng ánh mắt hung hăng trừng La Chu Chu và Mục Mộc.
Đào Thi Nam thấy vậy cũng bật cười.
Trước đây cô chưa nhận ra, giờ nghe La Chu Chu với Từ Tử Kỳ nói toạc ra mới phát hiện, giữa Hạ Tùng Khâu và Mục Mộc dường như có chút mập mờ khó nói.
Nhưng cô cũng không dám chắc, vì đôi khi đàn ông thẳng còn dính nhau hơn cả mấy cặp đồng tính.
Tiết Hoài Viễn nhìn người này rồi lại nhìn người kia, vẫn chẳng hiểu nổi bọn họ đang đánh đố cái gì, cuối cùng dứt khoát bỏ qua, coi như họ chỉ đang đùa giỡn như hồi nhỏ.